Một kết thúc khác

(Tác giả: tuy rằng là phế cảo, cá nhân ta nghĩ bỉ chính văn còn vui hơn, thế nên đã viết)

~

Vừa hồi phủ, Thẩm Yên Thanh liền ra nghênh đón – phái thủ hạ ra ngoài tìm kiếm trong các trà lâu tửu quán thượng hạng Dương Châu, cả kỹ viện cũng tìm, chính là không nghĩ được bọn họ trên phố chợ dạo quanh ăn mì.

“Làm sao?” Tô Mộ Tình phát hiện ra thần sắc hắn khác thường, bảo Mặc Nhan trở về phòng trước. Thẩm Yên Thanh trước mặt luôn băng lãnh tựa Thái sơn thì ra cũng có những lúc không biết phải làm sao. Chỉ nghĩ cũng biết, tất đã phát sinh đại sự.

Thẩm Yên Thanh lấy một phong thư ra đưa trước cho Tô Mộ Tình, nói: “Khoái mã Lạc Huyền Sơn Trang đến báo, Nam Cung thiếu chủ có chuyện.”

Tô Mộ Tình biến sắc, xé sáp phong, nhìn lướt qua một lần, cả hai chân mày đều nhướn lên, trầm ngâm nói: “Tá thi hoàn hồn? Trò bịp gì đây? Nam Cung làm sao mà chết?”

Thẩm Yên Thanh vẫy gọi kẻ đưa tin sang. Là một thanh niên thấp gầy, tất cung tất kính hành lễ với Tô Mộ Tình, nói: “Tiểu nhân Lý Bộ, phụng mệnh Lạc lão trang chủ đến đây báo tang.”

Tô Mộ Tình dở khóc dở cười, nói: “Thọ thần Lạc lão tiền bối sắp đến, loại tiết mục này chẳng nhẽ không phải là điềm xấu?”

Lý Bộ sa sầm, nghiêm mặt nói: “Tô lâu chủ nhất định đã hiểu lầm. Nam Cung thiếu chủ bảy ngày trước đã phục nhầm cỏ độc, không chữa được đã mệnh vong. Lạc lão trang chủ thập phần đau xót, lại không nghĩ rằng Nam Cung thiếu chủ tựa hồ còn lưu luyến thế gian, rốt cuộc hồn vất vưởng trên thân người sống. Lạc lão trang chủ cho rằng Tô lâu chủ là hảo hữu tri giao của Nam Cung công tử, nên đặc phái tiểu nhân đến thỉnh Tô lâu chủ trở về hỗ trợ.”

Tô Mộ Tình hai mươi mấy năm qua mới lần đầu nghe đến chuyện bàng môn như thế, dẫu có phát sinh trên người hảo hữu của mình, hắn nhất thời cũng khó lòng đau xót, hiếu kỳ nói: “Không thỉnh người siêu độ sao?”

Lý Bộ đáp: “Đã thỉnh Hư Tịch đại sư của Bạch Vân Tự, nhưng vị đại sư này tính tình rất gàn dở, quyết liệt nói Nam Cung thiếu chủ hồn phách chưa rời thân xác, thế nhưng xác thì đã lạnh. Người bị nhập hồn kia lời nói cử chỉ lại giống Nam Cung thiếu chủ như đúc. Lạc lão trang chủ thực sự không còn cách nào, mới đến thỉnh cầu Tô lâu chủ.”

Tô Mộ Tình khóe miệng bắt đầu co giật, cùng Thẩm Yên Thanh nhìn nhau, hỏi: “Y đến tột cùng là hồn phách bám trên người ai?”

Lý Bộ ngập ngừng miệng, cứ do dự mãi, tựa hồ như hạ thiên đại quyết tâm, mới dằn giọng xuống nói: “Là…bám vào người Lạc tiểu thư.”

“Cái gì?” Không chỉ Tô Mộ Tình, ngay cả Thẩm Yên Thanh từ trước đến nay lãnh tĩnh tiết chế cũng sửng sốt vạn phần, sau khi phục hồi tinh thần liền lệnh nha đầu thu xếp hành trang lên đường —- Chuyến đi Tịnh Châu, vốn không hề nằm trong kế hoạch, đã bị quái sự bất ngờ xảy ra biến thành nhất thiết.

Nếu đi nhanh sẽ mười ngày nửa tháng, lâu thì vài tháng. Hai người họ đang lúc mật thiết keo sơn, dĩ nhiên luyến tiếc rời xa. Cho nên, Mặc Nhan biến thành mèo, được Tô Mộ Tình giữ trong áo choàng, quất roi thúc ngựa, phi đến Tịnh Châu.

Chỉ là, Tô Mộ Tình không ngờ được, chuyến đi này lại mang Mặc Nhan đến sinh tử kiếp số của y.

~

Tịnh Châu thành ngoại – Lạc Huyền Sơn Trang

Lạc Vân Thiên trông già đi rất nhiều, đã không còn vẻ đĩnh bạt tiêu sái như xưa, tóc cũng điểm bạc – bá chủ oai phong một  vùng Giang Bắc ngày nào giờ đây chỉ là một phụ thân lo âu phiền muộn.

Lễ nghĩa xong, Lạc Vân Thiên tự mình mang họ đến khuê lâu của tiểu thư.

Suốt đường đi không lên tiếng, dẫu Tô Mộ Tình có là một kẻ lãnh tĩnh điềm nhiên cũng bị sự kỳ quặc dị thường này khiến đầu óc không thể thấu hiểu. Mặc Nhan chóng đã hay chuyện, trên đường đi lặng lẽ nắm lấy tay hắn.

Vào đến viện lạc hoa mộc xanh thẫm của Lạc Thanh Dung, hành lang uốn lượn chín khúc, tiểu kiều lưu thủy, thanh u mà riêng biệt. Chỉ có điều, tiếng hô hoán yêu kiều từ trên lầu truyền xuống đã hủy hoại một phen mỹ cảnh —–

“Mộ Tình! Huynh đến rồi!”

Lạc Thanh Dung trong bộ dạng giống hệt Nam Cung Ngưng thường ngày gặp hắn, so chiêu ào ạt, liền từ lan can xoay người nhảy xuống, dọa đến nỗi tóc Lạc Vân Thiên phải dựng thẳng lên, phi thân vút qua tiếp được nhi nữ, mắng: “Con không có võ công, hồ nháo cái gì?”

Lạc Thanh Dung tránh xa lão, nói: “Lạc bá phụ, đã nói bao nhiêu lần ta là Nam Cung Ngưng, không phải con gái ngài.”

Lạc Vân Thiên giận đến râu vểnh loạn lên, nói: “Ta mặc kệ ngươi là ai, nhưng thân thể kia là của con gái ta không sai, hồn phách ngươi đừng mơ tưởng tổn thương nó.”

Lạc Thanh Dung cau mày, nói: “Ông nghĩ ta tự nguyện bám vào người nữ nhi của ông? Bộ dạng này ngay cả hoa chân múa tay còn không được! Huống hồ, ta một đại nam nhân phải suốt ngày mặc những…phế vật rườm rà phiền toán như thế, sao ông không tự mình mặc vào mà xem!”

Thần sắc hồn nhiên kia cũng tương tự Nam Cung Ngưng. Mặc Nhan không khỏi nhìn mà choáng váng, lẩm bẩm nói: “Nam Cung đại ca cư nhiên biến thành nữ nhân…”

Tô Mộ Tình xoa xoa đầu của y, quay sang nơi khác cười khanh khách. Lạc Vân Thiên tức giận đến run người, kéo kẻ duy nhất phản ứng bình thường là Mặc Nhan – kỳ thực đã bị dọa đến ngẩn người – ra kể khổ: “Ngươi xem, ngươi xem, nữ nhi ngoan hiền ta nuôi dưỡng suốt mười tám năm cư nhiên biến thành như thế này, gia môn bất bạnh, gia môn bất hạnh mà!”

“Lạc bá phụ, ta tốt xấu gì cũng là con nhà gia thế, sánh với nữ nhi của ông cũng không tính là trèo cao chứ?” Lạc Thanh Dung sải bước tiến đến, tư thế bước đi cũng hoàn toàn là bộ pháp của nam nhân, phối với dáng người cùng khuôn mặt diễm nhược mận đào của nàng, tương phản đến mức khiến người câm nín.

Lạc Vân Thiên rướn cổ ra, nói: “Nhi nữ nhà ta gả cho người không gả cho quỷ, ngươi có từ âm tào địa phủ bò lên đây cũng với không với tới nó!”

Lạc Thanh Dung hừ lạnh một tiếng, nhìn Mặc Nhan từ trên xuống dưới, nhãn thần mười phần quái dị. Mặc Nhan bị nàng nhìn chằm chặp đến run cả da đầu, sợ hãi mà gọi: “Nam Cung đại ca, huynh không nhớ ra ta sao?”

Mắt Lạc Thanh Dung sáng lên, vỗ vai y cười bảo: “Đương nhiên là nhớ! Tiểu Mặc Nhan, đi cùng với Tô đại ca của ngươi đến đây sao?”

Mặc Nhan kinh ngạc gật đầu, Tô Mộ Tình bên kia cười xong lại một tay kéo y ôm lấy, ho khan vài tiếng, nói: “Nam Cung, kỳ thực ngươi thế này cũng không tệ. Gia đại nghiệp đại, xinh đẹp thiên tiên, chỉ cần học được tam tòng tứ đức, tương lai không sợ không tìm được lang quân như ý…Phụt, ha ha ha!”

Lạc Thanh Dung trừng mắt lạnh lẽo nhìn hảo hữu đang có chút hả hê, trầm giọng nói: “Huynh đến đây là gây thêm phiền ư? Còn không kéo ta ra khỏi người nàng! Huynh đừng quên Lạc lão đầu muốn gã nữ nhi của lão cho ai!”

Tô Mộ Tình không cười nổi, trong đầu khẩn cấp hiện ra cảnh tượng kinh khủng khiến sắc mặt hắn tái xanh – chớm nghĩ đến mình sẽ cùng Nam Cung Ngưng kết làm liên lý, sau lưng truyền đến trận trận ớn lạnh. Nam Cung Ngưng hiển nhiên cũng cực kỳ không vui, ánh mắt “nàng” trừng lên trong mắt Tô Mộ Tình nhìn rất giống của một con ếch.

[43: Liên lý (连理): những cành từ các cây khác nhau đan xen, ý nói sự hòa hợp tốt lành, còn có nghĩa là nên duyên phu thê.]

Dĩ nhiên, đấy không phải là trọng điểm. Trọng yếu nhất, là sẽ khiến Tiểu Mặc Nhan thương tâm. Đó là việc hắn bất luận thế nào cũng phải tận lực mà tránh.

“Lạc lão trang chủ!”

[44: Ngay sau đoạn này có một câu dài khuyết từ, tối nghĩa. Tuy nhiên đại ý có thể đoán được rằng Tô Mộ Tình muốn Lạc trang chủ dẫn đi xem thi thể Nam Cung Ngưng.]

Lạc Vân Thiên vội vã gật đầu, dẫn bọn họ đến viện bên cạnh. Lạc Thanh Dung cũng muốn đi cùng, trên đường đi còn có chút bất mãn, thầm thì nói: “Đặt tại nơi nữ nhi của ông không được sao, hành sự cũng tiện lợi, giờ thì hảo rồi, nhìn thân thể của chính mình còn phải chạy tới chạy lui”

“Nam nữ thụ thụ bất thân, há có thể ở chung một phòng?” Lạc Vân Thiên cương lên bộ mặt đáng ghét, khẩu khí vừa rắn vừa lạnh. Lạc Thanh Dung tấm tắc vài tiếng, nói: “Ông còn sợ một cỗ thi thể phi lễ nhi nữ sao? Nếu muốn phi lễ nàng, ta hiện tại bất cứ khi nào cũng có thể…”

Lạc Vân Thiên vung tay cao lên, rồi lại vô lực buông xuống, mặt mày dúm dó — đối phương khiến ông giận lại đang chiếm thân thể của con gái, muốn đánh cũng đánh không xong, mắng cũng vô ích.

Mặc Nhan nhịn không được, muốn bật cười, lại sợ làm đau lòng người kẻ phải bám hồn lên thân người khác, liều mạng mà mím chặt môi đến nỗi mặt mày đỏ ửng. Tô Mộ Tình vỗ vỗ khuôn mặt y, liếc mắt nhìn nữ nhân kia, đầy thâm ý khác.

Lạc Thanh Dung đang lải nhải trên đường đi vừa thấy thi thể Nam Cung Ngưng liền ngưng bặt, mắt hạnh tựa như thu thủy  rưng rưng dừng lại ở người nằm trên giường, trong đôi ngươi tràn đầy uẩn ức. Mặc Nhan nghĩ rằng “nàng” chịu đả kích quá độ, thoải mái nhẹ nhàng nói: “Nam Cung đại ca, huynh…đừng quá khổ sở, Mộ Tình nhất định sẽ có biện pháp.”

“Không có”, dường như có ý muốn đối nghịch lại y, Tô Mộ Tình đang kiểm tra thi thể, không ngẩng lên mà buông một câu. Mặc Nhan phẫn nộ nín bặt. Lạc Thanh Dung cũng không thuận theo, không buông tha mà làm khó Tô Mộ Tình: “Có kẻ làm huynh đệ như huynh sao? Mặc Nhan hảo tâm như thế, huynh hà tất gạt bỏ hy vọng của y?”

Tô Mộ Tình lạnh lùng lướt mắt nhìn sang, Lạc tiểu thư bị hồn quỷ của Nam Cung bám vào lần thứ hai nín bặt.

Lấy túi ngân châm ra, châm vào đại huyệt toàn thân Nam Cung Ngưng, gương mặt tuấn lãng của Tô Mộ Tình căng thẳng, không khí trong phòng tựa hồ như đông lại. Tháng tư cuối xuân lại lạnh đến run người.

“Thế nào?” Lạc Vân Thiên nín thở, cẩn cẩn dực dực mà hỏi. Giữa hai mày Tô Mộ Tinh hiện lên ba vết hằn, lặng lẽ im tiếng, lắc đầu.

“Không cứu được ư?” Mặc Nhan tiến đến nắm lấy tay áo hắn, nhỏ giọng hỏi. Tô Mộ Tình quay lại cười với y, đột nhiên tát một cái lên mặt Nam Cung Ngưng, người khác còn chưa phản ứng, Lạc Thanh Dung đã nhảy dựng lên, kêu to: “Họ Tô kia! Huynh còn đối với người chết mà hạ độc thủ?”

Tô Mộ Tinh mặc kệ nàng, thu lại ngân châm. Hướng về Lạc Vân Thiên chắp tay, nói: “Vãn bối còn có chỗ khó hiểu, muốn thỉnh giáo Lạc lão trang chủ, có thể nào phiền người một cuộc chuyện trò?”

Lạc Vân Thiên cư nhiên không có lý lẽ nào cự tuyệt. Mặc Nhan ở phía sau thúc thúc Tô Mộ Tình, hắn hiểu ý, vươn tay mang y sang bên cạnh mình, ý bảo muốn y đi cùng. Lạc Thanh Dung tự động cũng muốn đi theo, lại bị Tô Mộ Tình trêu tức một câu: ” ‘Lạc tiểu thư’ vẫn là về khuê phòng  đánh đàn thêu hoa thì tốt hơn.” Bị Lạc lão trang chủ phái người áp đi, nàng dậm chân tức tối.

~

Thư phòng.

Hương trà thoang thoảng, Lạc Vân Thiên vẫy tay lệnh hạ nhân lui xuống, một người luôn luôn can trường rốt cuộc cũng không nhẫn được mà than thở, ý loạn tâm phiền.

Tô Mộ Tình nhấp ngụm trà thông cổ, trầm ngâm chốc lát, nói: “Lạc lão trang chủ, việc này cũng không thể là không xoay chuyển được.”

Lạc Vân Thiên thở dài một tiếng: “Không giấu gì Tô hiền điệt, ta nguyên là định đem Dung nhi gả cho ngươi, chỉ là nó bây giờ như thế, hảo hảo cô nương lại bị một nam nhân nhập hồn…”

“Lạc lão trang chủ,” Tô Mộ Tình ngắt lời lão, “Ưu ái như thế, vãn bối thẹn không dám nhận, chỉ là vãn bối đã có người chung thân trọn kiếp, đã phụ một phen hảo ý của Lạc lão trang chủ, thỉnh thứ lỗi.”

Mặc Nhan lấy làm sợ hãi, hắn nói người chung thân trọn kiếp, là ai? Đôi mắt hạnh đào trong suốt nhìn Tô Mộ Tình day dứt không thôi, kẻ kia đáp lại hắn bằng nhãn thần ám muội bất minh, tiếp tục hỏi Lạc Vân Thiên: “Nam Cung là chết thế nào?”

Lạc Vân Thiên đáp: “Thầy thuốc chẩn đoán y đã ăn nhầm Tử hội diệp, loại thảo mộc này độc tính cực mạnh. Nam Cung hiền điệt chỉ trong ba khắc đã độc phát thân vong, ngay cả “Diệu Thủ Tru Vô Thường” Nhạc thần y cũng thúc thủ không đối sách.”

Tô Mộ Tình “À” một tiếng, lại hỏi: “Vậy, ai đã phát hiện ra Nam Cung trúng độc?”

Lạc Vân Thiên suy nghĩ, đoạn nói: “Là Tiểu Nguyệt, nha đầu thân cận của Dung nhi.”

“Nàng ta hiện đang ở đâu?” Tô Mộ Tình truy vấn, mắt hơi nheo lại, Lạc Vân Thiên khó hiểu nói: “Còn đang ở bên cạnh hầu hạ Dung nhi.”

Phái một gia đinh đi gọi Tiểu Nguyệt đến đây, thoạt trông nàng là một nha đầu linh lợi, ung dung trầm ổn, nói năng khúc chiết rành mạch, đem chuyện Nam Cung ngày đó trúng độc kể sơ lược lại một lần, nghe qua không chút sơ hở. Tô Mộ Tình hỏi vài chi tiết đều có thể nhất nhất đối đáp. Tô Mộ Tình cười mỉm nhìn nàng, đột nhiên không đầu không cuối mà hỏi một câu: “Tiểu thư nhà ngươi liệu có ý trung nhân hay không?”

Tiểu Nguyệt sửng sốt một chút, ngoan ngoãn vâng lời, bảo: “Nô tỳ không biết”

“Tô hiền điệt.” Lạc Vân Thiên khó chịu, nói: “Dung nhi từ nhỏ dưỡng trong khuê các, cửa trước không ra cửa sau không tới, há lại tùy tiện cùng người gần gũi thân mật?”

Tô Mộ Tình cười nhạt, nói: “Vãn bối đã thất lễ, xin thứ tội.”

Lạc Vân Thiên khoát khoát tay, ý bảo hắn không nên phiền lòng, sai Tiểu Nguyệt lui xuống, dứng dậy nói: “Sắc trời không còn sớm, thỉnh Tô hiền điệt quá bộ đến Lạc Huyền Đường, nhượng lão phu vì các ngươi thiết yến nghênh đón.”

Tô Mộ Tình khách sáo vài câu, kéo Mặc Nhan u sầu đến miệng phụng phịu hồ lô, theo Lạc Vân Thiên đi đến Lạc Huyền Đường.

~

Sớm hôm sau, Mặc Nhan chỉ ngủ được nửa giấc lại nhớ đến chính mình đang ở tại Lạc gia làm khách, cũng không có ý muốn nằm mãi trên giường, vực dậy tinh thần đứng lên, ngáp mấy cái rồi thay hảo y phục, rửa mặt xong, mơ mơ màng màng mà ra cửa.

Hoa đào rơi rụng, nhưng mẫu đơn thược dược đều đang nở rộ. Mặc Nhan không chút để vào mắt mà lướt nhanh một vòng trong sân, chặn một nha đầu đang đi ngang, hỏi hành tung Tô Mộ Tình bèn được cho hay Tô lâu chủ tinh mơ đã cùng Lạc trang chủ đến Bạch Vân Tự thỉnh Hư Tịch đại sư. Chúng yêu tinh đối với hòa thượng đạo sĩ trời sinh có vài phần e dè, Mặc Nhan đành ngoan ngoãn ở lại khách viện đợi chờ, dùng xong điểm tâm sớm lại ngồi ở lương đình ngắm hoa, chỉ chốc lát đã mê man trầm ngủ.

Giữa mông lung cảm nhận được có người ôm mình lên, khí tức thân thuộc cùng nhịp tim đập kia khiến y an tâm vô cùng, vương tay ra ôm lấy cổ người ấy, miệng mơ hồ hỏi: “Mộ Tình… huynh gặp Hư Tịch đại sư rồi sao?”

“Ừm” Tô Mộ Tình ôm y trở về phòng, ngồi bên cạnh giường, để Mặc Nhan ngối đầu lên chân mình, cúi người hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

“Trên người huynh có mùi phần hương trong tự viện.” Mặc Nhan lắc lắc đầu, nỗ lực khiến bản thân thanh tỉnh, cau mày nói: “Ngửi không hay.”

Tô Mộ Tình lấy một bộ y phục sạch sẽ mà thay đổi, vừa thay vừa hỏi: “Ngươi nghe thấy loại vị đạo này sẽ khó chịu ư?”

“Nếu ngửi hơn nữa sẽ hiện nguyên hình” Mặc Nhan ngồi dậy, “Bất quá, so với trần hương có nhẹ hơn, ta vẫn chịu đựng được.”

Tô Mộ Tình thắt xong y đái, vuốt nhẹ hai gò mà y, ôn nhu nói: “Vậy, pháp sự buổi tối, ngươi không nên đi.”

Mặc Nhan lắc đầu, ngượng ngùng nhoẻn cười, nói: “Ta muốn cùng huynh.”

Vất vả lắm mới khiến huynh thật tâm đối đãi, ta dù chỉ một chốc cũng không nguyện cùng huynh xa rời.

~

Đêm xuống rất nhanh. Chúng gia đinh phó dịch của Lạc Huyền Sơn Trang theo mệnh lệnh của lão trang chủ, ai cũng không được phép tiếp cận đình đặt thi thể của Nam Cung Ngưng. Thiên viện rộng lớn như thế lại vắng lặng chết chóc. Trong đình, bốn góc đốt lên bốn ngọn nến, vài đạo bùa chú dán trước giường, vầng sáng đỏ thẫm mù mờ tựa như chỉ dệt kết lại giữa những lá bùa, hình thành nên một trận pháp kì dị.

Trong ốc, Nam Cung Ngưng vô tri vô giác được đặt nằm ngang, đứng thẳng là năm người: Hư Tịch đại sư, Lạc Vân Thiên, Lạc Thanh Dung, Tô Mộ Tình, cùng Mặc Nhn vẫn nép mình phía sau hắn.

Tô Mộ Tình thần sắc bình tĩnh, Mặc Nhan sợ hãi rối bời, Lạc Vân Thiên mặt chau mày ủ, Lạc Thanh Dung mỹ mục uất hận, Hư Tịch đại sư nghiêm túc lẫm liệt, còn có một kẻ mặt không chút biểu cảm – Nam Cung Ngưng.

Không biết vì sao mà ước ao được rời khỏi thi thể vốn lạnh như băng kia, Mặc Nhan quyết dằn sợ hãi trong lòng xuống, căn bản không dám nhìn tướng mạo Hư Tịch đại sư, rất sợ hãi nhất thời vô ý sẽ khiến đối phương tức giận. Tô Mộ Tình vỗ nhẹ sau vai y, thấp giọng bảo: “Trận pháp này chỉ là bày vẻ thế thôi, không phải thực sự thu lại hồn phách của Nam Cung, ngươi đừng sợ.”

Mặc Nhan hồ nghi ngẩng mặt lên nhìn hắn, hỏi: “Nam Cung đại ca còn cứu được sao?”

Tô Mộ Tình gật đầu, chuyển hướng sang Hư Tịch đại sư, “Thỉnh đại sư hành pháp.”

Hư Tịch niệm xong a di đà phật, cởi phật châu trong tay ra, bắt đầu niệm chú, trận pháp dưới chú ngữ của lão dần dần sinh sôi, tựa hồ như đang sống, tơ hồng quang quyện ra, tượng như kém tằm mà kết lại dày đặc xung quanh Nam Cung Ngưng, khói hương âm trầm lay động, tràn ngập mọi ngõ ngách trong gian phòng. Kẻ đứng trong phòng cũng bị quầng sáng đỏ sậm phủ lên, không khí cô đặc đến mức không thở được.

Lạc Thanh Nhung nhíu nét mày ngài, nhìn đám tơ quang kia trói quanh Nam Cung Ngưng ngày càng chặt, rốt cuộc nhịn không được mà bật ra: “Làm gì vậy?”

Tô Mộ Tình đáp: “Ta phải mang thi thể y về Dương Châu, vì phòng yêu ma quỉ quái trên đường, nên thỉnh đại sư làm phép trói hồn y.”

Lạc Thanh Dung thất kinh nói: “Vì sao phải mang y… mang cơ thể của ta về Dương Châu? Ta cũng muốn đi!”

“Nàng?” Tô Mộ Tình miễn cưỡng nhìn nàng một cái, cau mày hỏi: “Ta sao phải dẫn nàng?”

Lạc Thanh Dung kêu lên: “Huynh lẽ nào muốn ta cả đời phải bám trên người nữ nhân này?”

Tô Mộ Tình cười lạnh: “Diễn thật là giống, đã phiền nàng phải khổ tâm mà giả mạo một kẻ ngu ngốc nàng yêu.”

Lạc Thanh Dung sắc mặt trắng bệt, tê dại nói: “Huynh không tin ta? Ta thật là Nam Cung Ngưng a!”

“Thật sao?” Tô Mộ Tình khóe môi hơi cong lên, đôi  ngươi thâm thúy không có chút tiếu ý nào, mỉa mai nói: “Ta lại muốn xem nàng mạnh miệng đến khi nào!”

Không đợi mọi người minh bạch ý tứ của hắn, Tô Mộ Tình tuốt kiếm khỏi vỏ, một kiếm hướng về ***g ngực thi thể Nam Cung Ngưng đâm tới!

“Không được!” Lac Thanh Dung bổ nhào đến như thể phát điên, “Huynh không được thương tổn y!”

Tay áo dài của Hư Tịch đại sư nổi gió, bắn một viên phật châu “đanh” một tiếng trấn ngay giữa trận pháp, tầng tầng tia sáng trói quanh Nam Cung Ngưng như hoa rơi mà nhẹ nhàng cởi bỏ. Trường kiếm trong tay Tô Mộ Tình cũng theo trận pháp triệt thoái mà cũng mất đi kiếm quang. Mọi người tập trung nhìn vào, nguyên lai chỉ là một cành liễu.

Lạc Thanh Dung đã gục xuống bên giường, cả người bao bọc lấy phía trước Nam Cung Ngưng, hai mắt đăm đăm nhìn thứ trong tay hắn.

“Thủ thuật che mắt mà thôi, đã khiến Lạc cô nương sợ hãi.” Tô Mộ Tình vứt cành liễu kia đi, nhìn nàng cười mỉm: “Bây giờ, có khả dĩ giải khai dược tính trên người huynh đệ ngốc của ta không?”

Lạc Thanh Dung như bị sét đánh, ngây người một lát, mấp máy môi nói: “Huynh làm sao nhìn ra được?”

Tô Mộ Tình chậm rãi nói: “Nàng chưa bao giờ gặp qua Mặc Nhan, cho nên có giả trang giống Nam Cung Ngưng đi nữa, hôm qua vừa thấy y không thể nhận ra, đã lộ đủ  nội tình.”

Mặc Nhan nhìn Lạc Thanh Dung một cái, nhớ lại ngày hôm qua gặp gỡ nàng đã chần chừ, bèn lặng lẽ gật đầu.

“Nam Cung dĩ nhiên đã nói với nàng rất nhiều chuyện liên quan đến ta, nhưng y sẽ không nói cho nàng biết quan hệ giữa ta và Mặc Nhan.” Tô Mộ Tình kéo mặc Nhan lại gần, nói: “Mặc Nhan chưa bao giờ gọi “Tô đại ca”, y cũng không phải bằng hữu của ta, y —- là ái nhân của ta.”

Như thể một tảng đá lớn nổ tung khiến tầng trời dậy sóng, không chỉ có Lạc Vân Thiên thốt lên sửng sốt, ngay cả Hư Tịch đại sư vốn thờ ơ lạnh lẽo cũng không nhịn được mà cau mày. Lạc Thanh Dung thảng thốt nhìn hắn, lệ ứa đầy gương mặt, nức nở nói: “Huynh khả dĩ nói cho người khác biết, y là ái nhân của huynh. Còn ta, ngay cả len lén nhìn chàng cũng không được.” Ánh mắt si mê quay lại hướng về Nam Cung Ngưng, dịu mềm như cỏ mà cầm lấy bàn tay vô tri vô giác của người kia, “Cha vẫn muốn đem ta gả cho Tô lâu chủ, ngay cả chàng cũng bảo rằng hắn có thể khiến ta hạnh phúc. Nam Cung, ta đã chán ghét bị chàng đối xử vô tình như thế…”

Lời đang nói ra đã tan biến trong trận trận thổn thức, Lạc Thanh Dung gục xuống bên giường, ứ nghẹn mà khóc. Cả phòng vắng lặng như tờ, không ai dám lên tiếng. Hồi lâu, Lạc Vân Thiên run giọng hỏi: “Dung nhi, người con thích, nguyên lai là Nam Cung sao?”

Lạc Thanh Dung khóc đến nỗi không nói nên lời. Tô Mộ Tình tiến lên một bước, cao giọng nói: “Lạc lão trang chủ, lệnh ái nếu đã có lòng tương hợp, ngài hà tất phải làm khó nàng? Không bằng thành toàn một đôi hữu tình, cũng xem như lễ mừng thọ thần, đã hỉ càng thêm hỉ.”

Lạc Vân Thiên hẳn thảng thốt không ít, lùi về sau mấy bước, ngồi phịch xuống cạnh bàn, lẩm bẩm: “Dung nhi…. cha thầm nghĩ chọn cho con điều tốt nhất… nhưng không nghĩ tới đã bức con thành như vậy….”

Mặc Nhan mũi có chút cay cay, đồng thời cũng vì dũng khí của Lạc Thanh Dung mà cảm động — một tiểu thư khuê các, cẩm y ngọc thực, nuông chiều từ bé, lại có thể cược cả danh tiết cùng thể diện của mình, giả dạng làm một người bị quỉ hồn nam nhân xâm nhập. Trước nhất là khiến bọn nam nhân khắp thiên hạ chùn bước, thứ hai buộc người trong lòng nàng khi tỉnh lại phải cưới nàng. Bằng một nữ lưu mềm yếu như nàng, phá phủ trầm chu như thế, chẳng phải cần nhiều dũng khí cùng quyết tâm lắm sao?

[45: Phá phủ trầm chu: đập nồi, dìm thuyền. Tích từ việc Hạng Vũ đem quân đánh Cự Lộc. Sang sông rồi thì dìm hết thuyền, đập vỡ hết nồi niêu để quân sĩ thấy không còn đường lùi mà quyết đánh đến cùng. Ở đây, ý nói đến ý chí sắt đá kiên cường của Lạc Thanh Dung.]

Y lặng lẽ vươn người sang kề vào tai Tô Mộ Tình, khẽ nói: “Lạc tiểu thư thật lợi hại.”

Tô Mộ Tình gật đầu, đúng thế, yêu thương đậm sâu, liều kĩnh bất kỵ, tựa như tiểu Mặc Nhan của hắn, khiến người khâm phục.

Lạc Vân Thiên rốt cuộc đúng là nuông chiều nhi nữ. Dẫu đối mặt sự tình hoang đường như thế cũng không đành lòng hơn là trách móc, thấy nữ nhi khóc đến thương tâm, thực sự không nỡ mà rắn mặt giáo huấn nàng. Tô Mộ Tình trông sắc mặt mà nói, tiến lên thi lễ: “Có thể lọt vào mắt xanh của lệnh ái, thật là phúc của Nam Cung huynh đệ, vãn bối hôm nay cả gan, thay mặt Nam Cung huynh đệ hướng về Lạc lão trang chủ cầu hôn.”

Lạc Vân Thiên còn đang chần chừ, Lạc Thanh Dung ngẩng lên, hai mắt đẫm lệ, dịu dàng gọi: “Cha—”

Nước mắt nhi nữ đau xé tâm can, Lạc Vân Thiên lập tức mềm giọng, than thở: “Cha đành đáp ứng con, nhanh cho y uống giải dược đi.”

Tô Mộ Tình mãn nguyện gật đầu, đánh mắt sang Nam Cung Ngưng hãy còn đang chết giả — Tuy phương pháp có cực đoan, bất quá tin rằng khi y tỉnh lại nhất định sẽ kinh hỉ — đương nhiên với tính cách của Lạc Thanh Dung, Lạc lão đầu một ngày còn chưa đáp ứng, Nam Cung còn phải một ngày nữa hôn mê trên giường. Huynh đệ, cũng vì tốt cho ngươi, không cần cảm kích ta.

Giải quyết xong đại sự chung thân của hảo hữu, tâm tình Tô Mộ Tình tốt lên. Mặc Nhan cũng theo đó mà vui vẻ trở lại. Sợ hãi ban đầu đã tan biến đâu đó trên chín tầng mây, vừa quay sang thấy Hư Tịch đại sư còn án định trước trận pháp, liền nhẹ nhàng nói: “Đại sư, Nam Cung đại ca nếu còn sống, trận pháp có thể triệt được hay không?”

Hư Tịch chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt rắn rỏi lạnh lùng không hề vì không khí vui vẻ chan hòa trước mặt mà mềm đi, lắc đầu nói: “Không thể triệt.”

Gì cơ? Mặc Nhan không để ý nhãn thần cảnh báo của Tô Mộ Tình, hiếu kỳ hỏi: “Nếu không cần thu hồn Nam Cung đại ca, vậy thì còn dùng vào việc gì?”

“Ta tất nhiên không phải vì thu hồn hắn.” Hư Tịch đột ngột bật cười, phật châu như thiểm điện mà bắn sang y. “Ta là vì thu phục ngươi! Nghiệt chướng! Chịu chết đi!”

“Mặc Nhan!” Tô Mộ Tình không nghĩ đến sẽ phát sinh biến cố như thế, kinh hãi một tay đem Mặc Nhan bảo vệ trong lòng. Thế nhưng chùm tia sáng kia như thể có sự sống, bạo liệt mà đả hắn văng ra, đem Mặc Nhan sít sao trói lại, ném vào giữa trận pháp.

“Mộ Tình…” Mặc Nhan kiệt sức vùng vẫy, lại bị trói càng thêm chặt, toàn bộ trận thuật bắt đầu ào ã rúng động, múa xoay tứ tán như rắn. Tô Mộ Tình trong lòng đau như bị bỏng, tay cầm chuôi kiếm, dấn lên nói: “Buông y ra, bằng không đừng trách tại hạ vô lễ!”

Hư Tịch mặt lạnh như nước, nói: “Yêu nghiệt như vậy, mị hoặc phàm nhân, tác loạn thế gian. Lão nạp thu phục y vốn là thiên kinh địa nghĩa.”

“Ngươi!” Tô Mộ Tình sớm đã mắng lão ngàn vạn lần là lừa ngốc, ngưng lại nhẫn nhục mà nói: “Y không hại người, ta muốn giữ y, không cần đại sư xen vào chuyện người khác.”

Lão hòa thượng kia hãy còn lắc đầu: “Thiện tai! Thiện tai! Thí chủ lại cố chấp đến vậy! Đã hiểu được đạo của người và của súc sinh, há có thể làm trái thiên luân?”

Tô Mộ Tình cười lạnh một tiếng, thanh Trường Tiêu kiếm lẫm liệt tuốt ra khỏi vỏ, nhằm vào Hư Tịch mà đâm tới — nói lý không được, không bằng trực tiếp động thủ.

“Tô hiền điệt!” Lạc Vân Thiên bạt kiếm đỡ lấy, quát to: “Không thể vô lễ với đại sư!”

“A di đà phật!” Một tiếng phật hiệu niệm xong, Hư Tịch tránh được một kiếm, nhưng trận pháp kia lại thêm tuôn trào mãnh liệt. Mặc Nhan hoàn toàn bị giam trong trận, rũ người trên đất, miễn cưỡng cử động thân thể, kêu lên: “Mộ Tình, không nên giết ông ấy!”

“Trận pháp chỉ có lão nạp giải được, thí chủ nếu khiến lão nạp bị thương, yêu nghiệt trong trận hẳn là chết không nghi ngờ gì nữa!” Hư Tịch lùi lại nửa bước, điềm nhiên nói.

Tô Mộ Tình toàn thân run rẩy, gắng sức nén lửa giận xuống, khàn giọng nói: “Đại sư, y từ khi quen biết ta đến nay, chưa bao giờ thương nhân hại nhân, thỉnh đại sư rộng lượng nương tay, Tô Mộ Tình ở đây tạ ơn người.”

Hư Tịch mặt mày cau lại, hoàn toàn mặc kệ, miệng bắt đầu thì thầm niệm chú, trận pháp theo tiếng mà chuyển động. Vài tia sáng đâm xuyên qua cơ thể Mặc Nhan, máu tươi khóe miệng nhỏ xuống. Lạc Thanh Dung sớm đã bị dọa đến choáng váng. Lạc Vân Thiên cũng đứng im tại chỗ, không biết làm sao cho phải. Tô Mộ Tình chỉ cảm thấy đau lòng muốn chết, chỉ hận không thể đem thân ra che chở. Nhưng Mặc Nhan đã ngẩng lên, thần sắc đau buồn mà nói: “Đại sư, cho phép ta một lời… Ta vốn là mèo hoang trên núi Đoạn Nguyệt, sáu năm trước được Tô Mộ Tình cứu… Ta vào thế gian, tuyệt không có ý hại ngươi… chỉ vì… có thể ở bên cạnh huynh ấy… Mộ Tình cùng ta lưỡng tình tương duyệt…. Huynh ấy muốn ta sống… ta tuyệt đối không thể chết. Đại sư, ngay cả ta có chút pháp lực, cũng đã phá giới…. Nhiều lắm, bất quá cũng chỉ có sáu bảy mươi năm thọ hạn… Thỉnh đại sư ngoại lệ khai ân, lưu ta trên đời này cùng huynh ấy thêm vài thập niên nữa…”

Trên mặt Hư Tịch nhìn không ra biểu tình, nhưng ngừng chú lại, trần pháp đã hòa hoãn một ít, nhưng lại trói Mặc Nhan sít sao chặt chẽ.

Mặc Nhan quì trên mặt đất, lệ ứa đầy gương mặt cầu xin: “Đại sư! Ta tu luyện thành người, không cầu mong được liệt tiên ban… tình nguyện gánh lấy sinh lão bệnh tử nhân gian, chỉ vì có thể bầu bạn cùng huynh ấy trọn đời… Nếu huynh ấy chết, ta tuyệt không sống một mình! Ta chỉ mong vài mươi năm ngắn ngủi, thầm mong cùng huynh ấy mà thôi… Cầu đại sư tha ta một mạng! “

Tô Mộ Tình trong ngực huyết khí dâng tràn, nhưng thân thể lại cứng đến rét run. Cơn sợ hãi chưa từng có tràn ngập khắp cõi lòng. Trừng mắt lên nhìn người yêu dấu chịu khổ là tư vị ra sao? Dịch thể đắng chát bất tri bất giác mà chảy xuống bên má, hắn nhắm mắt lại, thấp giọng thì thầm: “Mặc Nhan, Mặc Nhan, nếu ngươi chết, ta cũng tuyệt đối không sống một mình.”

Hư Tịch lắc đầu, nói: “Thí chủ hà tất chấp mê bất ngộ? Nếu hiểu khổ ải vô biên, quay đầu là bờ vậy.”

Tô Mộ Tình nhìn vào đôi mắt ấng lệ của Mặc Nhan, nói: “Tình thâm nghĩa trọng, chỉ có đem thân này ra đáp đền.”

Dứt lời, trở tay một kiếm, đâm vào ngực mình!

“Hiền điệt không được!” Lạc Vân Thiên một kiếm cản lại. Lạc Thanh Dung hoa dung thất sắc, tiến lên nắm lấy tăng bào Hư Tịch, lệ rơi như mưa, đau xót mà nói: “Đại sư minh giám! Nam Cung mấy lần có đề cập với ta về Mặc Nhan công tử, bảo y ôn nhu quan hoài, cũng không cùng người làm việc ác, hôm nay lại thấy y yêu thương Tô lâu chủ sâu đậm. Đại sư có thể thành toàn cho ta cùng Nam Cung, vì sao lại bức bọn họ phải đau khổ? Ngàn sai vạn sai, đều sai ở chỗ ta không nên giả trang Nam Cung, bằng không họ cũng không liên lụy như thế… Đại sư nếu có ý muốn trừ khử Mặc Nhan công tử, Lạc Thanh Dung chỉ có thể dùng cái chết tạ tội!”

“Dung nhi!” Lạc lão trang chủ xem ái nữ như tính mạng cũng nhịn không được mà lên tiếng khẩn cầu: “Đại sư nghĩ lại! Trừ yêu hay không là chuyện nhỏ, chớ để bản ý cứu người của đại sư biến thành kết cục khiến người thương tổn a!”

Hư Tịch lùi về sau một bước, trầm ngâm chốc lát, đột nhiên giương tay lên, một đạo bạch quang hướng về Mặc Nhan quét tới, tung thẳng vào trán Mặc Nhan. Tô Mộ Tình sợ hãi Mặc Nhan phải chịu khổ thêm lần nữa, tránh Lạc Vân thiên ra lao đến, đã thấy bạch quang lướt qua, trận pháp dần dần tan biến. Chùm tia đỏ thẫm quấn lấy Mặc Nhan cũng đã nhạt đi rất nhiều. Hồi lâu sau, Hư Tịch vung tay áo thu lại trận pháp, than thở: “Mà thôi, mà thôi, là duyên hay nghiệt, các ngươi tự mà hiểu lấy.”

Mặc Nhan mừng rỡ, nói một tiếng: “Đa tạ đại sư” rồi gắng gượng không được nữa. Tô Mộ Tình lao vút qua, đem y ôm siết vào lòng, luôn miệng gào thét: “Mặc Nhan… Mặc Nhan…”

“Mộ Tình… ta yêu huynh”. Vài thanh âm nghe không còn rõ, rồi Mặc Nhan bất tỉnh trong lòng hắn.

~

Lạc Huyền Sơn Trang đã sớm bỏ qua vận xui khi trước, bắt đầu đại yến tân khách. Mười sáu tháng Tư, thọ thần Trang chủ. Mười tám tháng Tư, nhi nữ gả chồng.

Mặc Nhan tu dưỡng vài ngày đã khôi phục nguyên khí. Ngày Lạc Thanh Dung xuất giá, Tô Mộ Tình cùng y sưởi nắng trong sân, tiện thể chúc mừng tân lang.

Nam Cung là kẻ hạnh phúc nhất, lẽ ra thời gian phải làm chủ bận đến tối mày tối mặt, y hãy còn ngủ say như người chết, vừa chớm tỉnh lại không chỉ có vạn sự đã chuẩn bị xong xuôi, còn kinh hỉ phát hiện mỹ nhân mà chính mình chỉ dám lưu lễ chứ không lưu tình sắp sửa bước vào dòng họ Nam Cung, lòng đắc ý, không khỏi bộ dạng phấn chấn, đối với Tô Mộ Tình cảm khái không thôi —-

“Ta thực nghĩ không ra, nàng nhu nhược như thế, một nữ tử hiểu sách hiểu lễ, lại nghĩ ra chủ ý điên cuồng như vậy. Mộ Tình, huynh ngẫm xem, chưa nói đến khiến nàng chịu chỉ trích nhiều như vậy, chỉ việc làm ra cử chỉ thô cứng của nam nhân cũng khiến nàng phải chịu đựng đủ rồi.”

Tô Mộ Tình thực sự rất lười nghe, chỉ lo chọn mấy món điểm tâm Mặc Nhan thích nhất cho y, dịu dàng nói: “Đầu có choáng váng hay không? Nếu váng đầu chúng ta đến lương đình.”

Nam Cung Ngưng bị gạt ra một bên le lưỡi, thật buồn nôn khiếp.

Mặc Nhan có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Ta không sao, Mộ Tình huynh đừng lo.”

Nam Cung Ngưng lại muốn trêu y, nói: “Mặc Nhan, dấu vết trên trán là xảy ra chuyện gì? Tình ca ca nhà ngươi gõ mà ra sao?”

Tô Mộ Tình tàn nhẫn liếc mắt trừng y, ôm lấy thắt lưng Mặc Nhan, khó chịu nói: “Nam Cung Ngưng, ngươi bị đánh chưa đủ!”

Trên trán Mặc Nhan có một hồng ấn lớn hơn hạt gạo, so với màu da sáng chỉ hơi sẫm một chút, nếu không nhìn kỹ hầu như sẽ không thấy được. Ấy là chỗ hôm kia Hư Tịch dùng một đạo bạch quang thâm nhập, về sau lưu lại dấu vết như thế.

Mặc Nhan vỗ vỗ trán, không đồng ý mà nói: “Cái này, có thể đem yêu lực của ta kềm chế đến mức chỉ có thể duy trì hình người. Hư Tịch đại sư sợ ta yêu lực quá mạnh sẽ đến gây họa nhân gian mà thôi.”

Vô phương, dù sao y chỉ cần có thể biến thành người mà ở bên cạnh Tô Mộ Tình là tốt rồi, cũng chẳng cầu mong gì nữa.

Nam Cung Ngưng không khỏi ngập ngừng: “Ta hôm nay mới biết được ngươi chính là một tiểu hắc miêu. Mộ Tình, giấu ta lâu như vậy, không phải bằng hữu mà.”

Đó là vì ngươi quá chậm hiểu, Tô Mộ Tình cùng Mặc Nhan liếc mắt nhìn nhau, mười phần ăn ý.

Ngồi một lúc, giờ lành đã điểm. Nam Cung Ngưng bị hỉ nương gọi vào thay lễ phục. Trong khách viện chỉ còn lại hai người bọn họ, dần dần tựa vào nhau. Mặc Nhan đột nhiên vùi mặt vào lòng Tô Mộ Tình, im ắng mỉm cười.

~Phế cảo, hoàn~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện