Bỗng nhiên cảm giác sáng sớm thật là thanh thản. Hừng đông lành lạnh, nghe mùi sữa đậu nành mới ra lò, nhìn Khách Ức chuyển ghế, Khách Lộ lau bàn, Khách Tùy sắp xếp đũa... thật sự là làm cho người ta có cảm giác xúc động đến muốn ngâm thơ!

“Bà chủ. Ta đi mở cửa.” Khách Hành thuần thục cầm khăn lau vắt lên vai, chạy tới mở cửa tiệm.

Thật sự là không rõ. Khách Hành trước kia làm gì nhỉ? Hiện tại có chút tin tưởng nguyên nhân hắn để cho ta gọi hắn là “Hành” (hành 行: đi, làm việc). Hắn thật sự rất “hành” a! Nấu cơm làm thức ăn may vá thêu thùa đốn củi nấu nước ngâm thơ đối câu đánh mã điếu bài cửu khoác lác nói láo coi tướng xem bói... Aiz, có cái gì hắn không biết làm không nhỉ? Xem, ngay cả làm tiểu nhị cũng tốt như vậy. Cùng Khách Ức cái gì cũng không biết làm sẽ tạo thành sự đối lập rõ ràng a!

“Bà chủ.” Đang nghĩ ngợi, hắn vẻ mặt nịnh nọt đi đến, “Ta đi đưa sữa đậu nành.”

“Không cần!” Ta cũng cười, “Khách Lộ, đi đưa sữa đậu nành.”

Khách Lộ đi lại, “Đưa đi đâu?”

“Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu.”

Khách Lộ sắc mặt khó xử.

Ta không phải cố ý hại ngươi nha. Chỉ vì ngươi là người duy nhất trong điếm ta đi vào trong đó đưa sữa đậu nành có thể về trước buổi trưa thôi.

Nghĩ xem, Khách Tùy sẽ bị các cô nương lôi kéo lãnh giáo cầm nghệ, chưa đến buổi tối các nàng mở cửa làm việc quyết không thả ra. Khách Ức tuổi còn nhỏ, không thích hợp đến nơi bướm hoa đó. Nhưng không phải ta nói cái gì, nếu ta cho Khách Ức đi, hắn chỉ sợ cũng sẽ rất vui vẻ. Hắn tuổi không lớn, nhưng ở phương diện này lại lão luyện cực. Về phần Khách Hành, hắn sẽ rất nhiệt tình đùa giỡn cùng các cô nương, sau đó thuận tiện ăn cơm ở đó, có khi ngay cả cơm chiều cũng giải quyết ở nơi đó. Nguyệt di biết bọn họ là người trong tiệm ta, cũng không lấy tiền. Các cô nương thấy mỹ sắc như thế, càng hứng thú vang dậy. Aiz, hồng nhan họa thủy. Đương nhiên, Khách Lộ không phải không bị quấn quít lấy, chỉ là hắn sẽ nghĩ biện pháp thoát thân, không giống mấy người khác, mừng rỡ tiếp nhận. Aiz, thực xin lỗi, Khách Lộ... Điều này cũng không thể hoàn toàn trách ta a. Gần đây không biết như thế nào, mỗi người đều khen sữa đậu nành nơi này của ta uống rất ngon, ngay cả Nguyệt di cũng khen không dứt miệng, khiến ta phải mỗi ngày đưa sữa đậu nành đi. Chân ta bị thương còn chưa khỏi, nếu không, ta cũng không nhẫn tâm bắt ngươi tới nơi đó chịu tội a... Aiz...

“Được. Ta đi đây.” Khách Lộ cầm lấy sữa đậu nành đã chuẩn bị tốt, xoay người ra cửa.

Aiz... người tốt như vậy...

“Chậc, bà chủ thật sự là bất công. Có chuyện tốt liền cho Khách Lộ.” Khách Hành vẻ mặt ủy khuất.

Hừ, không để ý tới ngươi. Ta bưng một chén sữa đậu nành lên, uống một ngụm, “Vì sao lại ngon như vậy chứ?”

Khách Hành nghe ta lầm bầm lầu bầu, không khỏi nở nụ cười. Hắn cắn một miếng bánh bao, “Bà chủ, sữa đậu nành này cũng không bình thường a.” Hắn cũng cầm lấy một chén, uống một ngụm lớn, “Mùi thơm thanh thuần như thế, khi lựa đậu cần nhẫn nại, khi rửa đậu cần sức ở cổ tay, khi ngâm đậu thì cần cẩn thận, khi nấu đậu cần canh lửa, chỉ thiếu một thứ cũng không được, càng không cần phải nói khi xay đậu cần vài phần nội lực... Chậc chậc, thật sự là có phúc, hoàng đế lão tử cũng chưa chắc có thể uống được loại sữa đậu nành tốn nhiều công sức như thế này.” Hắn cảm kích lại uống một ngụm lớn.

Có thần kỳ như vậy hay không? Làm sữa đậu nành thôi, có phải thứ gì khó khăn đâu... Lại nói tiếp, từ khi Khách Lộ đến đây, sữa đậu nành đều là hắn làm. Nội lực? Có phải sự thật hay không? “Tiểu Đinh a!”

Ta suýt nữa đem sữa đậu nành trong miệng phun ra hết. Không được, là cực phẩm sữa đậu nành, phun ra rất đáng tiếc, nuốt xuống nuốt xuống đi.

Ngẩng đầu. Bà mai vẻ mặt hiền lành mỉm cười. “Ai u, không vội không vội. Nhìn ngươi kìa.” Bà ngồi xuống bên người ta, “Ta là đến nói với ngươi chuyện Thạch công tử...”

Má ơi! Tha cho ta đi. Trời chỉ vừa sáng bà liền tới, bà không thấy phiền à!

Khách Hành một bên cười xấu xa, một bên tìm cái ghế gần đó ngồi xuống, một tay cầm bánh bao, một tay cầm sữa đậu nành xem kịch vui.

“...Thạch công tử kia...”

Ta vô cùng chán nản vừa ngẩng đầu, liền thấy Thạch Chước cất bước tiến vào. Ách, thiên ý...

“A, Thạch bộ khoái, đến ăn điểm tâm hả? Đến đến đến, ngồi bên này!” Khách Hành lập tức ra đón, còn thực biết điều dọn chỗ tốt.

“Ồ, Thạch công tử tới vừa đúng lúc. Kỳ thật...” Cứ như vậy, bà mối càng hăng say.

Thạch Chước nhìn ta một cái, lại mất tự nhiên quay mặt đi. Trường hợp như thế, ta chỉ có thể cúi đầu uống sữa đậu nành.

Đột nhiên, bà mai lập tức im bặt.

Hở, đã xảy ra chuyện gì? Ta ngẩng đầu, nháy mắt ngay cả hô hấp cũng ngừng. Mỹ mỹ mỹ... Mỹ nữ a!

Nhân gian tiên cảnh như thế nào mới có thể sinh ra tuyệt sắc như vậy? Nhìn xem làn da kia, tóc kia, dáng người kia! Ta sắp chảy nước miếng! Ổn định ổn định. Mỹ nữ như vậy, không đi đến bắt chuyện thì thật tiếc.

“Cô nương ăn điểm tâm hả? Mời vào bên trong!” Ta lập tức đứng lên, không quan tâm đến chân đau đớn, đi qua nói.

“Ừ.” Trên mặt của nàng không có một tia biểu tình.

Sao lại có cảm giác giống Khách Lộ nhỉ? Nhìn gần như vậy, càng đẹp hơn. Woa, ánh mắt thật xinh đẹp, giống như là trân châu đen, lông mi thật dài, môi cũng xinh đẹp, sao lại có mỹ nhân như vậy chứ!!!

Nàng quay đầu nhìn ta một cái, khó hiểu chớp chớp mắt.

Woa, không được, muốn hôn mê rồi! Ta là nữ nhân, thật sự là quá tốt! Nếu không dưới cái nhìn như vậy, không biến thành sắc lang mới lạ a! Oa ha ha, nhanh thừa cơ hội, chiếm tiện nghi một cái.

Ta nhẹ nhàng cầm tay nàng, “Cô nương, mời đi bên này.” Làn da thật trơn nha...

“Cẩn thận!” Đột nhiên có tiếng hét. Một sức mạnh cứng rắn đem ta kéo xa khỏi mỹ nhân.

Ta quay đầu. Là Khách Hành. “Huynh làm gì...” Ta còn chưa kịp mắng hắn phá hỏng chuyện tốt của ta. Hắn lại nói với mỹ nữ kia: “Giải dược.”

Mỹ nữ giật mình. “Ngươi...” Ánh mắt của nàng có một loại cảm xúc rất sâu rất sâu, “Ngươi ở chỗ này.”

“Giải dược.” Khách Hành không có trả lời nàng, chỉ là lập lại lời nói mới rồi.

Mỹ nữ dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta. Lập tức đưa ra một cái bình sứ.

Khách Hành nhận lấy, “Uống nhanh lên.” Hắn đưa cho ta.

Hả? Vì sao? Đột nhiên muốn ta uống cái gì? Giải dược?

“Cô trúng độc, ngốc tử!” Hắn bất mãn mở miệng, lập tức mở nút dán bình sứ, cứng rắn nhét vào trong tay ta.

Trúng độc? Ta thật sự không biết. Nhưng mà, ta rất nhanh liền hiểu được. Cơ thể của ta lập tức thoát lực, ngã xuống. Người đỡ ta là Thạch Chước.

Mỹ nữ liếc ta một cái. “Nếu nàng không trúng độc, ngươi không phải tính cứ tránh ta như vậy chứ?”

Thật đắng. Giải dược.

“Đúng.” Khách Hành thu hồi vẻ mặt trêu tức, ngoài dự đoán của mọi người nghiêm túc nói.

Mỹ nữ khẽ nở nụ cười. Quả nhiên là chim sa cá lặn a... Đã trúng độc, sao còn suy nghĩ việc này, chẳng lẽ kiếp trước ta là nam sao?

“Ta không sao. Thạch... công tử.” Ta thở ra. Cảm thấy không vô lực như vừa rồi.

Tay Thạch Chước cũng không buông ra. “Trên người cô còn có vết thương.” Vì sao lại cảm thấy hắn hình như ẩn ẩn có tức giận? Mỹ nữ trước mặt, ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ? Ta không khỏi hít một ngụm khí lạnh...

Ta chỉ đành đẹp mặt nhìn bốn phía, không khí hình như rất khẩn trương. Khách Ức, Khách Tùy đều có vẻ đề phòng.

“Ách. Mọi người sao lại không chào hỏi khách?” Ta cẩn thận mở miệng.

Mọi người đồng thời đem tầm mắt quăng về phía ta.

Khách Tùy nhìn ta nở nụ cười, Khách Ức vuốt trán thở dài, Khách Hành vẻ mặt kinh ngạc.

“Nàng vừa rồi mới hạ độc cô a. Cô còn muốn tiếp đón khách?” Khách Hành lớn tiếng nói.

Có sao? Ta nhìn vẻ mặt đáng sợ của hắn. “Là ta trước...” Phi lễ? Không phải, là động tay động chân? Nói như thế nào đây?

“Ta tên là Tần Tố. Thôn tính lục quốc chữ tần (Tần là họ của Tần Thủy Hoàng, người thống nhất lục quốc), tố trong tố bất tương thức (vốn không quen biết). Vừa rồi đã đắc tội, xin cô nương bao dung.” Mỹ nữ kia nhìn Khách Hành một cái, mở miệng nói với ta. Không phải ta nói gì, vô luận là ngữ khí hay là biểu tình đều không có thành ý. Nhưng mà, Tần Tố? Thật sự là tên hay.

“Không sao.” Ta cười cười, “Tần cô nương ngồi đi.”

Tần Tố cũng không khách khí. Tìm bàn ngồi xuống.

“Cô nương là bà chủ nơi này?” Nàng mở miệng hỏi ta.

“Đúng vậy.” Hình như cơ thể còn có chút tê dại. Độc gì thế nhỉ? Không mùi không màu, lợi hại như vậy.

“Ta muốn ở trọ.”

Ta mở lớn miệng nhìn mỹ nữ kia. Ở trọ?

“Nơi này của ta là tửu lâu, không phải khách điếm. Tần cô nương nếu muốn ở trọ, đầu phố có một khách điếm...”

“Ta muốn ở nơi này.” Tần Tố vẻ mặt lạnh như băng.

“Ngươi đừng cố tình gây sự.” Khách Hành lớn tiếng quát.

Tần Tố ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức nở nụ cười đẹp như hoa đào, hơi giảo hoạt, “Tốt, ta không ở nơi này. Ta đi khách điếm. Có điều, ngươi cứu được bà chủ ở nơi này, chỗ khác ta không cam đoan.”

“Ngươi...” Khách Hành nhíu mày.

Lợi hại. Uy hiếp nha! Nàng không phải có ý với Khách Hành chứ? Ừm, dường như rất thú vị đây. Tuấn nam mỹ nữ, tiết mục này ta thích.

“Kỳ thật, tiểu điếm trên lầu còn có mấy gian phòng trống, cô nương nếu không ngại, liền ở lại đi.” Ta cười mở miệng.

Tầm mắt mọi người lại một lần nữa tập trung trên người ta.

“Cám ơn cô.” Tần Tố ngẩng đầu, cười cười với ta. Mỹ nhân a... về sau mỗi ngày đều có thể thấy. Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu! Chút độc thì nhằm gì? Huống chi Khách Hành ở đây, cũng sẽ không gặp chuyện không may! Ta đã nhìn chán soái ca rồi, mỹ nữ đến thay đổi khẩu vị cũng được!

...

Ta đang đứng ở quầy vụng trộm vui mừng, Khách Lộ đã tiến vào.

“Đã về rồi.” Ta cười nói. Nhưng mà, đã trưa rồi. Hôm nay gặp gỡ phiền toái gì đây.

Khách Lộ gật gật đầu, nỗi khiếp sợ trên mặt vẫn chưa tan.

Ách... Cái kia... Son... dính ở trên mặt... quần áo cũng... các cô nương Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu là ác lang sao? Ta sai rồi, tha thứ cho ta, Khách Lộ. Khi nghĩ như vậy, ta phát hiện mình chạy tới trước mặt hắn, ngón tay sờ lên mặt hắn.

Khách Lộ sửng sốt một chút, nhẹ nhàng thối lui.

Lúc này ta cũng sửng sốt. Tay liền cứng ngay tại chỗ. Ta mà lại sờ mặt hắn? Trời ạ! Ta cũng không phải là… Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu... Không được, trấn định trấn định!“ Trên mặt huynh có son.” Ta cố gắng không cho mặt mình nóng lên, tùy ý nói.

Mặt hắn lập tức đỏ, “...” Hắn dùng tay áo chà sát mặt mình.

Dù sao cũng sờ qua rồi. Ăn đâu hũ liền ăn tới đáy luôn đi! Ta cười vươn tay, “Không phải nơi đó.” Woa, làn da thật tốt, có phải nam nhân hay không a?

Lúc này, hắn không có thối lui, chỉ có chút xấu hổ dời tầm mắt.

Thoạt nhìn thật ngoan ngoãn nha, so với lần đầu thấy hắn với dáng vẻ lãnh khốc cùng cao ngạo hoàn toàn không giống. Hắc hắc, hôm nay chiếm tiện nghi của hai mỹ nhân, thật vui vẻ, có lời rồi!

“Xong rồi.” Ta thu tay lại.

“Ừm.” Hắn có chút ngượng ngùng cười cười với ta.

“Aiz, lần sau ta sẽ cho Khách Hành đi. Bằng không huynh...” Ta quyết định chọc ghẹo hắn, vừa thở dài vừa nói.

Mặt hắn vừa khôi phục lập tức lại đỏ lên, hắn cúi đầu, tiếp tục chà mặt mình.

Ha ha. Ta có phải rất xấu không nhỉ?

“Bà chủ, ta có lời muốn nói với cô.” Khách Hành đột nhiên đi tới, phá sự tự kiểm điểm của ta.

“Cái gì?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ô, vẻ mặt nghiêm túc khó thấy nha.

“Nơi này nói không tiện.” Khách Hành thở dài.

Cái gì chứ? “Aiz, huynh thông cảm một chút, độc tố trong người ta còn chưa tiêu hoàn toàn, còn có chân bị thương, hành động không tiện, có việc gì nói ở nơi này cũng được mà.” Thần thần bí bí. Chậc... Chẳng lẽ muốn báo thù việc ta giữ Tần Tố ở lại?

Hắn nhếch cười. “Đây không phải là vấn đề lớn.”

Một khắc sau khi hắn nói xong, ta cũng không biết mình lại có thể dễ dàng bị ôm lấy như vậy. Lúc ấy, ta kinh ngạc đến mức không nói thành tiếng.

Chẳng chẳng chẳng lẽ, ta hôm nay đùa giỡn hai mỹ nhân, bây giờ phải gặp báo ứng? Ta trừng lớn mắt nhìn Khách Hành.

“Chúng ta đến bên kia tâm sự.” Hắn cười không có hảo ý với ta.

“Ta...” Ta không muốn hàn huyên với ngươi! Nhưng mà ta còn chưa nói ra miệng, hắn đã cất bước. Chẳng lẽ ta thật sự rất nhẹ sao? Vì sao mọi người đều có vẻ không tốn sức như vậy – giờ phút này ta nghĩ việc này làm gì?

Ta quay đầu, Khách Lộ khó hiểu nhìn ta. Không cần hiểu lầm a... Ta kỳ thật... Tiếp theo, ta nhìn thấy Thạch Chước từ cửa vào, ánh mắt hắn quả thực phức tạp kỳ quái đến cực điểm. Trời ơi... Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy!

...

Không phải thật chứ! Ta chớp chớp mắt, “Huynh vừa nói gì?”

Khách Hành vẻ mặt nghiêm túc. “Ta nói: Xin cô giả làm tình nhân của ta.”

Ta lập tức nở nụ cười, “Ha ha ha, nói đùa sao!” Ta xoay người đi.

“Ta nói thật!” Khách Hành giữ chặt ta.

“Bởi vì Tần Tố?” Ta quay đầu nhìn hắn.

Hắn dùng sức gật đầu. “Nàng đã điên cuồng đuổi theo ta hết chín tỉnh mười ba huyện! Cho nên, ngoại trừ làm nàng hết hy vọng, ta thật sự nghĩ không ra biện pháp khác.”

Nam nhân này không phải điên rồi chứ, bày đặt không cần mỹ nữ như vậy. “Vậy huynh cũng thực tế một chút a.” Ta thở dài, “Nhìn xem ta, nhìn lại Tần Tố. Huynh cùng ta là một đôi, ai tin a! Không bằng ta gọi là Nguyệt di giới thiệu cô nương cho huynh?”

Hắn lại nở nụ cười. “Cô sao phải coi nhẹ mình chứ? Tần Tố không phải ngốc tử, loại cô nương thanh lâu đó, nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra là đang diễn trò.”

“Ta diễn rất tốt sao?” Ta liếc hắn một cái.

“Không phải... Chỉ là ta cảm thấy, nếu là cô, Tần Tố hẳn sẽ tin tưởng.”

Cảm giác trong giọng nói của hắn có chút ưu thương, là ảo giác của ta sao? Còn có, những lời này có ý gì?

“Này, ta là cô nương gia a, chuyện này...” Ta nhíu mày.

“Cô lo lắng hôn sự cùng Thạch Chước.” Khách Hành nhíu mi.

“Làm gì có.” Ta trừng hắn, nhưng mà ta cũng không thể lấy loại chuyện này ra đùa a.

“Vậy không phải vừa lúc sao. Ta thoát khỏi Tần Tố, cô thoát khỏi Thạch Chước. Cho dù cô không muốn thoát khỏi Thạch Chước, không phải cũng có thể nhân cơ hội này thử xem tâm ý của hắn đối với cô ra sao. Vẹn cả đôi bên. Vạn nhất cô muốn gả cho Thạch Chước, đến lúc đó ta sẽ nói, là ta tương tư đơn phương, nhưng ngay cả như vậy, ta cũng không có cách nào yêu thương một cô nương khác. Thế nào, hoàn mỹ chứ!” Khách Hành tự tin tràn đầy nói.

Nghe cũng có vẻ hoàn mỹ. Nhưng mà...

“Bà chủ, cô đừng như vậy. Chỉ là diễn trò mà thôi! Chỉ cần Tần Tố đi rồi, mọi việc lại như cũ!” Khách Hành lại nói.

“Vạn nhất nàng không đi thì sao?” Cùng ngươi diễn cả đời a?

Nụ cười trên mặt Khách Hành tức thì biến mất, “Sẽ không... nàng sẽ không thể không đi...” Hắn tâm sự nặng nề mà mở miệng.

“Ta là nói vạn nhất!” Ta nhắc nhở hắn.

“Ta đây liền cưới cô a!” Hắn đứng đắn nói.

“Hm! Ta đi!” Ta lập tức xoay người.

Hắn đi lên vài bước, “Chỉ đùa một chút cho không khí sinh động thôi! Sao phải giận chứ!” Hắn lập tức bật cười, “Được không, bà chủ...”

Tại sao như vậy hả? Nhưng mà, kỳ thật cũng không có gì. Cùng lắm thì, diễn một chút thôi, trước kia cũng không phải chưa làm qua. Nhớ lúc trước khi nhàm chán, ta còn đi đến chỗ của Nguyệt di giả cô nương tiếp cận khách! Nhưng mà...

“Tần Tố sẽ không yêu quá hóa hận, hạ sát thủ với ta chứ?” Ta nhỏ giọng hỏi. Hôm nay ta đã cửu tử nhất sinh a.

Khách Hành nở nụ cười, “Việc này cô có thể yên tâm, nàng tuyệt đối sẽ không xuống tay với cô. Điểm ấy ta nắm chắc.”

Hiểu nàng như vậy?

“Ta thấy hay là...” Không an toàn, hay là quên đi.

“Khụ khụ, bà chủ...” Khách Hành đi lên, một tay chống tường phía sau ta.

“Gì vậy?” Nhìn mặt hắn không ngừng tới gần, ta nuốt nuốt nước miếng, nói.

“Ta hôm nay đến tột cùng là vì cứu ai mới bại lộ thân phận hả? Vì sao người kia ngay cả một chút đạo lý tri ân báo đáp cũng không hiểu thế?” Vẻ mặt hắn cười gian.

Vì sao người ngay cả khi cười gian cũng đẹp trai như vậy? Vì sao vào lúc này ta lại nghĩ đến chuyện này? “Ách... Biết rồi! Ta đáp ứng được chưa!” Ta một bên bất đắc dĩ nói, một bên cố gắng đẩy hắn ra.

“Thế này mới đúng chứ... Đinh nhi...” Hắn lập tức thay khuôn mặt tươi cười phong nguyệt khôn cùng, cộng thêm tiếng nói ngấy chết người.

Nổi da gà a. Ta cố gắng nặn ra nụ cười cứng nhắc.

“A! Không thích hợp với thiếu nhi!” Tiếng của Khách Ức.

Ta quay đầu, Khách Ức cầm cái chân gà, vẻ mặt cổ quái cười. Ta lập tức nghiên cứu một chút tư thế của ta cùng Khách Hành...

“Tiểu Ức, không phải như ngươi nghĩ...” Ta cố gắng đẩy Khách Hành ra, giải thích.

Nhưng mà như vậy ta liền thuận thế bị Khách Hành ôm ở trong lòng.

“Tiểu Ức, đúng như ngươi nghĩ vậy.” Tiếng của Khách Hành trên đỉnh đầu, trêu tức mà sung sướng. Hắn lại nhẹ giọng cười nói, “Đinh nhi, ân cứu mạng rất lớn.”

Mặt thật nóng, tim đập thật nhanh, hô hấp cũng không thuận... Ta cảm thấy mình chịu thiệt lớn rồi, thật sự là không nên đáp ứng hắn. Aizz, trên đời nợ nhân tình là thảm nhất!

Ta quay đầu gượng cười với Khách Ức.

Khách Ức cắn chân gà, mắt lóe sáng, “Vậy không quấy rầy.” Hắn cười, lại nhìn nhìn Khách Hành, “Khách Hành ca ca, con người của ta không có ưu điểm gì khác, chỉ có rất nghĩa khí, ta nhất định sẽ chiếu theo những gì ta nghĩ đi nói với mọi người. Yên tâm đi!”

“Không uổng công ta làm nhiều thức ăn ngon cho ngươi, giao cho ngươi.” Khách Hành xấu xa cười.

Hai người cười gian cáo biệt.

Sao ta càng ngày càng cảm thấy mình bị lừa. Ta ngẩng đầu nhìn Khách Hành. Vì sao lại đẹp trai gian trá như vậy a? Tần Tố thật đáng thương... Thật kì quái nha. Lại có thể thích người như thế. Chẳng lẽ là: nam không xấu nữ không thương? Không thể nào?

Khách Hành cúi đầu nhìn ta, cười vô cùng ngây thơ.

Cũng không phải rất xấu a? Đến tột cùng là coi trọng hắn điểm nào? Nhưng là, vì bỏ rơi cô nương mình không thích mà chiêu tệ hại gì cũng xài hết, quả nhiên là vô tình a... Có phải là: Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình không? Aiz, ta nghĩ nhiều như vậy để làm gì chứ? Quản cái gì nước chảy hoa rơi chứ, tóm lại ngày tháng sau này của ta, nhất định sẽ rất khó qua... Nhất định là báo ứng, thật hối hận, chọc ghẹo mỹ nhân là việc không thể thực hiện nha...

Aiz...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện