Gần một tiếng trong lễ đường, mọi người quậy đủ mới từ từ tản đi, mà thời gian cũng đã hơn 10 giờ.
Tuy rất không muốn, nhưng Nhạc Doanh Phong vẫn thức thời mà xuống giường thu dọn bản thân đi ra chào Tần Yến.
Triệu Ngang cũng ngoan ngoãn bò xuống giường, kéo lê dép một đường tiễn cậu ấy đến cổng tiểu khu.
Trong tiểu khu đèn đuốc sáng trưng, tay Nhạc Doanh Phong đung đưa nắm lấy tay Triệu Ngang, nhưng đều bị cậu vội vàng tránh thoát.
So với sự ngọt ngào trong phòng, không khí ngượng ngùng này ngược lại càng phù hợp với tình trạng hai người vừa thổ lộ lời yêu.
Có điều, trước khi đi, Nhạc Doanh Phong vẫn kéo Triệu Ngang đến góc chết ở cổng, hung hăng hôn hít một trận.
Thẳng khi Triệu Ngang trở về phòng, cảm giác tê dại nụ hôn trên môi mang đến còn chưa biến mất.
Nằm lại trên giường, đầu óc lại từ từ mơ hồ, vừa rồi thật sự không phải nằm mơ chứ? Triệu Ngang nhịn không được bấm móng tay vào lòng bàn tay mình… ưm, có cảm giác, xem ra là thật rồi? Trên mặt không tự chủ kéo ra một nụ cười, hỗn loạn cả ngày khiến Triệu Ngang rất nhanh ngủ say.
Cả đêm ngủ vô cùng ngon, hôm sau bị chuông điện thoại đánh thức.
Mơ mơ màng màng nghe máy, người đầu bên kia chỉ vỏn vẹn nói buổi sáng tốt lành.
Nhưng vỏn vẹn một câu này cũng đã tống cổ cơn buồn ngủ của người nào đó đi… Toàn bộ việc xảy ra tối qua nháy mắt tràn về, màu hồng nhạt vốn mang trên mặt Triệu Ngang lập tức đỏ thành một mảng…
Tối qua, cậu hình như còn chủ động hôn Nhạc Doanh Phong một lần? Trời ạ! Cậu nhất định là bị sắc ma nhập vào người!
Dùng sức cào cào tóc, Triệu Ngang vùi đầu vào gối, trong đầu chỉ có hình ảnh đêm qua mình hì hì cười ngu và khi nói với Nhạc Doanh Phong ‘Tớ cũng thích cậu’.
Đây có lẽ là một lần điên khùng nhất đời cậu…
Nhưng… nhớ tới lời thổ lộ tối qua của Nhạc Doanh Phong, Triệu Ngang lại một trận mơ hồ, làm sao bây giờ, cứ nghĩ đến chuyện liên qua đến cậu ấy, dường như luôn không thể duy trì tỉnh táo.
Cậu ấy nói thích mình, có thật không?
Đang bị câu thích của Nhạc Doanh Phong tấn công đến váng đầu, Triệu Ngang đột nhiên nhớ tới một vấn đề khác.
Cậu ấy nói thích mình, vậy Ngô Tường Đào phải làm sao?
Tâm Triệu Ngang một đường bay bay trên mây thoáng chốc như xe thắng gấp, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.
Cậu còn nhớ vô cùng rõ, buổi tối khi kết thúc kỳ thi vào cao đẳng kia, suy nghĩ rất lâu, muốn đi thổ lộ với cậu ấy.
Khi tới cửa nhà Nhạc Doanh Phong, lại thấy khung cảnh Ngô Tường Đào khóc trong ***g ngực Nhạc Doanh Phong nói thích cậu ấy.
Có bị phát hiện hay không, cũng hoàn toàn quên mất, chỉ nhớ mình liều mạng bỏ chạy khỏi nơi đó.
Gần đây bên nhau, càng khiến cậu quên mất sự tồn tại của Ngô Tường Đào —— rõ ràng hôm giao thừa bọn họ còn đi cùng.
Có đôi lúc con người là như thế, khi đã muốn nghĩ theo chiều hướng xấu, vậy thì, ở chuyện mà rất nhiều người khác nhìn thấy không có gì to lớn, trong mắt họ, đều như từng chứng cứ một chất dần thành núi.
Vẫn luôn vậy, cho dù thời trung học người thân thiết nhất với mình là cậu ấy, thế nhưng, Ngô Tường Đào lại là người thân thiết nhất với cậu ấy.
Giữa hai người bọn họ có cảm giác khiến người khác không có cách nào chen chân vào.
Còn có hôm họp lớp, cậu ấy thương tiếc đỡ lấy túi to trong tay Ngô Tường Đào… Cậu nhớ khi đó còn cẩn thận nhắc nhở mình, đây mới là hiện thực.
Tại sao bây giờ đột nhiên lại quên đi?
Nhưng, Nhạc Doanh Phong sao có thể gạt cậu chứ? Người như cậu ấy, nếu thật sự không thích, cần phải nói dối cũng lười nói. Chẳng lẽ, do mình hiểu lầm rồi?
Đang suy nghĩ miên man, bên ngoài truyền đến tiếng Nhạc Doanh Phong chào hỏi mẹ.
Triệu Ngang đang ngồi ôm gối đầu, nghe thấy giọng của cậu ấy, mới từ từ ngẩng đầu lên, mà Nhạc Doanh Phong cũng đúng lúc đẩy cửa tiến vào, chống lại cặp mắt đã có chút đỏ của cậu.
Triệu Ngang luôn rất căm hận bản thân ở điểm này, rõ ràng không có khóc, vành mắt lại đỏ như đã rơi rất nhiều lệ.
Nhạc Doanh Phong hiển nhiên sửng sốt một chút, tiếp theo liền đóng cửa đi vào, “Ngang Ngang, cậu sao vậy?”
Triệu Ngang há miệng, nhưng không lên tiếng, chỉ lại cúi đầu lần nữa.
Nhạc Doanh Phong không phải loại người chân đứng hai thuyền, kỳ thật cậu đã biết thế, nhưng lại không thể vì thế mà làm tan biến khối u trong lòng.
“Ngang Ngang?” Nhạc Doanh Phong tự động ngồi xuống bên giường, xoa nhẹ tóc cậu, “Tại sao khóc?”
Triệu Ngang ngẩng đầu, “Tớ không có khóc…”
Chỉ là tự suy nghĩ lung tung thôi.
Nhạc Doanh Phong hoài nghi nhìn cậu, “Cả tớ cũng không thể nói?”
Triệu Ngang thở ra một hơi, không dám nhìn về phía Nhạc Doanh Phong, “Cậu… cậu không thể không nói cho tớ biết, cậu với, với Ngô Tường Đào…”
Nhạc Doanh Phong lại lần nữa sửng sốt, lập tức cười cười, “Vậy cậu không thể không nói với tớ, ngày kết thúc kỳ thi cao đẳng, cậu thấy bọn tớ ôm nhau, vì sao chạy?”
“Cậu thấy tớ?” Lúc đó trong lòng Triệu Ngang hỗn loạn không còn nhớ rõ cái gì.
“Ừ… tớ sợ cậu bỏ đi là vì… chán ghét.” Bây giờ Nhạc Doanh Phong nhớ tới tâm tình mình khi ấy, thật sự có xúc động muốn xuyên về tát cho mình hai cái.
Nếu không phải lúc đó mình nhát gan thế, hai người không biết đã ít đi bao nhiêu ngã quẹo.
“Làm sao có thể thế!” Triệu Ngang nghe thấy lời cậu ấy lập tức xoay đầu qua biện luận, “Tớ nghe thấy cậu ta nằm trong ngực cậu khóc lóc nói thích gì đó, còn tưởng rằng hai cậu là một đôi, tớ đương nhiên phải bỏ chạy, chẳng lẽ muốn tớ nhìn các cậu…”
Dưới ánh mắt trêu tức của Nhạc Doanh Phong, Triệu Ngang dần dần câm lặng, một câu chẳng kém gì lời thổ lộ lại khiến mặt cậu đỏ bừng.
Nhạc Doanh Phong bật cười một tiếng, “Thật không biết cậu còn có lúc nói chuyện trôi chảy như vậy…”
“Biến đi!” Triệu Ngang đẩy mạnh cậu ấy, thiếu chút nữa đẩy cậu ấy rớt xuống giường.
“Hửm? Làm phản sao? Dám thế với chồng mình à!” Nhạc Doanh Phong xoay người đè cậu dưới thân, Triệu Ngang vốn đang ngồi, vì động tác của cậu ấy mà không thể không nằm xuống.
Như vậy thoạt nhìn, ít nhiều có chút giống chủ động dâng mình.
Nhạc Doanh Phong cười xấu xa nhìn cậu, càng khiến Triệu Ngang xấu hổ mặt đỏ chót, dùng sức đẩy cậu ấy, “Cậu xuống cho tớ, Nhạc Doanh Phong!”
Triệu Ngang cho dù là dạng thanh niên nho nhã yếu đuối, cố sức vùng vẫy tuy không thể bằng Nhạc Doanh Phong, nhưng sức lực cũng không phải nhỏ, Nhạc Doanh Phong chỉ có thể dùng sức cố định hai tay của cậu, hai chân cũng đè chặt cậu.
“Này, Nhạc Doanh Phong!” Triệu Ngang bởi vì xoay tới lui, có chút thở hỗn hển, mà dưới ánh mắt của Nhạc Doanh Phong, mặt kệ ở góc độ nào đều đại biểu cho hai chữ —— dụ người.
Thế là, người nào đó nháy mắt miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt nhìn Triệu Ngang cũng bắt đầu thay đổi.
Triệu Ngang mới đầu còn cố gắng giãy dụa, nhưng khi cảm giác được cậu ấy không thích hợp, tim nhất thời gia tốc, biên độ động tác cũng giảm dần, cuối cùng, không tự chủ mà nhắm hai mắt.
Lúc này quá mức giống… khúc dạo đầu của cái kia kia a.
Nhạc Doanh Phong từ từ cúi đầu, vừa đủ để cảm giác được hơi thở của nhau, “Tớ và tên Ngô Tường Đào kia chỉ là bạn bè, đêm đó cậu ta thất tình say rượu mà thôi…”
Nghe lời giải thích của cậu ấy, khóe miệng Triệu Ngang không tự chủ kéo ra một nụ cười mỉm.
Ngờ vực nhiều như thế, chỉ cần một câu giải thích của cậu ấy là đủ.
Chóp mũi đã đụng một chỗ, cửa két một tiếng, hai người nhất thời đều tỉnh táo lại.
Nhạc Doanh Phong nhanh chóng ngẩng đầu, mà Triệu Ngang cũng trợn mắt nhìn về phía cửa —— Tần Yến đang bưng ly nước đứng ngoài, hơi trợn mắt há mồm nhìn tư thế của bọn họ.
Sắc mặt Triệu Ngang tức khắc trắng bệch, ngược lại Nhạc Doanh Phong, kinh sợ nhưng không biến sắc lộ ra một khuôn mặt tươi cười với Tần Yến, “Bác gái…”
“Ai, bác nói, đánh nhau ầm ĩ không sao, nhưng đừng để bị thương, Doanh Phong đến, uống trước miếng nước cho ấm người, sáng sớm đã qua đây, bên ngoài nhất định rất lạnh.” Tần Yến bất lực nhìn bọn họ, bao lớn rồi còn như mấy đứa con nít.
“Dạ, cám ơn bác…” Nhạc Doanh Phong xoay người xuống khỏi người Triệu Ngang, nhận ly nước.
Mà Triệu Ngang, căng thẳng đến sắp bị choáng, nắm chặt chăn bông.
Tần Yến đưa nước xong cũng nhanh chóng ra ngoài, Nhạc Doanh Phong cầm ly nước uống mấy ngụm rồi đặt trên đủ đầu giường, “Được rồi, Ngang Ngang, bác gái sẽ không nghĩ nhiều, hai người chúng ta là nam sinh…”
Triệu Ngang nhìn phản ứng của Tần Yến, cũng yên tâm, “Ừ, cũng đúng…” Nhưng sau này thì sao?
Nghĩ đến sau này, không nhịn được nhìn về phía Nhạc Doanh Phong, sau này, nếu bọn họ có thể tiếp tục, cậu thật sự không biết, mình phải nói thế nào với ba mẹ.
Nhạc Doanh Phong dường như biết cậu đang lo lắng gì, cúi đầu xuống, đặt lên trán cậu, “Đừng lo, có tớ ở đây, sau này từ từ tính, bọn họ rồi sẽ tiếp nhận.”
Lồng ngực xẹt qua một tia ấm áp, nhưng rất nhanh liền đẩy Nhạc Doanh Phong ra, “Cậu đừng đến gần như vậy!”
“…” Nhạc Doanh Phong bối rối nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Ngang, buồn bực, xem ra về sau, hai người bọn họ nên đổi địa điểm hẹn hò thì tốt hơn…
Tuy rất không muốn, nhưng Nhạc Doanh Phong vẫn thức thời mà xuống giường thu dọn bản thân đi ra chào Tần Yến.
Triệu Ngang cũng ngoan ngoãn bò xuống giường, kéo lê dép một đường tiễn cậu ấy đến cổng tiểu khu.
Trong tiểu khu đèn đuốc sáng trưng, tay Nhạc Doanh Phong đung đưa nắm lấy tay Triệu Ngang, nhưng đều bị cậu vội vàng tránh thoát.
So với sự ngọt ngào trong phòng, không khí ngượng ngùng này ngược lại càng phù hợp với tình trạng hai người vừa thổ lộ lời yêu.
Có điều, trước khi đi, Nhạc Doanh Phong vẫn kéo Triệu Ngang đến góc chết ở cổng, hung hăng hôn hít một trận.
Thẳng khi Triệu Ngang trở về phòng, cảm giác tê dại nụ hôn trên môi mang đến còn chưa biến mất.
Nằm lại trên giường, đầu óc lại từ từ mơ hồ, vừa rồi thật sự không phải nằm mơ chứ? Triệu Ngang nhịn không được bấm móng tay vào lòng bàn tay mình… ưm, có cảm giác, xem ra là thật rồi? Trên mặt không tự chủ kéo ra một nụ cười, hỗn loạn cả ngày khiến Triệu Ngang rất nhanh ngủ say.
Cả đêm ngủ vô cùng ngon, hôm sau bị chuông điện thoại đánh thức.
Mơ mơ màng màng nghe máy, người đầu bên kia chỉ vỏn vẹn nói buổi sáng tốt lành.
Nhưng vỏn vẹn một câu này cũng đã tống cổ cơn buồn ngủ của người nào đó đi… Toàn bộ việc xảy ra tối qua nháy mắt tràn về, màu hồng nhạt vốn mang trên mặt Triệu Ngang lập tức đỏ thành một mảng…
Tối qua, cậu hình như còn chủ động hôn Nhạc Doanh Phong một lần? Trời ạ! Cậu nhất định là bị sắc ma nhập vào người!
Dùng sức cào cào tóc, Triệu Ngang vùi đầu vào gối, trong đầu chỉ có hình ảnh đêm qua mình hì hì cười ngu và khi nói với Nhạc Doanh Phong ‘Tớ cũng thích cậu’.
Đây có lẽ là một lần điên khùng nhất đời cậu…
Nhưng… nhớ tới lời thổ lộ tối qua của Nhạc Doanh Phong, Triệu Ngang lại một trận mơ hồ, làm sao bây giờ, cứ nghĩ đến chuyện liên qua đến cậu ấy, dường như luôn không thể duy trì tỉnh táo.
Cậu ấy nói thích mình, có thật không?
Đang bị câu thích của Nhạc Doanh Phong tấn công đến váng đầu, Triệu Ngang đột nhiên nhớ tới một vấn đề khác.
Cậu ấy nói thích mình, vậy Ngô Tường Đào phải làm sao?
Tâm Triệu Ngang một đường bay bay trên mây thoáng chốc như xe thắng gấp, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.
Cậu còn nhớ vô cùng rõ, buổi tối khi kết thúc kỳ thi vào cao đẳng kia, suy nghĩ rất lâu, muốn đi thổ lộ với cậu ấy.
Khi tới cửa nhà Nhạc Doanh Phong, lại thấy khung cảnh Ngô Tường Đào khóc trong ***g ngực Nhạc Doanh Phong nói thích cậu ấy.
Có bị phát hiện hay không, cũng hoàn toàn quên mất, chỉ nhớ mình liều mạng bỏ chạy khỏi nơi đó.
Gần đây bên nhau, càng khiến cậu quên mất sự tồn tại của Ngô Tường Đào —— rõ ràng hôm giao thừa bọn họ còn đi cùng.
Có đôi lúc con người là như thế, khi đã muốn nghĩ theo chiều hướng xấu, vậy thì, ở chuyện mà rất nhiều người khác nhìn thấy không có gì to lớn, trong mắt họ, đều như từng chứng cứ một chất dần thành núi.
Vẫn luôn vậy, cho dù thời trung học người thân thiết nhất với mình là cậu ấy, thế nhưng, Ngô Tường Đào lại là người thân thiết nhất với cậu ấy.
Giữa hai người bọn họ có cảm giác khiến người khác không có cách nào chen chân vào.
Còn có hôm họp lớp, cậu ấy thương tiếc đỡ lấy túi to trong tay Ngô Tường Đào… Cậu nhớ khi đó còn cẩn thận nhắc nhở mình, đây mới là hiện thực.
Tại sao bây giờ đột nhiên lại quên đi?
Nhưng, Nhạc Doanh Phong sao có thể gạt cậu chứ? Người như cậu ấy, nếu thật sự không thích, cần phải nói dối cũng lười nói. Chẳng lẽ, do mình hiểu lầm rồi?
Đang suy nghĩ miên man, bên ngoài truyền đến tiếng Nhạc Doanh Phong chào hỏi mẹ.
Triệu Ngang đang ngồi ôm gối đầu, nghe thấy giọng của cậu ấy, mới từ từ ngẩng đầu lên, mà Nhạc Doanh Phong cũng đúng lúc đẩy cửa tiến vào, chống lại cặp mắt đã có chút đỏ của cậu.
Triệu Ngang luôn rất căm hận bản thân ở điểm này, rõ ràng không có khóc, vành mắt lại đỏ như đã rơi rất nhiều lệ.
Nhạc Doanh Phong hiển nhiên sửng sốt một chút, tiếp theo liền đóng cửa đi vào, “Ngang Ngang, cậu sao vậy?”
Triệu Ngang há miệng, nhưng không lên tiếng, chỉ lại cúi đầu lần nữa.
Nhạc Doanh Phong không phải loại người chân đứng hai thuyền, kỳ thật cậu đã biết thế, nhưng lại không thể vì thế mà làm tan biến khối u trong lòng.
“Ngang Ngang?” Nhạc Doanh Phong tự động ngồi xuống bên giường, xoa nhẹ tóc cậu, “Tại sao khóc?”
Triệu Ngang ngẩng đầu, “Tớ không có khóc…”
Chỉ là tự suy nghĩ lung tung thôi.
Nhạc Doanh Phong hoài nghi nhìn cậu, “Cả tớ cũng không thể nói?”
Triệu Ngang thở ra một hơi, không dám nhìn về phía Nhạc Doanh Phong, “Cậu… cậu không thể không nói cho tớ biết, cậu với, với Ngô Tường Đào…”
Nhạc Doanh Phong lại lần nữa sửng sốt, lập tức cười cười, “Vậy cậu không thể không nói với tớ, ngày kết thúc kỳ thi cao đẳng, cậu thấy bọn tớ ôm nhau, vì sao chạy?”
“Cậu thấy tớ?” Lúc đó trong lòng Triệu Ngang hỗn loạn không còn nhớ rõ cái gì.
“Ừ… tớ sợ cậu bỏ đi là vì… chán ghét.” Bây giờ Nhạc Doanh Phong nhớ tới tâm tình mình khi ấy, thật sự có xúc động muốn xuyên về tát cho mình hai cái.
Nếu không phải lúc đó mình nhát gan thế, hai người không biết đã ít đi bao nhiêu ngã quẹo.
“Làm sao có thể thế!” Triệu Ngang nghe thấy lời cậu ấy lập tức xoay đầu qua biện luận, “Tớ nghe thấy cậu ta nằm trong ngực cậu khóc lóc nói thích gì đó, còn tưởng rằng hai cậu là một đôi, tớ đương nhiên phải bỏ chạy, chẳng lẽ muốn tớ nhìn các cậu…”
Dưới ánh mắt trêu tức của Nhạc Doanh Phong, Triệu Ngang dần dần câm lặng, một câu chẳng kém gì lời thổ lộ lại khiến mặt cậu đỏ bừng.
Nhạc Doanh Phong bật cười một tiếng, “Thật không biết cậu còn có lúc nói chuyện trôi chảy như vậy…”
“Biến đi!” Triệu Ngang đẩy mạnh cậu ấy, thiếu chút nữa đẩy cậu ấy rớt xuống giường.
“Hửm? Làm phản sao? Dám thế với chồng mình à!” Nhạc Doanh Phong xoay người đè cậu dưới thân, Triệu Ngang vốn đang ngồi, vì động tác của cậu ấy mà không thể không nằm xuống.
Như vậy thoạt nhìn, ít nhiều có chút giống chủ động dâng mình.
Nhạc Doanh Phong cười xấu xa nhìn cậu, càng khiến Triệu Ngang xấu hổ mặt đỏ chót, dùng sức đẩy cậu ấy, “Cậu xuống cho tớ, Nhạc Doanh Phong!”
Triệu Ngang cho dù là dạng thanh niên nho nhã yếu đuối, cố sức vùng vẫy tuy không thể bằng Nhạc Doanh Phong, nhưng sức lực cũng không phải nhỏ, Nhạc Doanh Phong chỉ có thể dùng sức cố định hai tay của cậu, hai chân cũng đè chặt cậu.
“Này, Nhạc Doanh Phong!” Triệu Ngang bởi vì xoay tới lui, có chút thở hỗn hển, mà dưới ánh mắt của Nhạc Doanh Phong, mặt kệ ở góc độ nào đều đại biểu cho hai chữ —— dụ người.
Thế là, người nào đó nháy mắt miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt nhìn Triệu Ngang cũng bắt đầu thay đổi.
Triệu Ngang mới đầu còn cố gắng giãy dụa, nhưng khi cảm giác được cậu ấy không thích hợp, tim nhất thời gia tốc, biên độ động tác cũng giảm dần, cuối cùng, không tự chủ mà nhắm hai mắt.
Lúc này quá mức giống… khúc dạo đầu của cái kia kia a.
Nhạc Doanh Phong từ từ cúi đầu, vừa đủ để cảm giác được hơi thở của nhau, “Tớ và tên Ngô Tường Đào kia chỉ là bạn bè, đêm đó cậu ta thất tình say rượu mà thôi…”
Nghe lời giải thích của cậu ấy, khóe miệng Triệu Ngang không tự chủ kéo ra một nụ cười mỉm.
Ngờ vực nhiều như thế, chỉ cần một câu giải thích của cậu ấy là đủ.
Chóp mũi đã đụng một chỗ, cửa két một tiếng, hai người nhất thời đều tỉnh táo lại.
Nhạc Doanh Phong nhanh chóng ngẩng đầu, mà Triệu Ngang cũng trợn mắt nhìn về phía cửa —— Tần Yến đang bưng ly nước đứng ngoài, hơi trợn mắt há mồm nhìn tư thế của bọn họ.
Sắc mặt Triệu Ngang tức khắc trắng bệch, ngược lại Nhạc Doanh Phong, kinh sợ nhưng không biến sắc lộ ra một khuôn mặt tươi cười với Tần Yến, “Bác gái…”
“Ai, bác nói, đánh nhau ầm ĩ không sao, nhưng đừng để bị thương, Doanh Phong đến, uống trước miếng nước cho ấm người, sáng sớm đã qua đây, bên ngoài nhất định rất lạnh.” Tần Yến bất lực nhìn bọn họ, bao lớn rồi còn như mấy đứa con nít.
“Dạ, cám ơn bác…” Nhạc Doanh Phong xoay người xuống khỏi người Triệu Ngang, nhận ly nước.
Mà Triệu Ngang, căng thẳng đến sắp bị choáng, nắm chặt chăn bông.
Tần Yến đưa nước xong cũng nhanh chóng ra ngoài, Nhạc Doanh Phong cầm ly nước uống mấy ngụm rồi đặt trên đủ đầu giường, “Được rồi, Ngang Ngang, bác gái sẽ không nghĩ nhiều, hai người chúng ta là nam sinh…”
Triệu Ngang nhìn phản ứng của Tần Yến, cũng yên tâm, “Ừ, cũng đúng…” Nhưng sau này thì sao?
Nghĩ đến sau này, không nhịn được nhìn về phía Nhạc Doanh Phong, sau này, nếu bọn họ có thể tiếp tục, cậu thật sự không biết, mình phải nói thế nào với ba mẹ.
Nhạc Doanh Phong dường như biết cậu đang lo lắng gì, cúi đầu xuống, đặt lên trán cậu, “Đừng lo, có tớ ở đây, sau này từ từ tính, bọn họ rồi sẽ tiếp nhận.”
Lồng ngực xẹt qua một tia ấm áp, nhưng rất nhanh liền đẩy Nhạc Doanh Phong ra, “Cậu đừng đến gần như vậy!”
“…” Nhạc Doanh Phong bối rối nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Ngang, buồn bực, xem ra về sau, hai người bọn họ nên đổi địa điểm hẹn hò thì tốt hơn…
Danh sách chương