Ăn trưa xong, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt cùng nhau quay về kí túc xá, vừa lên đến nơi thì phát hiện có điều bất thường, cả hành lang chật kín người như kiến thấy mật.

“Có chuyện gì vậy? Ở đâu ra nhiều người thế?” Hứa Tố Kiệt bị cảnh tượng đông đúc này làm hốt hoảng.

“Phải đấy, xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Nhất tóm bừa một nữ sinh đang cố sức tiến vào trong đám đông, hỏi.

“Mình cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói có một phụ nữ đến gây chuyện với một nữ sinh, nói là hại chết chồng bà ta. Các cậu nghe xem, bên trong đang chửi ầm lên dây.”

Quả nhiên, nếu chú ý lắng nghe, có thể nghe thấy từ giữa đám đông ồn ào vọng ra tiếng chửi ngoa ngoắt của một người phụ nữ: “Đồ lăng loàng, hồ ly tinh, dụ dỗ chồng bà, hại ông ấy chết trên giường của mày. Đồ thối tha không biết xấu hổ...”

Những lời chửi rủa ngày càng tục tĩu và khó nghe khiến Tô Nhất chỉ muốn bịt tai bỏ đi, nhưng Hứa Tố Kiệt lại kéo cô lại, thì thầm không thành tiếng: “Chu Hồng.”

Tô Nhất giật mình rồi nhận ra người phụ nữ kia đang mắng chửi Chu Hồng. Đêm qua, cô ấy trở về trong cơn hoảng loạn, cả đêm khóc lóc sụt sùi, bây giờ đã có câu trả lời cho những sự kì lạ đó. Xem ra bạn trai của Chu Hồng đã bất ngờ qua đời vào đêm qua, hơn nữa còn chết khi ở cùng cô. Tô Nhất thật sự bị sốc. Một việc như vậy lại có thể xảy đến với Chu Hồng sao? Cô và Hứa Tố Kiệt bốn mắt nhìn nhau, rất lâu không nói được lời nào. 

Người phụ nữ kia liên tục đập vào cánh cửa phòng đóng chặt và điên cuồng mắng chửi. Bà ta mắng chửi càng lâu thì những người vây đến xem càng đông, không những cả dãy hành lang chật cứng đến mức nước cũng khó chảy lọt mà cả lầu dưới cũng kín đặc sinh viên đến hóng chuyện.

Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt không có cách nào để về phòng, dù họ có chen được qua đám đông thì cũng không thể mở cửa. Nếu người phụ nữ đanh đá kia vào được phòng thì sẽ lao vào cắn xé Chu Hồng thành trăm mảnh mất.

Vụ lùm xùm ở kí túc xá cuối cùng cũng khiến nhà trường chú ý. Giáo viên quản lí kí túc xá đến, lời ngon tiếng ngọt mời người phụ nữ kia đến tòa nhà giáo vụ.

Bà ta vừa đi vừa liến thoắng kể tội Chu Hồng. Cả đoạn đường dài từ kí túc xá đến tòa nhà giáo vụ là những người ưa hóng hớt bám sát theo bà ta. Cuộc sống riêng tư của Chu Hồng nhanh chóng trở thành tin tức nóng hổi mà cả trường đều biết. Đêm đó, người đàn ông kia đột nhiên bị hôn mê, lúc đưa vào bệnh viện thì đã vô phương cứu chữa. Nguyên nhân cái chết được nhận định là nhồi máu cơ tim bột phát do hưng phấn quá độ.

“Đột tử trên giường”, bốn chữ ấy đã đóng Chu Hồng lên cây thánh giá của sự nhục nhã. Người đàn ông đó đã chết và cô ấy cũng sẽ bị nước bọt của người đời dìm chết.

Sau khi đám đông tản đi, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt mở cửa vào phòng. Có mấy nữ sinh còn chưa chịu đi, cứ ở ngoài nhìn ngó vào trong phòng, Tô Nhất không chút khách khí đóng sầm cửa lại, chặn đứng những ánh mắt khinh thường và tò mò.

Chu Hồng nằm nghiêng trên giường, không động đậy. Chẳng hiểu sao Tô Ngoại cảm thấy sống lưng lạnh toát từng hồi. Cô khẽ kéo áo Hứa Tố Kiệt, chỉ vào Chu Hồng, đầu ngón tay hơi run rẩy.

Hứa Tố Kiệt hiểu ý cô, sắc mặt hơi tái đi. Chần chừ một lúc, cô nhẹ nhàng bước đến đầu giường, lay người Chu Hồng, gọi. Cơ thể Chu Hồng khẽ lay động nhưng không có chút phản ứng nào. Hứa Tố Kiệt hoảng sợ hét ầm lên, bởi vì cô nhìn thấy trên tấm ga giường có một dòng máu đỏ đang từ từ chảy ra.

Chu Hồng cắt cổ tay tự tử, may mà được cứu sống. Để đề phòng lại xảy ra sự việc ngoài ý muốn, nhà trường liền yêu cầu sắp xếp người trông chừng cô cả ngày lẫn đêm. Giáo viên chủ nhiệm cắt cử mấy cán bộ lớp, đặc biệt chỉ đích danh Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt trông coi chính, còn bảo hai người lựa lời khuyên nhủ Chu Hồng.

Giáo viên chủ nhiệm đúng là chỉ biết mùng một mà không biết ngày rằm.

Quan hệ giữa hai người và Chu Hồng đã rạn nứt đến mức không thể nói chuyện với nhau nữa, Chu Hồng căn bản không thèm để ý đến lời họ nói.

Giáo viên chủ nhiệm nói: “Quyết định xử lí đối với Chu Hồng sẽ được nhà trường công bố sau hai ngày nữa, các em phải trông chừng kĩ một chút, không để xảy ra chuyện nữa!”

Tô Nhất cẩn trọng hỏi: “Nhà trường sẽ xử lí Chu Hồng thế nào ạ? Sẽ đuổi học cậu ấy sao ạ?”

“Đuổi học là tất nhiên rồi, chuyện này ảnh hưởng quá xấu đến danh tiếng của nhà trường. Chỉ có điều em ấy vừa mới tự sát, cho nên nhà trường giữ lại quyết định xử lí, hai hôm nữa mới công bố, đợi bố mẹ em ấy đến.”

Hứa Tố Kiệt hoảng hốt hỏi: “Nhà trường đã thông báo cho bố mẹ Chu Hồng chuyện này rồi ạ?”

“Đương nhiên là phải thông báo rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy không gọi bố mẹ em ấy đến đón về nhà, chẳng lẽ để em ấy ở lại trường tiếp tục tìm đến cái chết sao?” Dừng lại một lúc, giáo viên chủ nhiệm lại nói: “Sự việc đã đến nước này thì không thể cứu vãn được nữa. Vấp ngã ở đây thì có thể đến nơi khác mà đứng dậy. Các em hãy khuyên nhủ em ấy chuyện gì cũng nên nhìn về phía trước, tuổi trẻ đừng nên nghĩ quẩn.”

Vấp ngã ở đây thì có thể đến nơi khác mà đứng dậy, lời nói của người ngoài cuộc lúc nào cũng nhẹ nhàng, chỉ có người trong cuộc mới biết để làm được điều đó thật không dễ dàng gì. Đặc biệt là cú ngã này của Chu Hồng, đúng là từ trên mây xanh rơi xuống vực thẳm, gần như tan xương nát thịt. Phải thu dọn đống tàn tích rồi đứng dậy vững vàng, làm sao nói là dễ dàng cho được? Đối với một cô gái, sự việc này đã khiến cô ấy gần như mất tất cả.

Chu Hồng chắc hẳn cũng biết rõ kết quả đang chờ mình, buổi sáng hôm đó, cô đột nhiên mở to mắt nhìn Tô Nhất, yếu ớt nói: “Có thể giúp mình một lần cuối được không?”

Vẻ mặt và giọng nói của cô ấy đều giống như đang để lại lời trăng trối, khiến Tô Nhất không khỏi căng thẳng.

“Chuyện gì?”

“Giúp mình gọi Trình Thực đến đây, mình muốn gặp cậu ấy.”

Tâm nguyện cuối cùng của Chu Hồng là gặp mặt Trình Thực? Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt đưa mắt nhìn nhau, nhận ra sự thương xót và đồng tình trong mắt đối phương. Tô Nhất liền đồng ý: “Được, bây giờ mình sẽ đi tìm cậu ấy.”

Rời khỏi phòng bệnh, cô lập tức gọi điện cho Trình Thực. “Cậu đang ở đâu vậy?”

Cậu không trả lời mà hỏi lại: “Tìm mình có việc gì?”

“Ừ, có chút việc. Cậu có thể đến đây một lát được không?”

Cô báo cho cậu biết địa chỉ và tên bệnh viện, cậu ngạc nhiên hỏi: “Sao lại ở bệnh viện? Bệnh sỏi thận của cậu lại tái phát à?”

“Không phải, mình có chút việc cần làm ở bệnh viện, cậu có thể đến đây một chuyến không? Mình có việc gấp nhờ cậu.” Tô Nhất không muốn nói nhiều qua điện thoại.

Cúp máy chưa đầy mười phút, Tô Nhất đã nhìn thấy ô tô của Trình Thực đi vào cổng lớn của bệnh viện, cô lập tức chạy ra đón. Trình Thực sốt sắng hỏi cô: “Cậu đến bệnh viện có việc gì vậy?”

“Chu Hồng đang nằm viện, cậu có biết không?”

Mặt Trình Thực nhanh chóng trở nên lạnh lùng, toàn thân toát ra khí lạnh. Cậu nhìn cô không chớp mắt, chậm rãi nhả từng chữ một: “Vậy cậu gọi mình đến làm gì?”

Tô Nhất không ngờ phản ứng của Trình Thực lại dữ dội như vậy, nhất thời không biết phải diễn đạt thế nào, hồi lâu mới ấp úng nói: “Cậu biết... chuyện của Chu Hồng chứ? Cô ấy... rất muốn gặp cậu một lần, cậu đi thăm cô ấy... có được không?”

Trình Thực làm mặt lạnh, không nói nửa lời quay người mở cửa xe, lấy hành động để từ chối một cách kiên quyết nhất. Tô Nhất kinh ngạc trợn tròn mắt, cảm thấy con người này thật vô tình. Cô không kìm được cơn giận, lao đến đóng mạnh cánh cửa xe, lớn tiếng trách móc: “Con người cậu sao lại như vậy chứ? Cậu đi thăm cô ấy một lát không được sao? Cậu có biết bây giờ Chu Hồng đáng thương thế nào không? Cậu đi an ủi cô ấy vài câu thì sẽ chết sao?”

“Sao mình lại phải đi thăm cô ta? Cô ta là gì của mình? Mình với cô ta chẳng có quan hệ gì cả, mình có quyền không gặp cô ta, cũng không có nghĩa vụ phải an ủi cô ta.”

Tô Nhất bị những câu nói vô tình, lạnh lùng của cậu chọc giận, cô kịch liệt phản bác: “Sai rồi, cậu có nghĩa vụ đi an ủi cô ấy. Nếu không phải vì cậu, làm sao Chu Hồng lại ra nông nỗi này?”

Biểu cảm lạnh lùng của Trình Thực chợt chuyển thành giận dữ. “Đừng đem trách nhiệm đó đổ lên đầu mình, cô ta ra nông nỗi này chẳng liên quan gì đến mình cả. Mình đã từ chối rất nhiều nữ sinh, chẳng giữ thể diện cho ai cả, sao họ không tự đẩy mình đến bước đường cùng, chỉ có mình cô ta làm thế? Trong chuyện này nguyên nhân là từ phía cô ta, cậu đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu mình là không công bằng.”

Lời nói của Trình Thực khiến Tô Nhất á khẩu. Cậu đẩy mạnh cô ra, lại chuẩn bị bỏ đi. Cô nắm chặt lấy cổ tay cậu, kèm theo vài phần cầu khẩn, nói: “Được, dù sự việc không liên quan gì đến cậu thì coi như cậu thương hại cô ấy, đi thăm cô ấy một lát được không?”

Trình Thực vẫn lạnh lùng như một tảng băng, không có vẻ gì như bị lay động. “Sao mình lại phải thương hại cô ta? Cô ta đáng thương hại như vậy sao? Người đáng thương nhất định có điểm đáng ghét, hậu quả này là do cô ta tự chuốc lấy thôi, mình không đồng tình với cô ta chút nào. Cho dù cậu có cố tình đưa mình đi gặp cô ta thì mình cũng chẳng nói được điều gì tốt đẹp đâu, chỉ có hai chữ: đáng đời.”

“Cậu...” Tô Nhất vừa kinh ngạc vừa tức giận, nói: “Cậu quá đáng quá đấy.”

“Cậu mới quen mình đấy à? Mình lúc nào mà chẳng quá đáng như vậy, cậu không biết sao?” Dứt lời, Trình Thực hất mạnh tay Tô Nhất ra, lên xe phóng đi, chẳng thèm ngoảnh đầu lại lấy một lần. Tô Nhất chạy đuổi theo chiếc xe mấy bước, cuối cùng đành nhụt chí mà từ bỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện