Buổi chiều hôm sau, Tương Như Nhân trở về phủ thái tử, đêm đó thái tử ở lại bên trong Dao Hoa các dùng bữa, đến thời điểm đi ngủ mới đến Linh Lung các.
Tương Như Nhân đem sách đang xem dở để xuống, đứng dậy hầu hạ thái tử thay y phục, sau một phen mây mưa đêm cũng đã khuya.
Tựa ở trong lòng Tô Khiêm Dương, Tương Như Nhân hoàn toàn không buồn ngủ, nghe phía trên truyền tới tiếng hít thở bình ổn, nàng mở mắt nhìn một mảnh giường ám sắc, tỉ mỉ quan sát gương mặt kia.
Ngay cả lúc đang ngủ cũng không thể nhìn thấy được vẻ bình yên trên gương mặt hắn, nàng nhìn thấy vùng đầu mày hắn vẫn hơi nhíu lại.
Thái tử chính là hoàng tử có tính tình giống hoàng thượng nhất. Có lẽ từ nhỏ đã theo bên người hoàng thượng học tập. Vào lúc lạnh lùng không nói gì thì khó có thể thân cận được. Cũng không dễ để thăm dò tâm tư của hắn.
Giả sử bỏ qua một bên tất cả thân phận, chỉ là phu thê tầm thường, hắn cũng xem là một tấm chồng tốt, thông minh, sáng suốt.
Nhưng phủ thêm một tầng thân phận hoàng gia, giữa bọn họ luôn sẽ có một khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua, hắn có thể dành cho các nàng chỉ là sủng ái cùng che chở ở mức nào đó, mà các nàng lại cần phải nỗ lực hết mình để mến mộ cùng tôn trọng hắn, mặc dù là như vậy trao đổi nhưng vẫn có người nguyện ý phục họa cùng qua.
Đã như vậy, Tương Như Nhân khẽ thở dài một hơi, điều nàng có thể làm, chính là vững vàng bảo vệ trái tim mình, cũng chỉ khi tâm còn là của mình thì mới có thể thành thạo mà sống...
Ngày trôi qua rất nhanh, đến tháng ba, Lâm An thành náo nhiệt ngoại trừ việc vui liên tiếp còn có đại sự tuyển tú.
Đến tuổi này của hoàng thượng, tôn tử cũng đã có, chọn phi tử tiến cung hầu hạ mình là thứ yếu, phần nhiều là chọn cho con trai của mình, thậm chí là làm mai cho một ít thanh niên tài tuấn chưa có hôn sự trong triều, nối dây tơ hồng, giữa tháng ba Lâm An thành giống như là mở một hồi bách hoa thịnh yến, một đám thiếu nữ tuổi thanh xuân như đóa hoa ngày xuân nở rộ làm cho Lâm An thành càng thêm mấy đạo không khí vui mừng.
Đầu tháng tư, những người không qua được vòng sơ tuyển đều trở về, còn sót lại đây đều có thể sẽ trở thành phi tử, có thể được ban hôn, càng có có thể trở thành cung nữ, từ nay về sau không có tiếng tăm gì.
Hôm nay thái tử phi từ trong cung trở về mang theo hai nữ tử, nói là Hoàng hậu nương nương ban cho thái tử hai vị lương nhân.
Lúc xế chiều Tương Như Nhân liền gặp được hai vị này, đều là một đôi mỹ nhân, trong đó một vị còn họ Diệp, tựa hồ là từ trong gia tộc hoàng hậu chọn vào.
Trương Thấm vẫn tư thái kia, vui vẻ nhìn, “Sau này thái tử phủ cũng sẽ không còn vắng lạnh nữa rồi.” Dứt lời tầm mắt nhìn về phía Tương Như Nhân, vị này mới vào phủ bao lâu, lại tặng thêm hai người, năm đó khi nàng vào phủ chính là cách một năm mới có Tần lương nhân cùng Nghiêm lương nhân, vào cùng đợt tuyển tú này, chỉ có thể nói là vận khí nàng không tốt. Trong phòng bầu không khí hoà thuận vui vẻ, thái tử phi an trí cho các nàng ở biệt uyển, kế tiếp chính là hướng thái tử bẩm báo, xem thái tử tâm tình, chọn ai hầu hạ hôm nay. Đương nhiên hắn cũng có thể không đến chỗ ai.
Lúc rời đi thái tử phi giữ lại Trương Thấm, chờ tất cả mọi người đi ra, Triệu Nhị dỡ xuống uy nghiêm, ân cần nhìn Trương Thấm “ Quỳ thủ của ngươi cũng đã muộn, nên mời thái y xem một chút thôi.”
Trương Thấm giật giật khóe miệng muốn nói vài câu ngăn lại, nhưng thấy nàng đáy mắt thành thật quan tâm, cuối cùng lại nói “Cũng không phải bị muộn lần đầu, không có gì lại làm trò cười.”
Quỳ thủ trễ hai tháng, sau năm sáu ngày nàng liền mời thái y tới bắt mạch, nhưng không phải tin vuu, hai ngày sau quỳ thủ lại tới.
Tình huống như vậy năm ngoái cũng đã diễn ra, Trương Thấm tất nhiên mong có hài tử, nhưng cũng không muốn vội vội vàng vàng mời thái y tới cuối cũng lại làm trò cười cho người ta.
“Sao lại làm trò cười, con nối dòng vốn là chuyện lớn, hôm nay thái tử phủ con nối dòng đơn bạc, Hoàng hậu nương nương lại ngay lúc Tương muội muội vào phủ chưa được ba tháng liền ban thưởng hai người đến cũng là vì việc này mà thôi.” Hoàng hậu đều là thay thái tử sốt ruột.
“Đó không phải là rất tốt sao, nhiều người nhiều sức, ta nhìn hai người muội muội là rất có khả năng, nhất định có thể giải ưu.”
Triệu Nhị nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ, “Bản cung cùng ngươi tỷ muội nhiều năm, tất nhiên là hy vọng ngươi có thể thuận lợi sinh hạ hài tử.”
Trương Thấm nở nụ cười có chút châm chọc, “Thái tử phi nói lời này không khỏi quá mức thánh mẫu đi, chẳng phải bởi vì ta sinh hạ hài tử sẽ hợp tâm ý ngài hơn sao, nếu để cho Tương muội muội đoạt trước, sợ rằng ngài đêm đều không thể chợp mắt.”
Triệu Nhị nét mặt nhất thời có chút bối rối, không biết là bị tức giận bởi nàng vô lý, hay là bởi vì bị nàng đoán đúng tâm sự.
Trương Thấm đứng lên, cảm động ban đầu lúc này cũng đã mất, tỷ muội nhiều năm? Từ lúc vào phủ, khi nàng ở trước mặt mình tự xưng 'Bản cung' thì nó cũng chầm chậm phai nhạt rồi.
Nửa ngày, Triệu Nhị cất tiếng, “Tiểu Thấm, ngươi nhất định phải nói như vậy mới vui vẻ sao? “
Trương Thấm đáy mắt thoáng động dung, cuối cùng chỉ là cười ha ha một tiếng, “Thái tử phi không phải là tỷ muội nhiều năm của ta sao, vậy hẳn là rất hiểu tính tình ta, thay vì quan tâm ta có thể hay không thuận lợi sinh hạ hài tử, thái tử phi không bằng bản thân nỗ lực thêm một hoàng tự nữa, dù sao từ trong bụng thái tử phi sinh ra mới là danh chính ngôn thuận đích trưởng tử. “
Nói xong, Trương Thấm trực tiếp đi ra khỏi Dao Hoa các, cũng không quay đầu lại.
Triệu Nhị ngồi ở đó, khẽ thở dài một hơi, “Vài chục năm tính cảm tỷ muội, quả nhiên là không thể quay về?”
Ma ma hầu hạ bên cạnh vội khuyên nhủ, “Nương nương, ngài không cần để bụng, ngài là thái tử phi, làm như vậy tự có đạo lý của ngài, là Trương nương nương nàng không nghĩ ra mà thôi.”
Triệu Nhị lắc đầu, nghĩ bụng người không hiểu chỉ sợ là nàng, còn Trương Thấm đã sớm suy nghĩ minh bạch.
Đúng lúc này, từ cửa một cung nữ vội vã đi đến, nhìn thấy Triệu Nhị, quỳ trên mặt đất vẻ mặt lo lắng, “Nương nương, hoàng tôn ngất đi rồi! “
Triệu Nhị thân hình thoắt một cái vội vã đi qua, kéo một bên Phương ma ma đi ra ngoài, “Mau, nhanh đi mời thái y.”...
Đêm đó, thái tử không đi chỗ hai người lương nhân mới vào cửa qua đêm, mà là canh giữ ở Dao Hoa các.
Lúc hoàng tôn luyện chữ bỗng nhiên té xỉu, đến đêm khuya mới tỉnh lại, thái y nói là ngồi viết chữ quá lâu dẫn đến huyết mạch không thông, xét đến cùng đều là hoàng tôn thân thể quá yếu ớt.
Xế chiều ngày thứ hai, Tương Như Nhân đi Dao Hoa các thăm hoàng tôn, hơn hai tuổi hài tử sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, còn có thể nhu thuận chào hỏi người đến thăm, bộ dáng kia, thập phần khiến người ta đau lòng.
Lúc này không gặp thái tử phi, nghe nói là vì canh giữ hoàng tôn suốt một đêm, buổi trưa bị thái tử dứt khoát khuyên đi nghỉ ngơi.
Thời điểm hoàng tôn ra đời thân thể đã rất suy nhược, ba năm qua vẫn là chén thuốc không ngừng dưỡng, không bệnh nặng thì bệnh nhẹ, thế nhưng hôm qua té xỉu như vậy là lần đầu tiên.
Muốn làm vua của một nước để bồi dưỡng, thân thể hoàng tôn như vậy đúng là tối kỵ.
Ở Dao Hoa các ngây người một lúc thì Tương Như Nhân trở về Linh Lung các, sai Thanh Thu nhắc nhở tốt người phía dưới, bầu không khí trầm thấp như vậy, nói không chừng còn kéo dài đến mấy ngày...
Ba ngày sau đó, thái tử đều lưu lại Dao Hoa các, nhi tử còn bệnh, thái tử nào có tâm tư đi chỗ hai người mới kia, trong cung hoàng thượng hoàng hậu biết việc này, cũng phái người tới hỏi thăm.
Buổi tối ngày thứ tư, Tương Như Nhân vừa tắm rửa xong, ngoài cửa truyền đến tiếng vấn an, “Thái tử điện hạ cát tường.” Tương Như Nhân nhanh thay xong quần áo từ trong nhà kề đi ra, Tô Khiêm Dương đã bước vào phòng.
Thấy tóc nàng còn đang ướt, Tô Khiêm Dương bước đến tháp mềm bên cửa ngồi xuống, bảo nàng cứ đi hong khô tóc trước.
Tương Như Nhân lại quay trở về nhà kề, chờ nàng thu thập xong đi ra cũng đã qua khoảng thời gian uống cạn một chén trà.
Trong phòng bầu không khí có chút nặng nề, Tương Như Nhân không biết vì sao hắn lại đến đây, nhưng là rõ ràng hắn mấy ngày nay tâm tình cũng không được tốt.
Suy nghĩ một chút, Tương Như Nhân từ trên giá lấy hai quyển sách đi tới bên cửa sổ ngồi xuống, Tô Khiêm Dương đang nghỉ ngơi mở mắt ra, hướng nàng vẫy tay, Tương Như Nhân lại dời một chút, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Cầm lấy một quyển sách bên cạnh, Tương Như Nhân mở ra một tờ, nhìn hắn cười nói, “Thiếp thấy có vài đoạn thú vị, điện hạ muốn xem không?”
Tô Khiêm Dương đưa tay sờ mái tóc dài thoang thoảng mùi hương của nàng, tiếp theo tay kia khoác lên eo nàng, liếc mắt nhìn sách trên tay Tương Như Nhân, Tô Khiêm Dương lạnh nhạt mở miệng, “Nàng đọc đi.”
Tương Như Nhân tay cầm sách ngừng lại, nhẹ hít một hơi, nhận mệnh đọc một đoạn tương đối thú vị mà trước đây nàng đã xem qua.
Tô Khiêm Dương tựa lên đệm, bên tai là giọng đọc dễ nghe của Tương Như Nhân, kèm theo đó là mẫu chuyện xưa có chút khôi hài độc đáo, nét mệt mỏi trên mặt Tô Khiêm Dương giãn ra vài phần, từ từ nhắm hai mắt lại.
Trôi qua thời gian ước chừng một nén nhang, Tương Như Nhân đọc có chút mệt mỏi, dừng lại quay đầu nhìn sang thấy hắn đã đang ngủ.
Dựa như thế cũng có thể ngủ cho thấy mấy ngày nay hắn đã phải mệt mỏi đến nhường nào.
Tương Như Nhân ý bảo Thanh Thu cầm chăn tới, vừa định đắp cho hắn, lúc đắp đến hông tay nàng đang hơi căng thẳng thì Tô Khiêm Dương tỉnh lại.
Tương Như Nhân thấy đánh thức hắn vội nói “Điện hạ, hay là người lên giường nghỉ ngơi đi.”
Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua mảnh chăn trong tay nàng, buông lỏng tay ra, “Không cần, ngươi nghỉ ngơi sớm đi, bản cung còn có việc.” Nói xong, hắn liền đứng lên trực tiếp đi ra.
Thanh Thu cùng Tử Yên hầu hạ trong phòng thấy thế thì kinh ngạc, điện hạ thế nào tới rồi lại đi? “Tiểu thư? “ Tử Yên cẩn thận gọi một tiếng.
Tương Như Nhân đem chăn đặt ở một bên, nét mặt thản nhiên, “Không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi thôi.”
Thanh Thu đưa chăn qua, ngoài phòng Hứa đi vào, thấy Tương Như Nhân chuẩn bị rửa mặt, nhẹ giọng hỏi, “Tiểu thư, điện hạ tại sao lại rời đi? “
Tương Như Nhân đưa tay ngâm vào chậu nước, thấy các nàng đều vẻ mặt khẩn trương, nở nụ cười, “Điện hạ cũng chưa nói sẽ nghỉ lại đây! “
Hứa ma ma cầm lấy khăn giúp nàng lau tay, “Lời là nói như vậy nhưng cũng đã tới nơi rồi. “
“Hôm nay thân thể hoàng tôn vừa mới tốt hơn, điện hạ chỉ là tới ngồi một lúc, nhũ mẫu đừng lo lắng quá.” Tương Như Nhân cũng không nghĩ ra lý do gì khác. Nàng không có chọc giận hắn, mà hắn tỉnh dậy lại rời đi, chỉ có thể nói rõ hắn vốn không có ý định ở lại đây qua đêm.
Hứa ma ma không nói cái gì nữa, các nàng nghĩ tới là một ý nghĩa khác, mấy ngày nay thái tử điện hạ không đi tới viện của ai cả. Bây giờ lại tới chỗ của tiểu thư trước tiên, đủ để chứng minh thái tử coi trọng tiểu thư, nhưng mà người lại đi, cũng làm cho các nàng không rõ ràng lắm thái tử điện hạ đối với tiểu thư đến tột cùng là có ý gì...
Hai ngày sau Tương Như Nhân thỉnh an thì thấy thái tử phi tâm tình đã khá hơn, lúc rời đi Tương Như Nhân cũng không thấy Trương trắc phi xuất hiện, có chút kỳ quái, hỏi Lưu ma ma mới biết được Trương trắc phi sáng nay thân thể ôm bệnh nhẹ.
Này thật đúng là một chuyện lại thêm một chuyện, không ngừng nghỉ.
Về tới Linh Lung các, Tương Như Nhân phân phó Bạch ma ma mang theo chút đồ bồi bổ đưa đi Ấn Nguyệt các, Bạch ma ma lúc trở lại nói cho nàng biết Trương trắc phi chỉ là nhiễm phong hàn một chút.
Không ngờ rằng đến chạng vạng ngày thứ hai, Tương Như Nhân lại nghe được tin tức Trương trắc phi đẻ non.
Tương Như Nhân đem sách đang xem dở để xuống, đứng dậy hầu hạ thái tử thay y phục, sau một phen mây mưa đêm cũng đã khuya.
Tựa ở trong lòng Tô Khiêm Dương, Tương Như Nhân hoàn toàn không buồn ngủ, nghe phía trên truyền tới tiếng hít thở bình ổn, nàng mở mắt nhìn một mảnh giường ám sắc, tỉ mỉ quan sát gương mặt kia.
Ngay cả lúc đang ngủ cũng không thể nhìn thấy được vẻ bình yên trên gương mặt hắn, nàng nhìn thấy vùng đầu mày hắn vẫn hơi nhíu lại.
Thái tử chính là hoàng tử có tính tình giống hoàng thượng nhất. Có lẽ từ nhỏ đã theo bên người hoàng thượng học tập. Vào lúc lạnh lùng không nói gì thì khó có thể thân cận được. Cũng không dễ để thăm dò tâm tư của hắn.
Giả sử bỏ qua một bên tất cả thân phận, chỉ là phu thê tầm thường, hắn cũng xem là một tấm chồng tốt, thông minh, sáng suốt.
Nhưng phủ thêm một tầng thân phận hoàng gia, giữa bọn họ luôn sẽ có một khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua, hắn có thể dành cho các nàng chỉ là sủng ái cùng che chở ở mức nào đó, mà các nàng lại cần phải nỗ lực hết mình để mến mộ cùng tôn trọng hắn, mặc dù là như vậy trao đổi nhưng vẫn có người nguyện ý phục họa cùng qua.
Đã như vậy, Tương Như Nhân khẽ thở dài một hơi, điều nàng có thể làm, chính là vững vàng bảo vệ trái tim mình, cũng chỉ khi tâm còn là của mình thì mới có thể thành thạo mà sống...
Ngày trôi qua rất nhanh, đến tháng ba, Lâm An thành náo nhiệt ngoại trừ việc vui liên tiếp còn có đại sự tuyển tú.
Đến tuổi này của hoàng thượng, tôn tử cũng đã có, chọn phi tử tiến cung hầu hạ mình là thứ yếu, phần nhiều là chọn cho con trai của mình, thậm chí là làm mai cho một ít thanh niên tài tuấn chưa có hôn sự trong triều, nối dây tơ hồng, giữa tháng ba Lâm An thành giống như là mở một hồi bách hoa thịnh yến, một đám thiếu nữ tuổi thanh xuân như đóa hoa ngày xuân nở rộ làm cho Lâm An thành càng thêm mấy đạo không khí vui mừng.
Đầu tháng tư, những người không qua được vòng sơ tuyển đều trở về, còn sót lại đây đều có thể sẽ trở thành phi tử, có thể được ban hôn, càng có có thể trở thành cung nữ, từ nay về sau không có tiếng tăm gì.
Hôm nay thái tử phi từ trong cung trở về mang theo hai nữ tử, nói là Hoàng hậu nương nương ban cho thái tử hai vị lương nhân.
Lúc xế chiều Tương Như Nhân liền gặp được hai vị này, đều là một đôi mỹ nhân, trong đó một vị còn họ Diệp, tựa hồ là từ trong gia tộc hoàng hậu chọn vào.
Trương Thấm vẫn tư thái kia, vui vẻ nhìn, “Sau này thái tử phủ cũng sẽ không còn vắng lạnh nữa rồi.” Dứt lời tầm mắt nhìn về phía Tương Như Nhân, vị này mới vào phủ bao lâu, lại tặng thêm hai người, năm đó khi nàng vào phủ chính là cách một năm mới có Tần lương nhân cùng Nghiêm lương nhân, vào cùng đợt tuyển tú này, chỉ có thể nói là vận khí nàng không tốt. Trong phòng bầu không khí hoà thuận vui vẻ, thái tử phi an trí cho các nàng ở biệt uyển, kế tiếp chính là hướng thái tử bẩm báo, xem thái tử tâm tình, chọn ai hầu hạ hôm nay. Đương nhiên hắn cũng có thể không đến chỗ ai.
Lúc rời đi thái tử phi giữ lại Trương Thấm, chờ tất cả mọi người đi ra, Triệu Nhị dỡ xuống uy nghiêm, ân cần nhìn Trương Thấm “ Quỳ thủ của ngươi cũng đã muộn, nên mời thái y xem một chút thôi.”
Trương Thấm giật giật khóe miệng muốn nói vài câu ngăn lại, nhưng thấy nàng đáy mắt thành thật quan tâm, cuối cùng lại nói “Cũng không phải bị muộn lần đầu, không có gì lại làm trò cười.”
Quỳ thủ trễ hai tháng, sau năm sáu ngày nàng liền mời thái y tới bắt mạch, nhưng không phải tin vuu, hai ngày sau quỳ thủ lại tới.
Tình huống như vậy năm ngoái cũng đã diễn ra, Trương Thấm tất nhiên mong có hài tử, nhưng cũng không muốn vội vội vàng vàng mời thái y tới cuối cũng lại làm trò cười cho người ta.
“Sao lại làm trò cười, con nối dòng vốn là chuyện lớn, hôm nay thái tử phủ con nối dòng đơn bạc, Hoàng hậu nương nương lại ngay lúc Tương muội muội vào phủ chưa được ba tháng liền ban thưởng hai người đến cũng là vì việc này mà thôi.” Hoàng hậu đều là thay thái tử sốt ruột.
“Đó không phải là rất tốt sao, nhiều người nhiều sức, ta nhìn hai người muội muội là rất có khả năng, nhất định có thể giải ưu.”
Triệu Nhị nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ, “Bản cung cùng ngươi tỷ muội nhiều năm, tất nhiên là hy vọng ngươi có thể thuận lợi sinh hạ hài tử.”
Trương Thấm nở nụ cười có chút châm chọc, “Thái tử phi nói lời này không khỏi quá mức thánh mẫu đi, chẳng phải bởi vì ta sinh hạ hài tử sẽ hợp tâm ý ngài hơn sao, nếu để cho Tương muội muội đoạt trước, sợ rằng ngài đêm đều không thể chợp mắt.”
Triệu Nhị nét mặt nhất thời có chút bối rối, không biết là bị tức giận bởi nàng vô lý, hay là bởi vì bị nàng đoán đúng tâm sự.
Trương Thấm đứng lên, cảm động ban đầu lúc này cũng đã mất, tỷ muội nhiều năm? Từ lúc vào phủ, khi nàng ở trước mặt mình tự xưng 'Bản cung' thì nó cũng chầm chậm phai nhạt rồi.
Nửa ngày, Triệu Nhị cất tiếng, “Tiểu Thấm, ngươi nhất định phải nói như vậy mới vui vẻ sao? “
Trương Thấm đáy mắt thoáng động dung, cuối cùng chỉ là cười ha ha một tiếng, “Thái tử phi không phải là tỷ muội nhiều năm của ta sao, vậy hẳn là rất hiểu tính tình ta, thay vì quan tâm ta có thể hay không thuận lợi sinh hạ hài tử, thái tử phi không bằng bản thân nỗ lực thêm một hoàng tự nữa, dù sao từ trong bụng thái tử phi sinh ra mới là danh chính ngôn thuận đích trưởng tử. “
Nói xong, Trương Thấm trực tiếp đi ra khỏi Dao Hoa các, cũng không quay đầu lại.
Triệu Nhị ngồi ở đó, khẽ thở dài một hơi, “Vài chục năm tính cảm tỷ muội, quả nhiên là không thể quay về?”
Ma ma hầu hạ bên cạnh vội khuyên nhủ, “Nương nương, ngài không cần để bụng, ngài là thái tử phi, làm như vậy tự có đạo lý của ngài, là Trương nương nương nàng không nghĩ ra mà thôi.”
Triệu Nhị lắc đầu, nghĩ bụng người không hiểu chỉ sợ là nàng, còn Trương Thấm đã sớm suy nghĩ minh bạch.
Đúng lúc này, từ cửa một cung nữ vội vã đi đến, nhìn thấy Triệu Nhị, quỳ trên mặt đất vẻ mặt lo lắng, “Nương nương, hoàng tôn ngất đi rồi! “
Triệu Nhị thân hình thoắt một cái vội vã đi qua, kéo một bên Phương ma ma đi ra ngoài, “Mau, nhanh đi mời thái y.”...
Đêm đó, thái tử không đi chỗ hai người lương nhân mới vào cửa qua đêm, mà là canh giữ ở Dao Hoa các.
Lúc hoàng tôn luyện chữ bỗng nhiên té xỉu, đến đêm khuya mới tỉnh lại, thái y nói là ngồi viết chữ quá lâu dẫn đến huyết mạch không thông, xét đến cùng đều là hoàng tôn thân thể quá yếu ớt.
Xế chiều ngày thứ hai, Tương Như Nhân đi Dao Hoa các thăm hoàng tôn, hơn hai tuổi hài tử sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, còn có thể nhu thuận chào hỏi người đến thăm, bộ dáng kia, thập phần khiến người ta đau lòng.
Lúc này không gặp thái tử phi, nghe nói là vì canh giữ hoàng tôn suốt một đêm, buổi trưa bị thái tử dứt khoát khuyên đi nghỉ ngơi.
Thời điểm hoàng tôn ra đời thân thể đã rất suy nhược, ba năm qua vẫn là chén thuốc không ngừng dưỡng, không bệnh nặng thì bệnh nhẹ, thế nhưng hôm qua té xỉu như vậy là lần đầu tiên.
Muốn làm vua của một nước để bồi dưỡng, thân thể hoàng tôn như vậy đúng là tối kỵ.
Ở Dao Hoa các ngây người một lúc thì Tương Như Nhân trở về Linh Lung các, sai Thanh Thu nhắc nhở tốt người phía dưới, bầu không khí trầm thấp như vậy, nói không chừng còn kéo dài đến mấy ngày...
Ba ngày sau đó, thái tử đều lưu lại Dao Hoa các, nhi tử còn bệnh, thái tử nào có tâm tư đi chỗ hai người mới kia, trong cung hoàng thượng hoàng hậu biết việc này, cũng phái người tới hỏi thăm.
Buổi tối ngày thứ tư, Tương Như Nhân vừa tắm rửa xong, ngoài cửa truyền đến tiếng vấn an, “Thái tử điện hạ cát tường.” Tương Như Nhân nhanh thay xong quần áo từ trong nhà kề đi ra, Tô Khiêm Dương đã bước vào phòng.
Thấy tóc nàng còn đang ướt, Tô Khiêm Dương bước đến tháp mềm bên cửa ngồi xuống, bảo nàng cứ đi hong khô tóc trước.
Tương Như Nhân lại quay trở về nhà kề, chờ nàng thu thập xong đi ra cũng đã qua khoảng thời gian uống cạn một chén trà.
Trong phòng bầu không khí có chút nặng nề, Tương Như Nhân không biết vì sao hắn lại đến đây, nhưng là rõ ràng hắn mấy ngày nay tâm tình cũng không được tốt.
Suy nghĩ một chút, Tương Như Nhân từ trên giá lấy hai quyển sách đi tới bên cửa sổ ngồi xuống, Tô Khiêm Dương đang nghỉ ngơi mở mắt ra, hướng nàng vẫy tay, Tương Như Nhân lại dời một chút, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Cầm lấy một quyển sách bên cạnh, Tương Như Nhân mở ra một tờ, nhìn hắn cười nói, “Thiếp thấy có vài đoạn thú vị, điện hạ muốn xem không?”
Tô Khiêm Dương đưa tay sờ mái tóc dài thoang thoảng mùi hương của nàng, tiếp theo tay kia khoác lên eo nàng, liếc mắt nhìn sách trên tay Tương Như Nhân, Tô Khiêm Dương lạnh nhạt mở miệng, “Nàng đọc đi.”
Tương Như Nhân tay cầm sách ngừng lại, nhẹ hít một hơi, nhận mệnh đọc một đoạn tương đối thú vị mà trước đây nàng đã xem qua.
Tô Khiêm Dương tựa lên đệm, bên tai là giọng đọc dễ nghe của Tương Như Nhân, kèm theo đó là mẫu chuyện xưa có chút khôi hài độc đáo, nét mệt mỏi trên mặt Tô Khiêm Dương giãn ra vài phần, từ từ nhắm hai mắt lại.
Trôi qua thời gian ước chừng một nén nhang, Tương Như Nhân đọc có chút mệt mỏi, dừng lại quay đầu nhìn sang thấy hắn đã đang ngủ.
Dựa như thế cũng có thể ngủ cho thấy mấy ngày nay hắn đã phải mệt mỏi đến nhường nào.
Tương Như Nhân ý bảo Thanh Thu cầm chăn tới, vừa định đắp cho hắn, lúc đắp đến hông tay nàng đang hơi căng thẳng thì Tô Khiêm Dương tỉnh lại.
Tương Như Nhân thấy đánh thức hắn vội nói “Điện hạ, hay là người lên giường nghỉ ngơi đi.”
Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua mảnh chăn trong tay nàng, buông lỏng tay ra, “Không cần, ngươi nghỉ ngơi sớm đi, bản cung còn có việc.” Nói xong, hắn liền đứng lên trực tiếp đi ra.
Thanh Thu cùng Tử Yên hầu hạ trong phòng thấy thế thì kinh ngạc, điện hạ thế nào tới rồi lại đi? “Tiểu thư? “ Tử Yên cẩn thận gọi một tiếng.
Tương Như Nhân đem chăn đặt ở một bên, nét mặt thản nhiên, “Không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi thôi.”
Thanh Thu đưa chăn qua, ngoài phòng Hứa đi vào, thấy Tương Như Nhân chuẩn bị rửa mặt, nhẹ giọng hỏi, “Tiểu thư, điện hạ tại sao lại rời đi? “
Tương Như Nhân đưa tay ngâm vào chậu nước, thấy các nàng đều vẻ mặt khẩn trương, nở nụ cười, “Điện hạ cũng chưa nói sẽ nghỉ lại đây! “
Hứa ma ma cầm lấy khăn giúp nàng lau tay, “Lời là nói như vậy nhưng cũng đã tới nơi rồi. “
“Hôm nay thân thể hoàng tôn vừa mới tốt hơn, điện hạ chỉ là tới ngồi một lúc, nhũ mẫu đừng lo lắng quá.” Tương Như Nhân cũng không nghĩ ra lý do gì khác. Nàng không có chọc giận hắn, mà hắn tỉnh dậy lại rời đi, chỉ có thể nói rõ hắn vốn không có ý định ở lại đây qua đêm.
Hứa ma ma không nói cái gì nữa, các nàng nghĩ tới là một ý nghĩa khác, mấy ngày nay thái tử điện hạ không đi tới viện của ai cả. Bây giờ lại tới chỗ của tiểu thư trước tiên, đủ để chứng minh thái tử coi trọng tiểu thư, nhưng mà người lại đi, cũng làm cho các nàng không rõ ràng lắm thái tử điện hạ đối với tiểu thư đến tột cùng là có ý gì...
Hai ngày sau Tương Như Nhân thỉnh an thì thấy thái tử phi tâm tình đã khá hơn, lúc rời đi Tương Như Nhân cũng không thấy Trương trắc phi xuất hiện, có chút kỳ quái, hỏi Lưu ma ma mới biết được Trương trắc phi sáng nay thân thể ôm bệnh nhẹ.
Này thật đúng là một chuyện lại thêm một chuyện, không ngừng nghỉ.
Về tới Linh Lung các, Tương Như Nhân phân phó Bạch ma ma mang theo chút đồ bồi bổ đưa đi Ấn Nguyệt các, Bạch ma ma lúc trở lại nói cho nàng biết Trương trắc phi chỉ là nhiễm phong hàn một chút.
Không ngờ rằng đến chạng vạng ngày thứ hai, Tương Như Nhân lại nghe được tin tức Trương trắc phi đẻ non.
Danh sách chương