Tô Khiêm Dương theo hoàng thượng đến nơi giam giữ Định vương. Ngoài cửa phòng có binh sĩ đứng gác, thấy hoàng thượng đến thì mở cửa cho họ đi vào. Trong phòng ánh sáng lờ mờ. Tô Khiêm Trạch ngồi ở trên giường, trên tay và chân đều có xiềng xích sắt.
Hắn tựa hồ không hề để ý gì tới người tiến vào, chỉ miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt đảo qua người Tô Khiêm Dương, tiếp theo quay về nhìn giường, vẻ mặt lãnh đạm.
Hoàng thượng nhìn nhi tử này, trong mắt chỉ còn lại đau lòng và thất vọng “Ngươi không biết ngươi đã làm những gì!” Lúc nhỏ đã bất hảo không quản được, nhưng cũng thôi, hoàng tử không phải đều có sự kiêu ngạo sao. Càng lớn lại càng không trầm ổn, chuyện với Lục thế tử phi rồi lại dây dưa với thanh quan phường để bị đồn khắp Lâm An thành, nay còn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.
Tô Khiêm Trạch nghe, cúi đầu nhìn xiềng xích trên tay, bất cần nói “Được làm vua, thua làm giặc. Mặc cho xử trí”
Hoàng thượng giận quá hóa cười “Tốt, tốt. Mẫu phi vì cầu xin trẫm tha cho cái mạng của ngươi mà tự nguyện đi Nam Sơn tự thường bạn thanh đèn, vĩnh viễn không quay về cung. Định vương phi vì cầu tình cho ngươi vẫn còn quỳ ngoài cửa cung. Người thì hay rồi! Trẫm thật sự là nuôi được một hảo nhi tử, hảo nhi tử.”
Lúc nhắc đến Định vương phi, ánh mắt Tô Khiêm Trạch khẽ giật mình, cuối cùng cũng chỉ giơ tay lên “Xem như ta có lỗi với các nàng. Không nên sanh ra nhi tử như ta, không nên gả cho trượng phu như ta.”
Hoàng thượng tức giận công tâm, ngực một trận đau buốt. Tô Khiêm Dương vội đỡ lấy. Đối với tình huống như vậy, Tô Khiêm Trạch cũng không buồn liếc mắt nhìn qua.
Tô Khiêm Dương đỡ hoàng thượng ra ngoài giao cho thái giám hầu hạ “Phụ hoàng, người ở đây nghỉ ngơi một chút, nhi thần vào nói chuyện với tam đệ”
Bất luận là đối với hoàng thượng hay Tô Khiêm Dương, Tô Khiêm Trạch đều là dáng vẻ xa cách. Tô Khiêm Dương đi đến cạnh bàn ngồi xuống đối diện hắn, giọng bình thản “Ngươi cũng biết phụ hoàng không muốn giết chết ngươi. Chọc giật phụ hoàng đối với vương phủ không có gì tốt. Ngươi nên nghĩ đến những người còn sống trong Định vương phủ”
“Bản vương được cái gì tốt” Tay khẽ động, xiềng xích phát ra tiếng động, Tô Khiêm Trạch quay đầu nhìn hắn, khóe miệng nhếch cười “Những thứ tốt nhất trên đời này đều là cho ngươi!”
“Tam đệ, ngươi không phải người như thế.” Nửa ngày, Tô Khiêm Dưowng chậm rãi nhìn hắn nói.
“Ta đây là hạng người gì? Cùng là người của hoàng tộc, cho rằng toàn bộ thiên hạ này là của một mình đại ca ngươi?”
Những lời này coi như là giải thích cho động cơ mưu phản của hắn. Tô Khiêm Dương ngẩn ra. Hai mươi mấy năm qua đều là như thế không để ý, nay bỗng nhiên lại nói có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, đối kị với hắn thân là thái tử tương lai kế thừa ngai vị, có được nhiều thứ. Thái tử không thể nào tin được, ngoài vị trí này, có lẽ hắn còn có động cơ khác để mưu phản. Tô Khiêm Dương nhìn theo mặt hắn, cười “ Thì ra là ngươi muốn những thứ này!”Tô Khiêm Trạch quay đầu đi, chỉ chừa lại cho hắn một cái gò má, nửa ngày, chậm rãi mở miệng “ Cũng không phải là muốn toàn bộ“. Mong muốn của hắn, chỉ là thứ thuộc về ngôi vị hoàng đế mà thôi, mong muốn của hắn, chỉ là những thứ tốt đẹp trong đó.”
Ngôi vị hoàng đế đối với hoàng tử có biết bao sức dụ dỗ. Nhìn lại tình cảnh huynh đệ hoàng thượng năm đó sẽ rõ. Hay coi như huynh đệ trong thế gia cũng có thể tranh đoạt gia sản trở mặt thành thù, giết người cướp của. Cho dù là ở nông thôn, vài thân huynh đệ cũng có thể vì hai ba mẫu đất mà nổi lên tranh chấp động tay động chân. Huống chi là vị trí đứng đầu thiên hạ này, quyền lực chí cao vô thượng.
Có thể lấy làm lý do mưu phản cũng chỉ có cái này mà thôi!
Không biết trôi qua bao lâu, trong phòng lần thứ hai trôi vào an tĩnh. Truyền đến thanh âm khóa cửa, Tô Khiêm Trạch quay đầu nhìn lại, trên mặt có một tia chấn động. Một tòa cung điện này, hắn sẽ làm bạn cùng nó suốt phần đời còn lại.
Hắn biết mình ăn năn nhận sai thì có thể ra ngoài, nhưng hiện tại hắn cũng không muốn rời khỏi đây...
Bên này Tương Như Nhân đang ngồi xe ngựa trên đường đi Tương phủ, bị một người cản giữa đường.
Nhấc mành lên xem, mấy tên hộ vệ rút kiếm chỉ vào hai người té trên mặt đất. Trong đó một người che chở cho người còn lại, y phục đều mộc mạc.
Tương Như Nhân liếc mắt liền nhận ra người được bảo vệ kia, nàng lúc này đang tràn đầy vẻ khẩn cầu nhìn Tương Như Nhân.
Xe ngựa vừa lúc là ở đầu ngõ, xung quanh không có ai. Trước hết Tương Như Nhân cho người đem người đỡ dậy, đưa đến trà quán. Nàng khẽ thở dài một hơi, xuống xe ngựa đi theo vào.
Đến cửa phòng bao, mấy thị vệ bảo hộ nàng canh giữ ngoài cửa, Tương Như Nhân mang theo Tử Hạ đi vào, nhìn nữ tử đang ngồi đó “ Định vương phi!”
Hứa Nguyệt Oánh đẩy nha hoàn đỡ nàng ở bên cạnh ra, đứng lên, sau đó quỳ xuống trước mặt Tương Như Nhân, nước mắt giàn giụa “Tương trắc phi, van cầu ngươi cứu vương gia, cứu A Trạch, ta cầu ngươi“.
Tương Như Nhân đưa tay đỡ nàng, Hứa Nguyệt Oánh không chịu đứng lên. Tương Như Nhân không có cách, cũng không chịu nỗi lễ này của nàng, chỉ có thể ngồi xuống khuyên nhủ “ Ngươi đứng lên trước đã, chuyện Định vương gia, ta không thể giúp được gì đâu” Cầu thái hậu, cầu hoàng hậu. Cầu ai đều được. Cầu nàng có lợi ích gì? Đây là mưu phản chứ không phải tiểu đánh tiểu nháo!
Hứa Nguyệt Oánh nắm chặt cánh tay nàng, vội vàng nhìn nàng “ Ngươi có thể giúp! Chỉ cần ngươi đi khuyên nhủ vương gia nhận sai với hoàng thượng. Hắn không thể để cả đời bị nhốt trong cung. Tương trắc phi, lời ngươi nói hán nhất định nghe theo. Cầu ngươi, cầu ngươi đi khuyên nhủ hắn.”
Tương Như Nhân sắc mặt biersn đổi, muốn giũ ra khỏi tay nàng. Hứa Nguyệt Oánh nắm gắt gao hơn. Tử Hạ ở sau bước lên giúp gỡ tay nâng nàng dậy. Tương Như Nhân nhìn Hứa Nguyệt Oáng ngã trên mặt đất, đột nhiên lạnh giọng “Định vương phi, việc này ngươi không nên tới cầu ta”Nàng và Định vương quan hệ thế nào, có quyền gì mà tiến cung khuyên nhủ, lại có năng lực gì để Định vương gia nghe lời nàng? Định vương phi thật là xem trọng nàng.
Hứa Nguyệt Oánh tựa hồ nghĩ tới điều gì, nước mắt càng rơi dữ hơn, lẩm bẩm nói “Ta không muốn nói, ta không muốn nói. Ta đã đáp ứng không được nói”
Tiếp theo tầm mắt dừng trên người Tương Như Nhân, như có chút cân nhắc. Vẻ mặt kia vốn tràn đầy bi thương lại chợt nảy ý cười “Ai nói ta cầu sai người? Trong lòng hắn luôn luôn có ngươi. Chính vì thế lời ngươi nói hắn nhất định sẽ nghe”
Hứa Nguyệt Oánh nói không to, nhưng gằn từng tiếng Tương Như Nhân có thể nghe rõ. Từ lòng bàn chân bỗng dâng lên cảm giác lạnh buốt, ngực thì như bị nện một búa đến nổi khó thở. Trước đây từng biết có một hồi chuyện như vậy. Nhưng hiện tại nghe từ chính miệng Định vương phi nói ra, lại là một cảm giác khác. Trên mặt Tương Như Nhân có một tia vỡ ra!
Hứa Nguyệt Oánh vẫn còn thì thào ở kia. Tương Như Nhân trực tiếp dùng lực lôi nàng qua. Nha hoàn ở bên cạnh kinh hô một tiếng. Tương Như Nhân quát lớn “Câm miệng!“. Sau đó nhìn Hứa Nguyệt Oánh, ánh mắt quyết tuyệt “Định vương phi! Ngươi co biết bản thân đang nói cái gì hay không? Ngươi không lo vào cung cầu tháu hậu, cầu hoàng thượng hay hoàng hậu, lại đến đây tìm ta nói hưu nói vượn cái gì!”
“Ta không có nói hưu nói vượn! “ Hứa Nguyệt Oánh gào to, rơi lệ nhìn nàng “Ngươi cho là ta muốn đến đây, cho là ta nguyện ý đến cầu ngươi sao? Nếu không tại ngươi A Trạch làm sao lại muốn nuôi quân đoạt quyền? Hắn say rượu trong miệng đều gọi tên người. Cầu thái hậu có ích gì? Chính hắn không nhận sai ai cũng không giúp được”
Tương Như Nhân mạnh mẽ kéo nàng sát lại mình, ở bên cạnh tai nàng nói “Những lời này, ngươi cảm thấy ai sẽ tin?”
Hứa Nguyệt Oánh thân mình run run. Tương Như Nhân mặc kệ nàng, mặt nghiêm nghị “Hoàng tử mưu phản chỉ vì một nữ nhân. Ngươi có biết nói như vậy càng là hại chết hắn. Quyền thế đương đầu, ai lại đi tin lý do như vậy. Ngươi đên cầu ta đã là sai. Ngươi là Định vương phi. Ngươi hẳn là nên tiến cung đi khuyên hắn chứ không phải ở trong này khóc kể với ta”
Hứa Nguyệt Oánh trên mặt có chút sợ hãi, liên tục lắc đầu “Không phải, không phải. Ta không có ý định nói, ta đã đáp ứng hắn sẽ không nói với hắn. Ta chỉ muốn ngươi đi khuyên nhủ hắn. Hắn nghe lời ngươi, hắn thật sự nghe lời ngươi”
“Định vương phi!” Tương Như Nhân quát lớn nàng. Hứa Nguyệt Oánh thân mình chấn động, ngẩng đầu nhìn nàng. Tương Như Nhân nhẹ nhàng than “Chuyện này ta thật sự không giúp được ngươi. Đây là tội liên cửu tộc. Thánh thượng chỉ giam giữ Định vương, xem như là đã nhẹ. Ngươi lại không nhìn ra. Ta và Định vương gia có được mấy lần gặp mặt. Ta là một người ngoài càng không thể khuyên gì. Nói như vậy mong rằng về sau ngươi không nhắc lại nữa”
Hứa Nguyệt Oánh khóc thương tâm. Tương Như Nhân phất tay, Tử Hạ mở cửa gọi thị vệ vào “Phái hai người đưa Định vương phi về. Ta ở đây đợi các ngươi”
Nha hoàn nhanh chóng đỡ Hứa Nguyệt Oánh dậy. Tương Như Nhân nhìn sâu vào nàng một cái. Hai thị vệ đi theo phía sau nàng, lên xe ngựa trở về Định vương phủ.
Khoảnh khắc cửa phòng khép lại, cả người Tương Như Nhân mềm nhũn, nghiêng ngã lùi về sau hai bước. Tử Hạ phía sau tức khắc đỡ nàng “Tiểu thư!”
“Ta không sao!” Tử Hạ đỡ nàng tới ghế tựa bên cạnh ngồi xuống. Kỳ lực sau lưng áo Tương Như Nhân đã ướt đẫm một mảng, hai tay đặt trên đùi khẽ phát run. Vừa rồi nàng mạnh bạo chống đỡ không lộ ra khác thường gì. Hiện tại trong phòng không còn ai khác, không khống chế được nữa.
Lời nói của Định vương phi khiến suy đoán ban đầu trong lòng nàng đối với chuyện này hoàn toàn đảo điên. Nàng nhớ tới đêm trước ngày xuất giá, Định vương tới tìm, chính nàng đã từng nói.
“Bởi vì hắn là thái tử. Bởi vì ta là Tương gia đích trưởng nữ. Bởi vì thánh chỉ. Bởi vì Tương gia trung thành với hoàng thượng. Tam hoàng tử, lý do quan trọng như vậy sao?“...
Tương Như Nhân không thể khẳng định rốt cuộc nguyên nhân hắn mưu phản là gì, nhưng giờ phút này khiing thể không tin lời nói trước kia của nàng đối với hắn có chút ảnh hưởng.
Lời Định vương phi nói còn vang ở bên tai. Là vì nàng, đều là vì nàng.
“Tiểu thư?” Tử Hạ lo lắng nhìn Tương Như Nhân, tiểu thư khóc.
Nước mắt lặng lẽ trào ra, trong lòng nàng dâng lên vô hạn bi thương không thể khắc chế.'Bởi vì nàng' trầm trọng đến vậy, nàng làm sao nhận nổi. Tất cả mọi sự này sao nàng có thể thừa nhân là do nàng gây ra, gánh nặng như vậy, nàng thực sự không chịu nổi.
Vì sao muốn để cho nàng biết? Tương Như Nhân đưa một tay ôm ngực, khóc thành tiếng...
Hắn tựa hồ không hề để ý gì tới người tiến vào, chỉ miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt đảo qua người Tô Khiêm Dương, tiếp theo quay về nhìn giường, vẻ mặt lãnh đạm.
Hoàng thượng nhìn nhi tử này, trong mắt chỉ còn lại đau lòng và thất vọng “Ngươi không biết ngươi đã làm những gì!” Lúc nhỏ đã bất hảo không quản được, nhưng cũng thôi, hoàng tử không phải đều có sự kiêu ngạo sao. Càng lớn lại càng không trầm ổn, chuyện với Lục thế tử phi rồi lại dây dưa với thanh quan phường để bị đồn khắp Lâm An thành, nay còn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.
Tô Khiêm Trạch nghe, cúi đầu nhìn xiềng xích trên tay, bất cần nói “Được làm vua, thua làm giặc. Mặc cho xử trí”
Hoàng thượng giận quá hóa cười “Tốt, tốt. Mẫu phi vì cầu xin trẫm tha cho cái mạng của ngươi mà tự nguyện đi Nam Sơn tự thường bạn thanh đèn, vĩnh viễn không quay về cung. Định vương phi vì cầu tình cho ngươi vẫn còn quỳ ngoài cửa cung. Người thì hay rồi! Trẫm thật sự là nuôi được một hảo nhi tử, hảo nhi tử.”
Lúc nhắc đến Định vương phi, ánh mắt Tô Khiêm Trạch khẽ giật mình, cuối cùng cũng chỉ giơ tay lên “Xem như ta có lỗi với các nàng. Không nên sanh ra nhi tử như ta, không nên gả cho trượng phu như ta.”
Hoàng thượng tức giận công tâm, ngực một trận đau buốt. Tô Khiêm Dương vội đỡ lấy. Đối với tình huống như vậy, Tô Khiêm Trạch cũng không buồn liếc mắt nhìn qua.
Tô Khiêm Dương đỡ hoàng thượng ra ngoài giao cho thái giám hầu hạ “Phụ hoàng, người ở đây nghỉ ngơi một chút, nhi thần vào nói chuyện với tam đệ”
Bất luận là đối với hoàng thượng hay Tô Khiêm Dương, Tô Khiêm Trạch đều là dáng vẻ xa cách. Tô Khiêm Dương đi đến cạnh bàn ngồi xuống đối diện hắn, giọng bình thản “Ngươi cũng biết phụ hoàng không muốn giết chết ngươi. Chọc giật phụ hoàng đối với vương phủ không có gì tốt. Ngươi nên nghĩ đến những người còn sống trong Định vương phủ”
“Bản vương được cái gì tốt” Tay khẽ động, xiềng xích phát ra tiếng động, Tô Khiêm Trạch quay đầu nhìn hắn, khóe miệng nhếch cười “Những thứ tốt nhất trên đời này đều là cho ngươi!”
“Tam đệ, ngươi không phải người như thế.” Nửa ngày, Tô Khiêm Dưowng chậm rãi nhìn hắn nói.
“Ta đây là hạng người gì? Cùng là người của hoàng tộc, cho rằng toàn bộ thiên hạ này là của một mình đại ca ngươi?”
Những lời này coi như là giải thích cho động cơ mưu phản của hắn. Tô Khiêm Dương ngẩn ra. Hai mươi mấy năm qua đều là như thế không để ý, nay bỗng nhiên lại nói có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, đối kị với hắn thân là thái tử tương lai kế thừa ngai vị, có được nhiều thứ. Thái tử không thể nào tin được, ngoài vị trí này, có lẽ hắn còn có động cơ khác để mưu phản. Tô Khiêm Dương nhìn theo mặt hắn, cười “ Thì ra là ngươi muốn những thứ này!”Tô Khiêm Trạch quay đầu đi, chỉ chừa lại cho hắn một cái gò má, nửa ngày, chậm rãi mở miệng “ Cũng không phải là muốn toàn bộ“. Mong muốn của hắn, chỉ là thứ thuộc về ngôi vị hoàng đế mà thôi, mong muốn của hắn, chỉ là những thứ tốt đẹp trong đó.”
Ngôi vị hoàng đế đối với hoàng tử có biết bao sức dụ dỗ. Nhìn lại tình cảnh huynh đệ hoàng thượng năm đó sẽ rõ. Hay coi như huynh đệ trong thế gia cũng có thể tranh đoạt gia sản trở mặt thành thù, giết người cướp của. Cho dù là ở nông thôn, vài thân huynh đệ cũng có thể vì hai ba mẫu đất mà nổi lên tranh chấp động tay động chân. Huống chi là vị trí đứng đầu thiên hạ này, quyền lực chí cao vô thượng.
Có thể lấy làm lý do mưu phản cũng chỉ có cái này mà thôi!
Không biết trôi qua bao lâu, trong phòng lần thứ hai trôi vào an tĩnh. Truyền đến thanh âm khóa cửa, Tô Khiêm Trạch quay đầu nhìn lại, trên mặt có một tia chấn động. Một tòa cung điện này, hắn sẽ làm bạn cùng nó suốt phần đời còn lại.
Hắn biết mình ăn năn nhận sai thì có thể ra ngoài, nhưng hiện tại hắn cũng không muốn rời khỏi đây...
Bên này Tương Như Nhân đang ngồi xe ngựa trên đường đi Tương phủ, bị một người cản giữa đường.
Nhấc mành lên xem, mấy tên hộ vệ rút kiếm chỉ vào hai người té trên mặt đất. Trong đó một người che chở cho người còn lại, y phục đều mộc mạc.
Tương Như Nhân liếc mắt liền nhận ra người được bảo vệ kia, nàng lúc này đang tràn đầy vẻ khẩn cầu nhìn Tương Như Nhân.
Xe ngựa vừa lúc là ở đầu ngõ, xung quanh không có ai. Trước hết Tương Như Nhân cho người đem người đỡ dậy, đưa đến trà quán. Nàng khẽ thở dài một hơi, xuống xe ngựa đi theo vào.
Đến cửa phòng bao, mấy thị vệ bảo hộ nàng canh giữ ngoài cửa, Tương Như Nhân mang theo Tử Hạ đi vào, nhìn nữ tử đang ngồi đó “ Định vương phi!”
Hứa Nguyệt Oánh đẩy nha hoàn đỡ nàng ở bên cạnh ra, đứng lên, sau đó quỳ xuống trước mặt Tương Như Nhân, nước mắt giàn giụa “Tương trắc phi, van cầu ngươi cứu vương gia, cứu A Trạch, ta cầu ngươi“.
Tương Như Nhân đưa tay đỡ nàng, Hứa Nguyệt Oánh không chịu đứng lên. Tương Như Nhân không có cách, cũng không chịu nỗi lễ này của nàng, chỉ có thể ngồi xuống khuyên nhủ “ Ngươi đứng lên trước đã, chuyện Định vương gia, ta không thể giúp được gì đâu” Cầu thái hậu, cầu hoàng hậu. Cầu ai đều được. Cầu nàng có lợi ích gì? Đây là mưu phản chứ không phải tiểu đánh tiểu nháo!
Hứa Nguyệt Oánh nắm chặt cánh tay nàng, vội vàng nhìn nàng “ Ngươi có thể giúp! Chỉ cần ngươi đi khuyên nhủ vương gia nhận sai với hoàng thượng. Hắn không thể để cả đời bị nhốt trong cung. Tương trắc phi, lời ngươi nói hán nhất định nghe theo. Cầu ngươi, cầu ngươi đi khuyên nhủ hắn.”
Tương Như Nhân sắc mặt biersn đổi, muốn giũ ra khỏi tay nàng. Hứa Nguyệt Oánh nắm gắt gao hơn. Tử Hạ ở sau bước lên giúp gỡ tay nâng nàng dậy. Tương Như Nhân nhìn Hứa Nguyệt Oáng ngã trên mặt đất, đột nhiên lạnh giọng “Định vương phi, việc này ngươi không nên tới cầu ta”Nàng và Định vương quan hệ thế nào, có quyền gì mà tiến cung khuyên nhủ, lại có năng lực gì để Định vương gia nghe lời nàng? Định vương phi thật là xem trọng nàng.
Hứa Nguyệt Oánh tựa hồ nghĩ tới điều gì, nước mắt càng rơi dữ hơn, lẩm bẩm nói “Ta không muốn nói, ta không muốn nói. Ta đã đáp ứng không được nói”
Tiếp theo tầm mắt dừng trên người Tương Như Nhân, như có chút cân nhắc. Vẻ mặt kia vốn tràn đầy bi thương lại chợt nảy ý cười “Ai nói ta cầu sai người? Trong lòng hắn luôn luôn có ngươi. Chính vì thế lời ngươi nói hắn nhất định sẽ nghe”
Hứa Nguyệt Oánh nói không to, nhưng gằn từng tiếng Tương Như Nhân có thể nghe rõ. Từ lòng bàn chân bỗng dâng lên cảm giác lạnh buốt, ngực thì như bị nện một búa đến nổi khó thở. Trước đây từng biết có một hồi chuyện như vậy. Nhưng hiện tại nghe từ chính miệng Định vương phi nói ra, lại là một cảm giác khác. Trên mặt Tương Như Nhân có một tia vỡ ra!
Hứa Nguyệt Oánh vẫn còn thì thào ở kia. Tương Như Nhân trực tiếp dùng lực lôi nàng qua. Nha hoàn ở bên cạnh kinh hô một tiếng. Tương Như Nhân quát lớn “Câm miệng!“. Sau đó nhìn Hứa Nguyệt Oánh, ánh mắt quyết tuyệt “Định vương phi! Ngươi co biết bản thân đang nói cái gì hay không? Ngươi không lo vào cung cầu tháu hậu, cầu hoàng thượng hay hoàng hậu, lại đến đây tìm ta nói hưu nói vượn cái gì!”
“Ta không có nói hưu nói vượn! “ Hứa Nguyệt Oánh gào to, rơi lệ nhìn nàng “Ngươi cho là ta muốn đến đây, cho là ta nguyện ý đến cầu ngươi sao? Nếu không tại ngươi A Trạch làm sao lại muốn nuôi quân đoạt quyền? Hắn say rượu trong miệng đều gọi tên người. Cầu thái hậu có ích gì? Chính hắn không nhận sai ai cũng không giúp được”
Tương Như Nhân mạnh mẽ kéo nàng sát lại mình, ở bên cạnh tai nàng nói “Những lời này, ngươi cảm thấy ai sẽ tin?”
Hứa Nguyệt Oánh thân mình run run. Tương Như Nhân mặc kệ nàng, mặt nghiêm nghị “Hoàng tử mưu phản chỉ vì một nữ nhân. Ngươi có biết nói như vậy càng là hại chết hắn. Quyền thế đương đầu, ai lại đi tin lý do như vậy. Ngươi đên cầu ta đã là sai. Ngươi là Định vương phi. Ngươi hẳn là nên tiến cung đi khuyên hắn chứ không phải ở trong này khóc kể với ta”
Hứa Nguyệt Oánh trên mặt có chút sợ hãi, liên tục lắc đầu “Không phải, không phải. Ta không có ý định nói, ta đã đáp ứng hắn sẽ không nói với hắn. Ta chỉ muốn ngươi đi khuyên nhủ hắn. Hắn nghe lời ngươi, hắn thật sự nghe lời ngươi”
“Định vương phi!” Tương Như Nhân quát lớn nàng. Hứa Nguyệt Oánh thân mình chấn động, ngẩng đầu nhìn nàng. Tương Như Nhân nhẹ nhàng than “Chuyện này ta thật sự không giúp được ngươi. Đây là tội liên cửu tộc. Thánh thượng chỉ giam giữ Định vương, xem như là đã nhẹ. Ngươi lại không nhìn ra. Ta và Định vương gia có được mấy lần gặp mặt. Ta là một người ngoài càng không thể khuyên gì. Nói như vậy mong rằng về sau ngươi không nhắc lại nữa”
Hứa Nguyệt Oánh khóc thương tâm. Tương Như Nhân phất tay, Tử Hạ mở cửa gọi thị vệ vào “Phái hai người đưa Định vương phi về. Ta ở đây đợi các ngươi”
Nha hoàn nhanh chóng đỡ Hứa Nguyệt Oánh dậy. Tương Như Nhân nhìn sâu vào nàng một cái. Hai thị vệ đi theo phía sau nàng, lên xe ngựa trở về Định vương phủ.
Khoảnh khắc cửa phòng khép lại, cả người Tương Như Nhân mềm nhũn, nghiêng ngã lùi về sau hai bước. Tử Hạ phía sau tức khắc đỡ nàng “Tiểu thư!”
“Ta không sao!” Tử Hạ đỡ nàng tới ghế tựa bên cạnh ngồi xuống. Kỳ lực sau lưng áo Tương Như Nhân đã ướt đẫm một mảng, hai tay đặt trên đùi khẽ phát run. Vừa rồi nàng mạnh bạo chống đỡ không lộ ra khác thường gì. Hiện tại trong phòng không còn ai khác, không khống chế được nữa.
Lời nói của Định vương phi khiến suy đoán ban đầu trong lòng nàng đối với chuyện này hoàn toàn đảo điên. Nàng nhớ tới đêm trước ngày xuất giá, Định vương tới tìm, chính nàng đã từng nói.
“Bởi vì hắn là thái tử. Bởi vì ta là Tương gia đích trưởng nữ. Bởi vì thánh chỉ. Bởi vì Tương gia trung thành với hoàng thượng. Tam hoàng tử, lý do quan trọng như vậy sao?“...
Tương Như Nhân không thể khẳng định rốt cuộc nguyên nhân hắn mưu phản là gì, nhưng giờ phút này khiing thể không tin lời nói trước kia của nàng đối với hắn có chút ảnh hưởng.
Lời Định vương phi nói còn vang ở bên tai. Là vì nàng, đều là vì nàng.
“Tiểu thư?” Tử Hạ lo lắng nhìn Tương Như Nhân, tiểu thư khóc.
Nước mắt lặng lẽ trào ra, trong lòng nàng dâng lên vô hạn bi thương không thể khắc chế.'Bởi vì nàng' trầm trọng đến vậy, nàng làm sao nhận nổi. Tất cả mọi sự này sao nàng có thể thừa nhân là do nàng gây ra, gánh nặng như vậy, nàng thực sự không chịu nổi.
Vì sao muốn để cho nàng biết? Tương Như Nhân đưa một tay ôm ngực, khóc thành tiếng...
Danh sách chương