Khi Lộ Tri Nghi cùng Lâm Chính Quốc xem tivi xong, từ nhà chính về đây đã là mười giờ rưỡi tối.

Cô và Trình Tố vẫn luôn ở sân sau, một căn nhà hai tầng chỉ có bọn họ ở. Trình Tố thích yên tĩnh, nhất là sau khi Lộ Tri Nghi vào ở, lại càng yêu cầu sự riêng tư tuyệt đối. Buổi tối sau chín giờ, anh sẽ không cho phép người giúp việc ra vào nữa.

Vì vậy, lúc Lộ Tri Nghi trở lại, toàn bộ sân sau đều yên tĩnh, một chút tiếng động cũng không có.

Cô lên tầng hai, cẩn thận đẩy cửa ra, phát hiện trong phòng cũng rất yên tĩnh.

Trình Tố để lại đèn ở phòng khách cho cô.

Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng đi tới cửa phòng ngủ. Trong bóng tối, cô mơ hồ nhìn thấy Trình Tố đang nằm trên giường, dường như đã ngủ.

Nhớ tới ánh mắt ngậm đắng nuốt cay vừa nãy của anh khi rời vườn hoa, Lộ Tri Nghi cảm thấy buồn cười một cách khó hiểu.

Tắt đèn trong phòng khách, cô vào nhà vệ sinh tắm.

Phòng ngủ của Lộ Tri Nghi và Trình Tố rất rộng rãi, nhất là nhà vệ sinh. Bồn rửa mặt tinh xảo, đèn thủy tinh sang trọng, cánh cửa bằng kính ngăn cách giữa phòng tắm thường và khu vực có bồn tắm. Tất cả đều có màu champagne (vàng nhạt) mang phong cách Pháp.

Lần đầu tiên bước vào, Lộ Tri Nghi còn hài hước nói rằng nơi này lớn đến nỗi đặt thêm cái giường nữa cũng không thành vấn đề.

Ban đêm yên tĩnh, Lộ Tri Nghi cởi giày, dùng chân trần đẩy cánh cửa thủy tinh của phòng tắm ra.

Nước nóng chảy xuống rào rào. Không lâu lắm, hơi nóng mờ mịt đã lan trên mặt kính.

Chừng mười phút sau, Lộ Tri Nghi tắm xong. Cô chợt nhớ ra là mình quên cầm áo ngủ vào, giờ chỉ đành lấy một cái khăn tắm sạch sẽ từ giá để đồ quấn thân thể mình lại trước, rồi lại tìm cái khăn lông lau mái tóc đang ướt.

Vừa lau tóc, cô vừa định đến phòng thay đồ tìm áo ngủ.

Nhưng trong nháy mắt khi Lộ Tri Nghi bước qua cửa nhà vệ sinh, thậm chí là ngay lúc cô vừa mở cửa, động tác lau tóc của cô ngừng lại.

Cô nhìn thấy một đôi chân quen thuộc.

Lộ Tri Nghi thoáng giật mình, tầm mắt từ từ dời lên trên...

Trình Tố cứ vậy mà không mặn không nhạt dựa vào tường, hai tay khoanh lại, tư thế nhàn nhã, thật giống như đã đợi cô rất lâu.

“Tắm xong rồi?”

Đuôi tóc của Lộ Tri Nghi vẫn còn nhỏ nước, người sững sờ đứng đó, bỗng nhiên nghẹn lời giống như không biết nói chuyện vậy.

Cô quá rõ ánh mắt này của anh, nhìn như mặt biển sâu thâm tĩnh lặng, nhưng thực chất bên trong đã sớm có sóng lớn cuộn trào.

Mà sự cuộn trào của tối nay dường như còn mãnh liệt hơn mọi khi nữa.

Lộ Tri Nghi vặn mép khăn tắm trong tay. Cô thầm hít vào một hơi, định an ủi chút tâm tình này của Trình Tố, “Em, em chỉ là muốn ở cùng ông ngoại một chút thôi mà.”

Trình Tố gật đầu, anh buông lỏng tay rồi tiến về phía trước, “Xem phim hay không?”

Lộ Tri Nghi cũng lùi về phía sau, “Ừm.”

Trình Tố trực tiếp bước vào nhà vệ sinh.

Anh đứng trước mặt Lộ Tri Nghi, nhìn thân thể vừa tắm xong của cô.

Da thịt trắng nõn còn đọng lại vài giọt nước chưa được lau khô. Khuôn mặt bị hơi nóng hun đến nỗi có chút ửng hồng, cực kỳ giống dáng vẻ của cô sau mỗi lần làm chuyện đó.

Trình Tố đưa tay đóng cửa lại.

Lộ Tri Nghi bị tiếng vang làm cho giật mình, còn chưa kịp phản ứng, khăn tắm trên người bị anh nhẹ nhàng kéo xuống, vứt qua một bên.

“Vậy nói cho anh nghe thử xem, bọn họ diễn cái gì vậy?”

Lộ Tri Nghi: “...”

Nếu Lộ Tri Nghi biết trừng phạt Trình Tố sẽ mang đến hậu quả như vầy, đánh chết cô cũng sẽ không mở cửa ra.

Bức tường được lát bằng đá cẩm thạch đậm màu bị phủ lên một lớp sương mù ướt át, tiếng nước chảy vang lên mãi không ngừng, nghe chỉ như là tắm rửa bình thường.

Nhưng chỉ cần tỉ mỉ phân biệt, ta vẫn có thể nghe được tiếng r3n rỉ khi tình dâng khó kiềm chế, một tiếng lại một tiếng đứt quãng, xen lẫn trong đó.

Trong phòng tắm tràn đầy hơi nóng, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét hai thân thể chồng lên nhau.

Trong bức tranh mơ hồ này, thứ duy nhất có thể thấy rõ có lẽ chính là một đôi dấu tay tinh tế ấn trên mặt vách thủy tinh.

Mập mờ lại mang vẻ đẹp phóng túng.

Thật ra Lộ Tri Nghi nên đoán được từ sớm rằng sao Trình Tố có thể bình tĩnh đi ngủ như vậy được.

Đều tại cô quá ngây thơ, cho rằng đã thật sự “trừng phạt” được anh.

Lại không nghĩ tới tất cả “trừng phạt” cuối cùng vẫn là do mình chịu.

Sau khi Lộ Tri Nghi và Trình Tố ở bên nhau, mặc dù đã làm các loại chuyện thân mật, nhưng chưa bao giờ t4m chung, chứ đừng nói tới chuyện làm ở trong phòng tắm.

Cô vẫn luôn ngại ngùng khi đối diện trực tiếp với thân thể anh, nhưng hôm nay... Trình Tố đã hoàn toàn phá vỡ tất cả trói buộc trong tư tưởng của cô.

Lộ Tri Nghi không nhớ mình ra khỏi phòng tắm từ lúc nào, ngồi trên bồn rửa mặt.

Mái tóc dài mới khô được một nửa rủ xuống trước ngực. Trên người cô nhiễm đầy hơi nóng cùng với những giọt không biết là nước hay mồ hôi.

Trước mắt Lộ Tri Nghi toàn là hình ảnh không chân thật, chúng lóe lên vừa nhanh vừa dồn dập. Ý thức cô dần trở nên mơ hồ. Giờ đây, cô chỉ có thể bấu víu lấy Trình Tố, bấu víu vào thứ duy nhất cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trong những hình ảnh kia.

Đêm dần khuya, nóng bỏng nơi sân sau cứ kéo dài mãi không nghỉ.

-

Ngày hôm sau, Lộ Tri Nghi căn bản không dậy nổi.

Tám giờ sáng, người giúp việc tới mời ăn điểm tâm, Lộ Tri Nghi bị đánh thức, lập tức vùi người vào ngực Trình Tố, “Em không ăn.”

Trình Tố không có thói quen ngủ nướng. Cho dù buổi tối ngủ muộn, sáng hôm sau anh vẫn sẽ dậy vào lúc bảy tám giờ.

Anh xuống giường, giúp Lộ Tri Nghi đắp kín chăn, hôn lên trán cô một cái, “Vậy em ngủ đi. Lát nữa anh mang thức ăn lên cho em.”

Sau khi Trình Tố rời đi, thật ra Lộ Tri Nghi cũng ngủ không sâu như vậy nữa.

Cô nhắm mắt lại, cố gắng khiến mình đi vào giấc ngủ một cách nhanh chóng, bởi hễ tỉnh lại là đầu cô cứ hiện lên những hình ảnh khiến cô đỏ mặt xấu hổ tối hôm qua.

Gạch sứ với tông màu lạnh trong phòng tắm, đèn chùm màu vàng ấm áp, mọi thứ lóe lên rồi vụt tắt, k1ch thích dây thần kinh của cô.

Cô nằm sấp trên bồn rửa mặt, ngón tay Trình Tố khẽ vu0t ve hình xăm sau lưng cô. Cuối cùng anh áp người xuống nâng mặt cô lên, nói:

“Cục cưng, ngẩng đầu.”

Anh nắm lấy cằm cô, giọng nói được anh đè thấp lại mê hoặc, chiếm cứ tâm trí Lộ Tri Nghi.

Cô bị vây hãm bên trong đó, cứ như vậy bị anh lừa ngẩng đầu lên, kết quả là thấy được một màn khiến cô đến giờ nhớ tới vẫn còn đỏ mặt.

Lộ Tri Nghi cau mày thở dài một hơi, không dám tin mình lại có thể làm ra chuyện như vậy.

Cô kéo chăn cao qua đầu mình, lại giận Trình Tố thêm lần nữa. Trong đầu nghĩ, sau này cô sẽ không thử chọc người đàn ông này nữa đâu.

Anh quá xấu xa.

-

Thời gian cứ như vậy, một ngày lại một ngày trôi qua trong hạnh phúc. Sau tết Dương lịch không lâu thì tết Nguyên Đán mà nhà nhà mong chờ cũng đã đến.

Năm cũ đi năm mới đến, Trình Tố cùng Lộ Tri Nghi trở về An Ninh ăn tết với Lộ Hoằng.

Lộ Tri Nghi không phải người ích kỷ, cô có người nhà, Trình Tố cũng có.

Cho nên dù năm nay Trình Tố vẫn nói muốn cùng cô về An Ninh, nhưng Lộ Tri Nghi đã kiên trì với việc ở lại.

Cô làm nũng khoác tay Lâm Chính Quốc, nói: “Năm nay con muốn cùng ông ngoại xem chương trình Đêm xuân, còn muốn dẫn ông đi đốt pháo hoa nữa.”

Mặc dù ngoài miệng Lâm Chính Quốc không nói gì, nhưng thật ra trong lòng vẫn khát vọng có một năm mới cả nhà đoàn viên.

Nếu như có thể có thêm một đứa nhỏ nữa thì càng tốt.

Chỉ là ông chưa từng đề cập tới nguyện vọng này.

Ông biết Trình Tố và Lộ Tri Nghi, một đứa thì đang trong thời kỳ thăng hoa của sự nghiệp, một đứa thì đang nỗ lực nghiên cứu trên con đường học thuật, cuộc sống bọn nhỏ chỉ vừa mới bắt đầu.

Không lý do gì lại vì một ông già tuổi xế chiều như ông mà dừng lại.

Có thể giải hòa với cháu ngoại, nhìn cháu ngoại kết hôn, bây giờ còn có thể cùng nhau trải qua một cái Tết đoàn viên, Lâm Chính Quốc đã cảm thấy như vậy là đủ lắm rồi.

Trước Giao thừa mấy ngày này, nhà họ Lâm vô cùng náo nhiệt.

Công việc trong tay Trình Tố được giảm bớt, trường học Lộ Tri Nghi cũng cho nghỉ. Bọn họ thường xuyên cùng đi dạo phố mua đồ tết, mua lồng đèn, mua câu đối đẹp mắt, trang trí toàn bộ trang viên thành một nơi vừa vui tươi lại ấm áp.

Đây là hạnh phúc bình thường nhỏ nhoi mà bọn họ vẫn luôn tha thiết được đắm chìm trong đó.

Trước Giao thừa một tuần, đợt kiểm tra lớn nửa năm một lần của Lâm Chính Quốc lại đến.

Buổi sáng hôm đó, trên bàn ăn, Trình Tố chủ động đề xuất lần kiểm tra lại này sẽ do mình và Lộ Tri Nghi đưa Lâm Chính Quốc đi.

Lâm Quân Á ngồi một bên, cười nói với anh, “Khó cho con còn nhớ ngày kiểm tra lại của ông ngoại.”

Lâm Chính Quốc khoát tay cự tuyệt, “Sắp qua năm mới rồi, kiểm tra gì mà kiểm tra. Tôi đã nói là không có chuyện gì hết, không cần phải kiểm tra cho tôi thường xuyên như vậy.”

“Đâu có nói vậy được… “ Lâm Quân Á rót sữa bò cho ông cụ, “Chúng ta đã vượt qua kỳ hạn năm năm, giống như ngài nói thì chính là trận chiến này chúng ta đã có 90% chiến thắng. Nhưng còn lại 10% cuối cùng, chúng ta cũng không thể buông lỏng được, đúng không nào?”

“Đúng vậy, chúng ta kiểm tra xong thì cùng nhau ăn Tết thật vui vẻ được không ông ngoại?” Lộ Tri Nghi cũng dỗ Lâm Chính Quốc.

Người khác nói chuyện có thể không có tác dụng, nhưng Lộ Tri Nghi vừa mở miệng, Lâm Chính Quốc lập tức nghe theo.

Ngày kiểm tra lại hôm đó, chính Trình Tố và Lộ Tri Nghi đã cùng nhau đưa Lâm Chính Quốc đi.

Mấy năm này, bệnh tình của Lâm Chính Quốc vẫn luôn được theo dõi và ghi lại tại một bệnh viện tư nhân ở Thành Bắc. Bởi vì có các bác sĩ cực kỳ chuyên nghiệp và có chuyên môn cao chăm sóc, cộng với việc tâm tình tốt, sức khỏe mấy năm nay của ông vẫn luôn được duy trì không tệ.

Vốn tưởng lần kiểm tra này, mọi thứ cũng sẽ thuận lợi. Nhưng lại không ngờ rằng, sau một ngày làm các loại kiểm tra, vào lúc chạng vạng tối, bác sĩ chủ trị đã gọi Trình Tố vào phòng làm việc.

Bác sĩ nói với Trình Tố, “Trên hình CT chụp lại đã cho thấy rằng phổi có một cái bóng mờ. Chúng tôi hoài nghi là di căn, cụ thể còn cần kiểm tra hậu kỳ cặn kẽ hơn mới có thể phán đoán, nhưng xin ngài hãy chuẩn bị tâm lý trước.”

Trình Tố: “...”

Sau đó, bác sĩ nói cho Trình Tố rất nhiều tình huống có thể xảy ra, kể cả tình huống tốt nhất, tình huống xấu nhất, cũng đều nói với anh.

Trình Tố không nhớ mình làm cách nào ra khỏi phòng làm việc.

Kiểm tra kết thúc, Lộ Tri Nghi bèn đưa Lâm Chính Quốc tới vườn hoa bên ngoài bệnh viện phơi nắng trước. Lúc Trình Tố tới đó, hai người đang ngồi trên một bằng ghế dài nói gì đó.

Anh đứng bất động, cứ vậy mà đứng ở cửa nhìn bọn họ.

Trên mặt ông cụ khắc đầy những nếp nhăn do năm tháng lưu lại, chẳng biết có phải Lộ Tri Nghi đã nói gì đó khiến ông bật cười hay không mà nụ cười kia vừa tang thương vừa hiền hòa.

Trình Tố không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp ông ở Thụy Sĩ.

Ông ngồi một mình nơi góc tối trong phòng, bóng lưng cô đơn mà lạnh lẽo, cả thế giới giống như chìm trong một màu xám nặng nề.

Những năm này, Trình Tố đã từng chút từng chút một loại bỏ những mảng màu xám kia, và sự xuất hiện của Lộ Tri Nghi càng khiến nụ cười trên mặt Lâm Chính Quốc ngày càng nhiều hơn.

Một dạo như vậy đã khiến Trình Tố quên mất, ông là bệnh nhân.

Thậm chí Trình Tố cho rằng ông đã khỏe rồi.

Nếu không sao ông lại luôn mang dáng vẻ tràn đầy sức sống mắng mình như vậy.

Nhìn ông lão trước mắt đang cười vui vẻ, lòng Trình Tố lại quặn thắt khó chịu đến lạ.

Anh xoay qua chỗ khác rồi ngẩng cao đầu, cố gắng đè nén sự chua xót đang mắc ở cổ họng.

Lúc Trình Tố thông báo chuyện này cho Lâm Quân Á, trong điện thoại, hai dì cháu nhất thời yên lặng không nói. Hồi lâu sau Lâm Quân Á mới bình tĩnh lại, bảo rằng:

“Nếu quả thật là tình huống xấu nhất, chúng ta cũng phải chấp nhận.”

Dẫu sao, được tới bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rất nhiều so với khoảng thời gian mà ban đầu họ kỳ vọng.

Lâm Quân Á vẫn luôn cảm thấy, những năm vui vẻ này là do ông trời đặc biệt tặng cho nhà họ Lâm.

Mặc dù bọn họ đều hy vọng tháng ngày vui vẻ như vậy có thể kéo dài mãi mãi, nhưng...

Chung quy có một số việc chẳng tài nào thực hiện được.

Trước khi có kết quả cuối cùng, Lâm Quân Á bảo Trình Tố đừng nói cho Lâm Chính Quốc biết, sợ ông có gánh nặng trong lòng.

Nhưng gạt được Lâm Chính Quốc, lại không thể lừa được Lộ Tri Nghi.

Đêm đó, về nhà đóng cửa lại, Lộ Tri Nghi lập tức hỏi Trình Tố, “Buổi chiều em thấy anh ở vườn hoa bệnh viện. Lúc đó sắc mặt anh không tốt lắm, có phải kiểm tra ra vấn đề gì không?”

Trình Tố không nói gì một lúc lâu.

Anh có thể ngụy trang trước mặt bất kỳ người nào, nhưng Lộ Tri Nghi là ngoại lệ.

Trình Tố thừa nhận mình rất để ý, thậm chí xuất hiện sự sợ hãi một cách khó hiểu.

Mấy năm nay thế giới của anh rốt cuộc cũng có dáng vẻ một “Ngôi nhà”, có người thân, có vợ.

Nhưng bây giờ lại có người nói cho anh, có lẽ không lâu sau người thân của anh sẽ phải rời đi.

Chút ấm áp vừa mới bồi đắp được, bây giờ lại phải mất đi.

Anh phải tiếp nhận chuyện này thế nào?

Và cũng không cách nào tiếp nhận.

Trình Tố không nói gì, chỉ ôm Lộ Tri Nghi vào trong ngực, hãm cô thật sâu thật sâu vào lòng.

Lúc này Lộ Tri Nghi đã biết chuyện gì xảy ra, trái tim cô thắt lại, thậm chí không kiềm được khóe mắt hồng hồng, “Sẽ không đâu, đừng sợ, ông ngoại nhất định không sao mà.”

...

Đó là một đêm mà bọn họ cảm thấy dài đằng đẵng lại vô cùng đè nén trong nhiều năm qua.

Qua sự bàn bạc với Lâm Quân Á, cả nhà đều quyết định sẽ tiến hành kiểm tra sâu thêm một bước cho công cụ vào năm sau.

Bất kể thế nào, người một nhà phải vui vẻ ăn mừng cái năm mới trước mắt này cái cái đã.

Mấy ngày đó, Lộ Tri Nghi nhìn ra được tâm trạng đè nén của Trình Tố. Cô rất muốn an ủi anh, ở bên cạnh anh, nhưng thân thể lại không chịu phấn đấu, luôn trong trạng thái buồn ngủ.

Mới đầu, Trình Tố cho rằng cô mệt mỏi do chuẩn bị đồ ăn tết, nên cứ mặc cô ngủ.

Cho đến tối hôm hai chín Tết, Trình Tố đưa cho Lộ Tri Nghi một đĩa trái cây đã cắt sẵn. Cô ăn được hai miếng thì đột nhiên chạy vào phòng vệ sinh nôn đến xây xẩm mặt mày.

Rốt cuộc Trình Tố cũng cảm thấy nghiêm trọng. Anh không nói lời nào, lập tức đưa cô đi bệnh viện trong đêm.

Vốn chỉ cho là viêm dạ dày, không nghĩ tới kết quả kiểm tra lại ngoài dự liệu của bọn họ.

Lúc bác sĩ cầm phiếu kiểm tra nói với Trình Tố rằng, “Chúc mừng, vợ ngài đã mang thai.” Anh không dám tin ngây ra đó.

Lộ Tri Nghi cũng bối rối, “Mang thai?”

Thật ra mấy ngày nay, cái loại cảm giác khó chịu đó vẫn luôn tăng lên. Chẳng qua là Lộ Tri Nghi nghĩ mọi người trong nhà đều đang lo lắng cho Lâm Chính Quốc, cô không muốn lại tăng thêm gánh nặng cho bọn họ, nên không nói ra.

Nhưng không nghĩ tới...

Lộ Tri Nghi vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi, “Thật sao?”

Bác sĩ cười, “Kết quả kiểm tra máu và kiểm tra nước tiểu đều cho thấy đã mang thai, không sai đâu.”

Lộ Tri Nghi: “...”

Bởi vì nôn quá nhiều, bác sĩ cho Lộ Tri Nghi truyền dịch bổ sung dinh dưỡng.

Trong phòng nghỉ ngơi yên tĩnh, hai người đều không lên tiếng.

Lộ Tri Nghi không biết Trình Tố đang nghĩ gì, khẽ kéo tay áo anh, “Có phải anh không muốn không?”

Trình Tố hoàn hồn, dịu dàng xoa mặt cô, “Làm sao có thể.”

Vô số lần, Trình Tố đã tưởng tượng đứa trẻ của anh và Lộ Tri Nghi có dáng vẻ như thế nào, sẽ giống ai.

Nhưng anh không ngờ rằng nhóc con sẽ tới trong khoảng thời gian ngột ngạt này.

“Thật xin lỗi Tri Nghi.” Nói ra câu xin lỗi, Trình Tố lại không biết làm sao để nói tiếp.

Cẩn thận nhớ lại, kết quả này hẳn là do một lần duy nhất cách đây không lâu. Trong quá trình "làm việc", bao cao su đã vô tình tuột xuống, mà tận đến lúc kết thúc hai người mới nhận ra.

“Anh nói xin lỗi làm gì?” Lộ Tri Nghi đoán biết Trình Tố đang tự trách bèn an ủi anh, “Đây là chuyện của cả hai chúng ta, em cũng có trách nhiệm.”

Thật ra thì lúc vừa biết mình mang thai, Lộ Tri Nghi cũng có chút ngỡ ngàng.

Sự sắp xếp thời gian trong kế hoạch của cô là sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hai người cử hành lễ thành hôn rồi mới có em bé. Không ngờ rằng nhóc con này tới sớm như vậy.

Lộ Tri Nghi tỉnh táo nghĩ lại, đây có lẽ chính là sự sắp đặt của vận mệnh.

Bọn họ bên nhau nhiều năm như vậy, chưa từng xuất hiện sự cố, vậy mà ngay lần này lại xảy ra vấn đề.

Lại còn xảy ra ngay lúc mọi người đang chìm trong cảm xúc đè nén và lo lắng ngập tràn.

Lộ Tri Nghi nắm tay Trình Tố, “Có lẽ bé cưng thấy chúng ta không vui, cho nên muốn tới dỗ dành đám người lớn chúng ta đây mà. Hoặc có lẽ là...” Lộ Tri Nghi chớp chớp mắt, dịu dàng nói: “Nó muốn tới thăm ông cố một chút.”

Trình Tố: “...”

Cách giải thích này dường như khiến mọi chuyện đều trở nên nhẹ nhàng tình cảm hơn.

Ánh mắt Trình Tố rơi vào bụng Lộ Tri Nghi. Anh đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đó, cảm nhận sinh mạng nhỏ bên trong, rồi tự hỏi: “Là như vậy nhỉ?”

Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng cười, “Làm sao nó biết trả lời chứ? Ngốc thật, mới có hơn một tháng thôi.”

“Cũng đúng.” Rốt cuộc Trình Tố cũng nở một nụ cười khẽ.

“Anh thích bé trai hay bé gái?”

“Đều thích.”

“Chẳng biết lớn lên sẽ giống anh hay giống em nữa.”

“Giống em đi, tốt nhất là tính cách cũng giống em.”

“Cũng có thể giống anh mà. Đợi một chút, lỡ như là một bé trai giống anh, nó sẽ không biết đánh nhau từ nhỏ luôn chứ?”

“...”

Hai người đắm chìm trong các loại ảo tưởng kỳ lạ. Cuối cùng, bầu không khí nặng nề cũng hòa hoãn lại, trong đó còn chứa thêm sự mong đợi và sức sống tươi sáng.

“Trình Tố…” Sau khi nói chuyện một hồi lâu, mọi thứ yên tĩnh lại, Lộ Tri Nghi mới nhẹ giọng hỏi anh, “Anh có vui không?”

Trình Tố thả một cái hôn lên tay Lộ Tri Nghi, một lần lại một lần.

Là một người từ nhỏ đã không có gia đình, khát vọng lớn nhất của anh chính là có thể có một gia đình hoàn chỉnh thuộc về mình.

Chuyện của Lâm Chính Quốc vẫn còn như một đám mây mù bao phủ trái tim anh, nhưng Lộ Tri Nghi lại mang đến cho anh niềm hy vọng mới.

Tâm trạng vào giờ khắc này của Trình Tố, một câu vui vẻ sao có thể diễn tả được.

“Dĩ nhiên.” Giọng nói anh trầm thấp, tràn đầy cảm kích, “Cảm ơn em, Tri Nghi.”

Thời gian một năm lại một năm, từ lúc ban đầu bọn họ quen biết cho tới hiện tại, bây giờ lại có kết tinh huyết mạch với nhau.

Lộ Tri Nghi chỉ cảm thấy cảm giác này vừa kỳ diệu vừa hạnh phúc. Cô cúi đầu khẽ cười, nói: “ Ừm, em cũng vui lắm.”

Lúc rời khỏi bệnh viện, thời gian cách đêm ba mươi Tết chỉ còn mười mấy tiếng.

Trên đường về, Lộ Tri Nghi và Trình Tố vẫn mải miết nghĩ cách để thông báo tin này cho Lâm Chính Quốc.

Mặc dù Lâm Chính Quốc không nói, nhưng Trình Tố biết ông muốn có một đứa chắt. Nhiều lần cùng ông đến nhà người quen lâu năm làm khách, ông đều lộ ra vẻ mặt đầy từ ái chọc cười đứa trẻ nhà người ta. Khát vọng trong đôi mắt đó, Trình Tố có thể nhìn ra được.

Cho nên có lẽ giống như Lộ Tri Nghi nói, mọi chuyện đều là sự sắp đặt của vận mệnh.

Đứa bé này đã nhắm thời gian tới đây, nó muốn đánh bay nỗi buồn của mọi người.

Lộ Tri Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Tuyết rơi rồi, Tết năm nay lại có thể chơi tuyết.”

Dừng một chút, cô đột nhiên quay đầu sang nhìn Trình Tố, trong mắt tỏa sáng lấp lánh, “Em biết làm thế nào để nói với ông ngoại rồi.”

-

Qua đêm đó, mọi người nghênh đón đêm giao thừa.

Trang viên nhà họ Lâm được trang hoàng bởi màu đỏ tràn đầy vui vẻ. Mấy năm nay chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.

Ban ngày, trong nhà người đến người đi, hết mừng năm mới rồi tặng quà. Lâm Chính Quốc vui tươi hớn hở chào hỏi nói chuyện, căn bản nhìn chẳng giống bệnh nhân.

Lúc xế chiều, Trình Tố hiếm khi cùng Lâm Chính Quốc đánh mạt chược cả một buổi. Lâm Quân Á và Lộ Tri Nghi tặng bài đủ kiểu, dỗ ông cụ vui vẻ đến cười không ngậm được mồm.

Đến buổi tối, rốt cuộc người một nhà cũng ngồi xuống bàn ăn, ăn một bữa cơm Giao thừa đoàn viên.

Trên tivi đang phát Đêm hội mừng Xuân với bầu không khí nồng nhiệt. Căn nhà tràn ngập ấm áp, Lộ Tri Nghi nâng ly nói với Lâm Chính Quốc, “Con và Trình Tố kính ông ngoại một ly, chúc ông năm mới vui vẻ, khỏe mạnh, ước gì được nấy.”

Trình Tố cũng chạm ly với ông cụ một cái, nhưng lại bị Lâm Chính Quốc chê: “Con coi nó kìa, uống với ông một ly rượu cũng không tình nguyện như vậy.”

Lộ Tri Nghi cười, “Nào có, Trình Tố rất thương ông, chỉ là anh ấy không nói ra thôi.”

Lâm Chính Quốc dừng một chút, cố làm ra vẻ nghiêm trang liếc Trình Tố, “Thật à?”

Trình Tố cố gắng đè những cảm xúc kia xuống, đều đều trả lời Lâm Chính Quốc giống như bình thường, “Trông con giống không có lương tâm như vậy sao.”

Mặc dù Lâm Chính Quốc hừ một tiếng, nhưng trên mặt lại không kiềm được lộ ra nét cười. Ông rất vui vẻ gọi mọi người cùng nhau cụng ly.

“Năm mới vui vẻ...”

Trong tivi tiếng người cười nói vui vẻ đón năm mới. Ngoài tivi, người nhà họ Lâm cũng lần đầu tiên ăn một cái Tết vừa náo nhiệt lại khó quên.

Khoảng tám giờ, lúc bữa cơm đêm giao thừa đã gần kết thúc, Lộ Tri Nghi thần bí hỏi Lâm Chính Quốc: “Ông ngoại, ngày mai là Tết rồi, con và Trình Tố tặng cho ông một một món quà mừng năm mới được không?”

Ông cụ không quá tin tưởng, “Tên nhóc này tốt vậy à? Còn tặng quà cho ông nữa?”

Trình Tố có chút cạn lời.

Lâm Quân Á cũng tò mò, “Là quà gì vậy? Dì có thể xem một chút được không?”

“Đương nhiên là được ạ.” Lộ Tri Nghi đỡ Lâm Chính Quốc dậy, “Ông ngoại, con đưa ông đi xem nhé.”

Lâm Chính Quốc có chút sững lại, “Không ở đây à?”

Lộ Tri Nghi chỉ về phía vườn hoa, “Ở bên kia, ông tới đó nhìn là biết.”

Lâm Chính Quốc giương mắt nhìn một cái, “Mới mẻ thế, tặng quà gì mà để ngoài nhà cơ chứ.” Trong miệng ông lẩm bẩm nói.

Ông cũng bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, đứng lên đi về phía bãi cỏ trong vườn hoa.

Bên ngoài, tuyết vẫn chưa ngừng, từng mảnh từng mảnh lông vũ rơi xuống đất.

Lộ Tri Nghi đỡ Lâm Chính Quốc, Lâm Quân Á và Trình Tố đi theo sau lưng. Dấu chân của bốn người cái nông cái sâu ấn lên nền tuyết đọng, ấm áp lại kiên định.

Cuối cùng, bọn họ dừng trước hai người tuyết.

Ánh mắt Lộ Tri Nghi chứa nét cười. Cô chỉ vào hai người tuyết, nói: “Ông ngoại, đây là quà mà con và Trình Tố muốn tặng ông.”

Lâm Chính Quốc nhất thời không thể hiểu, bọn nhỏ tặng ông hai người tuyết là có ý gì.

Ông bước về phía trước hai bước, cẩn thận quan sát.

Một người tuyết trong đó có dáng người lớn hơn, đội nón lính, còn được dán một chòm râu hoa râm, trông tuổi tác có chút lớn.

Lâm Chính Quốc bừng tỉnh hiểu ra, “Chẳng lẽ đây là lão già ông đây?”

Lộ Tri Nghi cong môi, “Đúng vậy, chính là ông đó.”

Lâm Chính Quốc không khỏi bật cười sang sảng, trong đầu nghĩ hai đứa này thật là nghịch ngợm, còn đắp người tuyết cho mình nữa.

Tầm mắt ông lại rơi vào người tuyết nhỏ đứng bên cạnh.

Dáng người của người tuyết nhỏ không lớn lắm, cũng đội một cái mũ lính mini trên đầu, trông có vẻ rất oai phong lẫm liệt.

Mới đầu Lâm Chính Quốc cho rằng đây là Trình Tố lúc nhỏ, vừa định mở miệng hỏi có phải hay không, đột nhiên ông lại thấy trên miệng người tuyết nhỏ có một cái ti giả.

Ông cụ ngơ ngẩn, khóe môi hơi nhếch lên, trong đầu thoáng qua một vài ý nghĩ, nhưng lại không dám tin.

Dường như Lâm Quân Á cũng nhìn gì đó. Bà kinh vừa ngạc nhiên lẫn mừng rỡ hỏi: “A Tố, Tri Nghi, có phải các con…”

Lộ Tri Nghi cúi đầu cười một tiếng.

Lâm Chính Quốc thấy đứa nhỏ này cười, kích động đến nỗi không biết phải làm sao, sợ ý nghĩ của mình chỉ là hiểu lầm. Ông vội vàng hỏi lại Trình Tố:

“Có đúng không? Có phải thật không? Ây ya, hai đứa mau nói đi chứ, đừng có làm ông sốt ruột muốn chết.”

Trình Tố không phải người thích nói lời lừa tình.

Anh dừng một chút rồi bước lên trước, lấy ti giả trên miệng người tuyết nhỏ đặt vào tay Lâm Chính Quốc.

“Sau này để bạn nhỏ xem tivi cùng ông có được không?”

- -------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện