Sự tình trôi qua nửa tháng, cơn giận này của thái tử vẫn còn chưa tan, giận dỗi cũng quá lâu đi. Trong lúc nhất thời Tương Như Nhân cũng không biết làm sao, dỗ cũng không thấy hiệu quả. Nếu vì nàng thất thần thì cũng không sinh khí lâu như thế, Tương Như Nhân chỉ có thể nghĩ là nàng đã làm sai chỗ nào đó.
Nhưng trong đầu nàng điểm qua cũng chưa từng cảm thấy có chỗ nào hậu hạ không thỏa đáng. Nếu để nàng nói thì nàng đã làm tận thiện tận mỹ a.
Giữa trưa tháng ba, Tương Như Nhân ngồi trong đình, trên tay cầm bộ quần áo đã cắt may xong, nàng đang cầm kim chỉ thêu hoa văn lên.
Thêu đã hơn nửa canh giờ cũng chỉ mới xong được một mảng nhỏ. Còn phải đi chỉ đen bao lại nữa. Tương Như Nhân ngừng tay. Tử Yên từ phía sau bước lên bóp vai cho nàng “Tiểu thư, ngài nghỉ ngơi một lúc đi. Hôm nay ngài cũng chưa có giấc ngủ trưa nào.”
Tương Như Nhân đưa tay giơ bộ y phục lên, khẽ thở dài. Chỉ còn hơn nửa tháng là đến sinh thần của thái tử. Nếu như thêu không tốt, đừng nói là ngủ trưa mà đến giấc buổi tối cũng không còn. Nửa tháng này mỗi lần qua đây, trên mặt thái tử đều là vẻ mặt nàng thiếu bạc hắn vậy. Trên giường thì hành sự đến nàng mệt muốn chết. Nàng dù là có muốn đòi tốt cũng không dâm mở miệng, đành kiên trì thêu cho xong y phục.
Tử Yên xoa bóp một hồi xong. Tương Như Nhân đổi loại chỉ, tiếp tục thêu.
Cách đó không xa, Tử Hạ đi tới “Tiểu thư, đã tra được!”
Tương Như Nhân đặt y phục xuống bàn, ra ý bảo nàng nói tiếp. Tử Hạ cũng có chút cao hứng, tra lâu như vậy cuối cùng cũng có kết quả, chậm hồi sức rồi nói “ Phương lão bản kia cùng Chiêm sự phủ chủ bạc Vương đại nhân là có quen biết. Con gái của Phương lão bản chính là tiểu thiếp của Vương đại nhân, đã sinh cho hắn hai nhi tử. Theo lời tiểu thư đi điều tra, chức quan chiêm sự phủ chủ bạc này cũng là Vương đại nhân dùng tiền mua. Vương đại nhân này có một tiểu muội, cũng chính là sủng thiếp của Liên nhị lão gia.
“Liên gia, không phải là nhà mẹ đẻ của mẫu thân thái tử phi, Triệu phu nhân sao?” Tương Như Nhân tiếp lời nàng. Tử Hạ gật đầu “Đúng vậy!”
“Có xác định người mấy nhà này vài ngày nay có liên hệ không?”
Tương Như Nhân híp mắt hỏi. Liên gia, Triệu gia, có chút ý tứ.
“Vốn là tra tới Vương chủ bộ thì đầu mối bị chặt đứt. Nhưng dường như Vương chủ bộ phát giác ra điều gì, muốn nhắc nhở Triệu gia cảnh giác nên chúng ta đã lần theo tra ra được tới Triệu gia. Nhưng tiểu thư, tất cả cũng chỉ kà suy đoán của chúng ta, không hề có chứng cứ xác thực.”
“Muốn chứng cứ làm gì? Ta cũng sẽ không cầm nó đến Liên gia hay Triệu gia nói chuyện.” Tương Như Nhân chỉ là muốn tra cho rõ ràng chuyện trùng hợp hay cố ý... nếu là cố ý thì ít nhất trong lòng phải nắm chắc...
Chỉ có điều mục đích này phải suy nghĩ thật kĩ một chút. Muốn nàng ngã ngựa để gãy tay gãy chân hay hủy dung, có lẽ muốn nàng chịu thất sủng. Sợ nàng ở phủ thái tử quá được sủng ái, thế lực Tương gia lại quá cường thịnh, tạo thành uy hiếp cho các gia tộc khác sao?
Đại khái nắm được lí do, Tương Như Nhân liền viết thư cho tổ phụ. Chuyện lan rộng đến triều chính và quan trường, nàng một người cũng không thể giải quyết. Nhắc nhở người bên nhà một chút đê tổ phụ cùng phụ thân và Nhị thúc sớm có đối sách. Mấy cái nhược điểm này nọ, dù để bị bắt thóp cũng không gây ra trở ngại gì lớn.Thư rất nhanh đã viết xong, Tương Như Nhân sai Tử Hạ đưa đi. Còn về phần thái tử phi bên này, nàng cũng đã biết rõ nội tình, thời gian còn nhiều, cứ chậm rãi mà đấu thôi...
Cầm y phục trên bàn lên, sắc mặt Tương Như Nhân lại suy sụp vài phần. Chuyện cấp bách nhất bây giờ vẫn là phải thêu y phục cho tốt a~~
Nhưng thái tử cũng không cho nàng được như ý. Trước sinh thần nửa tháng thì cứ liên tục ở lại đây đến mấy ngày. Tương Như Nhân không có giấc ngủ trưa giờ lại tiếp tục phải làm cả vào ban đêm.
Cũng chẳng thể làm qua loa rồi đem giao y phục ra. Chỗ tay áo, cổ áo, thắt lưng và tà áo còn đang chờ nàng từng đường từng đường thêu lên. Cũng không thể để người khác làm. Khi nào thái tử không đến là dường như Tương Như Nhân đều chong đèn thêu tới tận khuya.
Nhưng thái tử tất nhiên không biết được những điều này. Hắn cảm giác mình tới đã đủ thường xuyên để nàng không có thời gian kịp thêu, sớm muộn cũng phải tìm hắn thỏa hiệp. Đáng tiếc cứ giằng co như vậy, hắn lại không nói rõ ý tứ với Tương Như Nhân khiến nàng nghĩ hắn đang tức giận, dù cũng chẳng biết lí do vì sao.
Rất nhanh thì chỉ còn mấy ngày nữa là đến sinh thần của thái tử. Trên dưới phủ cũng vô cùng bận rộn, vì khách đến tặng quà nhiều nên cũng phải bày chút yến tiệc.
Tương Như Nhân tranh thủ mấy ngày này thêu cho xong y phục. Tôn ma ma đưa canh đến cho nàng, ở bên cạnh khuyên nhủ “Tiểu thư, quà chúc mừng không phải ngài đã sớm chuẩn bị rồi sao. Ngài cứ phải mệt nhọc như thế làm gì a?”
Tương Như Nhân ngẩng đầu “Ma ma, thái tử đã lái theo lời nói của ta như vậy, nếu bây giờ ta lại nói không thêu, chẳng phải tự vả vào miệng mình sao?”
Tô na ma cầm lấy một đoạn ống tay áo đã hoàn tất cười nói “Trong vòng một tháng muốn thêu xong toàn bộ y phục nhất định là không thể, nô tỳ nghĩ điều thái tử muốn không phải là y phục.”
“Không vì y phục, vầy là tại sao?”
Tương Như Nhân buông tay đang thêu xuống nhìn nàng. Tôn ma ma chỉ điểm “Chẳng phải tiểu thư nói mấy ngày nay điện hạ giống như sinh khí với ngài mà không có lý do sao? Nô tỳ nghĩ thái tử mấy ngày nay thường đến là để tiểu thư nhận chịu thua với điện hạ.”
“Chịu thua?”
“Đúng vậy, tiểu thư!” Tôn ma ma nhìn nàng dáng vẻ không hiểu, vội giải thích “Điện hạ biết một tháng không kịp nhưng vẫn để ngài thêu, rõ là muốn tiểu thư phải hướng điện hạ cầu thua một lần. Tiểu thư mềm mỏng, điện hạ cũng có bậc thềm để bước xuống. Nhưng ngài cứ kiên trì thêu như vậy, điện hạ tất nhiên không thoải mái rồi.”
Những lời này của Tôn ma ma là từ một phen thảo luận của mấy ma ma, nàng chỉ là đại diện đứng ra khuyên nhủ. Tiểu thư thì nhìn không ra, thái tử lại cứ hờn dỗi. Lẽ naò cứ để vậy mãi, phải hòa giải thôi. Cách nào để hòa giải? Tất nhiên là tiểu thư nhà mình phải mềm mỏng cúi đầu rồi.
“Ma ma” Tương Như Nhân dừng một chút “Ngươi xác định ý của điện hạ là muốn ta nhận thua chứ?“. Tính cách của thái tử thật nhìn không ra nửa điểm muốn nàng nhận sai chịu thua. Còn nữa, nàng có sai sao?”Tiểu thư, chả lẽ ngài còn mong chính điện hạ tự nói với ngài là muốn ngài nhận thua sao. Điện hạ tới nhiều lần như vậy tất nhiên là để ngài không thêu xong phải hạ mình, phải mềm mỏng, phải nhận cầu thua nói mình không làm được. Điện hạ cũng sẽ chẳng trách ngài đâu.”
Giải thích như thế thêm một lần, Tương Như Nhân hiểu ra đôi chút. Nhưng nhìn y phục khiến nàng bận rộn suốt thời gian qua ở trong tay, hiện tại muốn nàng phải nhận thua thật là làm không được.
“Tiểu thư, ngài cứ vậy sẽ mệt chết mất.” Thấy vẻ mặt do dự của Tương Như Nhân, Tôn ma ma vội nhắc nhở.
Tương Như Nhân không lên tiếng.
Tôn ma ma thấy thế thở dài một tiếng. Thời gian ở Tương gia cũng đã biết, tiểu thư và hai vị thiếu gi là có chung một điểm. Đó chính là tính bướng. Nói dễ nghe là kiên trì, nói khó nghe là chưa đến phút cuối chưa thôi, chưa đụng tường Nam chưa quay lại.
Thấy nàng nhìn chằm chằm bộ y phục, Tôn ma ma biết rõ nàng là đang tiếc nuối công sức những ngày qua. Không chừng cắn răng cũng phải kiên trì làm cho xong.
Quả nhiên một giây sau Tương Như Nhân đã ngẩng đầu nói với nàng “Mama, cũng chỉ còn vài ngày, thêu cũng sắp xong rồi, ta không thể bỏ dở nửa chừng được.”
Tôn ma ma biết nhiều lời vô ích “Tiểu thư ngồi thêu, nô tỳ kêu Thanh Đông bưng canh dưỡng thần lên cho ngài.”
Tương Như Nhân gật đầu, cúi xuống tiếp tục thêu kim mãng đang dang dở...
Trước sinh thần một ngày, Tô Khiêm Dương vừa xử lí công việc xong đi ra từ Phượng Dương các. Trời cũng không còn sớm, phía trước có cung nữ rọi đèn chờ hắn nói nơi sẽ đến.
Tô Khiêm Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh một chút “Đi Linh Lung các.”
Tiểu cung nữ bước phía trước soi đường. Tô Khiêm Dương chắp tay đi đến Linh Lung các. Tiểu cung nữ thắp sáng đèn lồng phía trước Linh Lung các rồi hành lễ rời đi.
Tô Khiêm Dương đứng ở cửa một lúc rồi mới đi vào.
Thanh Thu ở cửa thấy thái tử đến thì báo cho Tôn ma ma bên tring biết, Tôn ma ma lại lắc đầu, chỉ cùng mọi người quỳ xuống hành lễ “Ra mắt thái tử điện hạ.”
Tô Khiêm Dương vào viện lại chỉ thấy cung nữ quỳ xuống hành lễ mà không thấy Tương Như Nhân ra nghênh đón. Lại đi vào trong hai bước, hắn thấy được một thân ảnh đang ghé vào trên bàn.
Dưới giá cắm, ánh nến mờ ảo hắt lên gò má đang ngủ say của nàng. Nàng một tay để lên bàn, gò má tì lên cánh tay này làm gối ngủ, tay kia thì vẫn còn đang cầm y phục.
Tô Khiêm Dương đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này vô cùng ấm áp.
Hắn bước đến gần thấy trên mặt nàng còn mang theo vẻ mệt mỏi, dưới mắt đã có chút dấu vết thâm quầng. Cầm tà áo bộ y phục lên xem. Kim mãng trên đó được thêu chỉ vàng như có linh khí, cưỡi trên đám mây dáng vẻ ngão nghễ, đầu hơi cúi thấp như đang quan sát chúng sinh.
Giờ phút này mọi cảm giác thách thức lúc trước đều tan biến. Thấy nàng ngủ an tĩnh như vậy cũng không nỡ đánh thức.
Tô Khiêm Dương tay dùng thêm chút lực, bộ y phục tuột khỏi đùi nàng. Tương Như Nhân giật mình, mơ mơ màng màng nên cũng không nhìn rõ hắn. Chỉ là theo bản năng bắt lại bộ y phục, lầm bầm vài tiếng “Canh mấy rồi? Sao không gọi ta dậy?”
“Bẩm nương nương, vừa qua giờ tuất.”
Thanh Đông nhìn lướt qua thái tử, đứng một bên trả lời.
“Trễ vậy rồi sao, gọi Thanh Thu mang thức ăn lên đi, ta đói bụng.”
Tương Như Nhân ôm y phục, cũng không ngẩng đầu mà tiếp tục tựa lên cánh tay muốn nghỉ thêm một lát. Nàng thực sự là rất mệt, mắt cũng rất mỏi.
Bỗng nhiên phía trên đầu bay tới một câu hỏi “Nàng chưa dùng bữa tối sao?”
Tương Như Nhân nhất thời vẫn chưa tỉnh, gật đầu “Không kịp nên vẫn chưa ăn.”
Trả lời xong một lúc nàng mới phát hiện có điểm không thích hợp. Tai sao lại là thanh âm của nam nhân? Ngẩng đầu lên xem, thấy thái tử đang cười như không cười nhìn nàng. Nhất thời nàng tỉnh hẳn, lầm bầm gọi một câu “Điện hạ?”
Tô Khiêm Dương cũng không biết nói nàng thế nào. Dáng vẻ này thật giống như một con mèo không biết nghe lời, cứ kiên cường thêu cho xong mà không chịu làm nũng xin tha.
Thanh Thu rất nhanh đã mang thức ăn lên bày ra. Ngồi đối diện Tô Khiêm Dương, Tương Như Nhân nhớ đến lời của Tôn ma ma, có chút chột dạ.
Chỉ lặng lẽ uống canh, đầu cũng không ngẩng lên nhìn hắn. Hoàn toàn là bộ dáng “Hình như ta có sai nhưng ta cũng sẽ không nhận. “
Tô Khiêm Dương cũng không nói câu nào, uống thêm một chén canh rồi nhìn nàng ăn. Dọn dẹp bát dĩa xong, Tương Như Nhân chỉ chỉ y phục trên giá treo “Điện hạ có muốn thử một chút không?”
Tô Khiêm Dương bước tới, Tương Như Nhân cởi áo ngoài rồi mặc y phục mới thêu xong cho hắn. Lúc nàng vòng ra trước hắn mặt chỉnh cổ áo, Tô Khiêm Dương thấp giọng hỏi “ Đã mấy đêm rồi không ngủ?“.
“Chỉ mất giấc ngủ trưa thôi chứ không thức đêm.”
Tương Như Nhân tay dừng một chút, rồi tiện đà vuốt nếp gấp trên vai. So độ dài ngắn của tay áo và y phục. Trên mặt lộ ra nét hài lòng thỏa mãn, tay nghề nàng vẫn còn rất tốt.
Thấy nàng lúc này còn lộ ra vẻ tự đắc. Tô Khiêm Dương cúi đầu nhìn y phục trên người hết sức vừa vặn. Mỗi chỗ thêu chỉ vàng lên đều rata tinh xảo. Khẽ nhấc chân, chỗ vạt áo kim mãng cũng vô cùng sống động.
“Điện hạ thích không?” Bận rộn cả tháng trời, hôm nay cũng đã mặc trên người thái tử. Tương Như Nhân vẫn là thỏa mãn, ngẩng đầu lên nhìn hắn cũng thấy hắn đang nhìn mình, vẻ mặt nhàn nhạt.
Lời Tôn ma ma nói chợt lóe lên trong đầu.
Làm sao bây giờ đây? Cầu tình làm nũng chịu thua, làm bây giờ còn kịp không a?
Tương Như Nhân cũng chỉ dừng lại chốc lát rồi thốt ra “Điện hạ, người còn tức giận sao?”
Nói xong Tương Như Nhân liền hối hận, không đúng, nói sai rồi. Vì thế nàng liền nhìn thái tử, nói một cách vô cùng chân thành “Điện hạ, người đừng nóng giận. Thiếp biết sai rồi...”
Nhưng trong đầu nàng điểm qua cũng chưa từng cảm thấy có chỗ nào hậu hạ không thỏa đáng. Nếu để nàng nói thì nàng đã làm tận thiện tận mỹ a.
Giữa trưa tháng ba, Tương Như Nhân ngồi trong đình, trên tay cầm bộ quần áo đã cắt may xong, nàng đang cầm kim chỉ thêu hoa văn lên.
Thêu đã hơn nửa canh giờ cũng chỉ mới xong được một mảng nhỏ. Còn phải đi chỉ đen bao lại nữa. Tương Như Nhân ngừng tay. Tử Yên từ phía sau bước lên bóp vai cho nàng “Tiểu thư, ngài nghỉ ngơi một lúc đi. Hôm nay ngài cũng chưa có giấc ngủ trưa nào.”
Tương Như Nhân đưa tay giơ bộ y phục lên, khẽ thở dài. Chỉ còn hơn nửa tháng là đến sinh thần của thái tử. Nếu như thêu không tốt, đừng nói là ngủ trưa mà đến giấc buổi tối cũng không còn. Nửa tháng này mỗi lần qua đây, trên mặt thái tử đều là vẻ mặt nàng thiếu bạc hắn vậy. Trên giường thì hành sự đến nàng mệt muốn chết. Nàng dù là có muốn đòi tốt cũng không dâm mở miệng, đành kiên trì thêu cho xong y phục.
Tử Yên xoa bóp một hồi xong. Tương Như Nhân đổi loại chỉ, tiếp tục thêu.
Cách đó không xa, Tử Hạ đi tới “Tiểu thư, đã tra được!”
Tương Như Nhân đặt y phục xuống bàn, ra ý bảo nàng nói tiếp. Tử Hạ cũng có chút cao hứng, tra lâu như vậy cuối cùng cũng có kết quả, chậm hồi sức rồi nói “ Phương lão bản kia cùng Chiêm sự phủ chủ bạc Vương đại nhân là có quen biết. Con gái của Phương lão bản chính là tiểu thiếp của Vương đại nhân, đã sinh cho hắn hai nhi tử. Theo lời tiểu thư đi điều tra, chức quan chiêm sự phủ chủ bạc này cũng là Vương đại nhân dùng tiền mua. Vương đại nhân này có một tiểu muội, cũng chính là sủng thiếp của Liên nhị lão gia.
“Liên gia, không phải là nhà mẹ đẻ của mẫu thân thái tử phi, Triệu phu nhân sao?” Tương Như Nhân tiếp lời nàng. Tử Hạ gật đầu “Đúng vậy!”
“Có xác định người mấy nhà này vài ngày nay có liên hệ không?”
Tương Như Nhân híp mắt hỏi. Liên gia, Triệu gia, có chút ý tứ.
“Vốn là tra tới Vương chủ bộ thì đầu mối bị chặt đứt. Nhưng dường như Vương chủ bộ phát giác ra điều gì, muốn nhắc nhở Triệu gia cảnh giác nên chúng ta đã lần theo tra ra được tới Triệu gia. Nhưng tiểu thư, tất cả cũng chỉ kà suy đoán của chúng ta, không hề có chứng cứ xác thực.”
“Muốn chứng cứ làm gì? Ta cũng sẽ không cầm nó đến Liên gia hay Triệu gia nói chuyện.” Tương Như Nhân chỉ là muốn tra cho rõ ràng chuyện trùng hợp hay cố ý... nếu là cố ý thì ít nhất trong lòng phải nắm chắc...
Chỉ có điều mục đích này phải suy nghĩ thật kĩ một chút. Muốn nàng ngã ngựa để gãy tay gãy chân hay hủy dung, có lẽ muốn nàng chịu thất sủng. Sợ nàng ở phủ thái tử quá được sủng ái, thế lực Tương gia lại quá cường thịnh, tạo thành uy hiếp cho các gia tộc khác sao?
Đại khái nắm được lí do, Tương Như Nhân liền viết thư cho tổ phụ. Chuyện lan rộng đến triều chính và quan trường, nàng một người cũng không thể giải quyết. Nhắc nhở người bên nhà một chút đê tổ phụ cùng phụ thân và Nhị thúc sớm có đối sách. Mấy cái nhược điểm này nọ, dù để bị bắt thóp cũng không gây ra trở ngại gì lớn.Thư rất nhanh đã viết xong, Tương Như Nhân sai Tử Hạ đưa đi. Còn về phần thái tử phi bên này, nàng cũng đã biết rõ nội tình, thời gian còn nhiều, cứ chậm rãi mà đấu thôi...
Cầm y phục trên bàn lên, sắc mặt Tương Như Nhân lại suy sụp vài phần. Chuyện cấp bách nhất bây giờ vẫn là phải thêu y phục cho tốt a~~
Nhưng thái tử cũng không cho nàng được như ý. Trước sinh thần nửa tháng thì cứ liên tục ở lại đây đến mấy ngày. Tương Như Nhân không có giấc ngủ trưa giờ lại tiếp tục phải làm cả vào ban đêm.
Cũng chẳng thể làm qua loa rồi đem giao y phục ra. Chỗ tay áo, cổ áo, thắt lưng và tà áo còn đang chờ nàng từng đường từng đường thêu lên. Cũng không thể để người khác làm. Khi nào thái tử không đến là dường như Tương Như Nhân đều chong đèn thêu tới tận khuya.
Nhưng thái tử tất nhiên không biết được những điều này. Hắn cảm giác mình tới đã đủ thường xuyên để nàng không có thời gian kịp thêu, sớm muộn cũng phải tìm hắn thỏa hiệp. Đáng tiếc cứ giằng co như vậy, hắn lại không nói rõ ý tứ với Tương Như Nhân khiến nàng nghĩ hắn đang tức giận, dù cũng chẳng biết lí do vì sao.
Rất nhanh thì chỉ còn mấy ngày nữa là đến sinh thần của thái tử. Trên dưới phủ cũng vô cùng bận rộn, vì khách đến tặng quà nhiều nên cũng phải bày chút yến tiệc.
Tương Như Nhân tranh thủ mấy ngày này thêu cho xong y phục. Tôn ma ma đưa canh đến cho nàng, ở bên cạnh khuyên nhủ “Tiểu thư, quà chúc mừng không phải ngài đã sớm chuẩn bị rồi sao. Ngài cứ phải mệt nhọc như thế làm gì a?”
Tương Như Nhân ngẩng đầu “Ma ma, thái tử đã lái theo lời nói của ta như vậy, nếu bây giờ ta lại nói không thêu, chẳng phải tự vả vào miệng mình sao?”
Tô na ma cầm lấy một đoạn ống tay áo đã hoàn tất cười nói “Trong vòng một tháng muốn thêu xong toàn bộ y phục nhất định là không thể, nô tỳ nghĩ điều thái tử muốn không phải là y phục.”
“Không vì y phục, vầy là tại sao?”
Tương Như Nhân buông tay đang thêu xuống nhìn nàng. Tôn ma ma chỉ điểm “Chẳng phải tiểu thư nói mấy ngày nay điện hạ giống như sinh khí với ngài mà không có lý do sao? Nô tỳ nghĩ thái tử mấy ngày nay thường đến là để tiểu thư nhận chịu thua với điện hạ.”
“Chịu thua?”
“Đúng vậy, tiểu thư!” Tôn ma ma nhìn nàng dáng vẻ không hiểu, vội giải thích “Điện hạ biết một tháng không kịp nhưng vẫn để ngài thêu, rõ là muốn tiểu thư phải hướng điện hạ cầu thua một lần. Tiểu thư mềm mỏng, điện hạ cũng có bậc thềm để bước xuống. Nhưng ngài cứ kiên trì thêu như vậy, điện hạ tất nhiên không thoải mái rồi.”
Những lời này của Tôn ma ma là từ một phen thảo luận của mấy ma ma, nàng chỉ là đại diện đứng ra khuyên nhủ. Tiểu thư thì nhìn không ra, thái tử lại cứ hờn dỗi. Lẽ naò cứ để vậy mãi, phải hòa giải thôi. Cách nào để hòa giải? Tất nhiên là tiểu thư nhà mình phải mềm mỏng cúi đầu rồi.
“Ma ma” Tương Như Nhân dừng một chút “Ngươi xác định ý của điện hạ là muốn ta nhận thua chứ?“. Tính cách của thái tử thật nhìn không ra nửa điểm muốn nàng nhận sai chịu thua. Còn nữa, nàng có sai sao?”Tiểu thư, chả lẽ ngài còn mong chính điện hạ tự nói với ngài là muốn ngài nhận thua sao. Điện hạ tới nhiều lần như vậy tất nhiên là để ngài không thêu xong phải hạ mình, phải mềm mỏng, phải nhận cầu thua nói mình không làm được. Điện hạ cũng sẽ chẳng trách ngài đâu.”
Giải thích như thế thêm một lần, Tương Như Nhân hiểu ra đôi chút. Nhưng nhìn y phục khiến nàng bận rộn suốt thời gian qua ở trong tay, hiện tại muốn nàng phải nhận thua thật là làm không được.
“Tiểu thư, ngài cứ vậy sẽ mệt chết mất.” Thấy vẻ mặt do dự của Tương Như Nhân, Tôn ma ma vội nhắc nhở.
Tương Như Nhân không lên tiếng.
Tôn ma ma thấy thế thở dài một tiếng. Thời gian ở Tương gia cũng đã biết, tiểu thư và hai vị thiếu gi là có chung một điểm. Đó chính là tính bướng. Nói dễ nghe là kiên trì, nói khó nghe là chưa đến phút cuối chưa thôi, chưa đụng tường Nam chưa quay lại.
Thấy nàng nhìn chằm chằm bộ y phục, Tôn ma ma biết rõ nàng là đang tiếc nuối công sức những ngày qua. Không chừng cắn răng cũng phải kiên trì làm cho xong.
Quả nhiên một giây sau Tương Như Nhân đã ngẩng đầu nói với nàng “Mama, cũng chỉ còn vài ngày, thêu cũng sắp xong rồi, ta không thể bỏ dở nửa chừng được.”
Tôn ma ma biết nhiều lời vô ích “Tiểu thư ngồi thêu, nô tỳ kêu Thanh Đông bưng canh dưỡng thần lên cho ngài.”
Tương Như Nhân gật đầu, cúi xuống tiếp tục thêu kim mãng đang dang dở...
Trước sinh thần một ngày, Tô Khiêm Dương vừa xử lí công việc xong đi ra từ Phượng Dương các. Trời cũng không còn sớm, phía trước có cung nữ rọi đèn chờ hắn nói nơi sẽ đến.
Tô Khiêm Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh một chút “Đi Linh Lung các.”
Tiểu cung nữ bước phía trước soi đường. Tô Khiêm Dương chắp tay đi đến Linh Lung các. Tiểu cung nữ thắp sáng đèn lồng phía trước Linh Lung các rồi hành lễ rời đi.
Tô Khiêm Dương đứng ở cửa một lúc rồi mới đi vào.
Thanh Thu ở cửa thấy thái tử đến thì báo cho Tôn ma ma bên tring biết, Tôn ma ma lại lắc đầu, chỉ cùng mọi người quỳ xuống hành lễ “Ra mắt thái tử điện hạ.”
Tô Khiêm Dương vào viện lại chỉ thấy cung nữ quỳ xuống hành lễ mà không thấy Tương Như Nhân ra nghênh đón. Lại đi vào trong hai bước, hắn thấy được một thân ảnh đang ghé vào trên bàn.
Dưới giá cắm, ánh nến mờ ảo hắt lên gò má đang ngủ say của nàng. Nàng một tay để lên bàn, gò má tì lên cánh tay này làm gối ngủ, tay kia thì vẫn còn đang cầm y phục.
Tô Khiêm Dương đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này vô cùng ấm áp.
Hắn bước đến gần thấy trên mặt nàng còn mang theo vẻ mệt mỏi, dưới mắt đã có chút dấu vết thâm quầng. Cầm tà áo bộ y phục lên xem. Kim mãng trên đó được thêu chỉ vàng như có linh khí, cưỡi trên đám mây dáng vẻ ngão nghễ, đầu hơi cúi thấp như đang quan sát chúng sinh.
Giờ phút này mọi cảm giác thách thức lúc trước đều tan biến. Thấy nàng ngủ an tĩnh như vậy cũng không nỡ đánh thức.
Tô Khiêm Dương tay dùng thêm chút lực, bộ y phục tuột khỏi đùi nàng. Tương Như Nhân giật mình, mơ mơ màng màng nên cũng không nhìn rõ hắn. Chỉ là theo bản năng bắt lại bộ y phục, lầm bầm vài tiếng “Canh mấy rồi? Sao không gọi ta dậy?”
“Bẩm nương nương, vừa qua giờ tuất.”
Thanh Đông nhìn lướt qua thái tử, đứng một bên trả lời.
“Trễ vậy rồi sao, gọi Thanh Thu mang thức ăn lên đi, ta đói bụng.”
Tương Như Nhân ôm y phục, cũng không ngẩng đầu mà tiếp tục tựa lên cánh tay muốn nghỉ thêm một lát. Nàng thực sự là rất mệt, mắt cũng rất mỏi.
Bỗng nhiên phía trên đầu bay tới một câu hỏi “Nàng chưa dùng bữa tối sao?”
Tương Như Nhân nhất thời vẫn chưa tỉnh, gật đầu “Không kịp nên vẫn chưa ăn.”
Trả lời xong một lúc nàng mới phát hiện có điểm không thích hợp. Tai sao lại là thanh âm của nam nhân? Ngẩng đầu lên xem, thấy thái tử đang cười như không cười nhìn nàng. Nhất thời nàng tỉnh hẳn, lầm bầm gọi một câu “Điện hạ?”
Tô Khiêm Dương cũng không biết nói nàng thế nào. Dáng vẻ này thật giống như một con mèo không biết nghe lời, cứ kiên cường thêu cho xong mà không chịu làm nũng xin tha.
Thanh Thu rất nhanh đã mang thức ăn lên bày ra. Ngồi đối diện Tô Khiêm Dương, Tương Như Nhân nhớ đến lời của Tôn ma ma, có chút chột dạ.
Chỉ lặng lẽ uống canh, đầu cũng không ngẩng lên nhìn hắn. Hoàn toàn là bộ dáng “Hình như ta có sai nhưng ta cũng sẽ không nhận. “
Tô Khiêm Dương cũng không nói câu nào, uống thêm một chén canh rồi nhìn nàng ăn. Dọn dẹp bát dĩa xong, Tương Như Nhân chỉ chỉ y phục trên giá treo “Điện hạ có muốn thử một chút không?”
Tô Khiêm Dương bước tới, Tương Như Nhân cởi áo ngoài rồi mặc y phục mới thêu xong cho hắn. Lúc nàng vòng ra trước hắn mặt chỉnh cổ áo, Tô Khiêm Dương thấp giọng hỏi “ Đã mấy đêm rồi không ngủ?“.
“Chỉ mất giấc ngủ trưa thôi chứ không thức đêm.”
Tương Như Nhân tay dừng một chút, rồi tiện đà vuốt nếp gấp trên vai. So độ dài ngắn của tay áo và y phục. Trên mặt lộ ra nét hài lòng thỏa mãn, tay nghề nàng vẫn còn rất tốt.
Thấy nàng lúc này còn lộ ra vẻ tự đắc. Tô Khiêm Dương cúi đầu nhìn y phục trên người hết sức vừa vặn. Mỗi chỗ thêu chỉ vàng lên đều rata tinh xảo. Khẽ nhấc chân, chỗ vạt áo kim mãng cũng vô cùng sống động.
“Điện hạ thích không?” Bận rộn cả tháng trời, hôm nay cũng đã mặc trên người thái tử. Tương Như Nhân vẫn là thỏa mãn, ngẩng đầu lên nhìn hắn cũng thấy hắn đang nhìn mình, vẻ mặt nhàn nhạt.
Lời Tôn ma ma nói chợt lóe lên trong đầu.
Làm sao bây giờ đây? Cầu tình làm nũng chịu thua, làm bây giờ còn kịp không a?
Tương Như Nhân cũng chỉ dừng lại chốc lát rồi thốt ra “Điện hạ, người còn tức giận sao?”
Nói xong Tương Như Nhân liền hối hận, không đúng, nói sai rồi. Vì thế nàng liền nhìn thái tử, nói một cách vô cùng chân thành “Điện hạ, người đừng nóng giận. Thiếp biết sai rồi...”
Danh sách chương