Diệp Kha nói chờ Chung Quốc đá bóng xong sẽ bảo cậu gọi cho Tô Nhất. Nhưng Tô Nhất đã cùng Trình Thực ăn xong bữa tối và trở về kí túc rồi mà vẫn chưa thấy Chung Quốc gọi lại. Đá một trận bóng làm gì mất đến mấy tiếng đồng hồ, hay giờ với cậu, cô không còn quan trọng nữa? Tô Nhất bực bội, muốn gọi điện cho cậu nhưng lại nghĩ để xem bao giờ cậu mới gọi đến. Từng giây, từng phút trôi đi, chiếc di động vẫn không buồn nhúc nhích.

Càng chờ càng giận, cuối cùng, cô tắt máy, rút cả dây điện thoại bàn ở kí túc ra. Như vậy, cậu sẽ không cần phải gọi đến, mà cô cũng chẳng cần phải đợi chờ.

Tô Nhất nằm trên giường mà không sao ngủ được, hết xoay mình rồi lại thở dài, thấy lồng ngực vô cùng ngột ngạt, không được xả ra, chắc cô sẽ bức bối đến chết mất. Có vài lần không cầm được lòng muốn mở máy nhưng rồi cô lại kiềm chế được. Cuối cùng, không biết là cô giận Chung Quốc hay đang giận chính bản thân mình nữa.

Đã gần nửa đêm, rốt cuộc Tô Nhất vẫn không kiềm chế nổi mà mở di động. Vừa mở máy, chuông điện thoại đã vồn vã đổ dồn, là Chung Quốc. “Tô Nhất, anh không ngừng gọi cho em đã hai tiếng đồng hồ rồi, cuối cùng em cũng chịu mở máy.”

Tô Nhất tức đến nghẹt thở, nói: “Anh còn biết gọi cho em sao? Em chờ suốt mấy tiếng đồng hồ, vậy mà chẳng thấy anh gọi lại.”

“Diệp Kha quên không nói với anh. Mãi sau cô ấy mới nhớ ra, anh liền gọi lại ngay nhưng em không mở máy.”

“Diệp Kha quên không nói với anh? Có mà cố ý thì đúng hơn.” Tô Nhất vỗ vào đầu mấy cái, sao cô không nghĩ đến điều này chứ? Diệp Kha hoàn toàn có thể giả bộ không nhớ ra, không nói cho Chung Quốc biết cô đã gọi.

“Cô ấy không cố ý đâu. Đang đá thì Từ Văn Lượng bị trẹo chân, anh và cô ấy đưa cậu ta đi bệnh viện. Cô ấy cuống quá nên quên mất, tới lúc rời khỏi bệnh viện mới nhớ ra. Anh gọi ngay cho em nhưng em không mở máy. Lại giận à?”

“Tất nhiên, em gọi điện cho bạn trai mình, nhưng lại là cô gái thích anh nghe máy, còn nói với em là anh đang đá bóng, cô ta đang giúp anh trông đồ. Em có thể không giận được sao?”

“Tô Nhất, Diệp Kha có phải chỉ trông mỗi đồ của anh đâu, quần áo của cả đội anh đều do cô ấy giữ.”

“Mặc dù là trông đồ cho cả đội nhưng em biết người cô ta thích là anh. Chung Quốc, anh biết rõ cô ta thích anh, sao anh không giữ khoảng cách với cô ta? Ngày nào anh và cô ta cũng học chung một lớp, làm cùng một công ty, chẳng khác nào sớm tối có nhau. Trình Thực với em không đến mức thế mà em chỉ đưa cậu ấy cùng Hứa Tố Kiệt về nhà chơi một lần, anh đã đòi em phải giữ khoảng cách với cậu ấy. Thật chẳng công bằng chút nào.”

Tô Nhất nói như bắn súng liên thanh khiến Chung Quốc không chen vào nổi một câu. Mãi lâu sau, cậu mới thở dài, nói: “Được, vậy em muốn anh giữ khoảng cách với Diệp Kha thế nào? Bọn anh là bạn cùng lớp, điều này không thể thay đổi được. Anh chỉ có thể bỏ công việc hiện tại, như vậy em sẽ thấy thoải mái hơn chứ?”

Sự nhún nhường của Chung Quốc khiến Tô Nhất bớt giận nhưng lại cảm thấy mình hơi quá đáng. Cô biết cậu rất coi trọng công việc này, cậu từng nói công ty đó không tồi, ở đó cậu có thể học hỏi được nhiều điều. Thế là cô lại mềm giọng, nói: “Thôi, thực ra không phải em không yên tâm về anh, chỉ có điều trong lòng vẫn khó chịu. Anh không phải nghỉ việc đâu, cứ cố gắng làm cho tốt.”

“Vậy anh tiếp tục làm, nhưng em cũng đừng có vì Diệp Kha mà giận anh đấy nhé! Em cứ việc trăm nghìn lần yên tâm, anh chẳng có gì với cô ấy cả, dù cô ấy có thường xuyên xuất hiện bên anh đến mức nào, anh cũng chỉ coi cô ấy là bạn. Tô Nhất, hãy tin anh!”

Dĩ nhiên là Tô Nhất tin, cô tin cậu như tin chính mình vậy. Vụ giận dỗi này chẳng qua cũng chỉ là một cách nũng nịu của các cô gái đang yêu mà thôi.

***

Cuộc sống giống như một dòng sông, sau khi gợn lên vài ngọn sóng, lại tiếp tục bình thản chảy về phía trước. Anh Chu thực tập trở về, Hứa Tố Kiệt lại chuyển khỏi kí túc. Tô Nhất trở lại với cuộc sống “độc thân”, nhân lúc nhà cửa yên ắng, cô không những chăm chỉ viết bài kiếm nhuận bút mà còn đi khắp nơi tìm việc làm thêm. Cô muốn kiếm chút tiền để dùng vào việc lớn. Việc lớn gì? Cô muốn nhân kì nghỉ dài ngày vào dịp Quốc tế lao động để đến Bắc Kinh thăm Chung Quốc.

Cách mùng Một tháng Năm hơn một tháng, Tô Nhất đã lên sẵn kế hoạch. Cô sẽ âm thầm đến, cho Chung Quốc một sự bất ngờ. Hơn nữa, cô định đi bằng máy bay, vì cô chưa được đi phương tiện này lần nào. Trình Thực là khách quen của các hãng hàng không, cô tò mò tìm cậu hỏi xem cảm giác ngồi máy bay như thế nào. Cô thì nghĩ ngay đến bốn từ “đi mây về gió”, trong khi cậu chỉ mỉm cười, nói: “Muốn biết cảm giác ngồi máy bay thế nào, cậu cứ đi một lần sẽ biết.”

Tô Nhất gật đầu. “Mình cũng muốn đi thử một lần, mùng Một tháng Năm, mình sẽ bay đến Bắc Kinh. Phải rồi, làm thế nào để mua vé máy bay? Chuyện này chắc cậu thành thạo lắm.”

Nụ cười trên mặt Trình Thực như vụt tắt. “Bay đến Bắc Kinh, đến thăm bạn trai của cậu hả?”

“Ừ, mình muốn bất ngờ xuất hiện, cho anh ấy một sự ngạc nhiên.” Tô Nhất nhướng mày vẻ tinh nghịch.

Trình Thực cố giữ nụ cười trên mặt. “Đặt vé máy bay đơn giản lắm, đến lúc đó cậu cứ nói với mình, mình sẽ đặt giúp cậu.”

Hạ quyết tâm bay đến Bắc Kinh, Tô Nhất càng cố gắng kiếm tiền. Phát tờ rơi, làm nhân viên bán hàng... cứ có việc là cô nhận làm. Cô định sẽ đi máy bay đến rồi ngồi tàu hỏa về, lộ phí cả đi cả về khoảng gần hai nghìn tệ.

Thực ra trong thẻ ngân hàng của cô đã có hai nghìn tệ tiền sinh hoạt phí mẹ gửi cho, cộng thêm tiền nhuận bút cũng được ba nghìn tệ. Nếu cô gọi điện về nhà, nói không đủ tiền tiêu, bố mẹ chắc chắn sẽ gửi thêm, nhưng cô vẫn muốn kiếm thêm chút nữa. Có tiền nhuận bút, rồi kiếm chỗ này, chỗ kia vài trăm tệ, cô sẽ tự giải quyết được chi phí đi lại.

Trình Thực nói ngồi tàu hỏa lâu như vậy sẽ rất mệt, cô nghểnh mặt lên cười, nói: “Khổ hay không, cứ nghĩ đến hai vạn hồng quân ngày xưa nhé. So với họ, hai mươi mấy tiếng ngồi tàu có là gì.”

Ngập ngừng giây lát, Trình Thực cố dùng gượng điệu bình thản nhất hỏi cô: “Không đủ tiền à? Nếu không đủ thì mình có thể cho cậu mượn.”

“Không cần đâu, thực ra trong thẻ ngân hàng của mình còn ba nghìn tệ, nhưng mình không muốn một lúc tiêu sạch tiền sinh hoạt phí của cả học kì để đi chơi. Còn hơn một tháng nữa, mình có thể làm vài việc bán thời gian để kiếm tiền lộ phí.”

Trình Thực nhìn cô, chẳng nói thêm gì. Hai ngày sau, đột nhiên cậu gọi điện nói trong khu nhà cậu thuê có gia đình muốn tìm gia sư phụ đạo cho con, hỏi cô có muốn làm không.

Tô Nhất nằm mơ cũng không ngờ tới, vội vàng nói: “Đồng ý, đồng ý, tất nhiên là đồng ý.”

Đúng ngày hẹn, Trình Thực đưa Tô Nhất đi nhận việc. Lúc ấy cô mới biết cậu đã chuyển sang một khu chung cư khác. Cô tò mò không hiểu vì sao Trình Thực cứ thích chuyển đi chuyển lại nhiều như vậy. Cậu nói rằng để thay đổi không khí.

Gia đình họ Cung mà Trình Thực giới thiệu cho Tô Nhất không tồi, trả tiền công cũng khá cao. Công việc của cô là dạy một cậu bé đang chuẩn bị thi vào cấp hai, mỗi buổi tối hai tiếng đồng hồ, ba mươi tệ một buổi, sáu buổi một tuần, một tháng sẽ là bảy trăm hai mươi tệ.

Tô Nhất khấp khởi mừng thầm, xem ra cô đã giải quyết được khoản tiền lộ phí.

Tô Nhất lại bắt đầu bận rộn, vừa học vừa làm. Mẹ cô gọi điện bảo cuối tuần về, cô thẳng thừng từ chối: “Mẹ, con không có thời gian, giờ ngày nào cũng bận.”

Vì nhà họ Cung ở ngay tầng trên nhà Trình Thực nên tối nào cô cũng có thể đi nhờ xe của cậu, sau đó tự đi xe buýt về. Như vậy có thể tiết kiệm một nửa chi phí đi lại.

Ngày nào cũng đi nhờ xe của Trình Thực, Tô Nhất đương nhiên cũng thấy ngại, tỏ ý muốn góp phí xăng xe.

Trình Thực bật cười, nói: “Mình có thiếu tiền mua xăng đâu. Hơn nữa, cậu không đi cùng thì mình vẫn phải về nhà, chẳng có lí gì mà lại để cậu trả tiền xăng cả.”

Tô Nhất cũng không phải người cố chấp, yên tâm đi nhờ xe hằng ngày. Vì cô thường xuyên đi cùng Trình Thực nên dần dần thu hút sự chú ý của mọi người.

Rất nhiều người phỏng đoán về mối quan hệ của cô với Trình Thực. Hứa Tố Kiệt cũng tò mò dò hỏi: “Tô Nhất, dạo này em có vẻ thân với Trình Thực nhỉ! Chính sách “chỉ có một Chung Quốc” thay đổi rồi à?”

Tô Nhất vội vàng giải thích. Hứa Tố Kiệt biết cô chỉ đi nhờ xe của Trình Thực đến phụ đạo cho học sinh, liền cụt hứng, nói: “Cậu ấy cũng chỉ tiện đường nên đưa đi mà chẳng chở về, xem ra cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền. Chị cứ tưởng cậu ấy thích em chứ.”

“Chị đừng nói linh tinh như vậy, em đã bảo rồi, em và Trình Thực chỉ là bạn.”

Ngày đầu tiên Trình Thực cho Tô Nhất đi nhờ xe, cậu cũng hỏi cô có cần đưa về không. Cô đương nhiên không để cậu đưa về, lúc đi là tiện đường, về cũng vậy thì chẳng phải là lợi dụng sao? Cậu đâu phải là bạn trai cô.

Trình Thực cũng không níu kéo, chỉ tỏ vẻ khách khí, dặn cô buổi tối đi đường cẩn thận.

Trên đường về, Tô Nhất không cần cảnh giác quá cao độ vì khu chung cư này có nhiều bảo vệ đi tuần, ra khỏi cổng là con đường rộng đông người đi lại, đi khoảng một trăm mét là đến bến xe, xe buýt dừng ở ngay cổng trường. Không có những con ngõ sâu, đường vắng nên cô cảm thấy khá yên tâm. 

Nhưng cũng có vài lần Trình Thực đưa cô về, thường là những hôm trời mưa. Để thể hiện lòng biết ơn, cô hứa với cậu rằng nhận được tiền công sẽ mời cậu một bữa. Cậu không từ chối, chỉ cười, hỏi lại: “Mình chọn địa điểm có được không?”

“Dĩ nhiên là được. Nhưng cậu đừng chọn chỗ nào đắt quá đấy! Mình không có tiền đâu, đến lúc thanh toán cậu lại phải bù tiền, như vậy thì cậu sẽ lỗ to.”

“Yên tâm, mình sẽ không làm cậu cháy túi đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện