Nghe xong lời Cố Ngâm Hoan nói, Tương Như Nhân suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn nàng “Chuyện này nếu là thật, liên lụy rất rộng” Cố Ngâm Hoam gật gật đầu “Hiện thời chưa tra rõ ràng nên cũng không tiện để nhiều người biết. Đức Phương trà phường là sản nghiệp Tương gia, trước sửa lại phương thức chế trà, cũng giúp cho tránh khỏi cơn khủng hoảng này.”
“Hiện tại không tiện, ngày mai ngươi tới phủ thái tử, chúng ta sẽ nói tỉ mỉ Tương Như Nhân nhìn hoàng hậu và thái tử phi sắp đi đến lầu các, vội hẹn thời gian cùng Ngâm Hoan để bàn luận thêm.
Về tới phủ thái tử, Tương Như Nhân sai Hứa ma ma mang trà xanh thái tử đưa tới cùng cống trà mang ra, để Thanh Đông mang đến chỗ sư phụ nàng kiểm tra. Không bao lâu Thanh Đông trở về, đưa ra kết quả giống với lời Ngâm Hoan nói ban sáng.
Tương Như Nhân trong ngày thường uống đều là trà hoa tự phơi. Chỉ khi nào có khách đến mới pha ít trà kia. Nhưng trên dưới toàn triều, chỉ cần là quan viên có chức đều uống cống trà. Mà trà xanh Lục gia này tặng cũng không ít người. Nói theo hướng nghiêm trọng, cứ mãi thế này tiếp diên, triều đình không phải rối loạn sao.
Nếu tra các đầu nổi danh mà vẫn không ra, Tương gia thế nào cũng sẽ bị cuốn vào.
Đến tối thái tử lại đây, Tương Như Nhân tiện thể hỏi han tình hình sức khỏe hắn xem thế nào, trà Lục gia đưa tặng cũng đã được nửa năm “Hiện tại đầu xuân hay mệt mỏi, điện hạ có cảm thấy nơi nào không khỏe?”
Nằm lên giường, Tương Như Nhân nương chuyện khác hỏi, thái tử cũng khộng cảm thấy có gì không đúng “Không ngại. Nhưng phụ hoàng gần đây thân mình lại có chút không khỏe. Nghe thái y nói ban đêm dễ bừng tỉnh, giấc ngủ cũng không sâu.”
“Hoàng thượng thường thích uống trà gì? Chỗ Đức Phương trà phường năm nay đổi phương thức sao cống trà mới, tổ phụ còn viết thư nói thần thiếp muốn xin ý kiến của điện hạ đây.”
“Lục tướng quân năm ngoái tặng phụ hoàng ít trà xanh, phụ hoàng thấy cũng không tệ, để Lục gia cứ đúng hạn lại tiến cống vào cung một chuyến” Tô Khiêm Dương cúi đầu thấy nàng bộ dáng suy tư, cười nói “Thế nào? Nàng là muốn từ chỗ bản cung tìm hiểu chút gì?”
Tương Như Nhân giận dỗi liếc hắn một cái, nằm nghiêng người, che đi vẻ mặt “Cáu này sao gọi là tìm hiểu. Trà xanh kia của Lục gia tổ phụ cũng có nói qua với thiếp rồi. Bất quá Lục gia mới làm trà bao lâu đâu. Sao có thể so sánh với Đức Phương.”
Khẩu khí của Tương Như Nhân tràn đầy kiêu ngạo với trà trang của gia tộc. Tô Khiêm Dương cũng cảm thấy nàng đây là muốn phân cao thấp với Lục gia trà xanh, vì nhà mình nhiều năm qua cống trà mà bất bình, đoạn đem nàng ôm vào lòng “Tự khen như vậy, không một chút ngượng ngùng sao? “...
Ngày hôm sau Cố Ngâm Hoan lại đây, Tương Như Nhân cùng nàng nói chuyện này.
Cố Ngâm Hoan trả lại cho nàng hai gói trà. Một gói là trà xanh. Một gói chứa mấy vị này nọ trong phương thức chế trà.
“Ta sẽ cùng tổ phụ thương nghị chuyện này. Đem trà trong Đức Phương trà phường thay đổi phương thức.” Cố Ngâm Hoan gật đầu “Chỗ Lục gia, Vương gia đi thăm dò cũng chưa có tin chính xác, hiện thời chưa thể nói với thái tử.”Trong chuyện này còn liên lụy đến Bắc Đồ. Vốn dĩ nên là không có gì liên quan, Lục tướng quân trước đây nhiều phen còn giằng co với quân Bắc Đồ. Chuyện này nếu không tra thấu triệt, khó có thể hạ quyết đoán.
Chuyện quốc gia đại sự như vậy các nàng tất nhiên không giúp được gì. Hiện tại vấn đề cấp thiết là nhanh chóng giải quyết chuyện cống trà.
Tiễn bước Cố Ngâm Hoan, Tương Như Nhân chuẩn bị rồi đi Tương phủ. Ở trong phòng cùng Tương lão gia tử bàn bạc thoáng cái hết buổi trưa, thời điển Tương Như Nhân trở về phủ thái tử đã là chập tối.
Mà bên kia Tương gia, suốt đêm mang theo Tương Cảnh Nhạc đi trà phường, sửa chữa phương thức, sao chế lại một đâm cống trà mới năm nay. Tất cả trà trên gia đều thay đổi toàn bộ, không thay đổi bao bì. Liền như vậy lặng yên không một tiếng động che giấu đi qua.
Chuyện này trôi qua vài ngày, trong Lâm An thành nổi lên một sự kiện. Thái thường tự khanh Trần đại nhân vừa cưới thê tử vào nhà kia, đêm qua bị tập kích bị thương. Hắc y nhân sau khi bị thương rời đi, đến nay tông tích chưa rõ. Mà thê tử kia của Trần đại nhân lại đúng là một trong những nữ tử được Bắc Đồ tiến cống lúc trước.
Toàn bộ Lâm An thành truy nã hắc y nhân này nhưng không có thu hoach. Điều này khiến người người hoảng sợ. Người đi ra ngoài ban đêm càng ít, sợ là khi đi qua hẻm nhỏ sẽ bị một hắc y nhân trốn đâu đó nhảy ra đòi mạng.
Trời ngày càng nóng, trải qua tháng tư, tháng năm là hai tháng cống trà. Ban đầu cống trà trong cung thay đổi, các quan gia cũng theo đó tới trà phường mua về loại cống trà mới năm nay. Bên này Tương Như Nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hồi âm nhắc tổ phụ thời khắc phải luôn đề phòng một chút.
Đem thư vò nát vứt vào chậu đốt cháy. Ngoài phòng Tử Yên vội vàng chạy vào, vẻ mặt lo lắng “Tiểu thư, tiểu công chúa không cẩn thận va chạm tam quận chúa, đang gây gổ.”
Tương Như Nhân cầm lấy chén trà hắt vào chậu lửa, vội đi theo Tử Yên ra ngoài.
Đến tiểu hoa viên, vừa đặt chân đến cổng vòm đã nghe thấy một trận tiếng khóc.
Khóc lớn nhất tất nhiên là Bình Ninh, đang trốn ở trong lòng nhũ mẫu. Bên cạnh Dung nhi muốn đi an ủi tỷ tỷ nhưng Tôn ma ma vẫn ôm lấy hắn.
Đối diện Diệp lương nhân đã sớm chạy tới. Đau lòng nhìn nữ nhi trong lòng nhũ nẫu, ánh mắt nhìn Bình Ninh thêm chút oán hận.
Bình Ninh nhìn thấy Tương Như Nhân đi tới, thoát khỏi lòng nhũ mẫu hướng về nàng, vừa đến cạnh liền ôm lấy chân nàng khóc ầm lên. Vừa khóc vòn vừa đứt quãng nói “Nương, muội muội, Bình Ninh không là, không phải cói ý, nương...”
Nuôi đứa nhỏ hơn hai năm, Tương Như Nhân chưa từng thấy nàng khóc thành như vậy. Không kịp thở, cả mặt đó bừng không nói, nước mắt nước mũi đầy mặt nói chuyện, suýt nữa tự mình phát nghẹn.
Tương Như Nhân ôm nàng kên, vỗ vỗ lưng nàng “Ngoan, nín khóc, nương ở đây”
Diệp lương nhân đối diện thấy nàng đến, tự nhiên là ôm lấy nữ nhi, một mặt bộ dáng uất giận “Tương trắc phi, Bình Ninh xuống tay ngoan độc như thế, cào bị thương mặt Đồng nhi, làm tỷ tỷ như vậy tâm cũng quá độc ác!”Cùng lúc Lệ Đồng ở trong lòng Diệp lương nhân khóc thương tâm, bên má trái là hai đường vệt máu rõ ràng. Bởi vì đau đớn, Lệ Đồng còn không ngừng đưa tay chạm vào. Tương Như Nhân nhíu mày, gặp Diệp lương nhân chỉ lo vấn tội, nhắc nhở “Diệp lương nhân, không bằng ngươi trước mang hài tử về thỉnh thái y xem qua. Sự tình ngọn nguồn như thế nào bàn luận sau, nếu là lỗi của Bình Ninh, ra cũng sẽ không nuông chiều nàng”
Diệp lương nhân ngăn cản nữ nhi lại đưa tay lên mặt, hừ cười nói “Tương trắc phi ngươi nói thật dễ nghe, ai chẳng biết Bình Ninh ngà các ngươi được sủng ái nhất, nàng còn là công chúa đây. Đồng nhi nhà ta chỉ là một tiểu quận chúa, nơi nào dám đắc tội”
Cảm giác được thân mình nữ nhi phát run, Tương Như Nhi cũng lạnh mặt “Diệp lương nhân nói nhiều như vậy không phải cũng là muốn công bằng thôi sao. Để sau khi điều tra kiểu gì cũng có kết quả. Ta vẫn là khuyên ngươi nhanh đi thỉnh thái y, để lâu quá nếu là có sẹo, sau này khổ cũng là Đồng nhi.”
Diệp lương nhân vẻ mặt biến sắc, cho dù không cam lòng, vẫn là nữ nhi quan trọng nhất. Vì thế nàng vội vàng ôm đứa nhỏ về viện của mình, sai người đi thỉnh thái y.
Tương Như Nhân mang hai hài tử về Linh Lung các. Bình Ninh vẫn đang còn khóc ủy khuất, hỏi nàng là hỏi không được gì. Tương Như Nhân nhìn về phía nhũ mẫu của Bình Ninh “Sao lại thế này?”
“Lúc nô tỳ mang theo công chúa đi dạo trong tiểu hoa viên, bên Lan Tâm uyển, Điền ma ma cùng nhũ mẫu cũng mang tam quận chúa đi ra một vòng. Công chúa biết đó là muội muội nên muốn đi tiếp đón một chút. Nô tỳ ôm công chúa đi qua. Công chúa muốn sờ sờ mặt muội muội, không ngờ tam quận chúa không chịu, uốn éo đầu, móng tay của công chúa liền quệt vào mặt quận chúa”
Kia thuần túy chỉ là ngoài ý muốn.
Bình Ninh trong lòng Tương Như Nhân cuối cùng yên tĩnh một ít, ủy khuất nhìn Tương Như Nhân, nói chuyện còn đứt quãng “Nhũ mẫu của nàng, thật hung dữ, ma ma thật hung dữ, hơi sợ” Nói xong dùng sức dụi vào trong lòng Tương Như Nhân.
Bình Ninh làm bị thương Lệ Đồng, nhũ mẫu ôm Lệ Đồng nhất thời hét lên thật to, Điền ma ma càng là bộ dáng muốn đẩy người. Không có nhũ mẫu, lui từng bước về phía sau, Bình Ninh đây là bị dọa sợ mà khóc.
Tương Như Nhân nghe đến chuyện tiếp theo, sắc mặt cũng không tốt, nhẹ nhàng vỗ Bình Ninh “Không có việc gì, nương ở đây, không sợ”
Bình Ninh từ trong lòng nàng chui ra, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn nàng, biết cái miệng nhỏ nhắn “Nương, Bình Ninh không phải cố ý.” Nàng không phải cố ý làm tiểu muội muội bị thương, nàng là yêu thích nên mới muốn sờ tiểu muội muội.
Tương Như Nhân đưa tay lau nước mắt cho nàng, ôn nhu an ủi “Nương biết, ngươi không phải cố ý, ngoan, nín khóc” Đứa nhỏ cũng không thể luôn được bảo vệ dưới cánh tay của mình. Người cũng có kẻ hiểm ác, đâylà lần đầu Bình Ninh biết đến.
Ở trong lòng Tương Như Nhân thù thào nói rất nhiều, đứt quãng, khóc nức nở chậm rãi ngủ thiếp đi. Tương Như Nhân ôm nàng, vỗ nhè nhẹ vào lưng. Dung nhi ở bên cạnh sờ sờ mặt tỷ tỷ, ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân “Nương, các nàng là người xấu”
Tương Như Nhân ngẩn ra, muốn mở miệng, lại không biết nói thế nào. Nàng không thể nói mấy người Điền ma ma là người tốt, vừa rồi họ còn lộ ra ác ý với Bình Ninh, cũng không thể nói là người xấu. Vì thế Tương Như Nhân nhẫn nại giải thích “Bởi vì Đồng muội muội bị thương. Các nàng nóng vội muốn bảo vệ Đồng muội muội”
Dung nhi nhìn thoáng qua tỷ tỷ đang ngủ, lại nhìn Tương Như Nhân, rất bình tĩnh nói “Trưởng thành, ta sẽ bảo vệ tỷ tỷ cùng nương!”
Hắn mới lớn như vậy a! Tương Như Nhân trong lòng cảm khái, đem hắn kéo đến bên người, ôm hôn trán “Ngoan!”
Thái tử phi bên kia rất nhanh có bẩm báo, thỉnh thái y. Thái y nói đây chỉ là vết thương nhỏ, bôi chút dược là chẳng có chuyện gì. Nhưng Diệp lương nhân kiên quyết không buông tha.
Nàng luôn miệng nói Bình Ninh là cố ý, cố ý cào bị thương mặt Đồng nhi. Nếu Lệ Đồng còn không né như vậy vết thương còn nặng hơn. Nói ngắn gọn nàng muốn thái tử phi phạt Bình Ninh.
Vì thế thái tử phi sai người đến Linh Lung các mời Tương Như Nhân cùng Bình Ninh qua. Tương Như Nhân không mang theo hài tử, một mình đi Dao Hoa các.
Diệp lương nhân đã ở đó, sắc mặt khóc đến giống như nữ nhi của nàng thực sự đã bị hủy dung. Sau khi thỉnh an thái tử phi, Tương Như Nhân nhìn nàng, trênmặt mang theo chút ý cười Diệp lương nhân, Tam quận chúa không sao chứ? “
“Tương trắc phi, ngươi nên hảo hảo quản giáo Bình Ninh. Đừng có ỷ lại thân phận công chúa mà khi dễ người. Hôm nay là cào bị thương Đồng nhi, chờ nàng lớn một chút thì...” Diệp lương nhân trực tiếp làm quá thương thế, đem sự tình nói theo hướng nghiêm trọng, nhất định gán Bình Ninh ỷ thế hiếp người, ương ngạnh do quản giáo không tốt.
Tương Như Nhân lười cùng nàng ầm ĩ, trực tiếp hướng phía thái tử phi nói “ Nương nương, sự tình ngọn nguồn thến nào, hỏi liền biết. Bình Ninh tuổi còn nhỏ chưa biết nặng nhẹ, không cẩn thận làm bị thương Đồng nhi. Nhưng tuyệt đối không phải nàng cố ý làm vậy. Huống hồ Bình Ninh và Lệ Đồng mới gặp nhau có hai lần đâu”
Nói trắng ra là Bình Ninh có cái lí do gì để cào bị thương Lệ Đồng. Cứ bám lấy một điểm ngoài ý muốn như vậy để gây sự, Tương Như Nhân nàng là quả hồng mềm mặc người nhào nặn sao? Thái tử phi liếc nhìn các nàng một cái “Sự tình thế nào bản cung cũng đã hỏi đến. Diệp lương nhân, hài tử đùa giỡn không cẩn thận bị thương là chuyện thường gặp. Bình Ninh cũng không hề cố ý là bị thương Đồng nhi. Ngươi nếu thấy bản cung xử lý bất công có thể tìm đến thái tử xin cái công đạo.”
Diệp lương nhân biến sắc, nháo đến chỗ thái tử nàng có cái lí gì để nói. Tiểu hài tử tiểu đánh tiểu nháo là chuyện thường. Nhưng đứa nhỏ này của nàng còn chưa đến tuổi đó. Nếu Bình Ninh thực sự hảo tâm muốn sờ mặt Đồng nhi, làm thế bào có thế tới nỗi bị thương. Vì thế Diệp lương nhân quỳ xuống, nói cực kỳ không tình nguyện “ Nếu nương nương đều đã nói như vậy, thiếp không còn gì để nói. Nhưng dù thế nào từ việc muốn thân cận mà quệt bị thương mặt được thì thiếp thân cũng không tin nổi. Chẳng lẽ kẻ hầu người hạ bên cạnh Bình Ninh không biết mong tay nàng dài đến mức có thể đã thương người sao. Sở sẩy đến mức này sao có thể hầu hạ tốt công chúa.”
Cáo trạng không xong, ta không thoải mái ngươi cũng đừng hòng được thống khoái. Diệp lương nhân liền đem lỗi này đẩy lên người nhũ mẫu của Bình Ninh. Người bên cạnh chăm sóc không thích hợp, móng tay cũng chưa được tu bổ tốt, đến mức làm bị thương người, chả lẽ không phải lỗi của họ sao.
Không đợi Diệp lương nhân nói gì, Tương Như Nhân đã đáp lời Diệp lương nhân “Nếu là người hầu hạ bên cạnh Binh Ninh phạm sai, ta sẽ dạy bảo, không phiền Diệp lương nhân lo lắng“...
“Hiện tại không tiện, ngày mai ngươi tới phủ thái tử, chúng ta sẽ nói tỉ mỉ Tương Như Nhân nhìn hoàng hậu và thái tử phi sắp đi đến lầu các, vội hẹn thời gian cùng Ngâm Hoan để bàn luận thêm.
Về tới phủ thái tử, Tương Như Nhân sai Hứa ma ma mang trà xanh thái tử đưa tới cùng cống trà mang ra, để Thanh Đông mang đến chỗ sư phụ nàng kiểm tra. Không bao lâu Thanh Đông trở về, đưa ra kết quả giống với lời Ngâm Hoan nói ban sáng.
Tương Như Nhân trong ngày thường uống đều là trà hoa tự phơi. Chỉ khi nào có khách đến mới pha ít trà kia. Nhưng trên dưới toàn triều, chỉ cần là quan viên có chức đều uống cống trà. Mà trà xanh Lục gia này tặng cũng không ít người. Nói theo hướng nghiêm trọng, cứ mãi thế này tiếp diên, triều đình không phải rối loạn sao.
Nếu tra các đầu nổi danh mà vẫn không ra, Tương gia thế nào cũng sẽ bị cuốn vào.
Đến tối thái tử lại đây, Tương Như Nhân tiện thể hỏi han tình hình sức khỏe hắn xem thế nào, trà Lục gia đưa tặng cũng đã được nửa năm “Hiện tại đầu xuân hay mệt mỏi, điện hạ có cảm thấy nơi nào không khỏe?”
Nằm lên giường, Tương Như Nhân nương chuyện khác hỏi, thái tử cũng khộng cảm thấy có gì không đúng “Không ngại. Nhưng phụ hoàng gần đây thân mình lại có chút không khỏe. Nghe thái y nói ban đêm dễ bừng tỉnh, giấc ngủ cũng không sâu.”
“Hoàng thượng thường thích uống trà gì? Chỗ Đức Phương trà phường năm nay đổi phương thức sao cống trà mới, tổ phụ còn viết thư nói thần thiếp muốn xin ý kiến của điện hạ đây.”
“Lục tướng quân năm ngoái tặng phụ hoàng ít trà xanh, phụ hoàng thấy cũng không tệ, để Lục gia cứ đúng hạn lại tiến cống vào cung một chuyến” Tô Khiêm Dương cúi đầu thấy nàng bộ dáng suy tư, cười nói “Thế nào? Nàng là muốn từ chỗ bản cung tìm hiểu chút gì?”
Tương Như Nhân giận dỗi liếc hắn một cái, nằm nghiêng người, che đi vẻ mặt “Cáu này sao gọi là tìm hiểu. Trà xanh kia của Lục gia tổ phụ cũng có nói qua với thiếp rồi. Bất quá Lục gia mới làm trà bao lâu đâu. Sao có thể so sánh với Đức Phương.”
Khẩu khí của Tương Như Nhân tràn đầy kiêu ngạo với trà trang của gia tộc. Tô Khiêm Dương cũng cảm thấy nàng đây là muốn phân cao thấp với Lục gia trà xanh, vì nhà mình nhiều năm qua cống trà mà bất bình, đoạn đem nàng ôm vào lòng “Tự khen như vậy, không một chút ngượng ngùng sao? “...
Ngày hôm sau Cố Ngâm Hoan lại đây, Tương Như Nhân cùng nàng nói chuyện này.
Cố Ngâm Hoan trả lại cho nàng hai gói trà. Một gói là trà xanh. Một gói chứa mấy vị này nọ trong phương thức chế trà.
“Ta sẽ cùng tổ phụ thương nghị chuyện này. Đem trà trong Đức Phương trà phường thay đổi phương thức.” Cố Ngâm Hoan gật đầu “Chỗ Lục gia, Vương gia đi thăm dò cũng chưa có tin chính xác, hiện thời chưa thể nói với thái tử.”Trong chuyện này còn liên lụy đến Bắc Đồ. Vốn dĩ nên là không có gì liên quan, Lục tướng quân trước đây nhiều phen còn giằng co với quân Bắc Đồ. Chuyện này nếu không tra thấu triệt, khó có thể hạ quyết đoán.
Chuyện quốc gia đại sự như vậy các nàng tất nhiên không giúp được gì. Hiện tại vấn đề cấp thiết là nhanh chóng giải quyết chuyện cống trà.
Tiễn bước Cố Ngâm Hoan, Tương Như Nhân chuẩn bị rồi đi Tương phủ. Ở trong phòng cùng Tương lão gia tử bàn bạc thoáng cái hết buổi trưa, thời điển Tương Như Nhân trở về phủ thái tử đã là chập tối.
Mà bên kia Tương gia, suốt đêm mang theo Tương Cảnh Nhạc đi trà phường, sửa chữa phương thức, sao chế lại một đâm cống trà mới năm nay. Tất cả trà trên gia đều thay đổi toàn bộ, không thay đổi bao bì. Liền như vậy lặng yên không một tiếng động che giấu đi qua.
Chuyện này trôi qua vài ngày, trong Lâm An thành nổi lên một sự kiện. Thái thường tự khanh Trần đại nhân vừa cưới thê tử vào nhà kia, đêm qua bị tập kích bị thương. Hắc y nhân sau khi bị thương rời đi, đến nay tông tích chưa rõ. Mà thê tử kia của Trần đại nhân lại đúng là một trong những nữ tử được Bắc Đồ tiến cống lúc trước.
Toàn bộ Lâm An thành truy nã hắc y nhân này nhưng không có thu hoach. Điều này khiến người người hoảng sợ. Người đi ra ngoài ban đêm càng ít, sợ là khi đi qua hẻm nhỏ sẽ bị một hắc y nhân trốn đâu đó nhảy ra đòi mạng.
Trời ngày càng nóng, trải qua tháng tư, tháng năm là hai tháng cống trà. Ban đầu cống trà trong cung thay đổi, các quan gia cũng theo đó tới trà phường mua về loại cống trà mới năm nay. Bên này Tương Như Nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hồi âm nhắc tổ phụ thời khắc phải luôn đề phòng một chút.
Đem thư vò nát vứt vào chậu đốt cháy. Ngoài phòng Tử Yên vội vàng chạy vào, vẻ mặt lo lắng “Tiểu thư, tiểu công chúa không cẩn thận va chạm tam quận chúa, đang gây gổ.”
Tương Như Nhân cầm lấy chén trà hắt vào chậu lửa, vội đi theo Tử Yên ra ngoài.
Đến tiểu hoa viên, vừa đặt chân đến cổng vòm đã nghe thấy một trận tiếng khóc.
Khóc lớn nhất tất nhiên là Bình Ninh, đang trốn ở trong lòng nhũ mẫu. Bên cạnh Dung nhi muốn đi an ủi tỷ tỷ nhưng Tôn ma ma vẫn ôm lấy hắn.
Đối diện Diệp lương nhân đã sớm chạy tới. Đau lòng nhìn nữ nhi trong lòng nhũ nẫu, ánh mắt nhìn Bình Ninh thêm chút oán hận.
Bình Ninh nhìn thấy Tương Như Nhân đi tới, thoát khỏi lòng nhũ mẫu hướng về nàng, vừa đến cạnh liền ôm lấy chân nàng khóc ầm lên. Vừa khóc vòn vừa đứt quãng nói “Nương, muội muội, Bình Ninh không là, không phải cói ý, nương...”
Nuôi đứa nhỏ hơn hai năm, Tương Như Nhân chưa từng thấy nàng khóc thành như vậy. Không kịp thở, cả mặt đó bừng không nói, nước mắt nước mũi đầy mặt nói chuyện, suýt nữa tự mình phát nghẹn.
Tương Như Nhân ôm nàng kên, vỗ vỗ lưng nàng “Ngoan, nín khóc, nương ở đây”
Diệp lương nhân đối diện thấy nàng đến, tự nhiên là ôm lấy nữ nhi, một mặt bộ dáng uất giận “Tương trắc phi, Bình Ninh xuống tay ngoan độc như thế, cào bị thương mặt Đồng nhi, làm tỷ tỷ như vậy tâm cũng quá độc ác!”Cùng lúc Lệ Đồng ở trong lòng Diệp lương nhân khóc thương tâm, bên má trái là hai đường vệt máu rõ ràng. Bởi vì đau đớn, Lệ Đồng còn không ngừng đưa tay chạm vào. Tương Như Nhân nhíu mày, gặp Diệp lương nhân chỉ lo vấn tội, nhắc nhở “Diệp lương nhân, không bằng ngươi trước mang hài tử về thỉnh thái y xem qua. Sự tình ngọn nguồn như thế nào bàn luận sau, nếu là lỗi của Bình Ninh, ra cũng sẽ không nuông chiều nàng”
Diệp lương nhân ngăn cản nữ nhi lại đưa tay lên mặt, hừ cười nói “Tương trắc phi ngươi nói thật dễ nghe, ai chẳng biết Bình Ninh ngà các ngươi được sủng ái nhất, nàng còn là công chúa đây. Đồng nhi nhà ta chỉ là một tiểu quận chúa, nơi nào dám đắc tội”
Cảm giác được thân mình nữ nhi phát run, Tương Như Nhi cũng lạnh mặt “Diệp lương nhân nói nhiều như vậy không phải cũng là muốn công bằng thôi sao. Để sau khi điều tra kiểu gì cũng có kết quả. Ta vẫn là khuyên ngươi nhanh đi thỉnh thái y, để lâu quá nếu là có sẹo, sau này khổ cũng là Đồng nhi.”
Diệp lương nhân vẻ mặt biến sắc, cho dù không cam lòng, vẫn là nữ nhi quan trọng nhất. Vì thế nàng vội vàng ôm đứa nhỏ về viện của mình, sai người đi thỉnh thái y.
Tương Như Nhân mang hai hài tử về Linh Lung các. Bình Ninh vẫn đang còn khóc ủy khuất, hỏi nàng là hỏi không được gì. Tương Như Nhân nhìn về phía nhũ mẫu của Bình Ninh “Sao lại thế này?”
“Lúc nô tỳ mang theo công chúa đi dạo trong tiểu hoa viên, bên Lan Tâm uyển, Điền ma ma cùng nhũ mẫu cũng mang tam quận chúa đi ra một vòng. Công chúa biết đó là muội muội nên muốn đi tiếp đón một chút. Nô tỳ ôm công chúa đi qua. Công chúa muốn sờ sờ mặt muội muội, không ngờ tam quận chúa không chịu, uốn éo đầu, móng tay của công chúa liền quệt vào mặt quận chúa”
Kia thuần túy chỉ là ngoài ý muốn.
Bình Ninh trong lòng Tương Như Nhân cuối cùng yên tĩnh một ít, ủy khuất nhìn Tương Như Nhân, nói chuyện còn đứt quãng “Nhũ mẫu của nàng, thật hung dữ, ma ma thật hung dữ, hơi sợ” Nói xong dùng sức dụi vào trong lòng Tương Như Nhân.
Bình Ninh làm bị thương Lệ Đồng, nhũ mẫu ôm Lệ Đồng nhất thời hét lên thật to, Điền ma ma càng là bộ dáng muốn đẩy người. Không có nhũ mẫu, lui từng bước về phía sau, Bình Ninh đây là bị dọa sợ mà khóc.
Tương Như Nhân nghe đến chuyện tiếp theo, sắc mặt cũng không tốt, nhẹ nhàng vỗ Bình Ninh “Không có việc gì, nương ở đây, không sợ”
Bình Ninh từ trong lòng nàng chui ra, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn nàng, biết cái miệng nhỏ nhắn “Nương, Bình Ninh không phải cố ý.” Nàng không phải cố ý làm tiểu muội muội bị thương, nàng là yêu thích nên mới muốn sờ tiểu muội muội.
Tương Như Nhân đưa tay lau nước mắt cho nàng, ôn nhu an ủi “Nương biết, ngươi không phải cố ý, ngoan, nín khóc” Đứa nhỏ cũng không thể luôn được bảo vệ dưới cánh tay của mình. Người cũng có kẻ hiểm ác, đâylà lần đầu Bình Ninh biết đến.
Ở trong lòng Tương Như Nhân thù thào nói rất nhiều, đứt quãng, khóc nức nở chậm rãi ngủ thiếp đi. Tương Như Nhân ôm nàng, vỗ nhè nhẹ vào lưng. Dung nhi ở bên cạnh sờ sờ mặt tỷ tỷ, ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân “Nương, các nàng là người xấu”
Tương Như Nhân ngẩn ra, muốn mở miệng, lại không biết nói thế nào. Nàng không thể nói mấy người Điền ma ma là người tốt, vừa rồi họ còn lộ ra ác ý với Bình Ninh, cũng không thể nói là người xấu. Vì thế Tương Như Nhân nhẫn nại giải thích “Bởi vì Đồng muội muội bị thương. Các nàng nóng vội muốn bảo vệ Đồng muội muội”
Dung nhi nhìn thoáng qua tỷ tỷ đang ngủ, lại nhìn Tương Như Nhân, rất bình tĩnh nói “Trưởng thành, ta sẽ bảo vệ tỷ tỷ cùng nương!”
Hắn mới lớn như vậy a! Tương Như Nhân trong lòng cảm khái, đem hắn kéo đến bên người, ôm hôn trán “Ngoan!”
Thái tử phi bên kia rất nhanh có bẩm báo, thỉnh thái y. Thái y nói đây chỉ là vết thương nhỏ, bôi chút dược là chẳng có chuyện gì. Nhưng Diệp lương nhân kiên quyết không buông tha.
Nàng luôn miệng nói Bình Ninh là cố ý, cố ý cào bị thương mặt Đồng nhi. Nếu Lệ Đồng còn không né như vậy vết thương còn nặng hơn. Nói ngắn gọn nàng muốn thái tử phi phạt Bình Ninh.
Vì thế thái tử phi sai người đến Linh Lung các mời Tương Như Nhân cùng Bình Ninh qua. Tương Như Nhân không mang theo hài tử, một mình đi Dao Hoa các.
Diệp lương nhân đã ở đó, sắc mặt khóc đến giống như nữ nhi của nàng thực sự đã bị hủy dung. Sau khi thỉnh an thái tử phi, Tương Như Nhân nhìn nàng, trênmặt mang theo chút ý cười Diệp lương nhân, Tam quận chúa không sao chứ? “
“Tương trắc phi, ngươi nên hảo hảo quản giáo Bình Ninh. Đừng có ỷ lại thân phận công chúa mà khi dễ người. Hôm nay là cào bị thương Đồng nhi, chờ nàng lớn một chút thì...” Diệp lương nhân trực tiếp làm quá thương thế, đem sự tình nói theo hướng nghiêm trọng, nhất định gán Bình Ninh ỷ thế hiếp người, ương ngạnh do quản giáo không tốt.
Tương Như Nhân lười cùng nàng ầm ĩ, trực tiếp hướng phía thái tử phi nói “ Nương nương, sự tình ngọn nguồn thến nào, hỏi liền biết. Bình Ninh tuổi còn nhỏ chưa biết nặng nhẹ, không cẩn thận làm bị thương Đồng nhi. Nhưng tuyệt đối không phải nàng cố ý làm vậy. Huống hồ Bình Ninh và Lệ Đồng mới gặp nhau có hai lần đâu”
Nói trắng ra là Bình Ninh có cái lí do gì để cào bị thương Lệ Đồng. Cứ bám lấy một điểm ngoài ý muốn như vậy để gây sự, Tương Như Nhân nàng là quả hồng mềm mặc người nhào nặn sao? Thái tử phi liếc nhìn các nàng một cái “Sự tình thế nào bản cung cũng đã hỏi đến. Diệp lương nhân, hài tử đùa giỡn không cẩn thận bị thương là chuyện thường gặp. Bình Ninh cũng không hề cố ý là bị thương Đồng nhi. Ngươi nếu thấy bản cung xử lý bất công có thể tìm đến thái tử xin cái công đạo.”
Diệp lương nhân biến sắc, nháo đến chỗ thái tử nàng có cái lí gì để nói. Tiểu hài tử tiểu đánh tiểu nháo là chuyện thường. Nhưng đứa nhỏ này của nàng còn chưa đến tuổi đó. Nếu Bình Ninh thực sự hảo tâm muốn sờ mặt Đồng nhi, làm thế bào có thế tới nỗi bị thương. Vì thế Diệp lương nhân quỳ xuống, nói cực kỳ không tình nguyện “ Nếu nương nương đều đã nói như vậy, thiếp không còn gì để nói. Nhưng dù thế nào từ việc muốn thân cận mà quệt bị thương mặt được thì thiếp thân cũng không tin nổi. Chẳng lẽ kẻ hầu người hạ bên cạnh Bình Ninh không biết mong tay nàng dài đến mức có thể đã thương người sao. Sở sẩy đến mức này sao có thể hầu hạ tốt công chúa.”
Cáo trạng không xong, ta không thoải mái ngươi cũng đừng hòng được thống khoái. Diệp lương nhân liền đem lỗi này đẩy lên người nhũ mẫu của Bình Ninh. Người bên cạnh chăm sóc không thích hợp, móng tay cũng chưa được tu bổ tốt, đến mức làm bị thương người, chả lẽ không phải lỗi của họ sao.
Không đợi Diệp lương nhân nói gì, Tương Như Nhân đã đáp lời Diệp lương nhân “Nếu là người hầu hạ bên cạnh Binh Ninh phạm sai, ta sẽ dạy bảo, không phiền Diệp lương nhân lo lắng“...
Danh sách chương