“ Ca ca món nợ này, ta nhất định sẽ có một ngày tính sổ với ngươi! Còn hiện giờ, ta dù chết cũng không để cho ngươi chạm vào Lạc Nhi lần nữa!” Trên điện tiền, thiếu niên ngạo nghễ lạnh lùng nghiến răng nói, ánh mắt toát ra luồng hàn khí ghê người! Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Húc ngưng lại, nhìn nàng đầy mình thương tích thế kia, mà động lòng đau xót … Nửa ngày, hắn chỉ  nửa ngày không ở bên cạnh nàng mà thôi, đã để cho đám phi tử kiêu ngạo càn quấy  hạ thủ với nàng! !

“ Trẫm nói lại một lần nữa, trả nàng lại cho trẫm.” Mặc Húc nói rõ từng chữ một, từng chữ đều mang vẻ nguy hiểm, cả người tỏa ra nộ khí kinh người, bao trùm khắp trong cung điện to lớn.

Cơn giận của đế vương, như biển sâu, đang không gợn sóng, nhưng đột nhiên chỉ chớp mắt sau đã nổi sóng to gió lớn.

Thiếu niên kia chậm rãi đứng dậy, mang thân thể dịu dàng nằm trong lòng mình giao cho Ca Nhi, bàn tay nắm chặt đoản đao bên hông, đôi mắt sáng tràn ngập sát khí !

“ Bảo hộ Hoàng thượng!” Cấm quân xung quanh liền nhìn ra ý định của hắn, tất cả đồng loạt rút kiếm đang cầm trong tay, nhanh chóng vây quanh bảo vệ hoàng đế, tạo thành một bước tường màu đen dày đặc!

“Tất cả lui ra cho trẫm!” Mặc Húc gầm nhẹ một tiếng.

Đám cấm quân giật mình, nhíu mày, đồng loạt thu hồi kiếm lại, chậm rãi lui về hai bên, hết sức đề phòng thiếu niên vẻ mặt đằng đằng sát khí kia.

“ Ngươi muốn động thủ với trẫm sao?” Một nụ cười khát máu nhè nhẹ tràn ra trên môi, Mặc Húc chậm rãi lấy một thanh trường kiếm giấu trong tay áo long bào rộng  thùng thình ra, “ Vậy hôm nay, trẫm sẽ chu toàn cho ngươi!”

Mặc  Kỳ  thoáng chốc thấy căng thẳng, cảm thấy một đạo kình phong hung ác độc địa thổi tới, chưa kịp phản ứng, khuôn mặt thâm hiểm tàn bạo của đế vương kia đã dời tới trước mặt!

Một tiếng “Đinh !” vang lên! Chính là tiếng binh khí giao nhau! !

Không biết từ bao giờ, trong tay Mặc Húc đã lóe sáng một thanh kiếm sắc, lúc này đã đặt ngang giữa hai người, rồi một tiếng kêu đau đớn của thiếu niên bật ra, tay dùng đoản đao chặn lại nhát kiếm hung hãn độc ác đến cực điểm của hắn! ! Binh khí lại tiếp tục chạm nhau, tia lửa lóe sáng khắp nơi! Thiếu niên bị bức phải lùi lại hai bước, thân thể miễn cưỡng mới chống đỡ được!

Chết tiệt… Mặc Kỳ thấp giọng kêu lên, bàn tay nắm chặt tới nổi gân xanh, hắn đã quên mất.. hắn đã quên đế vương kia chính là cao nhân không lộ mặt, nội công thâm hậu như vậy khiến cho cao thủ như hắn cũng khó bề chống đỡ nổi!

Ca ca… Trong đầu hắn bất chợt hiện lên hình ảnh tà mị tuấn nhã kia, trong lòng thếu niên nổi lên một trận đau xót, thì ra chính mình dù có nỗ lực tới đâu cũng không làm sao mạnh mẽ được như ca ca, vậy mà hôm nay bị truy bức trong chốn thâm cung này, bọn họ thật quá khốn đốn… vậy mà tại sao ca ca vẫn chưa chịu trở về giúp bọn họ?!

“ Trẫm không có nói gì, tại sao đang đấu với trẫm mà không chút tập trung vậy?”

Giọng nói trầm trầm vang lên bên tai làm Mặc Kỳ chợt giật mình, ánh mắt trong suốt ngẩng lên, nhưng vừa nhìn thấy đế vương kia thì ánh mắt liền đỏ ngầu, bên trong phát ra một tia nhìn lạnh lùng trí mạng!

“A! !”  Liền ngay sau đó, một chưởng hung hăng tàn nhẫn đã đánh mạnh vào vai thiếu niên! !

Trường kiếm đấu với đoản đao, phát ra âm thanh sắc nhọn! Mặc Kỳ liên tục ôm vai lui về phía sau, phải quỳ một chân  xuống mới chống đỡ nổi thân người không để ngã xuống, trong nháy mắt, lồng ngực có cảm giác đau đớn mún muốn nổ tung , hắn có thể nghe được tiếng khớp xương đang gãy,  từng chiếc từng chiếc, mang theo tiếng vọng ghê người!

“Mặc Kỳ !” Ca Nhi run run gọi một tiếng, lòng nóng như lửa đốt.

Cổ họng chợt thấy mặn, thì ra là mùi vị của  máu…Mặc Kỳ ngẩng đầu, vừa định đứng dậy thì đã thấy một ánh hàn quang nhanh chóng  xẹt tới, không kịp cho hắn thời gian để thở!

Khốn kiếp mà! Hắn cắn răng đứng dậy, bắt buộc cầm lấy đoản đao dây dưa chiến đấu với đế vương kia!

Trong không khí dần dần thấm đẫm mùi máu tanh, đoản đao vốn là không thể chiếm ưu thế, hơn nữa hắn lại đang bị nội thương, thỉnh thoảng  hắn bị mũi trường kiếm chém tới, trên người đầy vết máu, quần áo bị chém rách nham nhở làm cho ai nhìn cũng kinh hãi, nhưng hắn cắn chặt răng, chết cũng không kêu một tiếng!

Một đòn nguy hiểm cuối cùng!

Thanh kiếm sắc xé không khí đâm về phía ngực!

Mặc Kỳ muốn dùng đao ngăn lại, nhưng mũi kiếm đã đến quá gần!

“ Dừng tay! !” Một tiếng thét, không ai kịp nhìn thấy thân ảnh áo hồng kia làm thế nào xông tới, dùng cánh tay mong manh quét ngang, cản lại đường kiếm, đau đớn rên lên một tiếng, rồi ngã vào lòng thiếu niên kia.

Tiếng kiếm sắt cắt đứt da thịt nghe thật rõ ràng, trong tim Mặc Kỳ nặng nề chấn động, một nỗi đau như muốn xé nát lồng ngực, ôm lấy nàng: “Ca Nhi!”

Mặc Húc lạnh lùng nhìn cảnh tượng đó, màu máu đỏ trên thân kiếm giống như hoa sen máu nở rộ, màu sắc lộ vẻ quỷ dị.

Vết thương cắt sâu trên cánh tay, Ca Nhi đau đớn không thở nổi, vừa mở mắt đã nhìn thấy thiếu niên kia thần sắc tái nhợt, bất chấp đau đớn, nàng nắm lấy cổ tay hắn: “ Đừng đánh nữa… ta van ngươi , ngươi không nên lại động thủ với hắn nữa…”

Nàng không cách nào dùng ngôn ngữ biểu lộ nỗi bi thương trong lòng,  một đao một kiếm kia, như cắt nát lòng nàng, đau đớn không thể áp chế được!

Vẻ tàn nhẫn chết chốc dần dần rút khỏi trong mắt, Mặc Húc tùy tiền vứt trường kiếm sang một bên, khoanh tay, trầm giọng nói, “ Đem bọn họ dẫn đi, giải vào thiên lao!”

Đế vương lạnh lùng xoay người, đem lửa giận trong lòng một trận quét sạch không còn.

Tất cả thị vệ xung quanh đều lui ra, lúc này trong mắt đế vương kia, chỉ còn hình ảnh một nữ tử đang nằm hấp hối nơi góc phòng.

Mặc Húc tiến lên vài bước ôm lấy nàng, nghẹn ngào gọi: “ Cơ Nhi!”

Thân thể mềm mại lạnh băng, hô hấp gần như không còn nữa, một luồng khí giận bốc lên đỉnh đầu, hắn hét lớn: “Thái y! ! Cứu sống nàng cho trẫm! !”

Đau đớn tưởng chừng không bao giờ kết thúc.

Quần áo được cẩn thận từ từ cởi ra, cẩm bào tinh xảo đẹp đẽ hé  mở lộ ra  những vệt máu dài, vô cùng thê thảm.

Da thịt trắng như bạch ngọc từng chút từng chút lộ ra, trở về dáng vẻ nguyên thủy nhất (*lõa thể), thác tóc đen tán loạn rơi trên tấm trải giường trắng muốt, tỏa ra một vẻ đẹp yêu mị đến gần như tàn nhẫn, đám cung nữ run run tẩy sạch toàn thân nàng, rất sợ không cẩn thận đụng tớ vết thương của nàng, vết thương này thật sâu, nhìn gần, khiến người ta đau lòng không dám chạm vào!

Khí giận nóng rực vây lấy người, Mặc Húc cúi người, hai tròng mắt lạnh lùng nghiêm nghị đã đỏ vằn tơ máu, trong lòng đau đớn buồn bực không sao trút hết, hắn hận không thể đích thân lăng trì con Dung phi kia! ! Chỉ như vậy may ra mới thỏa mối hận trong lòng hắn! !

Bàn tay to lớn dò vào dưới cổ nàng, ôm lấy ót nàng, hắn run run hôn lên đôi môi trắng bệch không còn chút máu , dùng hơi thở nóng như lửa truyền vào miệng nàng, dùng đầu lưỡi khơi mở chiếc lưỡi đinh hương đã vô lực phản kháng, không để người nàng tiếp tục lạnh đi nữa.



“Nàng phải sống cho trẫm… Trẫm không cho phép nàng có việc gì!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện