Thân thể Lạc Cơ Nhi dần dần cứng đờ, đôi mắt trong suốt nhìn qua phía vị công công đang ngoan ngoãn phục tùng bên cạnh.

“Công chúa, hoàng thượng quan tâm người, sợ công chú ở trong cung không quen,  đã đặc biệt bang tặng cho người ở lại  Lạc Tiểu  Trúc, ngay bên cạnh Tích Uyển cung, như vậy, Uyển Phi nương nương cũng có thể thường xuyên quan tâm chăm sóc người, có việc gì cần thiết xin công húa chớ ngại , cứ sai sai bảo bọn hạ nhân… ”

Đôi mày lúc này đang nhíu chặt, Mặc Kỳ bất giác kéo lấy nàng về phía mình, quát lớn: “Làm càn! Hậu cung xưa nay chính là nơi chỉ dành cho các phi tần, mà Lạc Nhi đâu phải là phi tử, dựa vào cái gì mà bắt nàng ở lại hậu cung!”

Vị công công chỉ biết cười gượng, hắn quả thật cũng rất sợ chọc giận vị tiểu tổ tông này, không chừng ngày hôm nay hắn sẽ không có cách nào trở về mà phục mệnh.

“Thất điện hạ, xin người bình tĩnh, điện hạ lo lắng cho Lạc Nhi cô nương như vậy  sao lại có thể để nàng phải chịu ủy khuất trong cung chứ! Hơn nữa, điện hạ thân là Vương gia, cũng có thể tùy ý đi lại trong cung, đương nhiên là có thể thường xuyên chăm sóc cho cô nương, xin điện hạ đừng phụ tấm lòng  của Hoàng thượng, như vậy thật không tốt a…”

Ánh mắt lạnh lùng khẽ lay động, Mặc Kỳ cẩn thận suy nghĩ, nếu hắn cố sức ngăn cản, chẳng phải là kháng chỉ hay sao, mà vị công công  này quả thật cũng rất khôn ngoan, hắn cũng không  muốn lại gặp rắc rối…

Lạc Cơ Nhi hơi chấn động, ngón tay mảnh khảnh rất nhanh nắm lấy ống tay áo màu trắng… Nàng hoảng hốt nhớ ra hình ảnh đế vương kia, một thân bá đạo, hắn đã từng khẳng định nói nhỏ vào tai nàng :” Trẫm nhất định  sẽ đợi được tới ngày ngươi cam tâm tình nguyện!”  Thì ra, hắn đã sớm bày mưu tính kế, chỉ còn đợi lúc danh chính ngôn thuận, mà nàng lại không có cách nào phản kháng lại cái ngày đó cả!! Bàn tay dịu dàng, nắm chặt lấy tay của thiếu niên trước mặt, làm trái tim đang giận dữ của hắn nháy mắt mềm lại.

Lạc Cơ Nhi hướng ánh mắt trong ngần như suối nhìn hắn, thấp giọng nỉ non: “Không nên lo lắng…”

Ánh trăng lan tỏa, nữ tử dịu dàng thần sắc có chút nhợt nhạt, lạnh lùng đi tới vị công công đang đứng  hầu bên cạnh, thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi, công công.”

Vị công công trong lòng vui vẻ, vội vàng đi theo, ân cần hướng dẫn đường đi cho nàng.

Cho đến lúc dựa hẳn người vào vào bên trong xe ngựa mềm mại, Lạc Cơ Nhi lúc này mới có thể bỏ đi vẻ mặt đang ngụy trang, nàng mệt mỏi buông người lên tấm thảm dày mềm mại.

Trái tim mơ hồ như bị một bàn tay hung hăn bóp chặt, làm nàng không thể thở nổi, nàng ngước mắt, nhìn ánh trăng mờ ảo ngoài cửa xe, không thể kiềm nén, nhớ tới nam tử dịu dàng ngày đó, trái tim nàng đau, rất đau…

Nàng không thể tưởng tượng được hắn lại mỉm cười thản nhiên trước bao nhiêu tội danh tày trời, làm sao hắn thoát được khỏi hoàng cung giữa cuộc vây đuổi gắt gao! Hắn nhất định là đang bị thương… Tại sao hắn lại phải cứu lấy Uất Trì Tuyết, giờ đây hắn đang ở nơi nào,  bao nhiêu câu hỏi quay cuồng, nàng không thể nghĩ ra, đầu ngón tay bấm chặt lấy lòng bàn tay, đau đớn nhức nhối, cũng chỉ có thể dùng chính cơn đau để làm tê dại ý thức của chính mình…

Tấm thảm dày ấm áp, có thể làm ấm cơ thể nàng, nhưng không thể làm ấm trái tim nàng!! Nàng thật không cách nào biết, làm sao có thể đối mặt những gì sắp tới đây…

Thâm cung quả thật  sâu như biển

Xe ngựa giằng xóc, dần tiến đến một vùng xa lạ hoang vu.

Bị xe ngựa lắc lư làm tỉnh giấc, khẽ rên nhẹ một tiếng, lúc này mới cảm nhận được hạ thể đau như bị xé rách, Uất Trì Tuyết cắn chặt môi, khổ sở mở mắt ra, hoảng hốt hồi lâu, nàng mới phát hiện ra được bản thân giờ đây đang nằm trong xe ngựa, mà người đối diện nàng, chính là nam nhân tà mị tuấn dật kia, sắc mặt có phần tái nhợt, hắn đang tựa người vào xe, không biết đã tỉnh hay là đang ngủ.

Đưa bàn tay khẽ sờ lên bụng dưới, nàng cảm nhận được vết thương đã được dùng vải bông băng chặt lại, không còn chảy máu.

Có cảm giác như vừa trải qua một đại kiếp, Uất Trì Tuyết thở dài một hơi,  nhớ tới  một trận gió tanh mưa máu, điên cuồng chém giết vừa qua, lòng nàng còn  hoang mang sợ hãi, nếu như không phải là hắn cứu nàng, chỉ sợ rằng nàng thật sự đã chết rồi.

Chỉ là trong nháy mắt, cảm giác thoải mái trong lòng liền bị  sự hổ thẹn cùng áy náy thay thế, mở to mắt, nàng tha thiết  chăn chú nhìn nam tử đang ngồi kia, hai tay nàng run lên. Đúng vậy, chỉ qua một đêm ngắn ngủi thôi, hắn đã từ một Vương gia được vạn dân kính ngưỡng, biến thành một tên loạn thần tặc tử thông đồng  với giặc phản quốc! Nàng không biết vì sao nàng lại được cứu, thế nhưng… Thế nhưng cho dù là hắn muốn lấy tính mạng của nàng, nàng cũng không hề oán hận! Chết dưới tay hắn, nàng cam tâm tình nguyện….

Cảm thấy được trong không khí có chút gì biến động, Mặc Uyên chậm rãi mở đôi mắt thâm sâu thanh mảnh, đôi môi tái nhợt khẽ nhếch lên , nhìn qua phía  nữ tử mới tỉnh lại kia.

Uất Trì Tuyết trong lòng thấy chấn động, thậm chí nàng cũng không có đủ dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng rồi lại nhịn không được lo lắng, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, không hiểu là hắn bị thương ở đâu, có nặng hay không!

Lâu lắm rồi chưa từng trải qua kiếp nạn lớn như vậy, bên môi Mặc Uyên chợt nảy ra một ý cười mỉa mai châm chọc, hắn phảng phất nhớ lại thời gian hắn còn ngoài chiến trường, gom chút tàn hơi, lê người khỏi chốn đồng không mông quạnh tràn ngập thây ma, nghe được tiếng trái tim của chính đang đập trong lòng ngực, khẽ buông một nụ cười yếu ớt. Vì hắn biết, đã trải qua một trận sinh tử!

“Đây chính là mục đích của ngươi khi tới Vương phủ?” Bên trong xe ngựa đang giằng xóc, hắn thản nhiên mở miệng, giọng nói hơi khàn, không mang theo một chút cảm tình nào.

Ánh mắt Uất trì Tuyết có chút né tránh, nàng cắn môi, thấp giọng nói: “… Đúng. Đó chính là nhiệm vụ của ta, thâm nhập Vương phủ, bất kể ngươi tán thành hay không cũng không có vấn đề gì, ta chỉ cần trở thành một Vương phi trên danh nghĩa, địa vị đó rất thích hợp để giá họa cho ngươi một tội danh!

Mặc Uyên bình tĩnh lắng nghe, cả người hắn tản mát thoát ra một vẻ vương giả lãnh đạm, đôi mắt thanh mảnh thoáng vẻ mệt mỏi sau một tai kiếp sinh tử.

“Điều kiện đổi lại là…?” đôi môi trắng bệt khẽ nói lần nữa.

Uất Trì Tuyết cúi đầu, mang theo vài phần thê lương khẽ nhìn ra chỗ rèm xe, ngoài kia, khung cảnh bênh ngoài loáng thoáng hiện ra: “Ngươi đã biết, nhiều năm nay Hồ duệ xâm phạm Lạc Anh quốc, chủ trương này căn bản không phải là của ca ca, mà chính là Đại tướng quân Hồ duệ tộc Ưng Trảm, hắn mượn danh nghĩa của ca ca ta, nhiều lần đưa quân xâm chiếm! Danh hiệu thủ lĩnh Hồ duệ của ca ca thật ra chỉ là trên danh nghĩa, huynh ấy không có nắm giữ quân đội, càng không thể bảo hộ được con dân của mình thoát cảnh chiến loạn khổ đau! Chính vì vậy, một tháng trước, khi hoàng thất Lạc Anh quốc tìm đến ca ca đặt điều kiện, thì ca ca lập tức đáp ứng…” Uất Trì Tuyết  dời mắt nhìn hắn, miệng buông một nét cười khổ, “ Mặc Húc đáp ứng ca ca giúp huynh ấy đoạt vương quyền, Lạc Anh quốc dù sao cũng là cường quốc, không thể giống như một tiểu quốc của chúng ta, chỉ là không ngờ, hắn cũng không tiếc hy sinh thành trì, hy sinh con dân của mình quyết diệt trừ ngươi. Ta và ca ca… bất chấp nhiều như vậy, phải hy sinh ngươi thì ca ca và Hồ Duệ tộc mới có một con đường sống…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện