Dịch: Mộ Quân

Thấy Lưu Khánh Chúc tôi hãi không thua gì thấy quỷ.

Nhiều ngày không gặp lão vẫn mang bộ dạng y như lần đầu gặp nhau. Gầy như que củi, áo vải thủng lỗ chỗ, mắt phải trông như một viên ngọc lục bảo.

Lão bị tôi phang cho một ghế đang ôm đầu nằm rên rỉ trên mặt đất.

Thôn trưởng vội vàng chạy tới đỡ Lưu Khánh Chúc dậy, mắng tôi:

"Thằng nhóc bây thiệt là, sao lại ra tay đánh ông già như thế này."

Lưu Khánh Chúc đứng dậy phất phất tay nói:

"Không sao, chưa chết được."

Chịu ảnh hưởng của chú Sáu và Lưu Vân Ba nên thái độ của tôi với Lưu Khánh Chúc không thể nói là tốt. Mà thật ra gương mặt lão lúc nào cũng nhăn nhăn nhó nhó như này, ai ưa cho được!

Nhưng không thể không nói, mấy lời vàng ngọc "người đông đừng chở" hay "gõ cửa đừng mở" của lão xác thực cảnh tỉnh tôi không ít.

Tôi nghi ngờ hỏi lão:

"Ông như thế nào lại tới đây?"

Lưu Khánh chúc ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi ngược lại:

"Sao nào? Bộ thôn này là nhà mày mở hả?"

Biết tính lão khó chịu nên tôi chẳng muốn đôi co, im luôn cho lành.

Thôn trưởng trợn mắt với tôi:

“Nhóc con bây sao lại nói thế, bây tới được không lẽ người khác không tới được hử. Người đến là khách, ông bạn già mau vào nhà ngồi chơi.”

Thôn trưởng vừa đỡ Lưu Khánh Chúc vào phòng, vừa hô lên bảo tôi mau ra quán mua đồ ăn về.

Ông thôn trưởng này đúng là đủ thảo mai. Người tốt thì ổng làm. Còn người xấu thì tôi gánh. Lại còn bắt tôi đi mua đồ ăn!!!!

Không ngủ một đêm, tôi đi đường cứ lạng quờ lạng quạng, hai mí mắt đánh lại với nhau.

Ngay khúc rẽ giáp biên ruộng, bà con túm tụm vây quanh, mồm năm miệng mười đang bàn tán cái gì đó, tôi tò mò chen tới gần.

Bị vây ở giữa đám người là một con bò vàng đã chết. Mắt nó xuất huyết, trợn trừng trừng, tựa như trước khi chết nó nhìn thấy thứ gì vô cùng khủng bố.

Cái cổ không biết bị vật gì xé ra, máu thịt lẫn lộn tung tóe, máu đọng thành vũng dưới đất, nói chung chết cực kỳ thảm.

Bên cạnh xác con bò có một cô bé đang khóc như mưa. Tôi nhận ra cô bé này chính là đứa nhỏ chạng vạng tối hôm qua chạy hớt hải đi tìm bò đây mà.

Ông già đứng kế bên kéo con bé dậy nhưng chẳng những nó không đứng lên mà càng khóc càng thương tâm.

“Hu hu...bò chết rồi, không có nó cày ruộng con lấy tiền đâu mua cặp sách đây! ”

Tôi thấy cô bé khóc lóc rất tội nghiệp, móc 200 đồng trong túi ra đưa cho nó, bảo:

“Đừng khóc nữa bé con. Cầm tiền này coi như anh tặng bé con cái cặp nhé!”

Con bé khóc đỏ hồng đôi mắt, nó ngẩng đầu nhìn tôi rồi rụt rè nhận lấy tiền.

Ông già có ý ngăn cản, vội nói:

“Không thể lấy tiền của cậu được. Thế này thành...”

“Không sao”. Tôi vỗ đầu cô bé rồi quay người lách ra khỏi đám đông.

Mới đi mấy bước, ông già kia đã đuổi tới.

“Người thanh niên, cậu có vẻ không phải người thôn này. Cậu tới tìm ai à?”

Tôi gật đầu: “Cháu đến đây chơi thôi ông ạ”

Ông già lại gần rồi nhỏ giọng nói với tôi.

“Cậu thanh niên, chỗ này không phải chỗ thích hợp để chơi. Cậu nghe lời lão già này rời khỏi đây nhanh lên.”

Tôi lại gật đầu “Được rồi, cảm ơn ông đã nhắc nhở.”

Ông già thấy tôi đáp ứng mới quay về đi tìm cô bé con kia.

Nếu là thời điểm cách đây 1 tháng, nghe ông lão nói xong chắc tôi phải sợ chết khiếp rồi ba chân bốn cẳng chạy về ngay.

Nhưng sau khi trải qua đêm 15 kinh hoàng, rồi tới vụ đồng hồ quỷ, nói chung tôi đâu đó cũng có thể được xem là chiến sĩ thân chinh bách chiến, đã quen với máu me rồi.

Tôi tới quán mua mấy món ăn, lại mua thêm mấy chai rượu trắng, rồi quay về nhà thôn trưởng.

Hai lão già ở nhà không ngờ lại đang vắt chân trên giường trò chuyện hăng say.

Thấy tôi về, thôn trưởng liền mang bàn lên giường, lấy rượu thịt bày ra, cười hề hề:

"Nào, làm một chén đi lão Lưu, chú đi từ xa như thế đến đây mà "

Mặt tôi bỗng phủ đầy mây đen. Mới có tí mà hai lão này đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ rồi.

Trong lúc ăn Lưu Khánh Chúc không thèm liếc tôi lấy một cái, chỉ tập trung đấu láo với thôn trưởng.

Tôi thấy mình bị bơ đẹp, phải ráng bon chen vô mấy câu.

“Thôn trưởng, nếu tối qua không phải ngài gõ cửa, thì là người nào đây?”

Thôn trưởng vốn đang cười he he, vừa nghe đến tức thì sa sầm mặt mày.

“Đó không phải người gõ cửa!”

Tôi thấy nhộn rồi nha.

“Không phải người gõ cửa? Thế cái gì gõ cửa?”

Thôn trưởng nâng ly lên rồi lại đặt xuống, thở dài.

“Thôn ta có quy củ. Khi mặt trời lặn nhà nào cũng phải khóa cửa. Bất kể con vật gì, chỉ cần không trông coi, ngày hôm sau đảm bảo sẽ lên đường. ”

Tôi sửng sốt hỏi lại:

“Rốt cuộc là cái gì nhỉ, hổ báo trong núi gây ra hay sao?”

Thôn trưởng xua tay:

“Là cái gì thì bây đừng hỏi. Hôm qua cũng tại ta chưa kịp nói cho bây nghe thì đã xỉn mất.”

Tôi há mồm tính hỏi tiếp, Lưu Khánh Chúc ở đối diện liền đánh mắt ra hiệu với tôi.

Tôi bĩu môi nghĩ thầm: ông già mắc dịch, làm như ta với ông là đồng bọn không bằng, ở đó mà liếc mắt đưa tình.

Bữa ăn kéo dài tới chiều mới kết thúc. Tôi đứng lên tính tản bộ loanh quanh cho vơi bớt hơi rượu, giật mình thấy Lưu Khánh Chúc cũng chống gậy đi theo.

Tôi khó chịu nhìn lão một cái rồi tiếp tục đi.

“Chẳng phải mi muốn biết đêm qua cái gì gõ cửa sao?”

Lưu Khánh Chúc tà tà phía sau, nói một câu.

Tôi không thèm quay đầu, lạnh lùng nói:

“Chắc con gì đó, thôn Hổ Yêu Sơn này giáp núi, động vật hoang dã chạy lung tung cũng rất bình thường.”

“Không phải động vật, là người gõ cửa.”

Tôi cười ha hả, quay đầu nhìn vào con mắt phải ngọc lục bảo của lão, nói

“Lão già, lúc thôn trưởng nói không phải người sao không thấy ông tranh luận. Giờ ra đây nói với tôi đó là người gõ làm quái gì”

“Là người chết gõ”

Lưu Khánh Chúc đáp lại không chút ngập ngừng. Tôi rùng mình một cái.

“Mi không muốn tìm đồng xu hình hổ nữa hả? Tối nay ngủ lại thêm một đêm, ta sẽ dẫn mi tới một chỗ.”

Ban đầu đúng thật tôi muốn về luôn trong hôm nay, nghe Lưu Khánh Chúc nói tôi bỗng sững lại.

“Ông làm sao biết tôi muốn tìm đồng xu?”

Lưu Khánh Chúc không trả lời, chỉ cười nhạt bảo:

“Hẳn là mi còn nhiều thắc mắc lắm. Tối nay đi với ta, ta sẽ kể sự thật cho mi nghe, từng chuyện từng chuyện một”

Tôi chờ chính là câu này!!!

Biết bao lâu rồi, tôi cứ ngớ ngớ ngẩn ngẩn bị hết người nay đến người khác kéo tới lôi đi. Cái tôi khao khát muốn biết nhất, đó chính là chân tướng sự việc.

“Ông biết tôi muốn hỏi cái gì sao?”

Con mắt phải như ngọc lục bảo của Lưu Khánh Chúc chầm chậm co rút lại một chút.

"Bí mật của Lão Đường, lão Ngô, Lưu Vân Ba, chú Sáu, và của ta"

Câu này của Lưu Khánh Chúc làm tôi chấn động. Nghi vấn lớn nhất mà tôi áp sâu dưới đáy lòng đã bị lão một lời bóc trần.

Tôi cắn răng gật đầu.

"Được. Tối nay tôi đi với ông, ông nói phải giữ lời đấy."

Lưu Khánh Chúc cười cười không nói gì.

Gió nổi lên. Thân hình gầy gò trơ xương của lão nghiêng trái ngã phải trong cơn gió, tựa hồ gió mạnh lên chút nữa có thể cuốn lão bay mất hút.

Đêm đó, tôi và Lưu Khánh Chúc cùng ngồi trong căn phòng phía tây. Thôn trưởng lúc này đã xỉn lăn quay do uống chút rượu hồi tối.

10 giờ, Lưu Khánh Chúc nhìn sắc trời tối đen, goi tôi đi theo lão đến trung tâm của thôn.

Nội tâm tôi kì thực rất kháng cự việc đi đêm này, vì dù sao đi nữa chính mắt tôi đã thấy thảm trạng của con bò kia.

Có thể nào Lưu Khánh Chúc chưa thấy không? Tin được lão không trời? Có điều, Lưu Khánh Chúc nói lão nắm tất cả mọi bí mật, cái này đối với tôi có sức dụ hoặc không hề nhỏ.

Tôi lẽo đẽo theo sau lão quỷ gầy này đi ra khỏi nhà. Trong bụng thấp thỏm không yên, chả có một chút xíu an tâm nào.

Thôn này về đêm an tĩnh lạ thường. Ngay cả âm thanh gia súc hay tiếng côn trùng kêu cũng không có.

May mà đêm nay trăng khá sáng, còn miễn cưỡng trông thấy mặt người. Hai chúng tôi lần mò xuyên qua đường nhỏ trong thôn, đến bên ngoài một căn nhà vẫn còn ánh đèn.

Lưu Khánh Chúc khẽ nói:

"Chính là chỗ này. Đợi đi"

Chúng tôi khom người, trốn sau một đống rơm, không rời mắt khỏi căn nhà kia.

Giữ nguyên trạng thái không nhúc nhích như vậy đến 12 giờ đêm, tôi hết sạch kiên nhẫn, vừa định nói chuyện thì...tiếng kẽo kẹt lọt vào tai.

Cánh cửa mở từ từ, một thanh niên khoảng 20 tuổi loạng chà loạng choạng từ bên trong bước ra.

Lưu Khánh Chúc ra hiệu bằng mắt cho tôi. Chúng tôi liền giữ khoảng cách 20m cẩn thận bám theo người nọ.

Người này đi cực kì chậm, đại khái đi khoảng 20 phút thì tới một căn nhà cũ nát nằm ở đầu thôn phía tây.

Người thanh niên đi vào nhà rồi sau đó không có động tĩnh gì nữa. Tôi ngáp một cái, thình lình từ bên trong vọng ra tiếng kêu chói tai.

Tôi hoảng hồn, định thần nhìn lại căn nhà tồi tàn kia.

Lúc tôi đang hết sức tập trung nhìn xem thì Lưu Khánh Chúc đẩy tôi một cái, chỉ về bên hông căn nhà.

Phía Tây đang có một người đi về hướng căn nhà này. Vóc dáng người này không cao lắm, hắn đang kéo lê một vật gì dài dài trên mặt đất, trông rất khả nghi.

Tôi ngay cả thở mạnh cũng không dám, tôi thầm nghĩ thứ dài dài trên mặt đất nhìn giống cái gì ta?

Hình như giống con người!!!

Tôi nhìn trộm Lưu Khánh Chúc, thấy sắc mặt lão trước sau như một, không hề biến đổi.

Qua thêm mấy phút, từ căn nhà kia lại một lần nữa vang lên âm thanh như muốn chọc thủng màng nhĩ.

Đêm khuya vốn tĩnh mịch, nghe thấy âm thanh bi thảm như thế này, tôi siết chặt nắm đấm, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Tiếng kêu chỉ vang lên mấy giây rồi dừng lại, cửa căn nhà cũ nát kia bật mở, hai người một trước một sau đi ra từ bên trong.

Tôi căng mắt nhìn bóng lưng hai người đó, đột nhiên choàng tỉnh.

"Đây...đây không phải là thằng bé chăn bò và mẹ nó sao?"

Hai người đi ra khỏi phòng, vòng ra phía sau nhà rồi sau đó liền mất dạng.

Lưu Khánh Chúc quay đầu nhìn tôi, bảo:

"Mi ở đây đợi, ta phải đi vào trong xem xem."

Không để tôi kịp ú ớ chữ nào, lão lập tức đứng dậy đi mất.

Tôi nào giờ có từng thấy qua cảnh tượng như thế này đâu, tim đập bùm bùm như trống trận.

Lưu Khánh Chúc đi vào tầm 3-5 phút chưa thấy đi ra. Tôi khẩn trương đến mức móng tay cắm vào thịt mà không hay.

Bỗng nhiên, tôi cảm giác sau lưng mình có thứ gì đó đang tiến lại gần.

Tôi quay mạnh đầu.

Không sai. Chính là thằng bé chăn bò cười ngu ngơ, miệng nó càng lúc càng ngoác rộng. Bản mặt nó phóng đại trước mắt tôi, chỉ còn cách không đầy 5 phân.

Hồn vía tôi lên mây ngay lập tức.

Muốn co giò chạy trốn, tôi liền đau đớn phát hiện ra một điều.

"Mẹ kiếp, chân tê cứng rồi"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện