“Tốt lắm.” Mặc Uyên thu hồi ánh mắt, chuyên tâm ôm lấy cô gái nhỏ bé trong lòng.

“Vậy nhất định ngươi cũng đã hiểu rõ quy củ trong Uyên vương phủ của ta là gì, chính ngươi tự đi hay là muốn bản vương cho người kéo ngươi xuống?”

Một câu nói vang lên trong phòng, khiến cho người phụ nữ đang quỳ toàn thân cứng đờ.

Ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, không khí chết chóc làm mọi người không khỏi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào người đàn ông ưu nhã tà mị có thần sắc như bình thường kia, nhưng lại dường như thấy được địa ngục đang vẫy gọi, mặt vàng ệch như màu đất.

Nhiêu Nhi ở chính giữa, lại càng ngay cả một chút hơi sức để run rẩy cũng không có, toàn thân cứng đờ, cặp mắt mở trợn trừng thật lớn, giống như xác chết bị ngâm nước. Sau một khắc, thân thể nàng ta giống như có phản ứng hoá học mãnh liệt, cả người như bùng phát, gào lên khóc rống!

“Vương gia !” Một tiếng kêu thê thảm chói tai vang lên, cả người Nhiêu nhi như một chú chó con điên cuồng bò đến bên chân Mặc Uyên, liều mạng túm lấy gấu quần hắn, các khớp xương cũng trở nên trắng bệch .

“Cầu xin Vương gia khai ân ! Vương gia khai ân a ! Nhiêu nhi thật sự biết lỗi rồi, Nhiêu nhi không cố ý, Nhiêu nhi cũng không dám nữa, Vương gia !! Van cầu ngài, van cầu ngài thả Nhiêu nhi.”

Tiếng kêu gào thê lương khiến cho lòng Lạc Cơ Nhi đau nhức không chịu được, thân thể thoáng cái mềm nhũn, nhưng bỗng có một lực truyền đến trên lưng, cơ thể của hắn đỡ nàng khiến cho nàng gắt gao bám chặt vào bờ ngực rộng, tráng kiện đó, chưa đến nỗi chuệch choạng ngã.

Vì sao nàng lại không khống chế được thế này? Lạc Cơ Nhi yếu ớt tự hỏi, rốt cuộc là chuyện gì mà làm cho bọn họ đều sợ hãi như vậy?

Nỗi băn khoăn trong lòng càng ngày càng nặng nề, khiến cho lòng của nàng cũng ngày càng trầm xuống —- Một người đàn ông như Mặc Uyên, e là chuyện gì cũng có thể làm được. Mặt Lạc Cơ Nhi trắng bệch, yếu ớt ngẩng đầu nhìn mặt hắn, nhưng lại thấy được một nét cười bí hiểm, lạnh lẽo thấu xương !

“Xem ra, các ngươi vẫn không thể học ngoan.” Mặc Uyên vươn tay ra chải vuốt những sợi tóc lộn xộn của Lạc Cơ Nhi, chạm vào vành tai trong suốt của nàng thì ngón tay tạm dừng không xuống tiếp nữa.

“Dù sao vẫn nên tìm người xuất hiện giúp các ngươi nhớ lâu hơn —— Người đâu !”

Cánh cửa bị phá mở ra một cách thô bạo, vài gia nhân sắc mặt nghiêm nghị lạnh lùng đi về phía chủ nhân, “Vương gia!”

“Đem nàng ta xuống đi.” Giọng nói lãnh đạm, tàn nhẫn của Mặc Uyên vang lên .

“Dạ!”

Hai gia nhân đi tới, Nhiêu Nhi quỳ trên mặt đất tinh thần đã nghiễm nhiên hỗn loạn, nàng ta điên cuồng rít lên giống như người điên, càng không ngừng cầu xin tha thứ, cơ thể mềm oặt không đứng dậy nổi, bị hai người kia kéo ra ngoài cửa.

Trong lòng Lạc Cơ Nhi căng thẳng, nhịn không được muốn ló đầu ra nhìn nàng ta, chỉ là bị nửa vòm ngực của hắn chắn mất, eo lưng mềm mại lại bị siết chặt hơn, cặp mắt trong veo mà mỹ lệ của nàng bắt gặp nét cười ôn nhu mà tà khí của hắn.

“Ngươi muốn làm gì nàng ta?” Lạc Cơ Nhi không nhịn được run giọng hỏi, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện dự cảm xấu.

“Những người không ngoan nên bị trừng trị nghiêm khắc, đó là cái nàng ta nên nhận.” Mặc Uyên nói với vẻ vân đạm phong khinh (*hờ hững thản nhiên), tùy tiện hôn lên khuôn mặt yếu ớt của nàng, khiến cho hơi thở thơm ngát của bản thân bao trùm lấy nàng.

“Ta không cho phép ngươi giết nàng ta!” Lạc Cơ Nhi trong lòng căng thẳng, đưa tay ra nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, cặp mắt xinh đẹp tràn ngập sợ hãi.

Đúng là quả thực nàng không thích Nhiêu Nhi. Không thích nàng ta hung hăng ngang ngược càn quấy và tự cao tự đại tùy thích, nhưng bởi vì như vậy mà nàng ta phải đi tìm cái chết sao? Dù cho không phải chết, nàng cũng có thể nghĩ đến Mặc Uyên sẽ dùng thủ đoạn thế nào để đối phó với nàng ta!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện