“Thực xin lỗi.” Cô vội vàng nói, ngay sau đó tay liền chạm đến mặt nồi, bị bỏng đến hít một hơi.

Thật sự là càng vội càng loạn.

Cô nắm vành tai theo bản năng: “Dịch tiên sinh, anh cứ để tôi rửa đi.”

Còn chưa nói xong, Dịch Văn Trạch đã mở vòi, kéo tay cô xuống dưới dòng nước lạnh. Nước chảy dọc ngón tay anh, trượt xuống bàn tay cô. Bởi vì anh đã đứng ngăn hơn nửa bóng đèn, Giai Hòa chỉ thấy được dòng nước trước mắt cùng với tay mình, từng luồng hơi nóng rẫy bất giác lan khắp người.

Dường như qua một lúc rất lâu, anh mới tắt vòi nước, xoay người cô lại.

Giai Hòa không dám cử động, tầm mắt nhìn hàng cúc trên áo sơ mi của anh, mơ hồ nhìn thấy hai cái bát trên bàn. Trên mì vẫn còn thả một túi dầu vừng, mùi hương tỏa ra xung quanh. Thấy liền có cảm giác đói bụng.

“Giờ nếu không ăn mì thì sẽ không ăn được nữa…” Giai Hòa mở miệng, muốn xoay người lấy bát mì.

Anh dựa lưng vào bàn đá cẩm thạch, một tay liền kéo cô vào trong lòng. Thân hình Giai Hòa rất nhỏ, lọt thỏm trong vòng ôm của anh. Cô không dám động đậy, chỉ cảm giác được nhiệt độ cơ thể không ngừng dâng lên, toàn thân nóng bừng.

Giọng nói anh trầm thấp: “Giai Hòa.”

“Vâng?” Cô ngẩng đầu.

“Nếu em không muốn, hãy nói cho anh biết.”

Chỉ có chín chữ, còn chưa tạo thành một câu, Dịch Văn Trạch đã cúi đầu hôn cô.

Ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng như thử thăm dò, từng chút từng chút một di chuyển, chờ cô làm quen dần.

Qua một hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng tách hai môi cô ra, bắt đầu nụ hôn sâu. Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người, lại ‘xuất hồ ý liêu’ (ý chỉ sự bất ngờ) mà hòa hợp. Anh cũng không hề nóng vội, cả hai có thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp, còn là một đêm dài không hề có ai quấy nhiễu…Mãi cho đến khi lưỡi anh như vô tình đảo qua vòm miệng của Giai Hòa, cô mới run run để thoát một tiếng rên rỉ mong manh, nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy được.

Đổi lấy, là anh, hoàn toàn ‘công thành đoạt đất’ mà chiếm hữu.

Mở đầu, không biết là ai lẩn trốn ai truy đuổi. Cuối cùng cũng là bỏ vũ khí đầu hàng, hoàn toàn chìm đắm…

Mãi cho đến khi anh cũng buông cô ra, Giai Hòa mới mở mắt, từ một mảng trắng xóa đến đôi mắt đen sâu thẳm của anh, suy nghĩ xuất thần.

Anh vươn tay, nhẹ nhàng búng trán Giai Hòa: “Ăn mỳ thôi.”

Sau đó anh bê hai bát mỳ, vào nhà ăn, mở đèn ra.

Giai Hòa vẫn đứng như trời trồng tại chỗ, nhìn anh đi ra ngoài, trong đầu đều là hình ảnh ban nãy. Mùi thuốc lá trên người anh, cơ hồ khiến mình không thể hít thở được. Lại còn…câu nói thực không tốt lành kia.

Bị bịt kín miệng, cho dù không muốn thì nói với anh như thế nào hả…

Sau đó Giai Hòa quyết định, những lời này nhất định phải mang vào kịch bản, không thể lãng phí được.

“Ăn không ngon sao?” Dịch Văn Trạch nhìn cô dường như đang ăn từng sợi một, không thể không cười.

Giai Hòa tiếp tục gắp một sợi mì, cẩn thận ăn: “Ăn ngon lắm.”

Cái này tuyệt đối không phải nói dối, thật sự ăn rất ngon.

Anh mỉm cười nhìn cô, không nói lời nào. Nhìn cho đến khi Giai Hòa quýnh lên mới hỏi tiếp: “Tổng cộng thì bát mỳ này có bao nhiêu sợi hả tiểu thư Giai Hòa?”

Giai Hòa a lên, nghe anh cười ra tiếng mới phản ứng lại chậm hơn nửa nhịp. Thì ra mình đang bị trêu.

Trên đỉnh phòng ăn có treo một đèn lồng màu đỏ làm bằng giấy Tuyên Thành mới tinh.

Thật sự là khiến bầu không khí mờ ám đến tột đỉnh.

Giai Hòa bê bát lên, uống một ngụm nước mì, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa đã có tiếng vang. Giống như trộm, Giai Hòa lập tức buông bát, cướp lời trước khi Ngô Chí Luân kịp mở miệng, lên tiếng: “Sao lại trễ như vậy?”

Ngô Chí Luân hoảng sợ, không hiểu nhìn cô: “Mấy người đang đợi tôi hả?”

Vừa nói xong, lại thấy dáng vẻ của hai người, còn có mì trước mặt, lại hỏi tiếp: “Đang đợi tôi ăn khuya?”

Giai Hòa lại quẫn, lập tức đứng lên: “Còn có mấy gói mì, nếu anh muốn ăn thì tôi đi nấu cho.”

Ngô Chí Luân nhìn cô, lại nhìn về phía Dịch Văn Trạch, rồi lại nhìn nhìn cô.

“Em hồ đồ nên hâm mộ nhầm người? Hay là đột nhiên phát hiện ra kỳ thực em là fan của anh?”

“Anh quên đi, Giai Hòa không thích đàn ông có bộ dạng ẻo lả như vậy đâu.” Kiều Kiều như xuất quỷ nhập thần hiện hồn, cầm một cái cốc không đi ra, đến quầy bar rót một cốc nước, “Chị cũng đói bụng, nấu chung luôn đi.”

Sao lại…một đám này đều nhảy cả ra…

Da đầu Giai Hòa run lên, đi vào trong phòng bếp, nấu cho hai người kia hai bát mì mới bê lên, thấy Dịch Văn Trạch đã ăn xong lại lập tức dọn dẹp bát đũa, rửa qua một lần, không dám xem biểu cảm của mấy người đang ngồi đó. Mãi cho đến khi hầu hạ xong hai tên phá đám nửa đường kia mới trở về phòng, trong lòng rối như tơ vò, quấn chăn thành một cục, ôm trong lòng ngẩn người.

Cái này gọi là gì? Kiềm lòng chẳng đặng? Thời gian địa điểm thích hợp, tình cảm đột ngột, lấp đầy trống vắng?

Tim đập lúc nhanh lúc chậm, càng lúc càng kích động.

Giai Hòa cầm di động xem lịch, chuẩn bị gọi điện thoại đặt vé máy bay đi Bắc Kinh.

“Ngủ không được hả?” Kiều Kiều chui vào, đóng cửa lại, cười vô cùng mờ ám, “Chị cũng ngủ không được, tụi mình nói chuyện phiếm đi.”

Giai Hòa trừng mắt nhìn, cảm thấy rõ ràng chị đã nhìn thấy cái gì đó nhưng không nói, nhưng cô lại không thể hỏi trực tiếp được, chỉ có thể buồn bực hừ một tiếng: “Em ngủ nguyên một ngày đương nhiên là không ngủ được nữa.”

Kiều Kiều đá dép ra, hiện hồn lên giường, kéo kéo chăn cô: “Hỏi chị đi? Sao lại không hỏi chị hả?”

Giai Hòa xoay người chìa lưng về phía Kiều Kiều, không nói lời nào, tim thật ra đã bắt đầu đập bùm bùm, hận không thể chui xuống giường.

“Là em chủ động hay là anh ta chủ động thế?” Kiều Kiều dịch dịch đến bên người cô.

Suýt chút nữa Giai Hòa lăn xuống giường: “Chị thấy hết rồi?”

“Nhìn được đoạn đầu, sau đó nấp sau cánh cửa nghe động tĩnh thế nào, thời gian rất lâu nhá…Ước chừng chị đợi khoảng mười phút.”

Giai Hòa càng cuống.

Một khoảng im lặng rất lâu, Kiều Kiều mới chậm rì rì nói: “Em quá mạnh mẽ, ngày hôm đó chị nhìn thấy anh ta bế em lên giường trong phòng mát-xa tưởng em ăn luôn anh ta rồi, không nghĩ tới, không nghĩ tới nha, các bước tiến triển thật từ tốn.”

Tách một tiếng, Giai Hòa tắt đèn tường, chỉ nghẹn ra hai chữ: đi ngủ.

Giai Hòa đã hẹn đồng hồ báo thức sớm trên di động. Sáng hôm nào liền thay quần áo của mình, sắp xếp lại túi xách, chuẩn bị đi. Kiều Kiều khó có thể nhìn cô nghiêm túc như vậy, không dám nói nhiều, lập tức mặc quần áo đi lấy xe, ra ngoài trước. Một mình Giai Hòa ở lại trong phòng, qua trái qua phải chần chờ rất lâu, trong đầu vẫn còn suy nghĩ nên tạm biệt Dịch Văn Trạch như thế nào, lại cảm thấy không đủ thành ý cho lắm.

Quên đi, cô chỉ là ngoài ý muốn đến ở nhờ một hôm, hết bệnh rồi đương nhiên phải đi.

Tẩy não mình như vậy xong, cô mới cầm túi lên, ra khỏi phòng.

‘Xuất ý hồ liêu’, ngoại trừ có cô giúp việc đang lau sàn bên ngoài, trong phòng không hề có bất cứ ai.

Cô giúp việc cười chào: “Dậy rồi sao? Cháu muốn ăn sáng không?”

Giai Hòa lắc lắc đầu: “Không đâu ạ, cháu về nhà ăn là được rồi, cảm ơn cô.”

Cô giúp việc à một tiếng, cúi đầu lau lau hai cái, đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Bây giờ cháu đi ra ngoài sao? Cậu Dịch không ở nhà.”

Một câu, đá tảng rơi xuống.

Rốt cuộc không cần phải lấy cớ gì nữa, nhân cơ hội này đi nhanh nhanh.

Lúc đang mang giày ngoài cửa, cô mới cảm thấy như vậy thực không lịch sự, sao cũng phải chào một tiếng mới đi được. Lấy di động ra ngơ ngẩn một lúc lâu mới nhét vào túi, hỏi cô giúp việc giấy bút, hí hoáy viết: Tôi đi đây, cảm ơn anh hai ngày qua, lần sau có cơ hội sẽ mời anh ăn một bữa.

Viết xong, lại cảm thấy không ổn, rút tờ giấy kia xuống, viết lại một dòng khác:

Bên Bắc Kinh có việc rất gấp, tôi đi trước,lần sau có cơ hội gặp mặt sẽ mời anh ăn một bữa. Giai Hòa.

Cô đưa tờ giấy cho cô giúp việc, rồi lại vo tờ kia thành một cục nhỏ xong mới nhét vào túi, ra cửa.

Ở nơi này hai ngày, đây là lần đầu tiên rời đây vào ban ngày. Cô đi đến cổng chính, quay đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ, trên lầu hai trồng rất nhiều cây, xanh ngắt một màu.

“Giai Hòa.” Kiều Kiều đỗ xe ở ngoài cổng, cười gọi cô một tiếng.

Giai Hòa thu tầm mắt lại, trái tim có chút phập phồng leo lên xe.

“Nhìn đi,” Kiều Kiều đưa điện thoại cho cô xem, là hình mới vừa chụp lúc nãy, “Nhìn biểu cảm của em kìa, tuyệt đối là lưu luyến không rời nha.”

Giai Hòa cầm di động, chẳng hiểu sao ma xui quỷ khiến lại gửi đến di động mình, lúc này mới vội ấn nút xóa.

Xe chạy qua cầu Dương Phố, ánh mặt trời chiếu xiên qua tấm kính chắn trước cửa xe khiến cô hơi nóng.

“Sao Thượng Hải đột nhiên nóng thế?” Quần áo Giai Hòa mặc là của hai ngày trước, nhìn đến người ngồi bên cạnh mình trong xe, cô cảm thấy mình như vừa đến từ sao Hỏa.

Kiều Kiều không đáp, hỏi ngược: “Em nói cho Dịch Văn Trạch chưa? Anh ta có nói gì không?”

Giai Hòa ấn nút, cửa kính xe hạ xuống một nửa: “Anh ấy không ở nhà.”

Một luồng gió thổi vào, tóc bay qua mắt, Giai Hòa tiện tay vén tóc qua, lại thấy một chiếc xe chạy ngược chiều, hình như là có A Thanh bên trong. Tim không khỏi lộp bộp vài tiếng, nếu lúc này mà thấy, liền rất xấu hổ…

Lúc Giai Hòa vùi đầu muốn trốn lại đụng mạnh đầu vào phía trước, đau đến rên lên.

“Làm sao thế hả?” Kiều Kiều nghẹn họng nhìn, xe đã bắt đầu chạy với tốc độ nhanh hơn.

Gia Hòa thuận miệng đáp cho có lệ: “Tìm di động, đặt vé máy bay.”

Chỉ cần không phải trong ngày làm việc, đường bay Bắc Kinh – Thượng Hải có rất nhiều chuyến. Giai Hòa xem lịch bay rồi nhanh chóng đặt vé cho chuyến bay lúc chín giờ tối. Giai Hòa đưa Kiều Kiều đến công ty xong lập tức lái xe về nhà thu dọn một số thứ. Trong tủ lạnh còn gì cô đều vứt hết vào thùng rác. Mỗi lần về Bắc Kinh đều ở đó rất lâu, cho dù là mua để trữ thì về cũng không ăn được nữa.

Sau khi dọn dẹp hết mọi thứ thì cũng đã một giờ chiều. Cô cắn hai miếng bánh, lại ngồi trên sô pha, không biết làm cái gì.

Chuyện ngày hôm qua, chỉ cần lúc Giai Hòa rảnh rỗi thì lại quay về. Cô ‘tâm viên ý mã’ rút điện thoại ra, cả đầu đều là câu anh nói, nét mặt của anh, và cả nụ hôn kia…Chơi điện thoại nửa tiếng, Giai Hòa cũng thực không biết rốt cuộc mình muốn làm gì.

Cuối cùng, cô mở web ra, bắt đầu xem tin tức lung tung.

QQ tự động đăng nhập. vừa mới online đã nhìn thấy hình đại diện của Tiêu Dư không ngừng nhảy lên.

Mở ra xem, cô nàng đã gửi một hàng tin nhắn: Ta đang họp, không tiện gọi điện thoại, mau xem Weibo của Ngô Chí Luân đi.

Giai Hòa hoảng lên, theo lời cô bạn tìm Weibo của Ngô Chí Luân, nhìn thoáng qua số lượng theo dõi của hắn, vô cùng cao, nhưng ngoại trừ cái đó thì chẳng có gì đặc biệt cả. Cô hỏi lại: Có chuyện gì vậy?

Tiêu Dư đáp: Mở ra cái phản hồi cuối cùng, tìm người gọi là ‘Đơn giản là vì nhiều chuyện.’

Giai Hòa lần theo, tìm được Weibo của người kia.

Chỉ có một tấm ảnh chụp, như chỉ vì tấm ảnh này mà đăng ký tài khoản. Trong ảnh chụp, là Giai Hòa đang xuống xe, nghiêng đầu nói chuyện với Ngô Chí Luân. Mà vị trí cũng rất rõ ràng, chính là bên ngoài cổng nhà của Dịch Văn Trạch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện