Thừa lúc thuyền nhỏ trở lại trên đảo, Ôn Thiên Tư vẫn chưa về, Giang Hạ Ly có chút hoang mang hỏi: “Ngài mặc cho muội muội ngài cùng hải tặc thân cận như vậy à?”
Ôn Đình Dận cười nói: “Cùng hải tặc thân cận thì thế nào? Bọn họ là hải tặc, cũng không phải là tội phạm giết người.”
“Chẳng lẽ bọn họ không từng giết người?” Nàng cười lạnh một tiếng, “Nếu là trộm cướp, sẽ không có khả năng không làm điều phi pháp, xem ra lá gan ngài rất lớn, dám cùng hải tặc kết giao bằng hữu, còn dám lôi kéo nghi phạm giết người là ta đây nhàn dạo khắp nơi.”
“Nếu lá gan ta không lớn, sơn trang Hãn Hải sẽ không có ngày hôm nay.” Trong nụ cười của hắn luôn có luồng hương vị ngạo mạn thiên hạ.
Giang Hạ Ly vốn rất không thích nét tươi cười của hắn, nhưng lời mới rồi của hắn lại chạm đến nàng—có một số việc, nàng thật sự không nghĩ được rõ ràng, quá nhiều nghi ngờ đọng lại ở trong lòng, phải chăng cũng che đậy mắt của nàng? Toàn bộ hoài nghi của nàng đối với Ôn Đình Dận, là xuất phát từ phán đoán lý trí chuẩn xác, hay là thành kiến sai khiến đây?
Một đêm này, bọn họ không nghỉ ngơi ở trên thuyền, mà là ở trên đảo nhỏ của hải tặc.
Diện tích đảo nhỏ này không lớn, nhưng độ cao nhấp nhô, rốt cuộc có bao nhiêu hải tặc ở, liếc mắt nhìn vẫn đoán không ra.
Giang Hạ Ly tò mò hỏi Ôn Đình Dận, “Triều đình không phái người tiêu diệt những hải tặc này à?”
Ôn Đình Dận cười nói: “Chỗ hải tặc ẩn thân rất khó trực tiếp nhìn ra, thủy quân của triều đình vốn không đủ thực lực, nếu muốn tiêu diệt bọn họ, nói dễ hơn làm!”
Từ khi lên đảo đã lâu không thấy Ôn Thiên Tư hiện thân, mãi cho đến khi dùng bữa tối thì mới nhìn thấy nàng vui vui vẻ vẻ từ chỗ khác đi vòng ra.
Giang Hạ Ly tò mò nhìn nàng ngồi ở bên cạnh mình, không nhịn được tò mò hỏi: “Họ Khổng kia, muội và hắn rất quen thuộc à? Hắn là thủ lĩnh ở nơi này đi?”
Nàng mím môi cười, gật gật đầu: “Khổng đại ca là thủ lĩnh nơi này, ba năm trước muội quen biết huynh ấy, huynh ấy đối nhân xử thế tốt lắm, chính trực lại nhiệt tình…”
Nhìn thần thái nàng hào hứng, nói liến thoắng không ngớt ca ngợi tên hải tặc chứa nhiều “đức tốt” kia, thật sự muốn cười.
Một hải tặc, dựa vào cướp đoạt thương thuyền mà sống, còn có thể được cho là “chính trực”? Nhưng nhìn bộ dáng hiện giờ của Ôn Thiên Tư, rõ ràng chỉ có một câu có thể hình dung—người tình trong mắt hóa Tây Thi, nàng sao có thể ở trước mặt thiếu nữ này nói người trong lòng nàng ấy không đúng?
Có điều làm cho nàng khó hiểu nhất chính là, cho dù Ôn Đình Dận rất văn minh, cũng không đến mức sẽ gả muội muội của mình cho hải tặc chứ? Chẳng lẽ giữa thương phỉ cũng có thể sẽ có quan hệ thông gia?
Buổi tối, nàng được sắp xếp ngủ cùng một phòng với Ôn Thiên Tư, lắng tai nghe tiếng sóng biển bên ngoài, tựa hồ còn có chút choáng váng, không biết sao, khuôn mặt Ôn Đình Dận kia, lại cứ như vậy hiện ra.
Người đó, cũng giống như một câu đố. Vừa có kiêu ngạo của quý công tử, cũng có khôn khéo của thương nhân, mấy lời độc miệng kia lại thường thường có thể nói ra được vài câu đạo lý, nhưng làm cho nàng khó hiểu nhất, vẫn là đoạn nói chuyện giữa nàng và Ôn Đình Dận trước đó—
Nàng, rốt cuộc là lúc nào chỗ nào, từng đắc tội qua vị đại công tử này?
Bên tai truyền đến tiếng hít thở có quy luật rất nhỏ của Ôn Thiên Tư, hiển nhiên là đã ngủ say rồi, nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định đi tìm Ôn Đình Dận nói cho rõ ràng.
Nhưng nàng cũng không biết hắn đang ở đâu, sau khi mặc quần áo tử tế liền rời phòng, chẳng có mục đích đi ra ngoài, đi thẳng đến nhà chính, phát hiện nơi đó đèn đuốc sáng trưng, dường như là có không ít người đang nâng ly cạn chén.
Vừa đến gần, quả nhiên thấy nội đường bóng người lay động, còn nghe được một tiếng nói hùng hậu vang vọng bên trong—
“Ôn thiếu gia từ trước đến nay là một người thẳng thắn, lần này nếu đã nói là chia bốn sáu, vì sao đột nhiên thay đổi, chẳng lẽ ngươi muốn khinh ngược lại phải không?”
Giọng nói Ôn Đình Dận êm ái vang lên, “Hiện giờ có biến cố, ham muốn con thuyền này không chỉ một nhà ta, trước đó ngay cả hoàng thượng cũng hỏi tới rồi, nếu ta động thủ quá sớm, ngược lại gây ra phiền phức cho chính mình.”
“Sẽ không phải là ngươi muốn độc chiếm chứ? Ta nghe nói lão tử hoàng đế muốn cho ngươi giúp hắn huấn luyện cái thủy quân gì đó, nhất định là vì dùng để đối phó chúng ta. Hừ, Ôn Đình Dận, ngươi vừa ăn của quan gia, vừa ăn của phỉ gia chúng ta, hắc bạch hai bên ngươi ăn sạch, chính là ta nói cho ngươi biết, trên cõi đời này không có chuyện dễ dàng như vậy, Ôn gia các ngươi cũng không phải Ngọc hoàng đại đế hoành hành thiên hạ, có thể một tay che trời!”
Chợt đột nhiên, một cái chén ném lên trên bàn đá, nội đường một mảnh xôn xao, Giang Hạ Ly không biết thế nào, trong lòng căng thẳng, vội chạy vào bên trong.
Nàng bỗng nhiên xuất hiện, làm cho chính đường đang loạn rừng rực thoáng chốc an tĩnh lại, tất cả mọi người không hẹn mà cùng đem ánh mắt ném về hướng nàng.
Tên hải tặc họ Khổng kia đi vài bước đến trước mặt nàng, đánh giá, hỏi: “Nha đầu này là ngươi mang đến?”
Ôn Đình Dận đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy. Là khách nhân của ta.”
Giang Hạ Ly chấn động một phen, không những là bởi vì ánh mắt tên hải tặc kia nhìn mình quá mức cổ quái, còn bởi vì lúc Ôn Đình Dận giới thiệu thân phận nàng thì đặc biệt dụng từ.
Khách nhân?! Hắn không muốn nói thẳng ra sự thật nàng thân là nghi phạm giết người à? Hắn nói như vậy, là vì giữ gìn tôn nghiêm của nàng, hay là thể diện của chính hắn?
Hải tặc cười cổ quái hỏi: “Là khách nhân, hay là nữ nhân của ngươi?”
“Khách nhân.” Ôn Đình Dận cắn chữ càng thêm nặng.
“Nếu không phải nữ nhân của ngươi, như vậy… lưu lại đi!”
Bỗng nhiên hải tặc một phen nắm chặt vai Giang Hạ Ly, kéo nàng sang bên cạnh, có hai tên hải tặc khác cười hì hì tiến lên trước, liền bắt lấy hai cánh tay của nàng.
“Chậm đã!” Ôn Đình Dận nâng cao thanh âm, ánh mắt đông lạnh như sương, bước vài bước đến giữa bọn họ, trầm giọng nói: “Ta nói rồi, đây là khách nhân của ta, ai cũng không thể gây khó nàng.”
“Nha đầu này nghe thấy đối thoại của chúng ta rồi, làm sao biết được ngày sau nàng ta không tố giác ngươi với triều đình? Nếu triều đình biết ngươi có cấu kết với hải tặc, hoàng thượng còn không phải muốn tìm Ôn gia các người gây phiền toái à?”
“Đó là chuyện của ta, không nhọc ngươi lo lắng.”
Ôn Đình Dận vươn bàn tay ra, cũng không biết hướng về hai bên trái phải thế nào, hai tên hải tặc lại không kiềm được buông tay ra, lui liền mấy bước mới đứng vững, Giang Hạ Ly cũng ở trong nháy mắt ấy được hắn kéo vào trong lòng.
Thủ lĩnh hải tặc liếc xéo hắn, cười lạnh mấy tiếng: “Được a, ngươi quả nhiên là người luyện võ! Ta đã nói ngươi nhất định có công phu trong người, bức ngươi nhiều lần, ngươi cũng không chịu động thủ, không phải nói mình chỉ là thương nhân, không phải người giang hồ, hiện giờ vì một nha đầu này, ngươi chịu ra tay rồi?”
Lời còn chưa dứt, năm ngón của đại hán kia như ưng trảo chụp vào mặt Ôn Đình Dận, hắn bước nhanh lui lại phía sau, bảo hộ Giang Hạ Ly chặt chẽ vào trong ngực, thân hình vô cùng nhẹ nhàng mà trái tránh phải né, tránh thoát thế công của địch nhân.
Đột nhiên, hải tặc đánh một tiếng gào thét, nàng còn chưa hiểu chuyện gì, đã cảm thấy dưới chân trống trơn, cả người lập tức ngã vào trong động lớn đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, nàng kinh hô một tiếng, muốn đẩy Ôn Đình Dận ra, nhưng hắn vẫn vững vàng ôm chặt nàng như cũ, không có một chút ý tứ muốn chạy trốn một mình chút nào, kết quả hai người cứ như vậy ngã vào trong hầm ngầm tối đen—
Giang Hạ Ly xoa đầu gối sưng tấy, nhẹ giọng hỏi: “Ôn… này, ngươi thế nào, không bị thương chứ?”
“Ta không gọi là Ôn này.” Hắn yếu ớt mở miệng: “Dù sao ta cũng mạnh mẽ hơn ngươi.”
“Thực xin lỗi, là ta liên lụy ngươi rồi.” Nàng cúi đầu sám hối, “Thật ra ta vốn không nên làm điều thừa.”
“Cũng không có gì, hôm nay đối phương chính là muốn trở mặt với ta, ta còn đang suy nghĩ làm thế nào có thể ngả bài với đối phương, nhân cơ hội nói chuyện thật tốt, cho nên ngươi làm rối loạn rất tốt, miễn cho chúng ta không thỏa thuận được mà trở mặt, dù sao nơi này cũng là địa bàn của đối phương, một khi trở mặt rồi, đối với ta cũng không có chỗ tốt gì, nhưng đã trể thế này ngươi còn đến nơi này làm gì?”
“Vẫn là vấn đề cũ kia.” Nàng than nhẹ một tiếng, “Ta vốn là muốn hỏi ngươi, vì sao luôn châm chọc ta, còn nói ta đắc tội ngươi, có điều hiện giờ xem ra… ta không những đắc tội ngươi, còn làm phiền ngươi, chúng ta bị vây khốn ở chỗ này, có thể trở ra được không?”
Nàng bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, lập tức khẩn trương lên: “Đúng rồi! Muội muội ngươi còn đang ở trên tay bọn họ!”
“Không sao, Khổng Phong sẽ không làm khó Thiên Tư.” Hắn đáp như đã tính trước mọi việc.
Nàng lại lặng lẽ xoa xoa đầu gối, sau khi lặng im một chốc, lại lần nữa mở miệng: “Cái người tên Khổng Phong kia nói, ích lợi đoạt được bởi vớt thuyền đắm muốn chia bốn sáu với các ngươi, ai là bốn?”
Hắn trả lời: “Vớt thuyền đắm cần phải đầu tư rất nhiều tiền bạc, ai có tiền, người đó là ông chủ lớn nhất.”
“Nhưng hiện giờ ngươi lại muốn bỏ vớt, cho nên bọn hắn không kiếm được số tiền kia rồi?”
“Sau khi người chết kia đi tửu phường tìm ngươi bán chuyện xưa, đến lúc phát hiện ra thi thể của hắn, ngươi có gặp phải chuyện gì kỳ quái hay không?” Hắn bỗng nhiên chuyển chủ đề, làm cho nàng trong lúc nhất thời không lần được manh mối.
Hồi tưởng lại buổi tối kia, xác thực có chuyện mà nàng chưa từng đề cập với Lưu Thanh Thụ, cũng không phải là cố ý giấu giếm, mà là nàng chưa từng chân chính đem hai chuyện này liên tưởng lại với nhau, hôm nay hắn vừa hỏi, nàng cũng không biết sao, liền nói ra—
“Có người nửa đêm ý đồ lẻn vào phòng của ta, bị ta phát hiện, hô lớn, y liền chạy mất.”
“Là người nào?”
“Không biết, lúc ta hô to y còn chưa tiến vào, lúc ta đi ra ngoài đã không thấy bóng dáng y nữa rồi.”
Ôn Đình Dận trầm mặc một lát, lại hỏi: “Lần trước ngươi ở trước cửa tiệm ăn gặp được Thiên Tư thì có phải có một cây gậy gỗ thiếu chút nữa nện vào ngươi không?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi chưa từng nghĩ tới giữa hai người đó có liên quan gì sao?”
“Hả?” Giang Hạ Ly lại bị hỏi ngược lại. Giữa đường từ bên trên rơi xuống một cây gậy, lại cùng với hái hoa tặc nửa đêm ý đồ lẻn vào phòng nàng thì có liên quan gì?
Nhưng dù sao nàng cũng là người thêu dệt chuyện xưa, đầu óc hơi xem xét một chút, đã bị chân tướng che giấu dọa sợ đến mức lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
“Chẳng lẽ… có người muốn giết ta?!”
Hắn bình tĩnh trả lời, “Ngươi nhất định là đã biết được bí mật gì đó, cho nên mới bị người muốn diệt khẩu, cho đến bây giờ ngươi còn có thể bình an vô sự, chẳng lẽ không muốn cảm tạ ta?”
Giang Hạ Ly cứng họng, cả người ngu ngơ, tinh tế hồi tưởng lại, quả thực, rất nhiều nghi ngờ tựa hồ đều có thể vạch trần lớp khăn che mặt đầu tiên của chúng nó, nhưng mà… nếu thật sự có người muốn giết nàng, chủ sự phía sau màn lại là ai? Chẳng lẽ không phải là người Ôn gia muốn vớt thuyền đắm nhất sao?
Ở trong bóng tối nàng dùng sức nheo mắt lại, vẫn không nhìn ra được đường nét hình dáng của Ôn Đình Dận, nhưng hắn dường như vẫn xem thấu được tâm tư nàng, lãnh đạm nói: “Ngươi không cần hoài nghi ta, chuyện này không liên can đến ta.”
“Ngươi khẳng định?” Nàng cười như không cười hỏi lại, “Ngươi là tình nghi duy nhất ta có thể nghĩ đến.”
“Nếu ta là chủ sự phía sau màn kia, thì bây giờ ngươi còn có mạng để sống à?”
Nghe vậy, ngẫm lại hắn nói cũng không sai, nếu muốn giết nàng, đã sớm có thể động thủ rồi! Vì thế vẻ mặt nàng xấu hổ, không tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại muốn tìm xem có cơ hội chạy trốn hay không, nhưng vươn tay ra, lại không sờ tới thành động, xem ra cái huyệt động này còn lớn hơn so với nàng tưởng tượng.
“Khả năng tự mình chạy trốn không lớn, chúng ta vẫn là ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, chờ bọn hắn thả chúng ta ra ngoài.” Ôn Đình Dận nghe được động tĩnh cũng biết nàng muốn làm cái gì, dường như ở trong bóng đêm hắn có một đôi mắt có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ.
“Nếu vừa rồi ngươi không cứu ta, bọn hắn sẽ làm thế nào với ta?” Nàng tò mò hỏi.
“Lưu ngươi lại làm áp trại phu nhân.”
Câu trả lời của hắn lại chọc nàng cười ra tiếng, “Không cần làm ta sợ, ta cũng không phải tiểu mỹ nhân như muội muội ngươi, nam nhân nhìn thấy ta sẽ không khởi sắc tâm, mấy tên hải tặc đó dù thiếu nữ nhân, cũng sẽ không coi trọng ta đâu.”
“Ngươi nhìn bản thân mình lại thấp kém như thế?” Hắn lầm bầm khẽ cười, “Ta nên nói là ngươi tự mình biết mình, hay là nói ngươi quá mức xem nhẹ bản thân đây?”
“Tùy ngươi, dù sao ta khẳng định nói thẳng ra tâm sự của ngươi.” Nàng cười một tiếng, “Có điều không sao cả, ta cho tới bây giờ cũng không trông cậy vào mình có thể biến thành một mỹ nữ, cho dù đời này không có nam nhân yêu thích ta thì có làm sao?”
“Ngươi dường như đánh giá sai giá trị bản thân mình rồi, mặc kệ lúc trước người nam nhân kia nhìn ngươi thế nào, ít nhất… ngươi không cần coi rẻ mình như vậy.”
Nàng không rõ tại sao hắn đột nhiên lại ôn hòa với nàng như vậy, cũng không biết hắn tới gần nàng lúc nào, thậm chí nắm chặt tay nàng, nàng không nhìn thấy hắn, lại sâu sắc cảm nhận được ấm áp trong lòng bàn tay hắn, lực độ các ngón, làm cho nàng quên mất bản thân đang ở trong hiểm cảnh, nàng cho rằng nàng giống như đang dựa vào bên cạnh bằng hữu có thể tin cậy nhất, lắng nghe chỉ bảo ân cần chân thành nhất của bằng hữu.
Thế nhưng người bằng hữu này, lại là Ôn Đình Dận nàng nhìn không thuận mắt nhất?
Thật sự là rất kỳ quái, rất khó tin rồi!
Nàng ngừng thở, trong bóng đêm yên tĩnh, nàng lại có thể nghe được tiếng tim đập của hai người, chỉ là nhịp tim của nàng không ổn định như vậy, mấy cái nhanh, mấy cái chậm, khó trách cảm thấy ngực khó chịu từng cơn. Hô hấp cũng trở nên rối loạn, mà hắn… so với nàng vững vàng hơn rất nhiều.
Nàng hít sâu mấy cái, cố gắng làm cho nhịp tim đập của mình và hắn duy trì giống nhau, một đập, hai đập, ba đập,… lúc tiếng tim đập của hai người dung hòa cùng nhau, dòng suy nghĩ của nàng cũng chầm chậm yên tĩnh trở lại.
“Này… hiện giờ Ôn gia hẳn nhiên là ngươi đang chủ sự, bọn hắn sẽ không muốn giết ngươi, hoặc là… bắt ngươi làm con tin đi vơ vét tài sản chứ?”
“Có khả năng, nếu thật sự là như vậy, cũng chỉ có thể đợi.”
Nghe hắn nói chuyện sinh tử của chính mình nhẹ nhàng như thế, ngược lại làm cho Giang Hạ Ly bối rối, “Như vậy sao được? Vẫn phải có một biện pháp đàm luận với đối phương thật tốt chứ.” Nàng đột nhiên đứng lên, vươn tay đi vài bước, đụng đến vách tường, vừa dùng sức đập nắm tay, vừa hướng lên trên hô: “Này! Có người không?”
“Đừng phí tâm hao tổn sức lực, bọn hắn muốn thả thì tự nhiên sẽ thả ta ra ngoài thôi.”
Hắn kéo nàng xuống, muốn nàng ngồi xuống đừng uổng phí khí lực, sao biết vết sưng trên đầu gối nàng bởi vì lôi kéo giãy giụa mà đau đớn kịch liệt, làm cho nàng không chịu nổi kêu đau ra tiếng, trực tiếp ngã vào trong lòng hắn.
“Bị thương?” Hắn nghe ra không thích hợp, trong lòng căng thẳng, vội vàng đưa tay đi sờ chân nàng: “Cũng không phải gãy xương chứ?”
“Không có, chỉ là vừa rồi té ngã xuống thì đầu gối bị đụng trúng đất thôi.” Nàng giãy dụa muốn rời khỏi ngực hắn, nào biết hắn lại giữ chặt eo nàng không buông, tin tưởng mặt mình lúc này nhất định đỏ hồng rồi, bởi vì nàng cảm giác được nhiệt độ trên mặt cao hơn rất nhiều so với lúc trước.
“Nếu không biết võ công, về sau đừng có hành hiệp trượng nghĩa nữa, ngươi thật sự cho rằng ngươi là hiệp nữ trong chuyện xưa của mình, có thể ở trong vòng trăm bước giết người trong vô hình à?”
Ôn Đình Dận cười nói: “Cùng hải tặc thân cận thì thế nào? Bọn họ là hải tặc, cũng không phải là tội phạm giết người.”
“Chẳng lẽ bọn họ không từng giết người?” Nàng cười lạnh một tiếng, “Nếu là trộm cướp, sẽ không có khả năng không làm điều phi pháp, xem ra lá gan ngài rất lớn, dám cùng hải tặc kết giao bằng hữu, còn dám lôi kéo nghi phạm giết người là ta đây nhàn dạo khắp nơi.”
“Nếu lá gan ta không lớn, sơn trang Hãn Hải sẽ không có ngày hôm nay.” Trong nụ cười của hắn luôn có luồng hương vị ngạo mạn thiên hạ.
Giang Hạ Ly vốn rất không thích nét tươi cười của hắn, nhưng lời mới rồi của hắn lại chạm đến nàng—có một số việc, nàng thật sự không nghĩ được rõ ràng, quá nhiều nghi ngờ đọng lại ở trong lòng, phải chăng cũng che đậy mắt của nàng? Toàn bộ hoài nghi của nàng đối với Ôn Đình Dận, là xuất phát từ phán đoán lý trí chuẩn xác, hay là thành kiến sai khiến đây?
Một đêm này, bọn họ không nghỉ ngơi ở trên thuyền, mà là ở trên đảo nhỏ của hải tặc.
Diện tích đảo nhỏ này không lớn, nhưng độ cao nhấp nhô, rốt cuộc có bao nhiêu hải tặc ở, liếc mắt nhìn vẫn đoán không ra.
Giang Hạ Ly tò mò hỏi Ôn Đình Dận, “Triều đình không phái người tiêu diệt những hải tặc này à?”
Ôn Đình Dận cười nói: “Chỗ hải tặc ẩn thân rất khó trực tiếp nhìn ra, thủy quân của triều đình vốn không đủ thực lực, nếu muốn tiêu diệt bọn họ, nói dễ hơn làm!”
Từ khi lên đảo đã lâu không thấy Ôn Thiên Tư hiện thân, mãi cho đến khi dùng bữa tối thì mới nhìn thấy nàng vui vui vẻ vẻ từ chỗ khác đi vòng ra.
Giang Hạ Ly tò mò nhìn nàng ngồi ở bên cạnh mình, không nhịn được tò mò hỏi: “Họ Khổng kia, muội và hắn rất quen thuộc à? Hắn là thủ lĩnh ở nơi này đi?”
Nàng mím môi cười, gật gật đầu: “Khổng đại ca là thủ lĩnh nơi này, ba năm trước muội quen biết huynh ấy, huynh ấy đối nhân xử thế tốt lắm, chính trực lại nhiệt tình…”
Nhìn thần thái nàng hào hứng, nói liến thoắng không ngớt ca ngợi tên hải tặc chứa nhiều “đức tốt” kia, thật sự muốn cười.
Một hải tặc, dựa vào cướp đoạt thương thuyền mà sống, còn có thể được cho là “chính trực”? Nhưng nhìn bộ dáng hiện giờ của Ôn Thiên Tư, rõ ràng chỉ có một câu có thể hình dung—người tình trong mắt hóa Tây Thi, nàng sao có thể ở trước mặt thiếu nữ này nói người trong lòng nàng ấy không đúng?
Có điều làm cho nàng khó hiểu nhất chính là, cho dù Ôn Đình Dận rất văn minh, cũng không đến mức sẽ gả muội muội của mình cho hải tặc chứ? Chẳng lẽ giữa thương phỉ cũng có thể sẽ có quan hệ thông gia?
Buổi tối, nàng được sắp xếp ngủ cùng một phòng với Ôn Thiên Tư, lắng tai nghe tiếng sóng biển bên ngoài, tựa hồ còn có chút choáng váng, không biết sao, khuôn mặt Ôn Đình Dận kia, lại cứ như vậy hiện ra.
Người đó, cũng giống như một câu đố. Vừa có kiêu ngạo của quý công tử, cũng có khôn khéo của thương nhân, mấy lời độc miệng kia lại thường thường có thể nói ra được vài câu đạo lý, nhưng làm cho nàng khó hiểu nhất, vẫn là đoạn nói chuyện giữa nàng và Ôn Đình Dận trước đó—
Nàng, rốt cuộc là lúc nào chỗ nào, từng đắc tội qua vị đại công tử này?
Bên tai truyền đến tiếng hít thở có quy luật rất nhỏ của Ôn Thiên Tư, hiển nhiên là đã ngủ say rồi, nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định đi tìm Ôn Đình Dận nói cho rõ ràng.
Nhưng nàng cũng không biết hắn đang ở đâu, sau khi mặc quần áo tử tế liền rời phòng, chẳng có mục đích đi ra ngoài, đi thẳng đến nhà chính, phát hiện nơi đó đèn đuốc sáng trưng, dường như là có không ít người đang nâng ly cạn chén.
Vừa đến gần, quả nhiên thấy nội đường bóng người lay động, còn nghe được một tiếng nói hùng hậu vang vọng bên trong—
“Ôn thiếu gia từ trước đến nay là một người thẳng thắn, lần này nếu đã nói là chia bốn sáu, vì sao đột nhiên thay đổi, chẳng lẽ ngươi muốn khinh ngược lại phải không?”
Giọng nói Ôn Đình Dận êm ái vang lên, “Hiện giờ có biến cố, ham muốn con thuyền này không chỉ một nhà ta, trước đó ngay cả hoàng thượng cũng hỏi tới rồi, nếu ta động thủ quá sớm, ngược lại gây ra phiền phức cho chính mình.”
“Sẽ không phải là ngươi muốn độc chiếm chứ? Ta nghe nói lão tử hoàng đế muốn cho ngươi giúp hắn huấn luyện cái thủy quân gì đó, nhất định là vì dùng để đối phó chúng ta. Hừ, Ôn Đình Dận, ngươi vừa ăn của quan gia, vừa ăn của phỉ gia chúng ta, hắc bạch hai bên ngươi ăn sạch, chính là ta nói cho ngươi biết, trên cõi đời này không có chuyện dễ dàng như vậy, Ôn gia các ngươi cũng không phải Ngọc hoàng đại đế hoành hành thiên hạ, có thể một tay che trời!”
Chợt đột nhiên, một cái chén ném lên trên bàn đá, nội đường một mảnh xôn xao, Giang Hạ Ly không biết thế nào, trong lòng căng thẳng, vội chạy vào bên trong.
Nàng bỗng nhiên xuất hiện, làm cho chính đường đang loạn rừng rực thoáng chốc an tĩnh lại, tất cả mọi người không hẹn mà cùng đem ánh mắt ném về hướng nàng.
Tên hải tặc họ Khổng kia đi vài bước đến trước mặt nàng, đánh giá, hỏi: “Nha đầu này là ngươi mang đến?”
Ôn Đình Dận đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy. Là khách nhân của ta.”
Giang Hạ Ly chấn động một phen, không những là bởi vì ánh mắt tên hải tặc kia nhìn mình quá mức cổ quái, còn bởi vì lúc Ôn Đình Dận giới thiệu thân phận nàng thì đặc biệt dụng từ.
Khách nhân?! Hắn không muốn nói thẳng ra sự thật nàng thân là nghi phạm giết người à? Hắn nói như vậy, là vì giữ gìn tôn nghiêm của nàng, hay là thể diện của chính hắn?
Hải tặc cười cổ quái hỏi: “Là khách nhân, hay là nữ nhân của ngươi?”
“Khách nhân.” Ôn Đình Dận cắn chữ càng thêm nặng.
“Nếu không phải nữ nhân của ngươi, như vậy… lưu lại đi!”
Bỗng nhiên hải tặc một phen nắm chặt vai Giang Hạ Ly, kéo nàng sang bên cạnh, có hai tên hải tặc khác cười hì hì tiến lên trước, liền bắt lấy hai cánh tay của nàng.
“Chậm đã!” Ôn Đình Dận nâng cao thanh âm, ánh mắt đông lạnh như sương, bước vài bước đến giữa bọn họ, trầm giọng nói: “Ta nói rồi, đây là khách nhân của ta, ai cũng không thể gây khó nàng.”
“Nha đầu này nghe thấy đối thoại của chúng ta rồi, làm sao biết được ngày sau nàng ta không tố giác ngươi với triều đình? Nếu triều đình biết ngươi có cấu kết với hải tặc, hoàng thượng còn không phải muốn tìm Ôn gia các người gây phiền toái à?”
“Đó là chuyện của ta, không nhọc ngươi lo lắng.”
Ôn Đình Dận vươn bàn tay ra, cũng không biết hướng về hai bên trái phải thế nào, hai tên hải tặc lại không kiềm được buông tay ra, lui liền mấy bước mới đứng vững, Giang Hạ Ly cũng ở trong nháy mắt ấy được hắn kéo vào trong lòng.
Thủ lĩnh hải tặc liếc xéo hắn, cười lạnh mấy tiếng: “Được a, ngươi quả nhiên là người luyện võ! Ta đã nói ngươi nhất định có công phu trong người, bức ngươi nhiều lần, ngươi cũng không chịu động thủ, không phải nói mình chỉ là thương nhân, không phải người giang hồ, hiện giờ vì một nha đầu này, ngươi chịu ra tay rồi?”
Lời còn chưa dứt, năm ngón của đại hán kia như ưng trảo chụp vào mặt Ôn Đình Dận, hắn bước nhanh lui lại phía sau, bảo hộ Giang Hạ Ly chặt chẽ vào trong ngực, thân hình vô cùng nhẹ nhàng mà trái tránh phải né, tránh thoát thế công của địch nhân.
Đột nhiên, hải tặc đánh một tiếng gào thét, nàng còn chưa hiểu chuyện gì, đã cảm thấy dưới chân trống trơn, cả người lập tức ngã vào trong động lớn đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, nàng kinh hô một tiếng, muốn đẩy Ôn Đình Dận ra, nhưng hắn vẫn vững vàng ôm chặt nàng như cũ, không có một chút ý tứ muốn chạy trốn một mình chút nào, kết quả hai người cứ như vậy ngã vào trong hầm ngầm tối đen—
Giang Hạ Ly xoa đầu gối sưng tấy, nhẹ giọng hỏi: “Ôn… này, ngươi thế nào, không bị thương chứ?”
“Ta không gọi là Ôn này.” Hắn yếu ớt mở miệng: “Dù sao ta cũng mạnh mẽ hơn ngươi.”
“Thực xin lỗi, là ta liên lụy ngươi rồi.” Nàng cúi đầu sám hối, “Thật ra ta vốn không nên làm điều thừa.”
“Cũng không có gì, hôm nay đối phương chính là muốn trở mặt với ta, ta còn đang suy nghĩ làm thế nào có thể ngả bài với đối phương, nhân cơ hội nói chuyện thật tốt, cho nên ngươi làm rối loạn rất tốt, miễn cho chúng ta không thỏa thuận được mà trở mặt, dù sao nơi này cũng là địa bàn của đối phương, một khi trở mặt rồi, đối với ta cũng không có chỗ tốt gì, nhưng đã trể thế này ngươi còn đến nơi này làm gì?”
“Vẫn là vấn đề cũ kia.” Nàng than nhẹ một tiếng, “Ta vốn là muốn hỏi ngươi, vì sao luôn châm chọc ta, còn nói ta đắc tội ngươi, có điều hiện giờ xem ra… ta không những đắc tội ngươi, còn làm phiền ngươi, chúng ta bị vây khốn ở chỗ này, có thể trở ra được không?”
Nàng bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, lập tức khẩn trương lên: “Đúng rồi! Muội muội ngươi còn đang ở trên tay bọn họ!”
“Không sao, Khổng Phong sẽ không làm khó Thiên Tư.” Hắn đáp như đã tính trước mọi việc.
Nàng lại lặng lẽ xoa xoa đầu gối, sau khi lặng im một chốc, lại lần nữa mở miệng: “Cái người tên Khổng Phong kia nói, ích lợi đoạt được bởi vớt thuyền đắm muốn chia bốn sáu với các ngươi, ai là bốn?”
Hắn trả lời: “Vớt thuyền đắm cần phải đầu tư rất nhiều tiền bạc, ai có tiền, người đó là ông chủ lớn nhất.”
“Nhưng hiện giờ ngươi lại muốn bỏ vớt, cho nên bọn hắn không kiếm được số tiền kia rồi?”
“Sau khi người chết kia đi tửu phường tìm ngươi bán chuyện xưa, đến lúc phát hiện ra thi thể của hắn, ngươi có gặp phải chuyện gì kỳ quái hay không?” Hắn bỗng nhiên chuyển chủ đề, làm cho nàng trong lúc nhất thời không lần được manh mối.
Hồi tưởng lại buổi tối kia, xác thực có chuyện mà nàng chưa từng đề cập với Lưu Thanh Thụ, cũng không phải là cố ý giấu giếm, mà là nàng chưa từng chân chính đem hai chuyện này liên tưởng lại với nhau, hôm nay hắn vừa hỏi, nàng cũng không biết sao, liền nói ra—
“Có người nửa đêm ý đồ lẻn vào phòng của ta, bị ta phát hiện, hô lớn, y liền chạy mất.”
“Là người nào?”
“Không biết, lúc ta hô to y còn chưa tiến vào, lúc ta đi ra ngoài đã không thấy bóng dáng y nữa rồi.”
Ôn Đình Dận trầm mặc một lát, lại hỏi: “Lần trước ngươi ở trước cửa tiệm ăn gặp được Thiên Tư thì có phải có một cây gậy gỗ thiếu chút nữa nện vào ngươi không?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi chưa từng nghĩ tới giữa hai người đó có liên quan gì sao?”
“Hả?” Giang Hạ Ly lại bị hỏi ngược lại. Giữa đường từ bên trên rơi xuống một cây gậy, lại cùng với hái hoa tặc nửa đêm ý đồ lẻn vào phòng nàng thì có liên quan gì?
Nhưng dù sao nàng cũng là người thêu dệt chuyện xưa, đầu óc hơi xem xét một chút, đã bị chân tướng che giấu dọa sợ đến mức lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
“Chẳng lẽ… có người muốn giết ta?!”
Hắn bình tĩnh trả lời, “Ngươi nhất định là đã biết được bí mật gì đó, cho nên mới bị người muốn diệt khẩu, cho đến bây giờ ngươi còn có thể bình an vô sự, chẳng lẽ không muốn cảm tạ ta?”
Giang Hạ Ly cứng họng, cả người ngu ngơ, tinh tế hồi tưởng lại, quả thực, rất nhiều nghi ngờ tựa hồ đều có thể vạch trần lớp khăn che mặt đầu tiên của chúng nó, nhưng mà… nếu thật sự có người muốn giết nàng, chủ sự phía sau màn lại là ai? Chẳng lẽ không phải là người Ôn gia muốn vớt thuyền đắm nhất sao?
Ở trong bóng tối nàng dùng sức nheo mắt lại, vẫn không nhìn ra được đường nét hình dáng của Ôn Đình Dận, nhưng hắn dường như vẫn xem thấu được tâm tư nàng, lãnh đạm nói: “Ngươi không cần hoài nghi ta, chuyện này không liên can đến ta.”
“Ngươi khẳng định?” Nàng cười như không cười hỏi lại, “Ngươi là tình nghi duy nhất ta có thể nghĩ đến.”
“Nếu ta là chủ sự phía sau màn kia, thì bây giờ ngươi còn có mạng để sống à?”
Nghe vậy, ngẫm lại hắn nói cũng không sai, nếu muốn giết nàng, đã sớm có thể động thủ rồi! Vì thế vẻ mặt nàng xấu hổ, không tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại muốn tìm xem có cơ hội chạy trốn hay không, nhưng vươn tay ra, lại không sờ tới thành động, xem ra cái huyệt động này còn lớn hơn so với nàng tưởng tượng.
“Khả năng tự mình chạy trốn không lớn, chúng ta vẫn là ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, chờ bọn hắn thả chúng ta ra ngoài.” Ôn Đình Dận nghe được động tĩnh cũng biết nàng muốn làm cái gì, dường như ở trong bóng đêm hắn có một đôi mắt có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ.
“Nếu vừa rồi ngươi không cứu ta, bọn hắn sẽ làm thế nào với ta?” Nàng tò mò hỏi.
“Lưu ngươi lại làm áp trại phu nhân.”
Câu trả lời của hắn lại chọc nàng cười ra tiếng, “Không cần làm ta sợ, ta cũng không phải tiểu mỹ nhân như muội muội ngươi, nam nhân nhìn thấy ta sẽ không khởi sắc tâm, mấy tên hải tặc đó dù thiếu nữ nhân, cũng sẽ không coi trọng ta đâu.”
“Ngươi nhìn bản thân mình lại thấp kém như thế?” Hắn lầm bầm khẽ cười, “Ta nên nói là ngươi tự mình biết mình, hay là nói ngươi quá mức xem nhẹ bản thân đây?”
“Tùy ngươi, dù sao ta khẳng định nói thẳng ra tâm sự của ngươi.” Nàng cười một tiếng, “Có điều không sao cả, ta cho tới bây giờ cũng không trông cậy vào mình có thể biến thành một mỹ nữ, cho dù đời này không có nam nhân yêu thích ta thì có làm sao?”
“Ngươi dường như đánh giá sai giá trị bản thân mình rồi, mặc kệ lúc trước người nam nhân kia nhìn ngươi thế nào, ít nhất… ngươi không cần coi rẻ mình như vậy.”
Nàng không rõ tại sao hắn đột nhiên lại ôn hòa với nàng như vậy, cũng không biết hắn tới gần nàng lúc nào, thậm chí nắm chặt tay nàng, nàng không nhìn thấy hắn, lại sâu sắc cảm nhận được ấm áp trong lòng bàn tay hắn, lực độ các ngón, làm cho nàng quên mất bản thân đang ở trong hiểm cảnh, nàng cho rằng nàng giống như đang dựa vào bên cạnh bằng hữu có thể tin cậy nhất, lắng nghe chỉ bảo ân cần chân thành nhất của bằng hữu.
Thế nhưng người bằng hữu này, lại là Ôn Đình Dận nàng nhìn không thuận mắt nhất?
Thật sự là rất kỳ quái, rất khó tin rồi!
Nàng ngừng thở, trong bóng đêm yên tĩnh, nàng lại có thể nghe được tiếng tim đập của hai người, chỉ là nhịp tim của nàng không ổn định như vậy, mấy cái nhanh, mấy cái chậm, khó trách cảm thấy ngực khó chịu từng cơn. Hô hấp cũng trở nên rối loạn, mà hắn… so với nàng vững vàng hơn rất nhiều.
Nàng hít sâu mấy cái, cố gắng làm cho nhịp tim đập của mình và hắn duy trì giống nhau, một đập, hai đập, ba đập,… lúc tiếng tim đập của hai người dung hòa cùng nhau, dòng suy nghĩ của nàng cũng chầm chậm yên tĩnh trở lại.
“Này… hiện giờ Ôn gia hẳn nhiên là ngươi đang chủ sự, bọn hắn sẽ không muốn giết ngươi, hoặc là… bắt ngươi làm con tin đi vơ vét tài sản chứ?”
“Có khả năng, nếu thật sự là như vậy, cũng chỉ có thể đợi.”
Nghe hắn nói chuyện sinh tử của chính mình nhẹ nhàng như thế, ngược lại làm cho Giang Hạ Ly bối rối, “Như vậy sao được? Vẫn phải có một biện pháp đàm luận với đối phương thật tốt chứ.” Nàng đột nhiên đứng lên, vươn tay đi vài bước, đụng đến vách tường, vừa dùng sức đập nắm tay, vừa hướng lên trên hô: “Này! Có người không?”
“Đừng phí tâm hao tổn sức lực, bọn hắn muốn thả thì tự nhiên sẽ thả ta ra ngoài thôi.”
Hắn kéo nàng xuống, muốn nàng ngồi xuống đừng uổng phí khí lực, sao biết vết sưng trên đầu gối nàng bởi vì lôi kéo giãy giụa mà đau đớn kịch liệt, làm cho nàng không chịu nổi kêu đau ra tiếng, trực tiếp ngã vào trong lòng hắn.
“Bị thương?” Hắn nghe ra không thích hợp, trong lòng căng thẳng, vội vàng đưa tay đi sờ chân nàng: “Cũng không phải gãy xương chứ?”
“Không có, chỉ là vừa rồi té ngã xuống thì đầu gối bị đụng trúng đất thôi.” Nàng giãy dụa muốn rời khỏi ngực hắn, nào biết hắn lại giữ chặt eo nàng không buông, tin tưởng mặt mình lúc này nhất định đỏ hồng rồi, bởi vì nàng cảm giác được nhiệt độ trên mặt cao hơn rất nhiều so với lúc trước.
“Nếu không biết võ công, về sau đừng có hành hiệp trượng nghĩa nữa, ngươi thật sự cho rằng ngươi là hiệp nữ trong chuyện xưa của mình, có thể ở trong vòng trăm bước giết người trong vô hình à?”
Danh sách chương