Cảnh đêm u tối, bên ngoài cửa sổ là vầng trăng non hình lưỡi liềm màu trắng bạc, lạnh lẽo, bên trong cửa sổ là một khung cảnh tĩnh mịch.

Căn nhà của Trình Thực vẫn không sáng đèn, bóng tối giống như một dòng suối lặng im thấm đẫm cả căn phòng. Cậu nằm im trên ghế xô pha, ngoài đôi mắt sáng ngời, cả cơ thể dường như đã hòa vào bóng tối đen như mực. Càng tối tăm lại càng yên tĩnh, trong căn phòng mênh mông như cánh đồng hoang, chuông điện thoại đột nhiên reo vang, vô cùng chói tai. Chộp lấy chiếc điện thoại trên bàn trà, Trình Thực liếc nhìn tên người gọi rồi nghe máy, tiếng nói lộ vẻ uể oải: “Mẹ... Con đã để cô ta tát lại một cái rồi, cũng xin lỗi rồi... Sau này con sẽ không để ý đến cô ta nữa, tốt nhất cô ta đừng đến tìm con... Mẹ biết là con thường không nhẫn nại với con gái mà, hơn nữa cô ta cũng học đại học đâu cần người khác phải chăm sóc nữa... Nói chung là con sẽ không quản nữa, cho dù chú Y có gọi điện cho con thì con vẫn sẽ nói như vậy thôi. Tạm biệt mẹ.”

Nắm chặt điện thoại trong tay một lúc, Trình Thực không kìm được mở bức ảnh của Tô Nhất ra xem. Xem đi xem lại, đột nhiên cậu nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi xuống cầu thang. Bước chân nhẹ mà nhanh giống như giai điệu của một bản nhạc vui tươi. Đó là tiếng bước chân của Tô Nhất, một tuần sáu ngày, mỗi ngày vào hơn chín giờ tối, đều đặn vang lên, cậu đã nghe nhiều thành quen rồi. Mỗi buổi tối, cứ đúng chín giờ, cậu lại hồi hộp mong chờ tiếng bước chân nhẹ nhàng, vui tươi như đang nhảy múa của cô, giống như chờ đợi một cuộc hẹn bí mật.

Sau khi tiếng bước chân của cô đi qua, cậu sẽ rón rén mở cửa rồi đi theo hộ tống cô cả một đoạn đường, cho đến khi nhìn thấy cô lên xe buýt mới thôi. Đây là sự chờ đợi của một mình cậu, cô hoàn toàn không hay biết, mà cậu cũng không muốn cho cô biết, bởi vì cậu biết rất rõ rằng một khi cô phát hiện ra điều đó, giữa bọn họ ngay đến quan hệ bạn bè bình thường cũng không còn nữa.

Giáng Sinh vừa qua, liền đến sinh nhật của Tô Nhất. Cô háo hức mong chờ món quà sinh nhật của Chung Quốc. Năm trăm hai mươi câu “Anh yêu em” của năm trước khiến cho cô thấy ngọt ngào đến tận đáy tim, không biết năm nay cậu sẽ tặng gì đây.

Chung Quốc như thường lệ vừa sáng ra đã gọi điện đến chúc mừng sinh nhật Tô Nhất, nhưng không chịu tiết lộ cho cô biết món quà mà cậu đã chuẩn bị cho cô là gì, chỉ cười nói muốn làm cô bất ngờ.

Cả một buổi sáng, Tô Nhất đứng ngồi không yên chờ thông báo nhận hàng của bưu điện, trong bụng đoán già đoán non món quà của Chung Quốc. Kết quả, thông báo lấy hàng không đến mà là nhân viên bưu điện trực tiếp đến luôn. Lần này Chung Quốc gửi quà qua dịch vụ chuyển phát nhanh, nhân viên chuyển phát sẽ đem đồ đến tận tay cô.

Hộp quà là một thùng giấy vuông vức, mỗi chiều khoảng nửa mét. Trên thùng có viết dòng chữ “xin hãy nhẹ tay” hình như là đồ dễ vỡ, nhưng mà không nặng lắm, không biết là thứ gì.

Tô Nhất không thể đợi được, vội vàng bóc ra xem.

Hứa Tố Kiệt trông thấy liền hét lên: “Đẹp quá đi mất, thật là giống căn nhà của người tí hon trong truyện cổ tích.”

Quà sinh nhật mà Chung Quốc tặng Tô Nhất là một mô hình biệt thự nhà vườn rất đẹp. Ngôi biết thự nhỏ tinh xảo và vườn hoa xinh hợp thành một chỉnh thể.

Căn nhà nhỏ bé nhưng đầy đủ tiện nghi, có thể nhấc mái nhà lên xem kết cấu bên trong, dễ thương như đồ đạc của những người tí hon vậy. Chung Quốc có một đôi tay thật khéo léo.

Trong hộp quà còn kèm một tấm thiệp với nét bút rồng bay phượng múa của Chung Quốc: Tô Nhất, đây là căn nhà mà anh thiết kế cho tương lai của chúng mình. Bây giờ tặng em mô hình trước, sau này sẽ tặng em nhà thật. Có thích không? Làm sao mà không thích cho được? Món quà này khiến Tô Nhất vui đến nỗi cả ngày đều cười không khép nổi miệng.

Hứa Tố Kiệt đánh giá món quà này bằng một câu: “Độc nhất vô nhị do Chung Quốc chế tạo.”

Đúng vậy, độc nhất vô nhị do Chung Quốc chế tạo. Từ năm trăm hai mươi câu “anh yêu em” cho đến mô hình biết thự dày công chế tác, quà sinh nhật mà cậu tặng cho cô đều do cậu bỏ thời gian, công sức, bỏ cả tấm lòng tự tay làm ra.

Những món quà này nếu như chỉ nhìn từ góc độ vật chất đơn thuần thì chẳng có giá trị gì đáng nói, nhưng trong mắt Tô Nhất, cả thế giới này cũng không thể tìm được thứ gì quý giá hơn.

Tình yêu là một thứ trừu tượng, nhưng những món quà mà cậu từ tay làm cho cô đều là biểu hiện chân thực cho tình yêu, biến tình yêu thành thứ có hình dạng thật để cô có thể nhìn thấy và chạm vào được.

Trưa hôm đó, Tô Nhất gọi điện cho Chung Quốc, đến khi hết sạch tiền điện thoại mới thôi. Hai người nói mãi không hết chuyện, điện thoại nóng ran cả lên.

Chung Quốc giao cho cô một nhiệm vụ ngọt ngào: “Nhà thì anh đã thiết kế xong rồi, bắt đầu từ bây giờ, em hãy nghĩ xem ngôi nhà của chúng mình sẽ bày trí như thế nào nhé. Cho em chuẩn bị trước mấy năm, đến lúc đấy nhất định phải bố trí cho anh một ngôi nhà thật ấm cúng và thoải mái đấy.”

Ngôi nhà ấm cúng và thoải mái, Tô Nhất nghe mà trong lòng vui sướng vô cùng, nhưng ngoài miệng cô vẫn nói: “Mới có một căn nhà mô hình bé tẹo mà đã bắt em phải suy nghĩ trước trang trí như thế nào sau? Em nghi ngờ nó quá nhỏ đấy.”

“Mô hình thì nhỏ thôi, nếu phóng to theo tỉ lệ thì không nhỏ chút nào đâu. Em xem anh thiết kế căn nhà toàn diện thế, đến cả...” Chung Quốc khẽ cười, lát sau mới nói tiếp: “Đến cả phòng cho con anh cũng thiết kế rồi.”

Tô Nhất phì cười. “Anh nghĩ xa quá rồi đấy! Người ta còn chưa chắc đã lấy anh, anh đã thiết kế luôn cả phòng cho con rồi.”

“Cho em biết, anh không chỉ thiết kế cả phòng cho con mà ngay cả tên con mình anh cũng nghĩ xong rồi. Em có muốn biết không?”

“Không phải chứ? Sao cả cái này anh cũng nghĩ rồi.”

“Hôm đó đột nhiên nghĩ đến. Tô Nhất, sau này em hãy sinh cho anh một cặp song sinh trai, bởi vì anh đã nghĩ ra hai cái tên tuyệt hay.”

Cô vô cùng tò mò. “Anh nghĩ ra tên gì vậy?”

“Một đứa là Chung Cộng, một đứa là Chung Ương, con trai của Chung Quốc. Thế nào, hai cái tên này đủ kêu chưa?”

Con trai Chung Quốc: Chung Cộng, Chung Ương, ba cái tên này đúng là rất kêu. Cô không kìm được cười rũ rượi. “Phục anh thật đấy!”

Chung Quốc làm giọng nghiêm trang nói: “Em yêu, sau này em chính là mẹ của Chung Cộng và Chung Ương đấy.”

Tô Nhất kể chuyện cho Hứa Tố Kiệt, cô cũng cười, nói: “Tên hay, tên hay, đặc biệt là thêm tên của bố bọn trẻ, rất oai! Nếu mà sinh thêm một đứa con trai nữa thì đặt luôn là “Đảng ủy” đi.”

Cuộc gọi lúc trưa khiến điện thoại của Tô Nhất biến thành đồ trang trí đơn thuần, chỉ có tác dụng xem giờ. Tô Nhất xin nghỉ dạy thêm một buổi. Sau khi kết thúc tiết học buổi chiều, cô cùng Hứa Tố Kiệt và mấy bạn nữ thân thiết cùng đi ăn mừng sinh nhật. Trong lúc đi dạo phố, cô tranh thủ nạp tiền điện thoại.

Điện thoại vừa thông thì Trình Thực gọi đến. Tô Nhất vui vẻ cười nói: “Cậu tốt số thật đấy! Mình nợ phí bị khóa máy cả buổi chiều, vừa mới nạp tiền thì cậu gọi đến.”

Trình Thực im lặng giây lát rồi mới nói: “Vậy à? Xem ra số mình đúng là may thật.”

“Tìm mình có việc gì không?”

“Bên đó ồn ào quá, cậu đang ở ngoài à?” Trình Thực hỏi lại.

“Ừ, mình cùng Hứa Tố Kiệt và mấy bạn học đang ở đường Xuân Nghi, có việc gì à?”

“À, cũng không có chuyện gì, đột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật cậu nên mình gọi điện chúc mừng. Ngoài ra, mình mang tặng cậu một chiếc bánh sinh nhật, nếu cậu không ở kí túc thì mình gửi ở dưới tầng trệt, cậu về thì tự đến chỗ cô quản lí lấy nhé. Vậy thôi, không làm phiền các cậu dạo phố nữa.”

“Ồ, sao Trình Thực lại biết hôm nay là sinh nhật cô nhỉ? Suy nghĩ một hồi, cô đột nhiên nhớ ra năm ngoái bọn họ cùng làm sinh nhật hai mươi tuổi, nếu cậu có lòng để ý thì không khó gì biết được sinh nhật cô năm nay sẽ là ngày nào. Còn mua cả bánh đến nữa, chắc cậu muốn đáp lễ món quà sinh nhật của cô. Nhưng hình như Trình Thực không thích món quà ấy lắm, Hứa Tố Kiệt nói là không thấy cậu treo trên xe. Có lẽ những món đồ trang trí đó thích hợp với con gái hơn.”

“Sớm biết thế thì đã tặng cậu ta một cái gạt tàn thuốc lá vừa thực tế lại tiết kiệm. Chỉ tiếc cho chiếc móc treo xinh đẹp hai trăm tệ kia, không biết đã bị cậu ta nhét vào xó xỉnh nào rồi.” Tô Nhất nói với Hứa Tố Kiệt.

Đến khi về kí túc xá đã là hơn chín giờ, Tô Nhất chạy đi lấy bánh sinh nhật Trình Thực tặng. Một chiếc hộp đựng bánh rất đẹp, bên trong là một chiếc bánh ga tô có tạo hình rất đơn giản, trên mặt bánh màu trắng là một dòng chữ bằng sô cô la: Tô Nhật, chúc sinh nhật vui vẻ.

Hứa Tố Kiệt liếc nhìn rồi cười, nói: “Món quà này là điển hình cho phong cách Trình Thực. Cửa hàng bánh nào làm ăn với cậu ta cũng rất dễ.”

Chiếc bánh mặc dù không cầu kì nhưng rất ngon. Tô Nhật liền gửi một tin nhắn cho Trình Thực: “Bánh rất ngon, cảm ơn cậu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện