“Không sao, không sao. Tô Nhất và cô chú yên tâm, Chung Quốc không sao. Chỉ là say rượu, say rượu thôi! Không bị làm sao cả.”

Dương Cương đưa Chung Quốc về nhà, vừa thấy Tô Nhất mặt tái xanh, chân đất chạy từ trên lầu xuống, liền vội vàng giải thích. Cậu ta biết cô đang lo sợ, nếu không thì đã chẳng có chuyện đến dép cũng chưa kịp xỏ mà đã chạy xuống thế này.

Cùng xuống với Tô Nhất là bố mẹ của Chung Quốc, còn có cả bố mẹ Tô Nhất. Họ đều nghe thấy tiếng kêu của Tô Nhất, nghe rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện nên cũng vội vã theo cô xuống. Chạy được nửa đường, thấy Dương Cương đang đi lên, nghe lời cậu ta nói, mọi người mới bình tâm trở lại.

Dương Cương đưa Chung Quốc về phòng, tỏ vẻ ân hận giải thích tường tận với ông bà Chung và Tô Nhất.

Vừa nghe nói Chung Quốc bị lừa uống bia pha rượu trắng, say đến mức phải đưa đến bệnh viện, Tô Nhất liền giận đến mức trợn mắt lên, xông đến đẩy mạnh làm Dương Cương lùi xa mấy mét. “Dương Cương, cậu thật là quá đáng! Cậu biết Chung Quốc không uống được rượu mà vẫn để cho lũ bạn của mình chuốc anh ấy say đến mức này.” Tô Nhất tức giận quát. 

Nếu phía sau Dương Cương không có một bức tường, có lẽ cậu ta đã bị Tô Nhất đẩy ngã chổng vó lên trời. Cậu ta biết Tô Nhất đang vô cùng tức giận, trong lòng cũng có chút hổ thẹn, không dám nổi đóa mà chỉ hạ giọng phân trần: “Mình cũng không biết họ đã cho thêm rượu vào bia. Sau đó mình đã mắng cho họ một trận, lát nữa về mắng thêm trận nữa.”

Trước khi quay về mắng đám bạn thì Dương Cương đã bị Tô Nhất mắng cho một trận tơi tả, chỉ còn cách cúi đầu chịu trận. May là Tô Nhất cũng không nói nhiều, hả giận rồi thì đi vào phòng chăm sóc Chung Quốc. Nhân cơ hội đó, Dương Cương định chuồn, trước khi đi lại nhớ ra một việc, nói: “Tô Nhất, di động của Chung Quốc ở chỗ mình.”

Tô Nhất lại trợn mắt, hỏi: “Sao di động của anh ấy lại ở chỗ cậu?”

Dương Cương biết nếu khai thật chắc chắn sẽ lại bị ăn mắng nên không nói gì, chỉ cười trừ rồi để điện thoại lên tủ đầu giường. “Chuyện này... có gì nói sau nhé, mình về đây.”

Nhìn dáng vẻ thậm thà thậm thụt của cậu ta, Tô Nhất biết chắc chắn cậu ta không làm được việc gì tốt đẹp.

Cầm chiếc di động lên xem, quả nhiên thấy màn hình tối thui. Thì ra là Dương Cương đã tắt máy, chẳng trách cô không thể liên lạc được với Chung Quốc. Cô biết Chung Quốc tuyệt đối không bao giờ tắt máy. Những giận hờn sau một buổi chiều nóng lòng chờ đợi phút chốc như khói tỏa mây tan.

Đưa mắt nhìn Chung Quốc đang ngủ mê mệt, mặt đỏ phừng phừng, đôi mày nhíu lại, đầu hết quay bên này lại nghiêng sang bên nọ, chốc chốc lại rên lên khe khẽ, có vẻ cậu đang rất khó chịu.

Tô Nhất biết cảm giác khi say rượu rất khó chịu, với một người chưa từng uống rượu như Chung Quốc thì phản ứng lại càng nghiêm trọng. Dương Cương nói, trong bệnh viện, Chung Quốc đã được tiêm thuốc và truyền hết hai chai dịch mới hồi lại. Cô nhìn cậu mà trái tim quặn thắt, đau như bị ai dùng một cây kim dài đâm từ đỉnh tim xuống đáy tim. Vết đâm nhỏ mà sâu, đau dài một vệt.

Lần này, Chung Quốc say rượu rất nghiêm trọng, mãi đến chiều hôm sau là dần tỉnh, tuy nhiên cảm giác mệt mỏi lại kéo dài mấy ngày liền. Trong mấy ngày đó, cậu chẳng ăn uống được gì, đến món thích ăn nhất là cá hấp cũng không thể giúp cậu cải thiện khẩu vị. Ăn gì cũng thấy buồn nôn nhưng lại không nôn được, khó chịu vô cùng.

Mà điều khiến cậu khó chịu nhất là khắp người đều phát ban. Trước ngực, sau lưng, thậm chí ở đùi đều có những nốt đỏ nhỏ li ti, dày đặc như những hạt vừng đỏ, vừa nóng lại vừa ngứa. Bà Chung đến phòng khám xin bác sĩ kê cho mấy hoại thuốc điều trị dị ứng, nhưng hiệu quả của thuốc rất chậm, chẳng có cách nào ngoài đợi nó từ từ thuyên giảm.

Cứ nhắc đến Dương Cương là Tô Nhất lại nghiến răng nghiến lợi, nói: “Sau này anh đừng có đi đâu với cậu ta nữa, xem lần này cậu ta hành anh như thế nào.”

Chung Quốc nằm trên giường, dáng vẻ mệt mỏi, mặt xanh như tàu lá, đôi môi nhợt nhạt như vừa trải qua một trận ốm nặng. Đúng là cậu bị hành không nhẹ nhưng vẫn nói đỡ cho Dương Cương: “Không liên quan đến cậu ấy. Tại bạn cậu ấy đã lén pha rượu vào.”

“Không quan tâm. Em chỉ biết là cậu ta đã gọi anh đi. Rồi làm anh ra nông nỗi này.”

Dương Cương đã khiến cho Chung Quốc “khi đi trai tráng, khi về bủng beo”, Tô Nhất có thể không trách cậu ta sao? Chung Quốc biết cô đang rất bực mình nên cũng không muốn tranh cãi về vấn đề này nữa. Cậu lảng sang chuyện khác: “Anh ngứa quá!”

Nói rồi, cậu không chịu nổi mà đưa tay lên gãi. Tô Nhất ngăn lại: “Không được gãi, càng gãi càng ngứa.”

“Không gãi thì ngứa không chịu được.”

“Nhà em có Hoa Lộ Thủy, chờ em về lấy cho anh thoa, chắc sẽ dễ chịu hơn.”

Khi chạy về nhà lấy Hoa Lộ Thủy, Tô Nhất chợt nhớ ra cái móc di động cô mua cho Chung Quốc, vội vàng mở ba lô. Bên trong vẫn còn tờ Tuần báo Thể thao, cô cầm luôn sang cho cậu.

Tô Nhất giơ tờ báo ra trước mặt Chung Quốc, cậu vừa bất ngờ lại vừa thích thú, cười một cách khó nhọc, nói: “Em mua báo hộ anh à? Anh vừa nhớ ra chưa được đọc Tuần báo Thể thao ra hôm thứ Tư, cứ tưởng bị lỡ mất một số.”

Dù mưa bão cũng không thể ngăn được Chung Quốc đi mua Tuần báo thể thao. Đó là thói quen nhiều năm nay của cậu, bỏ sót một số cũng thấy vô cùng luyến tiếc. Giờ sự luyến tiếc này đã tiêu tan nhanh chóng.

“Hôm nay là thứ Sáu, có số mới, chiều em đi mua cho anh nhé.” Tô Nhất dịu dàng nói.

Chung Quốc thở dài mãn nguyện. “Đúng là có bạn gái có khác.”

“Em còn mua cho anh một thứ nữa. Anh nhìn này.” Tô Nhất khua khua cái móc treo di động hình con heo màu xanh ngọc rồi giơ chiếc di động đã được treo chiếc móc của mình cho cậu xem. “Em mua một đôi móc di động bằng ngọc, em một cái, anh một cái, treo vào điện thoại của chúng mình. Ngọc đã được khai quang, có tác dụng tránh tà hộ thân, còn khắc tên của hai đứa mình nữa đấy. Anh có thích không?”

Chung Quốc nhận món quà, lật đi lật lại xem rất kĩ, thấy trên móc có khắc hai cái tên, khuôn mặt xanh xao của cậu nở nụ cười thích thú. “Thích, rất thích.

Anh vốn nghĩ điện thoại của đàn ông thì cần gì mấy thứ đồ trang sức này, nhưng nếu là đồ mà bạn gái tặng thì phải treo, nhất định phải treo.”

Chung Quốc vừa nói vừa với lấy chiếc điện thoại của mình, gắn chiếc móc treo vào đó. Sau đó, cậu nhìn con heo nhỏ màu xanh ngực có khắc chữ Tô Nhất, nói: “Con heo nhỏ Tô Nhất, sau này em ở cùng với đại ca này nhé.”

Tô Nhất không chịu kém phần, cũng giơ di động của mình lên, nói: “Con heo nhỏ Chung Quốc, sau này chị cả sẽ chăm sóc em.” Rồi cô lè lưỡi, nói: “Khẩu khí của hai đứa mình sao giống xã hội đen thế!”

Chung Quốc cười vui vẻ nhưng chưa được mấy giây đã cau mày, không kìm được đưa tay lên người gãi. “Ngứa quá đi mất!”

“Mau cởi áo ra để em bôi Hoa Lộ Thủy cho.”

Chung Quốc cởi áo may ô ra. Tô Nhất nhìn rồi thở thật dài một cái, người cậu chẳng khác gì bức tranh “Non sông cả nước mắt màu hồng”, chẳng trách cậu ngứa đến vậy. Tô Nhất xịt Hoa Lộ Thủy lên ngực và lưng của Chung Quốc rồi xoa thật đều. Những nốt mẩn cứ sần lên, đỏ mọng, nếu chúng mọc trên cơ thể người khác, cô quả thực chứng dám chạm tay vào. Cô vừa xoa vừa hỏi: “Thế nào rồi? Có dễ chịu hơn không?”

“Thật dễ chịu. Nhờ em xoa nên anh không thấy ngứa nữa rồi.” Chung Quốc đáp rồi hít một hơi sâu, có vẻ khoan khoái...

“Em giúp anh xoa thêm một lúc nữa.”

Tô Nhất phun thêm Hoa Lộ Thủy lên người Chung Quốc, lòng bàn tay mềm mại lại có lực, xoa trên những vết mẩn đỏ trên người cậu, cẩn thận, nhẹ nhàng như bà mẹ chăm con.

Chung Quốc nằm sấp trên giường, cảm nhận sự mềm mại từ đôi tay của Tô Nhất. Một cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào thấm qua da thịt, ngấm vào mạch máu, truyền đến từng tế bào trong cơ thể. Cậu bỗng nhiên cảm thấy lần say rượu này thật may mắn, tuy rất khổ sở nhưng cũng thật hạnh phúc, vì có sự chăm sóc dịu dàng của Tô Nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện