Sau khi biết Chung Quốc có khả năng sẽ quay lại với mình, ngày nào Tô Nhất cũng đăng nhập QQ. Chú chim cánh cụt nhỏ lại được hưởng ân xá tỏa sáng trên màn hình máy tính.

Suốt một tuần, lên QQ và kiểm tra hòm thư là việc mà Tô Nhất chăm chỉ làm nhất. Ngày qua ngày, vẫn không thấy thứ cô chờ đợi. Cô nghĩ Chung Quốc cảm thấy áy náy, không còn mặt mũi nào gặp cô hoặc là sợ bị cô mắng chửi, bỏ mặc, thiên định cho cậu một chút gợi ý, cố ý đổi chữ ký QQ thành: “Chúa nói phải khoan dung, khoan dung là đức tính tốt đẹp nhất.”

Nhiều ngày trôi qua, vẫn chưa có phản hồi mà cô kì vọng. Chung Quốc online rất ít, nick QQ thỉnh thoảng sáng lên một cái rồi lại lập tức tối mờ. Cậu không để ý đến chữ kí mới của cô hay không hiểu được ý nghĩa bên trong nó. Thế là cô lại đổi chữ ký, khiến nó rõ ràng hơn một chút: “Tình yêu, phải học cách khoan dung.”

Mười giờ tối hôm đó, nick QQ của Chung Quốc sáng lên, nhưng không đến ba phút sau lại offline. Tô Nhất cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, việc đầu tiên lại là đăng nhập QQ. Chung Quốc không online, nhưng phần chữ kí vốn bỏ trống của cậu mới có thêm một câu: “Hôm nay mình có hẹn, xin lỗi không tiếp anh em trên mạng được.”

Tô Nhất suýt chút nữa thì tức chết, uổng cho cô ám chỉ này ám chỉ nọ, vậy mà Chung Quốc không hề để mắt tới. Cô không do dự xóa ngay phần mềm QQ trên máy tính và thề rằng sẽ không bao giờ đăng nhập vào đó nữa.

Sau lần bị đả kích nặng nề này, Tô Nhất chẳng khác nào cá mắc cạn, bộ dạng sống dở chết dở. Lưu Sướng lấy làm lạ, hỏi: “Sao thế?” Nhìn bộ dạng cậu như bị thất tình vậy. “Trình Thực dạo này không thấy tới, cậu và cậu ta cãi nhau à?”

Trình Thực dạo này không thấy tới... Tô Nhất sực nhận ra. “Phải rồi, từ sau Tết chưa thấy cậu ấy tới, không biết có chuyện gì nhỉ.”

Tô Nhất ngẫm nghĩ nhớ lại tuần trước Trình Thực có nhắn tin cho cô nói cuối tuần không tới thăm cô được, khi đó cả tâm trí cô chỉ nghĩ về việc Chung Quốc “hối hận muộn màng”, tiện tay nhắn lại cậu một chữ “ừ”.

Tuần này cậu không tới, cũng không nhắn nhủ gì. Tô Nhất thấy lạ, liền gọi điện thoại cho Trình Thực, cậu nói là tuần trước không cẩn thận bị bỏng chân, mấy ngày nay phải nằm trên giường.

Đối với Trình Thực, Tô Nhất ngày càng thấy áy náy, bởi bao năm nay cậu vẫn đối xử với cô rất tốt, nhưng từ trước giờ, cô đều không báo đáp lại được sự tốt bụng và chân thành ấy. Đến Canada hơn một năm, quan hệ của hai người vẫn không có tiến triển gì nổi bật, vẫn chỉ là một sợi Tô mong manh, sâu đậm hơn tình bạn, nhạt nhòa hơn tình yêu.

Năm ngoái, Tô Nhất quên mất sinh nhật của Trình Thực. Đến khi nhớ ra, cô rối rít xin lỗi và hỏi cậu muốn quà gì, cô nhất định sẽ mua tặng. Trình Thực lập tức đưa cô tới phố Đường Nhân mua một cái móc treo ô tô. Trước sự ngạc nhiên của Tô Nhất, Trình Thực kể lại chuyện chiếc móc treo bị Y Lộ đập vỡ lần trước, hóa ra cậu luôn thích món quà đó, đến bây giờ vẫn cẩn thận cất giữ.

Hơn một tháng sau, tới sinh nhật Tô Nhất, Trình Thực cũng tặng một cái bánh kem. Lưu Sướng ăn liền ba miệng bánh mà vẫn còn thòm thèm, hỏi: “Trình Thực, cậu mua bánh kem ở đâu vậy? Ngon quá, mình kêu bạn trai đi mua một cái về ăn cho đã.”

Trình Thực hồi lâu không nói, mặt đỏ bừng. Tô Nhất vẫn đang lấy làm khó hiểu thì Lưu Sướng đã nhận ra, nói: “Trình Thực, chiếc bánh kem này không phải mua mà là cậu tự làm phải không?”

Cậu cúi đầu không đáp, mặt càng đỏ hơn.

Tô Nhất thẫn thờ hồi lâu, lúc này mới nghĩ ra chiếc bánh cậu tặng lần trước cũng là tự tay làm. Một món quà tưởng bình thường nhưng lại chứa đựng rất nhiều tình cảm.

Chính vì cảm giác áy náy này mà khi biết tin Trình Thực bị thương, Tô Nhất đã xách túi lớn túi nhỏ chạy tới thăm trong thời gian ngắn nhất. Trình Thực khập khễnh ra mở cửa, Tô Nhất thấy hai mu bàn chân của cậu đều bị bỏng, quấn băng dày cộp. Cô hốt hoảng hỏi thăm, Trình Thực kể tuần trước cùng mấy người bạn tụ tập ở nhà ăn lẩu, không may đánh đổ nước lẩu vừa sôi vào chân.

Trình Thực phải nằm trên giường dưỡng thương, căn hộ nhỏ không có người dọn dẹp, bừa bãi khắp nơi. Tô Nhất dọn nhà và giặt quần áo giúp cậu, sau đó chuẩn bị bữa trưa. Trình Thực than thở mấy hôm rồi đều phải ăn đồ ăn sẵn mua ở siêu thị dưới nhà, chán đến phát ói lên rồi. Tô Nhất liền cười, nói: “Đáng thương quá, mình sẽ làm một bữa thật ngon cho cậu.” Sau một hồi nấu nướng, cô bưng ra một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa khoai tây thái sợi xào chua cay và một bát canh trứng cà chua.

Từ sau khi chuyển ra ngoài ở, Tô Nhất phải tự túc khoản cơm nước. Nhưng cô cũng chỉ biết nấu mấy món đơn giản, thế nên mỗi lần gọi điện về nhà lại than thở với mẹ là muốn ăn những món mẹ nấu. Bà Tô thương con, liền mở một lớp dạy nấu ăn từ xa thông qua MSN để bổ túc kiến thức cho Tô Nhất. Dần dần, tay nghề bếp núc của cô cũng tiến bộ hơn.

Hôm nay, cô đã trổ hết mười phần tài nghệ trước mặt Trình Thực. Những món ăn rất đẹp mắt, cũng rất ngon, Trình Thực ăn liền ba bát cơm, khiến Tô Nhất vô cùng đắc chí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện