Trong niềm mong ngóng đợi chờ, quyển lịch cuối cùng cũng bật sang tháng Sáu. Đây là tháng định mệnh, bởi Tô Nhất và các bạn học sẽ vĩnh viễn rời xa ngôi trường này.
Tháng của li biệt đã tới, đài phát thanh trường ngày nào cũng phát những lời chúc phúc, tiễn biệt. Sinh viên năm tư cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp, cùng trao nhau những cuốn lưu bút, trong sân trường đâu đâu cũng là sự chia li.
Tô Nhất đã bảo vệ thành công luận văn tốt nghiệp, chỉ đợi trường phát bằng tốt nghiệp. Trong thời gian chờ đợi cách vài ngày lại có những bữa tiệc lớn nhỏ khác nhau, nhưng đều là tiệc chia tay. Các nhà hàng, quán ăn gần trường, mỗi năm cứ đến tháng Sáu là lại đắt khách.
Những bữa cơm chia tay thời đại học có một đặc điểm cực kì dễ nhận thấy, hầu hết các nữ sinh đều sẽ nước mắt ngắn dài, còn nam sinh thì không say không về.
Tô Nhất là người ngày nào cũng mong mau chóng tốt nghiệp nhưng ở mỗi bữa tiệc, cô đều khóc. Người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình. Rời xa nơi đã sống suốt bốn năm; nơi in dấu thời thanh xuân đầy tiếng cười và nước mắt; đám bạn học cùng nhau miệt mài trên giảng đường cô sao có thể không khóc, không cảm thương? Chung Quốc gọi điện cho cô, nói gần như ngày nào cũng uống say. Cô bắt đầu lo lắng. “Anh không được uống rượu mà.”
“Bốn năm đại học chỉ còn lại những ngày cuối cùng này thôi, mọi người cùng ngồi uống vài li, anh mà nói không thì thật mất hứng. Mặc kệ đi, cùng lắm là cả người nổi mẩn thôi mà.”
“Vậy anh cố gắng uống ít thôi nhé!”
Cậu cười nói: “Anh bây giờ lại thích uống rượu mới chết chứ, uống say rồi anh lên giường là ngủ ngay được, không phải lăn qua lăn lại nghe đến chuyện “ăn quýt” nữa.”
Cô “xì” một tiếng rồi cười, ngượng ngùng trách cậu: “Anh đúng là con mèo tham ăn.”
Hai người thì thầm nói chuyện một hồi lâu thì Tô Nhất nghe thấy đầu bên kia điện thoại có tiếng con trai gọi Chung Quốc. Cậu vội vàng nói với cô: “Thôi, không nói với em nữa, anh phải đi đá bóng đây. Trận đấu tiễn biệt thời sinh viên, buổi biểu diễn cuối cùng rồi, tiếc là em không thể đến cổ vũ cho anh.”
“Vậy em cổ vũ anh trong điện thoại. Đá tốt nhé? Nếu ghi bàn thì phải lớn tiếng nói với mọi người bàn thắng đó là tặng cho em.”
“Tuân lệnh, thưa nữ hoàng Tô Nhất.”
Cúp máy một lúc lâu mà trên miệng Tô Nhất vẫn còn nụ cười.
Chiều hôm đó, đội bóng rổ khoa Kinh tế cũng chơi một trận đấu tiễn biệt.
Trình Thực là thành viên chủ lực, cậu gửi tin nhắn mời Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt đến cổ vũ. Đến nơi, hai người phát hiện nữ sinh đến cổ vũ không hề ít, trong tiếng cổ vũ la hét nhiệt liệt khác thường của bọn họ, các cầu thủ trên sân bóng đều cố gắng phát huy hết sức mình, đặc biệt là Trình Thực. Những động tác uyển chuyển, những pha cướp bóng ngoạn mục, những cú ném bóng vào rổ chính xác, một trận đấu cao trào nối tiếp cao trào, nhận được những tiếng hoan hô không ngớt.
Trận đấu kết thúc, Trình Thực ôm bóng tiến tới chỗ Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt, nói: “Cảm ơn đã tới cổ vũ.”
Tô Nhất nói đùa với cậu: “Trình công tử, người khác thi đấu mình có thể không tới, nhưng cậu thi đấu thì mình nhất định phải tới. Có câu “thêm một người bạn thêm một con đường”, có một người bạn sang trọng như cậu chẳng khác gì có thêm chục lối đi ý chứ. Cho nên cậu đã có lệnh, mình và chị Hứa không dám chậm trễ!”
Trình Thực nghe vậy thì chỉ cười nhạt, trong nụ cười có vẻ chua chát không dễ phát hiện. “Dù có chục lối đi, cũng phải xem người khác có cần không chứ.”
Hứa Tố Kiệt cười. “Sao lại không cần, người cần sắp tranh nhau vỡ đầu kia kìa, chỉ là cậu không cần họ thôi.”
Tô Nhất đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: “Chiếc đồng hồ đeo tay đó, cậu giúp mình tặng cho Vương Diệp chưa?”
Trình Thực khựng lại giây lát mới đáp: “À! Tặng rồi.”
“Anh ấy thích chứ?”
“Rất thích.”
Hứa Tố Kiệt chen vào hỏi: “Trình Thực, mẹ cậu vẫn ở Thành Đô chứ?”
“Không, về lâu rồi.”
“Đã về rồi? Bác ấy ở đây chắc cũng phải gần chục ngày nhỉ, có quen không?”
“Đồ ăn thức uống không quen lắm, quá cay. Mình đưa bà đi chơi vài thắng cảnh gần Thành Đô, cứ đến giờ ăn là đau hết cả đầu. Nhưng mà bà nói Tứ
Xuyên quả là một nơi rất đẹp.”
Là một người Tứ Xuyên, Tô Nhất không khỏi tự hào.
“Đương nhiên rồi, danh tiếng về mảnh đất giàu đẹp của bọn tớ đâu phải là hư danh. Mà cậu đưa mẹ cậu đi chơi những đâu?”
“Trong Thành Đô thì là đến Võ Hầu, nhà tranh Đỗ Phủ, ngoài Thành Đô là núi Nga Mi, Lạc Sơn, núi Thanh Thành còn cả Đô Giang Yển nữa.” Khi nói đến ba chữ “Đô Giang Yển”, Trình Thực bất giác liếc nhìn Tô Nhất.
Cô có phần ngạc nhiên, cười tươi, hỏi: “Ấy, cậu cũng đi Đô Giang Yển à?
Mình và Chung Quốc cũng đi Đô Giang Yển chơi ba ngày đấy.”
“Mình chỉ ở Đô Giang Yển một ngày mùng Bốn tháng Năm.”
“Bọn mình đi ngày mùng Ba tháng Năm, cũng ở đó cả ngày.”
Hứa Tố Kiệt lắc đầu cười, nói: “Thật là phục hai người, khu du lịch đó nếu đi nhanh chỉ hai, ba tiếng là hết, thêm hai người lại có thể đi dạo ở đó cả một ngày.”
Tô Nhất cãi: “Đi nhanh thế để làm gì? Bọn em không phải cưỡi ngựa xem hoa.”
“Hiểu rồi, em không cùng Chung Quốc đi dạo ba ngày ba đêm đã là may lắm rồi. Trình Thực, xem ra cậu cũng là người con có hiếu, chịu khó đưa mẹ đi du lịch nhỉ.”
Có lẽ là ngại vì được bạn nữ khen ngợi mà Trình Thực có chút đỏ mặt, cúi đầu, đập tay vào quả bóng mấy lần. Tô Nhất đột nhiên trở nên xúc động, nói: “Phải rồi, Trình Thực, hồi năm nhất, cũng ở sân bóng rổ này, cậu đã dùng quả bóng rổ ném mình, đến giờ vẫn chưa xin lỗi. Giờ sắp tốt nghiệp rồi, lời xin lỗi mà cậu nợ mình nên trả rồi chứ nhỉ?”
Hứa Tố Kiệt nghe xong liền bật cười. “Tô Nhất, chuyện từ đời tám hoánh là rồi, sao em còn đem ra tính sổ hả?”
“Nợ dù cũ cũng nhất quyết không thể bỏ? Trình Thực trước khi tốt nghiệp, chúng ta giải quyết cho xong món nợ này đi chứ? Bằng không mình sẽ “ôm hận trong lòng” đấy! Mau nói xin lỗi đi, mau lên.”
Tô Nhất thúc giục, nhưng Trình Thực lại chỉ ôm quả bóng rổ, rất lâu không lên tiếng. Rồi như đã hạ quyết tâm, cậu đưa quả bóng cho cô, nói: “Hay là cậu cũng ném mình một cú đi.”
Tô Nhất có chút ngạc nhiên, đối với Trình Thực, hai chữ “xin lỗi” khó nói đến vậy sao?
“Này, sao cậu không chịu xin lỗi mình?” Cô không khỏi tò mò hỏi.
Cậu không trả lời, chỉ giữ nguyên tư thế đưa quả bóng cho cô. Tô Nhất dở khóc dở cười, đành nhận lấy quả bóng, ném đại vào người cậu. “Trình Thực, cậu đúng là người đến từ sao Hỏa.”
Đúng lúc đó, một thành viên đội bóng rổ gọi Trình Thực đi ăn bữa cơm chia tay. Trình Thực vội vàng chạy đi lấy cặp của mình, lôi ra một cuốn lưu bút rất đẹp đưa cho Tô Nhất, nói: “Sắp tốt nghiệp rồi, viết đại vài câu cho mình đi. Cảm ơn trước nhé.”
Trong cuốn lưu bút của Trình Thực, Hứa Tố Kiệt viết cả một đống những lời khen ngợi. Tô Nhất xem xong, không nhịn nổi cười, nói: “Chị Hứa, sao chị toàn viết ưu điểm thế, không viết khuyết điểm của cậu ấy à?”
“Trình Thực mặc dù có không ít khuyết điểm nhưng giờ chị chỉ muốn viết ưu điểm của cậu ta thôi. Sắp tốt nghiệp rồi còn gì. Đến lượt em rồi đấy, mau viết đi.”
Tô Nhất ngẫm nghĩ một lát rồi cầm bút viết vài dòng: Anh bạn người sao Hỏa Trình Thực, Hứa Tố Kiệt khen hết ưu điểm của cậu rồi, vậy mình sẽ phê bình một chút khuyết điểm của cậu nhé. Con người cậu, các mặt đều rất tốt, chỉ là tính cách đôi lúc hơi kì quặc. Một khi đã nổi xung lên thì lật mặt còn nhanh hơn lật sách, động một tí là làm người khác mất mặt. Nếu như có thể sửa các tật này thì cậu sẽ thập toàn thập mĩ.
Đang nói chuyện phiếm với Hứa Tố Kiệt thì có một người bạn cùng kí túc đến rủ hai người đi ăn, sau đó lại đi hát karaoke. Cả đám con gái chơi hết mình, đến tận sát giờ kí túc xá đóng cửa mới về. Tô Nhất sực nhớ cả buổi tối, Chung Quốc chưa gọi điện cũng như gửi tin nhắn cho cô lần nào. Thế là cô gửi đi một tin nhắn hỏi kết quả trận bóng, nhưng rất lâu không có hồi đáp.
Cô gọi cho cậu, lần đầu tiên không có người nghe, lần thứ hai thì tổng đài báo thuê bao tắt máy. Cô bỗng thấy lo lắng một cách khó hiểu, Chung Quốc chưa bao giờ tắt máy, càng không thể nào có chuyện nhận được tin nhắn của cô mà lại tắt máy.
Đêm đó, Tô Nhất chập chờn lúc ngủ lúc thức. Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên cô làm sau khi mở mắt là gọi điện cho Chung Quốc, vẫn là tắt máy. Cô bắt đầu lo sợ, Chung Quốc rốt cuộc đã đi đâu?
Đến gần trưa, Chung Quốc mới gọi lại cho cô. Cô đùng đùng hỏi tội: “Tại sao tối qua em gọi điện thoại mà anh không nghe máy, còn tắt máy nữa?”
“Lúc em gọi điện anh bị say rượu, không nghe thấy chuông, đúng lúc pin yếu nên điện thoại tắt luôn.”
“Sao anh lại uống say rồi?”
Chung Quốc nói hôm qua cùng đồng đội đi ăn bữa cơm chia tay, không biết là đã uống bao nhiêu két bia, cậu là một trong những người “gục” đầu tiên, sáng nay mới tỉnh, đầu vẫn còn nhức như búa bổ.
Nghe thấy giọng nói mệt mỏi của cậu, Tô Nhất bỗng mềm lòng. “Bảo anh đừng uống, anh không nghe lời, bây giờ thì hay rồi. Có phải rất khó chịu không?”
Chắc là sợ cô lo lắng, Chung Quốc chỉ dám nói vẫn ổn. Cô dặn dò cậu một thôi một hồi rồi dập máy.
Tháng của li biệt đã tới, đài phát thanh trường ngày nào cũng phát những lời chúc phúc, tiễn biệt. Sinh viên năm tư cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp, cùng trao nhau những cuốn lưu bút, trong sân trường đâu đâu cũng là sự chia li.
Tô Nhất đã bảo vệ thành công luận văn tốt nghiệp, chỉ đợi trường phát bằng tốt nghiệp. Trong thời gian chờ đợi cách vài ngày lại có những bữa tiệc lớn nhỏ khác nhau, nhưng đều là tiệc chia tay. Các nhà hàng, quán ăn gần trường, mỗi năm cứ đến tháng Sáu là lại đắt khách.
Những bữa cơm chia tay thời đại học có một đặc điểm cực kì dễ nhận thấy, hầu hết các nữ sinh đều sẽ nước mắt ngắn dài, còn nam sinh thì không say không về.
Tô Nhất là người ngày nào cũng mong mau chóng tốt nghiệp nhưng ở mỗi bữa tiệc, cô đều khóc. Người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình. Rời xa nơi đã sống suốt bốn năm; nơi in dấu thời thanh xuân đầy tiếng cười và nước mắt; đám bạn học cùng nhau miệt mài trên giảng đường cô sao có thể không khóc, không cảm thương? Chung Quốc gọi điện cho cô, nói gần như ngày nào cũng uống say. Cô bắt đầu lo lắng. “Anh không được uống rượu mà.”
“Bốn năm đại học chỉ còn lại những ngày cuối cùng này thôi, mọi người cùng ngồi uống vài li, anh mà nói không thì thật mất hứng. Mặc kệ đi, cùng lắm là cả người nổi mẩn thôi mà.”
“Vậy anh cố gắng uống ít thôi nhé!”
Cậu cười nói: “Anh bây giờ lại thích uống rượu mới chết chứ, uống say rồi anh lên giường là ngủ ngay được, không phải lăn qua lăn lại nghe đến chuyện “ăn quýt” nữa.”
Cô “xì” một tiếng rồi cười, ngượng ngùng trách cậu: “Anh đúng là con mèo tham ăn.”
Hai người thì thầm nói chuyện một hồi lâu thì Tô Nhất nghe thấy đầu bên kia điện thoại có tiếng con trai gọi Chung Quốc. Cậu vội vàng nói với cô: “Thôi, không nói với em nữa, anh phải đi đá bóng đây. Trận đấu tiễn biệt thời sinh viên, buổi biểu diễn cuối cùng rồi, tiếc là em không thể đến cổ vũ cho anh.”
“Vậy em cổ vũ anh trong điện thoại. Đá tốt nhé? Nếu ghi bàn thì phải lớn tiếng nói với mọi người bàn thắng đó là tặng cho em.”
“Tuân lệnh, thưa nữ hoàng Tô Nhất.”
Cúp máy một lúc lâu mà trên miệng Tô Nhất vẫn còn nụ cười.
Chiều hôm đó, đội bóng rổ khoa Kinh tế cũng chơi một trận đấu tiễn biệt.
Trình Thực là thành viên chủ lực, cậu gửi tin nhắn mời Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt đến cổ vũ. Đến nơi, hai người phát hiện nữ sinh đến cổ vũ không hề ít, trong tiếng cổ vũ la hét nhiệt liệt khác thường của bọn họ, các cầu thủ trên sân bóng đều cố gắng phát huy hết sức mình, đặc biệt là Trình Thực. Những động tác uyển chuyển, những pha cướp bóng ngoạn mục, những cú ném bóng vào rổ chính xác, một trận đấu cao trào nối tiếp cao trào, nhận được những tiếng hoan hô không ngớt.
Trận đấu kết thúc, Trình Thực ôm bóng tiến tới chỗ Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt, nói: “Cảm ơn đã tới cổ vũ.”
Tô Nhất nói đùa với cậu: “Trình công tử, người khác thi đấu mình có thể không tới, nhưng cậu thi đấu thì mình nhất định phải tới. Có câu “thêm một người bạn thêm một con đường”, có một người bạn sang trọng như cậu chẳng khác gì có thêm chục lối đi ý chứ. Cho nên cậu đã có lệnh, mình và chị Hứa không dám chậm trễ!”
Trình Thực nghe vậy thì chỉ cười nhạt, trong nụ cười có vẻ chua chát không dễ phát hiện. “Dù có chục lối đi, cũng phải xem người khác có cần không chứ.”
Hứa Tố Kiệt cười. “Sao lại không cần, người cần sắp tranh nhau vỡ đầu kia kìa, chỉ là cậu không cần họ thôi.”
Tô Nhất đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: “Chiếc đồng hồ đeo tay đó, cậu giúp mình tặng cho Vương Diệp chưa?”
Trình Thực khựng lại giây lát mới đáp: “À! Tặng rồi.”
“Anh ấy thích chứ?”
“Rất thích.”
Hứa Tố Kiệt chen vào hỏi: “Trình Thực, mẹ cậu vẫn ở Thành Đô chứ?”
“Không, về lâu rồi.”
“Đã về rồi? Bác ấy ở đây chắc cũng phải gần chục ngày nhỉ, có quen không?”
“Đồ ăn thức uống không quen lắm, quá cay. Mình đưa bà đi chơi vài thắng cảnh gần Thành Đô, cứ đến giờ ăn là đau hết cả đầu. Nhưng mà bà nói Tứ
Xuyên quả là một nơi rất đẹp.”
Là một người Tứ Xuyên, Tô Nhất không khỏi tự hào.
“Đương nhiên rồi, danh tiếng về mảnh đất giàu đẹp của bọn tớ đâu phải là hư danh. Mà cậu đưa mẹ cậu đi chơi những đâu?”
“Trong Thành Đô thì là đến Võ Hầu, nhà tranh Đỗ Phủ, ngoài Thành Đô là núi Nga Mi, Lạc Sơn, núi Thanh Thành còn cả Đô Giang Yển nữa.” Khi nói đến ba chữ “Đô Giang Yển”, Trình Thực bất giác liếc nhìn Tô Nhất.
Cô có phần ngạc nhiên, cười tươi, hỏi: “Ấy, cậu cũng đi Đô Giang Yển à?
Mình và Chung Quốc cũng đi Đô Giang Yển chơi ba ngày đấy.”
“Mình chỉ ở Đô Giang Yển một ngày mùng Bốn tháng Năm.”
“Bọn mình đi ngày mùng Ba tháng Năm, cũng ở đó cả ngày.”
Hứa Tố Kiệt lắc đầu cười, nói: “Thật là phục hai người, khu du lịch đó nếu đi nhanh chỉ hai, ba tiếng là hết, thêm hai người lại có thể đi dạo ở đó cả một ngày.”
Tô Nhất cãi: “Đi nhanh thế để làm gì? Bọn em không phải cưỡi ngựa xem hoa.”
“Hiểu rồi, em không cùng Chung Quốc đi dạo ba ngày ba đêm đã là may lắm rồi. Trình Thực, xem ra cậu cũng là người con có hiếu, chịu khó đưa mẹ đi du lịch nhỉ.”
Có lẽ là ngại vì được bạn nữ khen ngợi mà Trình Thực có chút đỏ mặt, cúi đầu, đập tay vào quả bóng mấy lần. Tô Nhất đột nhiên trở nên xúc động, nói: “Phải rồi, Trình Thực, hồi năm nhất, cũng ở sân bóng rổ này, cậu đã dùng quả bóng rổ ném mình, đến giờ vẫn chưa xin lỗi. Giờ sắp tốt nghiệp rồi, lời xin lỗi mà cậu nợ mình nên trả rồi chứ nhỉ?”
Hứa Tố Kiệt nghe xong liền bật cười. “Tô Nhất, chuyện từ đời tám hoánh là rồi, sao em còn đem ra tính sổ hả?”
“Nợ dù cũ cũng nhất quyết không thể bỏ? Trình Thực trước khi tốt nghiệp, chúng ta giải quyết cho xong món nợ này đi chứ? Bằng không mình sẽ “ôm hận trong lòng” đấy! Mau nói xin lỗi đi, mau lên.”
Tô Nhất thúc giục, nhưng Trình Thực lại chỉ ôm quả bóng rổ, rất lâu không lên tiếng. Rồi như đã hạ quyết tâm, cậu đưa quả bóng cho cô, nói: “Hay là cậu cũng ném mình một cú đi.”
Tô Nhất có chút ngạc nhiên, đối với Trình Thực, hai chữ “xin lỗi” khó nói đến vậy sao?
“Này, sao cậu không chịu xin lỗi mình?” Cô không khỏi tò mò hỏi.
Cậu không trả lời, chỉ giữ nguyên tư thế đưa quả bóng cho cô. Tô Nhất dở khóc dở cười, đành nhận lấy quả bóng, ném đại vào người cậu. “Trình Thực, cậu đúng là người đến từ sao Hỏa.”
Đúng lúc đó, một thành viên đội bóng rổ gọi Trình Thực đi ăn bữa cơm chia tay. Trình Thực vội vàng chạy đi lấy cặp của mình, lôi ra một cuốn lưu bút rất đẹp đưa cho Tô Nhất, nói: “Sắp tốt nghiệp rồi, viết đại vài câu cho mình đi. Cảm ơn trước nhé.”
Trong cuốn lưu bút của Trình Thực, Hứa Tố Kiệt viết cả một đống những lời khen ngợi. Tô Nhất xem xong, không nhịn nổi cười, nói: “Chị Hứa, sao chị toàn viết ưu điểm thế, không viết khuyết điểm của cậu ấy à?”
“Trình Thực mặc dù có không ít khuyết điểm nhưng giờ chị chỉ muốn viết ưu điểm của cậu ta thôi. Sắp tốt nghiệp rồi còn gì. Đến lượt em rồi đấy, mau viết đi.”
Tô Nhất ngẫm nghĩ một lát rồi cầm bút viết vài dòng: Anh bạn người sao Hỏa Trình Thực, Hứa Tố Kiệt khen hết ưu điểm của cậu rồi, vậy mình sẽ phê bình một chút khuyết điểm của cậu nhé. Con người cậu, các mặt đều rất tốt, chỉ là tính cách đôi lúc hơi kì quặc. Một khi đã nổi xung lên thì lật mặt còn nhanh hơn lật sách, động một tí là làm người khác mất mặt. Nếu như có thể sửa các tật này thì cậu sẽ thập toàn thập mĩ.
Đang nói chuyện phiếm với Hứa Tố Kiệt thì có một người bạn cùng kí túc đến rủ hai người đi ăn, sau đó lại đi hát karaoke. Cả đám con gái chơi hết mình, đến tận sát giờ kí túc xá đóng cửa mới về. Tô Nhất sực nhớ cả buổi tối, Chung Quốc chưa gọi điện cũng như gửi tin nhắn cho cô lần nào. Thế là cô gửi đi một tin nhắn hỏi kết quả trận bóng, nhưng rất lâu không có hồi đáp.
Cô gọi cho cậu, lần đầu tiên không có người nghe, lần thứ hai thì tổng đài báo thuê bao tắt máy. Cô bỗng thấy lo lắng một cách khó hiểu, Chung Quốc chưa bao giờ tắt máy, càng không thể nào có chuyện nhận được tin nhắn của cô mà lại tắt máy.
Đêm đó, Tô Nhất chập chờn lúc ngủ lúc thức. Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên cô làm sau khi mở mắt là gọi điện cho Chung Quốc, vẫn là tắt máy. Cô bắt đầu lo sợ, Chung Quốc rốt cuộc đã đi đâu?
Đến gần trưa, Chung Quốc mới gọi lại cho cô. Cô đùng đùng hỏi tội: “Tại sao tối qua em gọi điện thoại mà anh không nghe máy, còn tắt máy nữa?”
“Lúc em gọi điện anh bị say rượu, không nghe thấy chuông, đúng lúc pin yếu nên điện thoại tắt luôn.”
“Sao anh lại uống say rồi?”
Chung Quốc nói hôm qua cùng đồng đội đi ăn bữa cơm chia tay, không biết là đã uống bao nhiêu két bia, cậu là một trong những người “gục” đầu tiên, sáng nay mới tỉnh, đầu vẫn còn nhức như búa bổ.
Nghe thấy giọng nói mệt mỏi của cậu, Tô Nhất bỗng mềm lòng. “Bảo anh đừng uống, anh không nghe lời, bây giờ thì hay rồi. Có phải rất khó chịu không?”
Chắc là sợ cô lo lắng, Chung Quốc chỉ dám nói vẫn ổn. Cô dặn dò cậu một thôi một hồi rồi dập máy.
Danh sách chương