Vừa mới rời khỏi Linh Lung Các người còn khỏe, thế nào nửa canh giờ trôi qua đã nôn đến ngất đi rồi. Tương Như Nhân nhớ đến thái tôn ở chỗ mình có ăn vài miếng hoa quả. Cùng Thanh Đông nhìn nhau, sau đó lắc đầu “Không có khả năng. Trái kia rất lành. Thái tôn dù cơ thể không tốt cũng không thể nôn đến ngất đi được.”

“Thái y đã đến chưa?” Tương Như Nhân trầm giọng. Tử Hạ gật gật đầu “Thái y vừa đến.”

“Chuyện này chắc chắn sẽ truy đến Linh Lung các chúng ta. Thanh Đông, trái cây ăn chưa hết kia không cần vứt đi. Chuẩn bị giấy bút cho ta.”

Tương Như Nhân phân phó các nàng chuẩn bị vài việc. Có nhiều người trông thấy hắn ngồi trong đình với nàng một lúc như vậy, còn ăn vài miếng này nọ.

Vừa đề bút viết được một nửa, ngoài phòng đã có người đến. Hà ma ma ở Dao Hoa các dẫn theo hai cung nữ tiến vào hành lễ với nàng

“Tương trắc phi nương nương, thái tử phi mời ngài qua xem một chút, hỏi vài chuyện thái tôn vừa nãy.”

Tương Như Nhân đứng dậy “Ma ma, mời!”

Tôn ma ma và Thanh Đông theo Tương Như Nhân đi Dao Hoa các. Đến trong phòng, thái tử phi và thái y đều đang ở trong đó. Tương Như Nhân hành lễ với thái tử phi, thân thiết hỏi han “Nghe nói thái tôn ngã bệnh, hiện tại thế nào rồi?”

Thái tử phi sắc mặt hơi tái nhợt, để thái y trả lời “Thái tôn là bị trúng độc. Trong những gì nôn ra thấy cí thịt heo và trái cây, còn những thứ khác có lẽ đã tiêu hóa hết rồi.”

“Thái y có tra ra được độc gì?”

Thái y lắc đầu “Trong thịt heo và trái cây đều không thấy. Nếu cí, thời gian lâu như vậy có lẽ cũng đã bị thái tôn hấp thụ hết. “

Tương Như Nhân gật đầu, cũng không có lộ ra vẻ mặt gì khác, hướng thái tử phi nói “Nương nương, nửa canh giờ trước thái tôn đến Linh Lung các thì có ăn ít mật đào. Còn về phần những thứ khác, nương nương thử hỏi kĩ lại nhũ mẫu và ma ma hầu hạ cạnh thái tôn xem sao. À đúng rồi! Lúc thái tôn rời Dao Hoa các rồi đến Linh Lung các là cách một quãng thời gian không ngắn. Nương nương cần tra cho thật tốt để tránh bỏ sót cái gì.”

Triệu Nhị vẻ mặt khẽ biến. Bỗng nhũ mẫu trong phòng kinh hỉ hô một tiếng “Điện hạ tỉnh rồi!” Triệu Nhị trực tiếp mang theo thái y tiến vào, để lại Tương Như Nhân ở ngoài phòng.

Thanh Đông tiến lên giúp đỡ nàng một phen. Trong nội thất, Tô Ngạn Tuần khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mở mắt thấy thái tử phi, yếu ớt gọi một tiếng “Mẫu phi”

Thái y tiến lên xem mạch cho hắn “Nương nương, thái tôn thân mình vốn yếu ớt. tràng vị đã không tốt. Nay lại trúng độc nôn dữ dội như vậy làm tổn thương tràng vị. Cần phải tốn nhiều công phu mới dưỡng lại được.”

Thái tử phi vừa nghe “Tháo tôn bữa trưa có ăn ít thịt. Còn lại đèu nghiêm cẩn dựa theo dặn dò của thái y mà ăn. Không thể có khả năng trúng độc.”

“Sau khi ngủ trưa tỉnh dậy, thái tôn đi nơi nào, nương nương cũng biết.” Thái y một bên nhắc nhở. Thái tử phi nhìn về phía nhi tử trên giường. Tô Ngạn Tuần mím môi, tay ở trong chăn khẩn trương nắm chặt.

“Tuần nhi, nói cho mẫu phi biết, sau khi ngươi ra khỏi Dao Hoa các thì đi đâu?”Triệu Nhị nhìn hắn bộ dáng này, chính là muốn trách cứ cũng trách không nổi. Ngồi xuống xoa đầu hắn ôn nhu hỏi.

Tô Ngạn Tuần thân mình run rẩy, yếu ớt đáp “Hài nhi tỉnh ngủ thì không thấy mấy người nhũ mẫu đâu, mơ mơ màng màng đi ra, qua vài nơi rồi đến Linh Lung các.”

“Ở giữa là đi những nơi nào?”

Tô Ngạn Tuần nhắm hai mắt lại, vẻ mặt một bộ khó chịu “Mẫu phi, con không nhớ rõ.”

Triệu Nhị đau lòng “Ngoan, Tuần nhi cứ từ từ nghĩ. Nghĩ ra thì nói với mẫu phi.”

Sau đó đứng dậy đi gần lại chỗ thái ý “Có thể hạ độc vào trái cây. Sau khi ăn vào bị hấp thụ hết, nhổ ra thì không còn độc không?”

“Cũng không loại trừ khả năng đó, thần không thể kết luận được.” Thái y châm chước trả lời.

Phương ma ma bước đến nói thầm bên tai Triệu Nhị vài câu. Vẻ mặt nàng tức khắc như không ngờ tới “Ngươi xác định?”

Phương ma ma gật đầu “Nô tyf tất nhiên nắm chắc. Hơn nữa nuơng nương xử lí như vậy cũng không có vấn đề gì, dù sao chuyện kia cũng là nàng không kịp thời bẩm báo.”

Tương Như Nhân ở ngoài đợi một lúc lâu. Cuối cùng thái tử phi cũng trở ra.

Thái tử phi nhìn Tương Như Nhân, người đúng là có chút béo lên. Lại nhìn qua tay đỡ của Tôn ma ma và Thanh Đông, cảm thấy chắc chắn, nghiêm mặt nói “Thái tôn đã tỉnh. Chuyện trúng độc này có nhiều điểm đáng ngờ. Thái tôn ngủ trưa dậy thì đến Ling Lung các, còn ăn này nọ. Hiện thời chứng cứ lại không đầy đủ, có lẽ phải ủy khuất Tương trắc phi ngươi một chút.”

“Nương nương, nếu chứng cứ là gì đó thái tôn đã ăn theo lời ngài nói, ngài có thể cho người đến Linh Lung các tra. Thần thiếp cùng thái tôn đều cùng ăn mật đào, nếu thật

có vấn đề gì, thần thiếp cũng có thể ngất xỉu.”

Tương Như Nhân vẻ mặt bình tĩnh nói. Thái tôn trước khi đến Linh Lung các đi đâu thì không tra, lại khẳng định chỗ nàng có vấn đề. Không biết ai mới là người có ý đồ đây! “To gan! Tương trắc phi ngài có thể ở chỗ đó hạ độc thái tôn. Xung quanh lại đều là người của ngài. Ngài tất nhiên nói thế nào cũng được!”

Phía sau Triệu Nhị, Phương ma ma quát lớn. Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn nàng ta, hừ cười “Cái khác không dám nói, nhưng chuyện quản thúc hạ nhân, mong nương nương để tâm thêm chút. Một ma ma mà cũng dám chen lời chủ tử, chả trách nhũ mẫu của thái tôn lại dám đối mặt chỉ trích thần thiếp thời điểm thấy thái tôn không lập tức mang trả về Dao Hoa các.”

Hạ nhân làm việc lỗ mãng, đánh mất chính là thể diện của thái tử phi. Triệu Nhị cười cười, mang theo vẻ mặt trấn an “Muội muội ngươi đừng đa tâm, này cũng chỉ vì công bằng. Dù sao chuyện mưu hại hoàng tự này, tội cũng không nhỏ.”

“Nương nương, cái mũ lớn như vậy thần thiếp có lẽ đội không nổi đâu!” Tương Như Nhân cao giọng nhắc nhở.”Thần thiếp coi như ngài là vì quá lo lắng cho thái tôn. Có điều chuyện này vẫn cần phải tra cho thật rõ ràng.”

Thái tử phi thái độ cường ngạnh “Tương trắc phi cho thái tôn ăn cái gì, bây giờ thái tôn trúng độc ngươi tất nhiên không khỏi bị hiềm nghi. Hiện tại trước mắt chưa tra rõ được gì, đành phải để Tương trắc phi chịu ủy khuất. Không còn mấy ngàu thái tử điện hạ sẽ trở lại, để ngài chủ trì công đạo, ngươi cũng không cần nói ta thiên vị việc riêng. “

“Người đâu! Đem người trên dưới Linh Lung các cấm cửa, không ai được ra ngoài.”

Ngoài phòng lập tức có vài bà tử vọt vào ý muốn áp chế các nàng. Thanh Đông đỡ Tương Như Nhân dậy, nàng hô một tiếng “Khoan đã!”

Tương Như Nhân nhìn thẳng Triệu Nhị “Không biết nương nương muốn ủy khuất thiếp thân thế nào?”

Thấy nàng bộ dáng không biết e ngại gì, Triệu Nhị trong lòng sinh giận, hạ lệnh “Đem Tương trắc phi cấm túc, để nào sao chép kinh thư cầu phúc cho thái tôn.”

“Nếu là sao chép kinh thư vì thái tôn. Cho phép thần thiếp thay đồ lam, nếu thái tử phi không an tâm có thể cho người cùng trở về với thần thiếp.” Tương Như Nhân lập tức cười tiếp lời nàng, thái độ thành khẩn.

Phương ma ma kia đi theo Tương Như Nhân về Linh Lung các. Nàng ta còn muốn đi vào phòng xem Tương Như Nhân thay đồ nhưng bị mấy người Hứa ma ma ngăn lại. Tôn ma ma cười nhìn nàng “Nương nương thay đồ, ma ma như thế sợ là không ổn.”

Phương ma ma hừ một tiếng nhìn chằm chằm cửa trong. Trong phòng, Tương Như Nhân nhanh chóng thay xong quần áo, đem thư viết được một nửa kia giao cho Thanh Đông “Đợi ra rời đi thì rất nhanh sẽ có người đến nhốt đám các ngươi lại trong Linh Lung các, có lẽ không thể ra khỏi phủ được. Ngươi đưa thư nayg cho Phục Linh, kêu nàng ngay lập tức chuồn ra khỏi phủ về Tương gia giao cho Nhị thiếu phu nhân.

Thanh Đông lo lắng nhìn nàng “Tiểu thư, hiện tại thân mình ngài như vậy sao có thể đi phật đường, lỡ như...”

Tương Như Nhân lấy khắn tay ra gói mấy phần điểm tâm trên bàn lại rồi nhét vào trong lòng, nhìn nàng cười có chút tinh ranh “Thái tử phi dù muốn vu oan cũng không thể lấy sức khỏe thái tôn ra đùa. Nàng coi đó như tính mệnh vậy. Hiện tại chứng cứ không rõ lại nhất quyết muốn đem ta cấm túc. Xem ra cũng không quan tâm ai là hung thủ thật sự. Chuyện nguyệt sự nàng chắc chắn đã nắm rõ. Hiện thời như thế có thể nói là ta có lỗi, nàng biết nắm bắt cơ hội, thế nào lại không tranh thủ một phen.”

Thanh Đông gật đầu, đem thư nhét vào trong người rồi đi ra cửa sau.

Xác nhận Thanh Đông đã rời khỏi. Một lúc sau Tương Như Nhân mở cửa đi ra.

Nhìn một vòng mọi người, ánh mắt dừng lại chỗ Phương ma ma “Đã để ma ma đợi lâu”

Thái độ nàng khiêm tốn như vậy, Phương ma ma cũng chẳng nói được gì, sai vài người ở lại canh chừng. Nàng dẫn theo hai người đưa Tương Như Nhân đi phật đường.

Giống như nàng đoán trước đí, không bao lâu sau trên dưới Linh Lung các đều bị cấm túc, không được xuất phủ.

Trong Dao Hoa các, Triệu Nhị dỗ con ngủ xong thì ra ngoài, Phương ma ma đã đợi sẵn.

“Nương nương, đây thực sự là một cơ hội quá tốt!” Phương ma ma theo sau, nàng ngồi xuống tháp mềm. “Hiện tại Tương trắc phi đang ở phật đường. Nếu chính thân mình nàng không khỏe sanh ra chuyện gì cũng không liên hệ gì tới nương nương.”

“Dễ gì nàng sẽ có chuyện đâu.”

Triệu Nhị nhớ lại ánh mắt đối diện với Tương Như Nhân vừa rồi. Tự tin như vậy, giống như là bản thân sẽ không thể làm gì nàng. Loại cảm giác này thực sự không thoải mái.

“Đã nhiều ngày phòng ăn không còn đưa đi... không bằng....” Phương ma ma ánh mắt vừa chuyển liền ra chủ ý, Triệu Nhị lập tức bác bỏ “Không được. Ăn ra chuyện gì thì sẽ là lỗi của bản cung. Ngươi coi Tương gia là ngồi không sao.”

“Sao lại không dễ dàng?” Phương ma ma kề sát tai Triệu Nhị nói vài câu, trên mặt Triệu Nhị thoáng do dự, chậm chạp không hạ quyết định. Phương ma ma khuyên nhủ “Nương nương! Người phải vì thái tôn mà lo lắng a. Ba năm giao ước đã qua, nếu để Tương trắc phi sinh hài tử nhanh như vậy. Lực chú ý của thái tử sẽ đều dồn về nơi đó.”

Nhắc tới thái tôn, trên mặt Triệu Nhị hiện lên chút ôn nhu. Nhưng chuyện như vậy nàng vẫn không làm được “Ma ma, làm vậy là không đúng!”

Phương ma ma ôn nhu khuyên nhủ “Nương nương làm vậy chẳng có gì không đúng. Ngài cũng không biết được nàng thế nào. Thái tôn còn đang nằm trong phòng đây. Nương nương thiện tâm nhưng chắc gì các nàng đã thiện tâm.”

Triệu Nhị nhìn thoáng qua nội thất, nửa ngày, nàng như là hạ quyết tâm nói “Nói với bên ngoài bản cung bị bệnh nhẹ không gặp khách. Liền ấn theo lời ngươi làm đi...”

“Haizzz....”

Ngoài phật đường, Phương ma ma dẫn theo người mang theo thực hộp đi vào. Hai bà tử cường tráng đứng canh mở cửa cho nàng. Trong phòng ánh sáng ít đi nhiều. So với bên ngoài thì lạnh hơn chút.

Tương Như Nhân ngồi trên bồ đoàn, phía trước là cái bàn chất đầy một chồng kinh thư, trước mặt Tương Như Nhân cũng mở ra một quyển, nàng đang cầm bút sao.

Phương ma ma sai người đặt thực hộp xuống, hừ một tiếng “Tuơng trắc phi nương nương, ngài cố sao chép kinh thư cho tốt vì thái tôn mà cầu phúc, tâm hại người là không thể có.”

Tương Như Nhân buông bút, cũng không thèm liếc mắt nhìn thực hộp kia một cái, cười một tiếng “Nói rất đúng. Đây ở trước mặt Phật tổ là không thể có tâm hại người, phải không Phương ma ma?”

Phương ma ma quay sang nhìn tượng phật, thân mình run lên, xuất phát áp lực từ tín ngưỡng khiến đáy lòng nàng dâng lên một cỗ e ngại.

Có điều rất nhanh nàng liền điều chỉnh lại, chỉ vào chồng kinh thư trên bàn, rất có tư thế ức hiếp “Tương trắc phi nương nương, trước khi thái tử trở về, ngài hảo hảo mà sao chép kinh thư đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện