Sáng hôm sau sau khi Tuệ Nghi dùng bữa sáng trong phòng xong ra sân ngồi thì Tiền ma ma liền dẫn Phù Dung đến gặp nàng.
Phù Dung nàng gặp hôm nay khác hẳn với Phù Dung nàng thấy hôm qua. Hôm qua nàng ấy mặc một bộ y phục bằng vải thô màu nâu, chỗ rách chỗ vá thấy áo bên trong, nhìn rất thảm hại. Đến cả nha hoàn ở phòng giặt nổi tiếng là bị bạc đãi cũng không đến nỗi vậy, nhưng Phù Dung hôm qua thật sự là như vậy.
Hôm nay không biết ai đưa cho nàng ấy một bộ y phục màu trắng giống như của nha hoàn thường thấy trong phủ. Y phục màu trắng, phía trước là cái yếm màu tím thêu hình mấy bông hoa năm cánh, tóc được búi gọn lên đỉnh đầu, sắc mặt cũng có vẻ không còn u ám như hôm qua nữa.
Phủ Dung bước tới trước mặt nàng, cúi người thi lễ nghiêm túc sau đó đứng đợi nàng ra lệnh.
Tuệ Nghi quan sát kĩ càng Phù Dung, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào trên người nàng ấy. Nàng đoán nha hoàn này chắc chắn lớn hơn nàng vài tuổi, kinh nghiệm trải đời chắc chắn cũng rất nhiều. Vì sao ư? Nhìn đôi tay gầy guộc của nàng ấy đi, vừa nâu đen vừa chai sần, khuôn mặt hơi gầy gò, ánh mắt đầy nét phong sương. Những chi tiết đó không thể nào xuất hiện trên người một nha hoàn hầu hạ trong phủ quý tộc mới mười mấy tuổi đầu được.
Còn một chi tiết nữa khiến nàng thấy Phù Dung rất thú vị, đó là tên của nàng ta: Phù Dung. Cái tên tuy không phải độc lạ nhưng cũng có ý vị. Ai làm cha mẹ lại đặt tên nữ nhi là Phù Dung, chẳng lẽ là mong cuộc đời của con sẽ như một đóa phù dung hay sao? Như vậy chỉ có thể hiểu, đây là tên tự người khác đặt cho nàng hoặc là nàng tự gọi mình như vậy. Dù sao nha hoàn bán thân tức là đã chối bỏ hết thân phận trước đây của mình, tên họ cũng có thể do chủ tử ban cho, số phận cũng là do chủ tử quyết định.
- Phù Dung, có biết vì sao Tiền ma ma lại dẫn ngươi đến gặp ta không?-Tuệ Nghi một tay cầm quạt tròn, tay kia ngón cái và ngón trỏ vòng lại thành một vòng tròn, ba ngón còn lại duỗi ra gõ gõ trên mặt bàn, vừa nhìn Phù Dung hỏi.
Phù Dung tỏ ra là người rất hiểu lễ nghĩa, cúi người một cái rồi mới kính cẩn đáp:
- Nô tỳ nghe Tiền ma ma dặn dò, thiếu phu nhân muốn nô tỳ hầu hạ bên cạnh.
Tuệ Nghi gật đầu rất hài lòng với câu trả lời của nàng ta. Dùng câu "muốn nô tỳ hầu hạ bên cạnh" chứ không phải "nâng nô tỳ lên làm nhất đẳng nha hoàn", đó là coi trọng chủ tử hơn là địa vị của bản thân.
- Đúng vậy, vậy ngươi có muốn làm nha hoàn bên cạnh ta không?-Tuệ Nghi hỏi lại.
- Nô tỳ là hạ nhân trong viện của thiếu phu nhân, đương nhiên phải hầu hạ cho thiếu phu nhân, đó là bổn phận của nô tỳ.-Phù Dung đáp lời.
Tuệ Nghi vô cùng hài lòng với biểu hiện của nàng ta, ngay sau đó liền kêu Tiền ma ma đưa y phục và giáo huấn vài lễ nghĩa trong phòng nàng. Phù Dung được nâng lên làm nhất đẳng nha hoàn thứ hai trong Dương Liễu viện.
Đám nha hoàn nhị đẳng và tam đẳng nghe Tiền ma ma thông báo mà há hốc mồm, không tin vào mắt mình. Phù Dung trước đây chỉ là một nha hoàn thấp kém chuyên rửa bát, cả người nàng ta bao giờ cũng toát lên sự ti tiện thấp kém, so với các tỷ muội khác luôn thụ động nhu nhược, từ bao giờ mà được thiếu phu nhân chú ý? Ngay lúc Dương Liễu viện còn đang chìm trong lời đồn đoán về Phù Dung, ở phòng giặt cũng sôi nổi không kém.
Chuyện là phòng giặt dạo này có thêm một thành viên mới, mà còn là một nha hoàn nhất đẳng đến từ viện của thiếu phu nhân. Tuệ Nghi trước đây luôn nổi tiếng ở Trình phủ là người hiền lành, vì sao hôm nay lại có một nha hoàn đến từ viện của nàng bị đuổi đến phòng giặt, mà còn là nhất đẳng? Mọi người ở phòng giặt nhất thời không hiểu.
Nhưng dẫu sao cũng bị đuổi đến phòng giặt, Lộ Dao không còn là nha hoàn nhất đẳng của Dương Liễu viện nữa, nàng bây giờ chỉ là một nha hoàn thấp bé ở đây.
Phải nói rằng phòng giặt là nơi phế thải của các phủ, người bị đẩy đến đây không phải bị chủ tử ghét mắt thì cũng là phạm tội tày trời, các nơi khác không dung được nữa. Điều kiện ở đây so với những nơi khác trong phủ thiếu thốn hơn nhiều, có lẽ vì vậy mà tính tình của những người ở đây cũng rất không tốt.
Người quản lý phòng giặt là một ma ma tầm hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ đầy đặn xinh đẹp. Đúng, là xinh đẹp chứ không phải thanh tú hay ưa nhìn gì cả, điều này làm Lộ Dao nhiều lần thắc mắc, người thế này không gả cho người nghèo làm thê, gả cho người giàu làm thiếp mà lại làm một ma ma ở phòng giặt thực quá uổng phí. Vị ma ma này thường được được các nha hoàn khác gọi là Thất ma ma, thái độ rất tôn trọng, Lộ Dao cũng theo đó mà gọi.
Chỉ trách có một điều, tính tình Thất ma ma rất khắc nghiệt, thường thích giở thủ đoạn ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ chủ hiếp tớ. Lộ Dao đến phòng giặt được ba ngày, toàn bộ những y phục tất và giày đều là ma ma này ép nàng phải giặt hết. Tất vừa dài vừa thối, giày vừa dày cũng vừa thối, trước đây đám nha hoàn ở phòng giặt luôn đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, bây giờ Lộ Dao xuất hiện nên bọn họ bèn bày ra thói "ma cũ ăn hiếp ma mới", bắt nàng giặt hết đống đồ đó, mà Thất ma ma chính là người đầu xỏ.
Hôm nay như thường lệ, một giỏ đồ tất của các chủ tử được bày trước mặt nàng, Lộ Dao ngồi trên cái ghế gỗ nhỏ bên thùng nước, chà một chiếc tất vào bàn xát.
Đám nha hoàn bên cạnh thì nhàn nhã hơn nhiều, giặt mấy bộ váy áo y phục thì không được dùng quá nhiều sức, bọn họ vì vậy vừa giặt vừa nói rất rôm rả.
- Ta nghe một tỷ tỷ làm việc ở phòng bếp nói, thiếu phu nhân đã nâng một người tên Phù Dung lên vị trí nhất đẳng làm nha hoàn cận thân của người, thay thế cho vị trí của ai kia.-Một nha hoàn đang bưng nước nói, ánh mắt không ngừng liếc về phía Lộ Dao đang ngồi.
- Ai da, tôi nói chứ, thiếu phu nhân đã đuổi đến đây rồi, tốt nhất là nên biết thân phận mình là ai, đừng có suốt ngày trưng ra bộ mặt lạnh kia, làm như mình cao quý hơn người lắm không bằng!-Nha hoàn ngồi bên cạnh nàng càng nói to hơn, cốt là để Lộ Dao nghe thấy nữa.
Lộ Dao như cứ ngồi đó giặt tất, lòng thầm nghĩ đây chắc chắn là tất của đại phu nhân, thối không chịu nổi.
Đám nha hoàn người nói một câu, người chen một câu, chẳng mấy chốc đã ồn ào một viện. Thất ma ma ngay lúc đó lại từ đâu xuất hiện, giọng nói nghiêm lãnh vang lên:
- Các ngươi rảnh rang quá nhỉ? Không lo làm việc đàng hoàng lại ở đây tám chuyện, chê công việc nhàn nhã quá sao?-Thất ma ma vừa nói vừa liếc nhìn đám nha hoàn đang ngồi quỳ giặt đồ, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc.
Thấy thế, một nha hoàn ngày thường mồm miệng giảo hoạt bèn nói:
- Ma ma, đám nô tỳ đâu dám nhàn nhã bỏ bê công việc. Chỉ là...-Nàng ta nhìn nhìn qua Lộ Dao đang ngồi rồi mới nói tiếp.-Ma ma, người nhìn xem, ai kia thấy người mà cũng chẳng thèm ngó một cái, xem thường người quá đi thôi a.
Nàng ta vừa dứt lời thì mấy nha hoàn bên cạnh không khỏi cười thầm, Thất ma ma ghét nhất loại người vờ tỏ ra thanh cao quý phái hơn người, đặc biệt là đám nha hoàn bà luôn tùy ý sai bảo này mà hống hách kiêu căng thì chắc chắn sẽ bị bà giáo huấn. Chỉ là thân làm nha hoàn ở phòng giặt nên ai cũng biết thân phận mình, chưa từng tùy tiện dám chọc giận Thất ma ma nên bà luôn không có cơ hội giáo huấn người khác. Bây giờ lại từ đâu chui ra một Lộ Dao mặt lạnh thờ ơ, đương nhiên bà phải giương ra cái thế của ma ma tổng quản.
Thất ma ma bèn nhìn qua Lộ Dao đang ngồi, quả thực nàng ta từ đầu đến giờ vẫn luôn cúi đầu làm việc không thèm đếm xỉa gì tới ai. Máu hoạnh họe của bà lại được dịp nổi lên:
- Ngươi đúng là cũng hay ho quá nhỉ? Không thèm đặt ma ma ta đây vào mắt luôn sao?
- ...
- Ngươi còn làm bộ giả điếc không nghe à?-Thất ma ma thấy nàng im lặng không trả lời gì thì nổi điên, bèn sấn tới đạp một chưởng vào ngay lưng Lộ Dao.
Nàng đang ngồi trên ghế con, phía trước không có điểm tựa gì mà nhận ngay cú đạp của bà ta nên bị chúi nhủi, cắm mặt vào thau tất thối đang ở để trước mặt. Đầu tóc và áo yếm chẳng mấy chốc đã dính nước, mà còn là nước thối khiến cả người càng thêm nhớt nhát bẩn thỉu.
Đám nha hoàn thấy vậy thì không khỏi cười ra tiếng, ánh mắt hào hứng như đang xem kịch hay.
- Hửm? Còn không trả lời ta sao? Giỏi lắm, xem hôm nay ta giáo huấn ngươi thế nào.-Thất ma ma vừa nói vừa lấy đâu ra một cây roi bằng da, bắt đầu v*t lên chuẩn bị đánh Lộ Dao.
Nàng thoạt đầu còn đang yên phận nửa quỳ nửa ngồi trên đất, nhưng thấy cây roi chuẩn bị đánh xuống mình thì nhanh người trở dậy, né qua một bên.
Cây roi mây dài tầm năm gang tay, cong vút lên đập xuống ngay vào chậu nước làm nước bán tung tóe cả ra, đính vừa vào người Thất ma ma mà vừa vào người đám nha hoàn đang đứng gần đó.
- Phế hết cả rồi sao? Mau giữ ả lại.-Thất ma ma thu roi lại, quát với đám nha hoàn.
Hai nha hoàn đứng gần đó nhanh tay nhanh chân chạy lên giữ lấy hai tay và vai của Lộ Dao, đè nàng quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Thất ma ma thì chỉnh trang lại thế đứng, chuẩn bị "ra đòn" lần hai.
"Vút, chát."
Tiếng roi chua chát vang lên từng cái từng cái, Lộ Dao thì vẫn như cũ cắn chặt răng không kêu một tiếng gì. Đến khi đã thả xong cục tức trong người, Thất ma ma mới nói:
- Đã biết mình sai ở đâu chưa?
Lộ Dao cả buổi cắn răng không thốt một từ, bây giờ lại đau đến rên ra tiếng, vẻ mặt vô cùng cực khổ. Nàng khẽ ngước đầu lên, trợn mắt nhìn Thất thị, gằn từng tiếng:
- Dám hỏi ma ma, Lộ Dao sai ở đâu?
- Còn gằn giọng à? Còn không biết sai ở đâu à? Ngươi bây giờ vẫn tưởng bản thân mình là nha hoàn ở Dương Liễu viện sao?-Bà vừa nói vừa thu roi, chuẩn bị đánh Lộ Dao thêm một lần nữa, ánh mắt hằn lên tia hả giận.
Roi vút lên không một đường cong, chuẩn bị đánh xuống thì tiếng người la lên từ ngoài cửa viện:" Thất ma ma." Vang to rõ ràng, uy nghiêm từng tiếng.
Là Tiền ma ma.
Thất ma ma vội rút roi lại, cuộn thành một vòng cầm trên tay, cúi người chào bà:
- Tiền tỷ tỷ.-Làm từng động tác mây trôi nước chảy tựa hồ như cây roi trên tay bà vẫn luôn yên vị ở đó, chưa từng đánh ai.
Tiền ma ma gật đầu một cái với Thất ma ma rồi nhìn qua Lộ Dao đang quỳ dưới đất, hai nha hoàn kia đã buông tay nàng ra chạy lại đứng một tụm với đám nha hoàn khác.
Ánh mắt Tiền ma ma lộ ra tia thương xót. Tuệ Nghi nói Lộ Dao là người thông minh, ai bắt nạt ai còn chưa biết được, bây giờ nhìn tình cảnh của nàng... Tiền ma ma nhất thời không biết nên nói làm sao?
Thất ma ma thấy Tiền ma ma cứ nhìn Lộ Dao bèn chột dạ, vội nói:
- Tỷ tỷ đừng hiểu lầm, nha hoàn này khi nãy không làm tròn nhiệm vụ của mình nên muội mới phạt nàng ta.-Nói rồi hướng phía Lộ Dao nghiến răng ra lệnh nhưng giọng thật nhỏ.-Còn không mau đứng dậy?
Lộ Dao nhếch miệng một cái rồi khổ sở đứng lên.
Khi nãy bị roi da của Thất thị quất mấy cái, mặc dù lực không lớn nhưng cũng ít nhiều thương tổn, chỉ sợ là đã chảy máu rồi nhưng không thấm ra ngoài áo.
- Cút xuống đi.-Thất ma ma ra lệnh với nàng rồi quay sang trừng mắt với đám nha hoàn đang đứng tụm lại một góc.
Mọi người kẻ đùn người đẩy tản ra đi làm việc hết, cuối cùng trong sân chỉ còn đứng lại Thất ma ma và Tiền ma ma cùng mấy nha hoàn đứng phơi đồ gần đó.
- Tiền tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây vậy? Thiếu phu nhân là có gì dặn dò chúng ta sao?-Thất thị niềm nở cười nói với Tiền ma ma, vẻ mặt rất muốn lấy lòng.
Tiền ma ma nhìn Thất thị tươi cười nói chuyện với mình thì lòng không khỏi chút trào phúng, bèn nói:
- Thiếu phu nhân dạo gần đây có may thêm mấy bộ y phục mới, tất cả đều là từ lụa thượng đẳng từ Quỳnh Liên mang đến, giá vô cùng cao mà lại rất đẹp nên người vô cùng yêu thích. Người kêu ta qua đây dặn dò Thất ma ma, mấy bộ y phục đó phải bảo quản cho tốt, nếu xảy ra chuyện gì thì...-Đuôi mắt Tiền ma ma cong lên một cái, Thất thị ngay lập tức hiểu ý.
- Thiếu phu nhân cứ yên tâm, ta nhất định thay người bảo quản tốt, sau khi giặt ủi xong xuôi lập tức sai người mang đến Dương Liễu viện cho người. Phiền ma ma nói với phu nhân giúp ta.-Thất ma ma chắp tay vui vẻ nói, dáng vẻ rất cung kính.
Tiền ma ma cũng chào xã giao đôi câu rồi lập tức rời đi. Khi trong sân chỉ còn lại một mình cùng với mấy nha hoàn kia, Thất ma ma mới bỉu môi một cái, oán hận nhìn về phía Lộ Dao đang gánh nước:" Đắc ý lắm chứ gì? Xem bổn nương trị ngươi thế nào!"
Tiền ma ma rời phòng giặt thì quay về Dương Liễu viện, báo cáo tình hình của Lộ Dao với Tuệ Nghi. Cuối lời bà còn thuận tiện xen thêm một câu:" Tiểu thư, người xem như vậy nhưng thật ra rất chiếu cố Lộ nha đầu mà."
Tuệ Nghi xoay xoay chén trà trên tay, cười cười nói:
- Chung quy ta cũng chưa tìm ra nha hoàn nào tốt bằng nàng ta, nếu tìm được rồi thì sẽ sớm trả nàng ta khế ước bán thân để xuất phủ.
Tiền ma ma nghe nàng nói vậy thì không khỏi cười vui trong lòng. Tuệ Nghi ngoài mặt luôn tỏ vẻ thờ ơ nhưng thật ra trong lòng vô cùng lo lắng, nếu không thì mấy cuộn vải trong khố phòng dùng để may y phục cho mùa đông cũng chẳng được mang ra may sớm hơn mấy tháng như vậy, còn là may gấp rút trong chưa tới năm ngày, cốt chẳng phải là để Dương Liễu viện có cớ cho người đến phòng giặt quan sát một chút sao?
- Phù Dung, ngươi học pha trà cũng nhanh lắm, bản lĩnh được nâng lên không ít.-Tuệ Nghi nói xong với Tiền ma ma thì hướng sang Phù Dung đang hầu bên cạnh khen ngợi.
- Đều là ma ma nhất mực chiếu cố, Phù Dung cũng chỉ cố gắng góp nhặt chút bản lĩnh của ma ma. Đa tạ lời vàng ngọc của phu nhân.-Phù Dung cúi người nói.
- Ai da, nha đầu ngươi miệng lưỡi cũng thật dẻo đó.-Tuệ Nghi cười khen nàng, nét mặt lộ vẻ rất hài lòng. Nha hoàn bình thường từ tam đẳng được nâng lên nhất đẳng đương nhiên thái độ sẽ có chút kiêu ngạo, ỷ thế mà không chăm chỉ luyện tập. Vậy mà Phù Dung này không chỉ yên phận mà còn tỏ rõ thái độ cung kính phục tùng, chăm chỉ làm việc nên đương nhiên Tuệ Nghi rất vừa mắt, mấy ngày gần đây hễ nhắc tới hai chữ "Phù Dung" là nàng lại khen không ngớt lời.
Ngược lại với không khí vui vẻ xung quanh Tuệ Nghi và Phù Dung, mấy nha hoàn khác trong Dương Liễu viện lại ghen tức đến đỏ con mắt. Sau khi dò hỏi được Tiền ma ma nguyên nhân vì sao thiếu phu nhân chọn Phù Dung thì bọn họ càng hối hận không thôi. Hận cái miệng của mình mà cũng quản giáo không xong, để vuột mất cơ hội được nâng lên.
Mấy ngày sau, y phục mới của Tuệ Nghi từ phòng giặt được Thất ma ma và hai nha hoàn khác đích thân mang đến.
Trên khay làm từ gỗ Tiền Thư là hai bộ y phục màu trắng tuyết và đỏ thẫm được xếp ngay ngắn được hai nha hoàn thận trọng bưng.
Thật ra ngày thường nếu đưa đồ đã được giặt giũ từ phòng giặt trở về viện của các chủ tử thì Thất ma ma chỉ cần kiểm tra một lượt rồi sai nha hoàn bưng đi, nhưng hôm nay Thất thị đích thân đến Dương Liễu viện mục đích là để xem kịch hay.
Tuệ Nghi nhìn hai bộ y phục được giặt ủi thơm tho thì rất hài lòng, quay sang nói với Phù Dung:
- Đi lấy mấy món trang sức của ta, thưởng cho Thất ma ma.
Thất thị nghe vậy thì lòng mừng như mở cờ nhưng thái độ vẫn chú ý lễ nghĩa, làm bộ sợ hãi nói:
- Thiếu phu nhân làm vậy sao được. Hầu hạ người là bổn phận của nô tỳ, sao dám nhận đồ của phu nhân chứ.
- Ma ma sao lại nói vậy? Quy tắc làm việc của ta trước nay luôn thưởng phạt rạch ròi, kẻ hầu làm tốt thì đương nhiên phải thưởng. Chỉ mong sau này Dương Liễu viện sẽ được ma ma chiếu cố nhiều hơn.-Nàng vừa nói vừa cầm một chiếc vòng tay san hô màu nâu thẫm đưa đến cho Thất ma ma.
- Đa tạ thiếu phu nhân ban thưởng.-Thất ma ma cung kính nhận lấy rồi cảm tạ, sau đó quay sang nha hoàn ra lệnh đưa đồ lên cho Tuệ Nghi đích thân kiểm tra, lại làm bộ nói tiếp.-Lão nô nghe Tiền ma ma nói y phục này của phu nhân là may từ lụa Quỳnh Liên vô cùng đắt đỏ nên hôm nay giặt xong đích thân mang đến cho người kiểm tra.
Tuệ Nghi lệnh cho Phù Dung nhận lấy đem đến bên cạnh mình. Nàng dùng tay sờ sờ qua mấy cái rồi nói:
- Ma ma làm tốt lắm.
Thất ma ma thấy nàng làm vậy thì bất ngờ, cứ tưởng nàng phải cầm lên coi kỹ xem có sai sót gì không, chẳng ngờ Tuệ Nghi chỉ xem qua loa như thế. Vậy thì kế hoạch bà đã chuẩn bị...
- Ma ma còn gì muốn nói sao?-Tuệ Nghi hỏi, nhìn bà với thái độ ngạc nhiên.
- À, không có gì. Vậy nô tỳ xin cáo lui.-Thất ma thấy mình chột dạ nên thi lễ rồi lui xuống, lòng thầm mong tốt nhất thiếu phu nhân nên sớm nhìn ra, hai bộ y phục kia nhất định có vấn đề.
Sau khi Thất ma ma vừa đi khỏi thì Tuệ Nghi liền sai Phù Dung lấy y phục ra kiểm tra kĩ càng một lượt.
Quả nhiên, y phục màu đỏ thẫm thì một nửa vạt áo phía sau đã bị chà xát đến nỗi nổi bông li ti, y phục màu trắng thì đã bị nhuộm hồng một mảng bên trong lẫn bên ngoài.
Phù Dung cầm y phục trên tay mà run rẩy sợ hãi, lắp bắp nói:
- Thiếu phu nhân, thế này... là sao?
Tuệ Nghi cười lạnh một cái, nàng từ đầu đã thấy không bình thường rồi mà. Thất ma ma trước đây chưa từng đích thân đi đến viện của ai để trả y phục, ngay cả lão thái thái cũng chưa bao giờ có "diễm phúc" đó. Vậy mà hôm nay người này lại tự mình đi đến viện của nàng, còn viện cớ gì mà đến giao để cho nàng kiểm tra, nói trắng ra là đang muốn vu oan giá họa cho ai thôi.
Mấy hôm trước Tiền ma ma đi từ phòng giặt về có nói tình cảnh của Lộ Dao cho nàng, nàng cũng thầm đoán được Thất ma ma chắc chắn sẽ tìm cơ hội giáo huấn Lộ Dao, cuối cùng nàng cũng đợi được đến lúc bà ta ra chiêu. Thất ma ma là người của Mộc Lương viện, vậy bây giờ nàng sẽ thuận tiên chặt luôn cánh tay này của Lâm thị khi bà ta còn đang chịu quỳ ở từ đường, xem như là trả món nợ hai chậu cẩm tú cầu lần trước đặt trước của phòng An Sở Lan, cho bà ta thấy được Dương Liễu viện bây giờ với Dương Liễu viện của một tháng trước không còn giống nhau nữa. Đợi đến khi kết thúc hình phạt nàng xem bà ta sẽ làm gì nàng. Đến lúc đó, chỉ e chút bình yên mới có được của Trình phủ mấy ngày qua sẽ không còn nữa.
Phù Dung nàng gặp hôm nay khác hẳn với Phù Dung nàng thấy hôm qua. Hôm qua nàng ấy mặc một bộ y phục bằng vải thô màu nâu, chỗ rách chỗ vá thấy áo bên trong, nhìn rất thảm hại. Đến cả nha hoàn ở phòng giặt nổi tiếng là bị bạc đãi cũng không đến nỗi vậy, nhưng Phù Dung hôm qua thật sự là như vậy.
Hôm nay không biết ai đưa cho nàng ấy một bộ y phục màu trắng giống như của nha hoàn thường thấy trong phủ. Y phục màu trắng, phía trước là cái yếm màu tím thêu hình mấy bông hoa năm cánh, tóc được búi gọn lên đỉnh đầu, sắc mặt cũng có vẻ không còn u ám như hôm qua nữa.
Phủ Dung bước tới trước mặt nàng, cúi người thi lễ nghiêm túc sau đó đứng đợi nàng ra lệnh.
Tuệ Nghi quan sát kĩ càng Phù Dung, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào trên người nàng ấy. Nàng đoán nha hoàn này chắc chắn lớn hơn nàng vài tuổi, kinh nghiệm trải đời chắc chắn cũng rất nhiều. Vì sao ư? Nhìn đôi tay gầy guộc của nàng ấy đi, vừa nâu đen vừa chai sần, khuôn mặt hơi gầy gò, ánh mắt đầy nét phong sương. Những chi tiết đó không thể nào xuất hiện trên người một nha hoàn hầu hạ trong phủ quý tộc mới mười mấy tuổi đầu được.
Còn một chi tiết nữa khiến nàng thấy Phù Dung rất thú vị, đó là tên của nàng ta: Phù Dung. Cái tên tuy không phải độc lạ nhưng cũng có ý vị. Ai làm cha mẹ lại đặt tên nữ nhi là Phù Dung, chẳng lẽ là mong cuộc đời của con sẽ như một đóa phù dung hay sao? Như vậy chỉ có thể hiểu, đây là tên tự người khác đặt cho nàng hoặc là nàng tự gọi mình như vậy. Dù sao nha hoàn bán thân tức là đã chối bỏ hết thân phận trước đây của mình, tên họ cũng có thể do chủ tử ban cho, số phận cũng là do chủ tử quyết định.
- Phù Dung, có biết vì sao Tiền ma ma lại dẫn ngươi đến gặp ta không?-Tuệ Nghi một tay cầm quạt tròn, tay kia ngón cái và ngón trỏ vòng lại thành một vòng tròn, ba ngón còn lại duỗi ra gõ gõ trên mặt bàn, vừa nhìn Phù Dung hỏi.
Phù Dung tỏ ra là người rất hiểu lễ nghĩa, cúi người một cái rồi mới kính cẩn đáp:
- Nô tỳ nghe Tiền ma ma dặn dò, thiếu phu nhân muốn nô tỳ hầu hạ bên cạnh.
Tuệ Nghi gật đầu rất hài lòng với câu trả lời của nàng ta. Dùng câu "muốn nô tỳ hầu hạ bên cạnh" chứ không phải "nâng nô tỳ lên làm nhất đẳng nha hoàn", đó là coi trọng chủ tử hơn là địa vị của bản thân.
- Đúng vậy, vậy ngươi có muốn làm nha hoàn bên cạnh ta không?-Tuệ Nghi hỏi lại.
- Nô tỳ là hạ nhân trong viện của thiếu phu nhân, đương nhiên phải hầu hạ cho thiếu phu nhân, đó là bổn phận của nô tỳ.-Phù Dung đáp lời.
Tuệ Nghi vô cùng hài lòng với biểu hiện của nàng ta, ngay sau đó liền kêu Tiền ma ma đưa y phục và giáo huấn vài lễ nghĩa trong phòng nàng. Phù Dung được nâng lên làm nhất đẳng nha hoàn thứ hai trong Dương Liễu viện.
Đám nha hoàn nhị đẳng và tam đẳng nghe Tiền ma ma thông báo mà há hốc mồm, không tin vào mắt mình. Phù Dung trước đây chỉ là một nha hoàn thấp kém chuyên rửa bát, cả người nàng ta bao giờ cũng toát lên sự ti tiện thấp kém, so với các tỷ muội khác luôn thụ động nhu nhược, từ bao giờ mà được thiếu phu nhân chú ý? Ngay lúc Dương Liễu viện còn đang chìm trong lời đồn đoán về Phù Dung, ở phòng giặt cũng sôi nổi không kém.
Chuyện là phòng giặt dạo này có thêm một thành viên mới, mà còn là một nha hoàn nhất đẳng đến từ viện của thiếu phu nhân. Tuệ Nghi trước đây luôn nổi tiếng ở Trình phủ là người hiền lành, vì sao hôm nay lại có một nha hoàn đến từ viện của nàng bị đuổi đến phòng giặt, mà còn là nhất đẳng? Mọi người ở phòng giặt nhất thời không hiểu.
Nhưng dẫu sao cũng bị đuổi đến phòng giặt, Lộ Dao không còn là nha hoàn nhất đẳng của Dương Liễu viện nữa, nàng bây giờ chỉ là một nha hoàn thấp bé ở đây.
Phải nói rằng phòng giặt là nơi phế thải của các phủ, người bị đẩy đến đây không phải bị chủ tử ghét mắt thì cũng là phạm tội tày trời, các nơi khác không dung được nữa. Điều kiện ở đây so với những nơi khác trong phủ thiếu thốn hơn nhiều, có lẽ vì vậy mà tính tình của những người ở đây cũng rất không tốt.
Người quản lý phòng giặt là một ma ma tầm hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ đầy đặn xinh đẹp. Đúng, là xinh đẹp chứ không phải thanh tú hay ưa nhìn gì cả, điều này làm Lộ Dao nhiều lần thắc mắc, người thế này không gả cho người nghèo làm thê, gả cho người giàu làm thiếp mà lại làm một ma ma ở phòng giặt thực quá uổng phí. Vị ma ma này thường được được các nha hoàn khác gọi là Thất ma ma, thái độ rất tôn trọng, Lộ Dao cũng theo đó mà gọi.
Chỉ trách có một điều, tính tình Thất ma ma rất khắc nghiệt, thường thích giở thủ đoạn ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ chủ hiếp tớ. Lộ Dao đến phòng giặt được ba ngày, toàn bộ những y phục tất và giày đều là ma ma này ép nàng phải giặt hết. Tất vừa dài vừa thối, giày vừa dày cũng vừa thối, trước đây đám nha hoàn ở phòng giặt luôn đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, bây giờ Lộ Dao xuất hiện nên bọn họ bèn bày ra thói "ma cũ ăn hiếp ma mới", bắt nàng giặt hết đống đồ đó, mà Thất ma ma chính là người đầu xỏ.
Hôm nay như thường lệ, một giỏ đồ tất của các chủ tử được bày trước mặt nàng, Lộ Dao ngồi trên cái ghế gỗ nhỏ bên thùng nước, chà một chiếc tất vào bàn xát.
Đám nha hoàn bên cạnh thì nhàn nhã hơn nhiều, giặt mấy bộ váy áo y phục thì không được dùng quá nhiều sức, bọn họ vì vậy vừa giặt vừa nói rất rôm rả.
- Ta nghe một tỷ tỷ làm việc ở phòng bếp nói, thiếu phu nhân đã nâng một người tên Phù Dung lên vị trí nhất đẳng làm nha hoàn cận thân của người, thay thế cho vị trí của ai kia.-Một nha hoàn đang bưng nước nói, ánh mắt không ngừng liếc về phía Lộ Dao đang ngồi.
- Ai da, tôi nói chứ, thiếu phu nhân đã đuổi đến đây rồi, tốt nhất là nên biết thân phận mình là ai, đừng có suốt ngày trưng ra bộ mặt lạnh kia, làm như mình cao quý hơn người lắm không bằng!-Nha hoàn ngồi bên cạnh nàng càng nói to hơn, cốt là để Lộ Dao nghe thấy nữa.
Lộ Dao như cứ ngồi đó giặt tất, lòng thầm nghĩ đây chắc chắn là tất của đại phu nhân, thối không chịu nổi.
Đám nha hoàn người nói một câu, người chen một câu, chẳng mấy chốc đã ồn ào một viện. Thất ma ma ngay lúc đó lại từ đâu xuất hiện, giọng nói nghiêm lãnh vang lên:
- Các ngươi rảnh rang quá nhỉ? Không lo làm việc đàng hoàng lại ở đây tám chuyện, chê công việc nhàn nhã quá sao?-Thất ma ma vừa nói vừa liếc nhìn đám nha hoàn đang ngồi quỳ giặt đồ, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc.
Thấy thế, một nha hoàn ngày thường mồm miệng giảo hoạt bèn nói:
- Ma ma, đám nô tỳ đâu dám nhàn nhã bỏ bê công việc. Chỉ là...-Nàng ta nhìn nhìn qua Lộ Dao đang ngồi rồi mới nói tiếp.-Ma ma, người nhìn xem, ai kia thấy người mà cũng chẳng thèm ngó một cái, xem thường người quá đi thôi a.
Nàng ta vừa dứt lời thì mấy nha hoàn bên cạnh không khỏi cười thầm, Thất ma ma ghét nhất loại người vờ tỏ ra thanh cao quý phái hơn người, đặc biệt là đám nha hoàn bà luôn tùy ý sai bảo này mà hống hách kiêu căng thì chắc chắn sẽ bị bà giáo huấn. Chỉ là thân làm nha hoàn ở phòng giặt nên ai cũng biết thân phận mình, chưa từng tùy tiện dám chọc giận Thất ma ma nên bà luôn không có cơ hội giáo huấn người khác. Bây giờ lại từ đâu chui ra một Lộ Dao mặt lạnh thờ ơ, đương nhiên bà phải giương ra cái thế của ma ma tổng quản.
Thất ma ma bèn nhìn qua Lộ Dao đang ngồi, quả thực nàng ta từ đầu đến giờ vẫn luôn cúi đầu làm việc không thèm đếm xỉa gì tới ai. Máu hoạnh họe của bà lại được dịp nổi lên:
- Ngươi đúng là cũng hay ho quá nhỉ? Không thèm đặt ma ma ta đây vào mắt luôn sao?
- ...
- Ngươi còn làm bộ giả điếc không nghe à?-Thất ma ma thấy nàng im lặng không trả lời gì thì nổi điên, bèn sấn tới đạp một chưởng vào ngay lưng Lộ Dao.
Nàng đang ngồi trên ghế con, phía trước không có điểm tựa gì mà nhận ngay cú đạp của bà ta nên bị chúi nhủi, cắm mặt vào thau tất thối đang ở để trước mặt. Đầu tóc và áo yếm chẳng mấy chốc đã dính nước, mà còn là nước thối khiến cả người càng thêm nhớt nhát bẩn thỉu.
Đám nha hoàn thấy vậy thì không khỏi cười ra tiếng, ánh mắt hào hứng như đang xem kịch hay.
- Hửm? Còn không trả lời ta sao? Giỏi lắm, xem hôm nay ta giáo huấn ngươi thế nào.-Thất ma ma vừa nói vừa lấy đâu ra một cây roi bằng da, bắt đầu v*t lên chuẩn bị đánh Lộ Dao.
Nàng thoạt đầu còn đang yên phận nửa quỳ nửa ngồi trên đất, nhưng thấy cây roi chuẩn bị đánh xuống mình thì nhanh người trở dậy, né qua một bên.
Cây roi mây dài tầm năm gang tay, cong vút lên đập xuống ngay vào chậu nước làm nước bán tung tóe cả ra, đính vừa vào người Thất ma ma mà vừa vào người đám nha hoàn đang đứng gần đó.
- Phế hết cả rồi sao? Mau giữ ả lại.-Thất ma ma thu roi lại, quát với đám nha hoàn.
Hai nha hoàn đứng gần đó nhanh tay nhanh chân chạy lên giữ lấy hai tay và vai của Lộ Dao, đè nàng quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Thất ma ma thì chỉnh trang lại thế đứng, chuẩn bị "ra đòn" lần hai.
"Vút, chát."
Tiếng roi chua chát vang lên từng cái từng cái, Lộ Dao thì vẫn như cũ cắn chặt răng không kêu một tiếng gì. Đến khi đã thả xong cục tức trong người, Thất ma ma mới nói:
- Đã biết mình sai ở đâu chưa?
Lộ Dao cả buổi cắn răng không thốt một từ, bây giờ lại đau đến rên ra tiếng, vẻ mặt vô cùng cực khổ. Nàng khẽ ngước đầu lên, trợn mắt nhìn Thất thị, gằn từng tiếng:
- Dám hỏi ma ma, Lộ Dao sai ở đâu?
- Còn gằn giọng à? Còn không biết sai ở đâu à? Ngươi bây giờ vẫn tưởng bản thân mình là nha hoàn ở Dương Liễu viện sao?-Bà vừa nói vừa thu roi, chuẩn bị đánh Lộ Dao thêm một lần nữa, ánh mắt hằn lên tia hả giận.
Roi vút lên không một đường cong, chuẩn bị đánh xuống thì tiếng người la lên từ ngoài cửa viện:" Thất ma ma." Vang to rõ ràng, uy nghiêm từng tiếng.
Là Tiền ma ma.
Thất ma ma vội rút roi lại, cuộn thành một vòng cầm trên tay, cúi người chào bà:
- Tiền tỷ tỷ.-Làm từng động tác mây trôi nước chảy tựa hồ như cây roi trên tay bà vẫn luôn yên vị ở đó, chưa từng đánh ai.
Tiền ma ma gật đầu một cái với Thất ma ma rồi nhìn qua Lộ Dao đang quỳ dưới đất, hai nha hoàn kia đã buông tay nàng ra chạy lại đứng một tụm với đám nha hoàn khác.
Ánh mắt Tiền ma ma lộ ra tia thương xót. Tuệ Nghi nói Lộ Dao là người thông minh, ai bắt nạt ai còn chưa biết được, bây giờ nhìn tình cảnh của nàng... Tiền ma ma nhất thời không biết nên nói làm sao?
Thất ma ma thấy Tiền ma ma cứ nhìn Lộ Dao bèn chột dạ, vội nói:
- Tỷ tỷ đừng hiểu lầm, nha hoàn này khi nãy không làm tròn nhiệm vụ của mình nên muội mới phạt nàng ta.-Nói rồi hướng phía Lộ Dao nghiến răng ra lệnh nhưng giọng thật nhỏ.-Còn không mau đứng dậy?
Lộ Dao nhếch miệng một cái rồi khổ sở đứng lên.
Khi nãy bị roi da của Thất thị quất mấy cái, mặc dù lực không lớn nhưng cũng ít nhiều thương tổn, chỉ sợ là đã chảy máu rồi nhưng không thấm ra ngoài áo.
- Cút xuống đi.-Thất ma ma ra lệnh với nàng rồi quay sang trừng mắt với đám nha hoàn đang đứng tụm lại một góc.
Mọi người kẻ đùn người đẩy tản ra đi làm việc hết, cuối cùng trong sân chỉ còn đứng lại Thất ma ma và Tiền ma ma cùng mấy nha hoàn đứng phơi đồ gần đó.
- Tiền tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây vậy? Thiếu phu nhân là có gì dặn dò chúng ta sao?-Thất thị niềm nở cười nói với Tiền ma ma, vẻ mặt rất muốn lấy lòng.
Tiền ma ma nhìn Thất thị tươi cười nói chuyện với mình thì lòng không khỏi chút trào phúng, bèn nói:
- Thiếu phu nhân dạo gần đây có may thêm mấy bộ y phục mới, tất cả đều là từ lụa thượng đẳng từ Quỳnh Liên mang đến, giá vô cùng cao mà lại rất đẹp nên người vô cùng yêu thích. Người kêu ta qua đây dặn dò Thất ma ma, mấy bộ y phục đó phải bảo quản cho tốt, nếu xảy ra chuyện gì thì...-Đuôi mắt Tiền ma ma cong lên một cái, Thất thị ngay lập tức hiểu ý.
- Thiếu phu nhân cứ yên tâm, ta nhất định thay người bảo quản tốt, sau khi giặt ủi xong xuôi lập tức sai người mang đến Dương Liễu viện cho người. Phiền ma ma nói với phu nhân giúp ta.-Thất ma ma chắp tay vui vẻ nói, dáng vẻ rất cung kính.
Tiền ma ma cũng chào xã giao đôi câu rồi lập tức rời đi. Khi trong sân chỉ còn lại một mình cùng với mấy nha hoàn kia, Thất ma ma mới bỉu môi một cái, oán hận nhìn về phía Lộ Dao đang gánh nước:" Đắc ý lắm chứ gì? Xem bổn nương trị ngươi thế nào!"
Tiền ma ma rời phòng giặt thì quay về Dương Liễu viện, báo cáo tình hình của Lộ Dao với Tuệ Nghi. Cuối lời bà còn thuận tiện xen thêm một câu:" Tiểu thư, người xem như vậy nhưng thật ra rất chiếu cố Lộ nha đầu mà."
Tuệ Nghi xoay xoay chén trà trên tay, cười cười nói:
- Chung quy ta cũng chưa tìm ra nha hoàn nào tốt bằng nàng ta, nếu tìm được rồi thì sẽ sớm trả nàng ta khế ước bán thân để xuất phủ.
Tiền ma ma nghe nàng nói vậy thì không khỏi cười vui trong lòng. Tuệ Nghi ngoài mặt luôn tỏ vẻ thờ ơ nhưng thật ra trong lòng vô cùng lo lắng, nếu không thì mấy cuộn vải trong khố phòng dùng để may y phục cho mùa đông cũng chẳng được mang ra may sớm hơn mấy tháng như vậy, còn là may gấp rút trong chưa tới năm ngày, cốt chẳng phải là để Dương Liễu viện có cớ cho người đến phòng giặt quan sát một chút sao?
- Phù Dung, ngươi học pha trà cũng nhanh lắm, bản lĩnh được nâng lên không ít.-Tuệ Nghi nói xong với Tiền ma ma thì hướng sang Phù Dung đang hầu bên cạnh khen ngợi.
- Đều là ma ma nhất mực chiếu cố, Phù Dung cũng chỉ cố gắng góp nhặt chút bản lĩnh của ma ma. Đa tạ lời vàng ngọc của phu nhân.-Phù Dung cúi người nói.
- Ai da, nha đầu ngươi miệng lưỡi cũng thật dẻo đó.-Tuệ Nghi cười khen nàng, nét mặt lộ vẻ rất hài lòng. Nha hoàn bình thường từ tam đẳng được nâng lên nhất đẳng đương nhiên thái độ sẽ có chút kiêu ngạo, ỷ thế mà không chăm chỉ luyện tập. Vậy mà Phù Dung này không chỉ yên phận mà còn tỏ rõ thái độ cung kính phục tùng, chăm chỉ làm việc nên đương nhiên Tuệ Nghi rất vừa mắt, mấy ngày gần đây hễ nhắc tới hai chữ "Phù Dung" là nàng lại khen không ngớt lời.
Ngược lại với không khí vui vẻ xung quanh Tuệ Nghi và Phù Dung, mấy nha hoàn khác trong Dương Liễu viện lại ghen tức đến đỏ con mắt. Sau khi dò hỏi được Tiền ma ma nguyên nhân vì sao thiếu phu nhân chọn Phù Dung thì bọn họ càng hối hận không thôi. Hận cái miệng của mình mà cũng quản giáo không xong, để vuột mất cơ hội được nâng lên.
Mấy ngày sau, y phục mới của Tuệ Nghi từ phòng giặt được Thất ma ma và hai nha hoàn khác đích thân mang đến.
Trên khay làm từ gỗ Tiền Thư là hai bộ y phục màu trắng tuyết và đỏ thẫm được xếp ngay ngắn được hai nha hoàn thận trọng bưng.
Thật ra ngày thường nếu đưa đồ đã được giặt giũ từ phòng giặt trở về viện của các chủ tử thì Thất ma ma chỉ cần kiểm tra một lượt rồi sai nha hoàn bưng đi, nhưng hôm nay Thất thị đích thân đến Dương Liễu viện mục đích là để xem kịch hay.
Tuệ Nghi nhìn hai bộ y phục được giặt ủi thơm tho thì rất hài lòng, quay sang nói với Phù Dung:
- Đi lấy mấy món trang sức của ta, thưởng cho Thất ma ma.
Thất thị nghe vậy thì lòng mừng như mở cờ nhưng thái độ vẫn chú ý lễ nghĩa, làm bộ sợ hãi nói:
- Thiếu phu nhân làm vậy sao được. Hầu hạ người là bổn phận của nô tỳ, sao dám nhận đồ của phu nhân chứ.
- Ma ma sao lại nói vậy? Quy tắc làm việc của ta trước nay luôn thưởng phạt rạch ròi, kẻ hầu làm tốt thì đương nhiên phải thưởng. Chỉ mong sau này Dương Liễu viện sẽ được ma ma chiếu cố nhiều hơn.-Nàng vừa nói vừa cầm một chiếc vòng tay san hô màu nâu thẫm đưa đến cho Thất ma ma.
- Đa tạ thiếu phu nhân ban thưởng.-Thất ma ma cung kính nhận lấy rồi cảm tạ, sau đó quay sang nha hoàn ra lệnh đưa đồ lên cho Tuệ Nghi đích thân kiểm tra, lại làm bộ nói tiếp.-Lão nô nghe Tiền ma ma nói y phục này của phu nhân là may từ lụa Quỳnh Liên vô cùng đắt đỏ nên hôm nay giặt xong đích thân mang đến cho người kiểm tra.
Tuệ Nghi lệnh cho Phù Dung nhận lấy đem đến bên cạnh mình. Nàng dùng tay sờ sờ qua mấy cái rồi nói:
- Ma ma làm tốt lắm.
Thất ma ma thấy nàng làm vậy thì bất ngờ, cứ tưởng nàng phải cầm lên coi kỹ xem có sai sót gì không, chẳng ngờ Tuệ Nghi chỉ xem qua loa như thế. Vậy thì kế hoạch bà đã chuẩn bị...
- Ma ma còn gì muốn nói sao?-Tuệ Nghi hỏi, nhìn bà với thái độ ngạc nhiên.
- À, không có gì. Vậy nô tỳ xin cáo lui.-Thất ma thấy mình chột dạ nên thi lễ rồi lui xuống, lòng thầm mong tốt nhất thiếu phu nhân nên sớm nhìn ra, hai bộ y phục kia nhất định có vấn đề.
Sau khi Thất ma ma vừa đi khỏi thì Tuệ Nghi liền sai Phù Dung lấy y phục ra kiểm tra kĩ càng một lượt.
Quả nhiên, y phục màu đỏ thẫm thì một nửa vạt áo phía sau đã bị chà xát đến nỗi nổi bông li ti, y phục màu trắng thì đã bị nhuộm hồng một mảng bên trong lẫn bên ngoài.
Phù Dung cầm y phục trên tay mà run rẩy sợ hãi, lắp bắp nói:
- Thiếu phu nhân, thế này... là sao?
Tuệ Nghi cười lạnh một cái, nàng từ đầu đã thấy không bình thường rồi mà. Thất ma ma trước đây chưa từng đích thân đi đến viện của ai để trả y phục, ngay cả lão thái thái cũng chưa bao giờ có "diễm phúc" đó. Vậy mà hôm nay người này lại tự mình đi đến viện của nàng, còn viện cớ gì mà đến giao để cho nàng kiểm tra, nói trắng ra là đang muốn vu oan giá họa cho ai thôi.
Mấy hôm trước Tiền ma ma đi từ phòng giặt về có nói tình cảnh của Lộ Dao cho nàng, nàng cũng thầm đoán được Thất ma ma chắc chắn sẽ tìm cơ hội giáo huấn Lộ Dao, cuối cùng nàng cũng đợi được đến lúc bà ta ra chiêu. Thất ma ma là người của Mộc Lương viện, vậy bây giờ nàng sẽ thuận tiên chặt luôn cánh tay này của Lâm thị khi bà ta còn đang chịu quỳ ở từ đường, xem như là trả món nợ hai chậu cẩm tú cầu lần trước đặt trước của phòng An Sở Lan, cho bà ta thấy được Dương Liễu viện bây giờ với Dương Liễu viện của một tháng trước không còn giống nhau nữa. Đợi đến khi kết thúc hình phạt nàng xem bà ta sẽ làm gì nàng. Đến lúc đó, chỉ e chút bình yên mới có được của Trình phủ mấy ngày qua sẽ không còn nữa.
Danh sách chương