Mọi người trong cung điện đều bị xua đi hết, Uyển phi thu hồi ánh mắt, cẩn thận

đánh giá thân ảnh mặc áo màu nguyệt sắc (*xanh nhạt) quỳ gối giữa điện.

Không hiểu lễ nghi trong cung lắm nên nàng làm chuyện có chút trúc trắc, mặt

mày lúc này đều hoàn toàn lạnh nhạt, không hề vui sướng, nhưng cũng không

hề sợ sệt.

“Ngươi tên là Lạc Cơ Nhi, là người Đằng An?” Nàng giương giọng hỏi.

Lạc Cơ Nhi quỳ gối trên điện, hai đầu gối đã có chút bủn rủn.

Chưa từng quỳ quá lâu như vậy, nàng nhíu mày chịu đựng, thản nhiên đáp lại:

“Dạ.”

Một đôi giày thêu chỉ vàng xuất hiện trước mắt, Uyển phi chậm rãi ngồi xổm

xuống, vươn tay ra.

Lạc Cơ Nhi khẽ giật mình, nhìn cổ tay có nhiều trang sức nhỏ nhưng xa xỉ của

nàng ta, nâng cặp mắt trong veo lên nhìn nàng.

Uyển phi cười yếu ớt, nụ cười che dấu nỗi đau thương nồng đậm: “Bổn cung hơi cảm thấy mệt, ngươi theo giúp ta ngồi một lát, được chứ?”

Đôi tay mềm mại, vươn về phía nàng.

Hơi chút hoảng hốt, Lạc Cơ Nhi đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt trong lòng

bàn tay của nàng ta, tùy ý nàng kéo mình đứng lên.

Còn lúc này trong lòng Uyển phi nổi lên một chút chua xót, cô gái nhỏ này

dường như mị hoặc trời sinh, rõ ràng là thân thể cùng ánh mắt ngây ngô, nhưng

lại cũng đều xinh đẹp hơn so với trăm ngàn người đẹp trong cung, giống một

đóa hoa anh túc, có độc trímạng, gây nghiện, muốn giải không được.

“Ngươi biết không? Đây là hương hoa ngọc lan” Uyển phi lẳng lặng mà dựa

vào chiếc sập mềm mại, khẽ ngửi mùi hương trong không khí, trong đôi mắt có

nhàn nhạt đau thương chưa bao giờ rút đi, “Trong Tích Uyển cung, mỗi phòng

đều có loại hương này, hương khí tràn ngập trong không khí. Hoàng Thượng

từng hỏi ta vì sao, ta chỉ nói là trong lòng ngưỡng mộ cây hoa ngọc lan này,

xinh đẹp thanh tịnh, trang nhã động lòng người, nhưng, nguyên do thực sự thì,

ta lại chưa từng bao giờ nhắc tới… Ngươi có biết là gì không?”

Lạc Cơ Nhi lẳng lặng nghe, chậm rãi lắc đầu, sợi tóc vương trên sườn mặt rơi

xuống, trong vẻ nhu thuận lộ ra vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Việc này, nàng cũng không biết, càng không có lý do gìmuốn biết.

Sự lãnh đạm của nàng làm Uyển phi khẽ giật mình, bàn tay trắng nõn giấu trong

tay áo nắm thật chặt, chăm chú nhìn cô gái nho nhỏ, bên môi có ý cười cay

đắng “Đó là bởi vì hắn thiên vị ngọc lan a… Thế gian ngàn vạn loại hoa xinh

đẹp, nhưng chỉ bởi vì hắn chỉ yêu loài hoa đó, cho nên ta cũng giống như thế,

bỏ không được, yêu cũng không xong, hàng ngày, thật giống như hắn còn ở

bên cạnh ta, luôn ôn nhu ấm áp, mà không phải như điện phủ trong trẻo nhưng

lạnh lùng tịch mịch, như vườn ngự uyển thâm sâu không thể chạm tới.” Nữ tử

dịu dàng kiều mỵ nói với vẻ si ngốc, trong không khí tràn ngập ưu thương

không nguôi, làm người ta hít thở không thông.

Lạc Cơ Nhi mở to mắt, cổ tay mảnh khảnh vươn ra khỏi tay áo màu nguyệt

sắc, cầm ấm trà bên cạnh lên, che giấu nỗi hoang liêu cùng bi thương trong

lòng, rót một chén trà đầy tràn.

“Nương nương nói xong có mệt mỏi không? Muốn uống trà hay không?” Tiếng

nói trong trẻo ngây ngô non nớt, hàng mi nàng khẽ run, lãnh đạm hỏi.

Nàng không hề phản ứng làm tinh thần Uyển phi chán nản, hơi chút kinh ngạc

nhìn về phía chén trà mới đưa qua, xấu hổ đón lấy, nhưng phát hiện trên cổ tay

nàng có một chút ửng đỏ, trên da thịt nõn nà lộ ra thật rõ ràng, ẩn hiện ra ngoài

tay áo…

Cảm giác được ánh mắt nóng rực, Lạc Cơ Nhi có chút không được tự nhiên,

muốn thu hồi tay——

“Chờ một chút.” Uyển phi khẽ gọi, bảo nàng dừng động tác.

Trong không khí lượn lờ thoang thoảng hương ngọc lan, trong lòng Uyển phi bị

ngờ vực vô căn cứ đè nén có chút đau đớn, buông chén trà ra, cầm lấy cổ tay

của nàng.

Lạc Cơ Nhi kinh sợ, đôi mắt trong veo nhìn vị cung phi tôn quý trước mặt, ánh

mắt như nai con bị hoảng hồn.

Ngón tay khẽ run, Uyển phi hơi xúc động mà cầm cổ tay nàng, tay kia vén nhẹ

tay áo nàng lên, cuộn lên phía trên, rốt cục khi Lạc Cơ Nhi hít sâu một ngụm khí

lạnh thì nàng ta nhìn thấy được dáng vẻ cánh tay nàng ——

Trên cánh tay thon dài mảnh khảnh trắng trẻo bóng bẩy, bắt đầu từ bả vai, có

rất nhiều dấu hôn rõ ràng trên da thịt, còn cổ tay thì như bị người ta ác độc để

lại những vết bầm…

Trong lòng chồng chất ngổn ngang tầng tầng lớp lớp, sắc mặt Uyển phi trắng

bệch, giống như bị một đao nhọn đâm vào tim, đau đớn như bị xé rách! Vất vả lắm mới chờ được nàng ta buông tay ra, Lạc Cơ Nhi cuống quít thả tay

áo xuống, đứng dậy lui ra phía sau vài bước, trong lòng tràn đầy xấu hổ và giận

dữ… Nhưng trong thâm cung này, nàng quá mức thấp hèn, không có bất cứ tư

cách gì để trách cứ vị cung phi trước mắt này không phải, chỉ có thể cắn môi

dưới chịu đựng, nói với giọng lạnh lùng: “Nương nương thỉnh tự trọng.”

Một tiếng kêu ngấm ngầm chịu đựng, Uyển phi vốn đang sững sờ hoàn hồn lại,

sắc mặt trắng bạch vẫn như trước, chỉ là nháy mắt không khống chế được đã

làm nàng mất sự ung dung cùng tôn quý, trở nên giống như một nữ tử tầm

thường, vì tình yêu mà đến không thể kiềm chế được nỗi đau lòng.

“Hắn đã nói, kiếp này trừ ta ra, hắn sẽ không yêu bất cứ một nữ nhân nào

nữa… Hắn đã nói…” Đầu ngón tay bấm chặt lòng bàn tay, nhưng không thấy

đau, nước mắt ấm áp tràn đầy đôi mắt, “Năm đó, Hồ Duệ tộc thường xuyên

quấy nhiễu, hắn chỉ có 17 tuổi, liền khoác thêm áo giáp chém giết ở chiến

trường, hắn đã nói, chờ hắn đắc thắng trở về sẽ cầu xin tiên hoàng tứ hôn, hắn

vì ta ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng có thể không tranh, dù cho ẩn cư cũng

không sao cả, nhưng… đều là bởi sự kiện kia… Đều là bởi sự kiện kia!” Uyển

phi cứ thế nói, đắm chìm trong ánh sáng nụ cười của người thiếu niên 17 tuổi,

không thể tự thoát ra được…

Đôi mày thanh tú nhướng lên, Lạc Cơ Nhi nhìn người con gái buồn bã ủ dột

kia, trong lòng cuồn cuộn dâng trào nhiều cảm xúc ——

Nàng nghe không hiểu lời của nàng ta, nàng không tưởng tượng được dáng vẻ

nam tử thân nhung trang, ưng thuận hứa hẹn với người con gái yêu dấu, nàng

chỉ nhớ rõ bầu trời Đằng An vì nam tử tàn bạo đó mà trở thành đỏ rực, dùng

thắng lợi xâm chiếm bằng máu để đổi lấy vinh hoa cùng hôn quyến, nàng khinh

thường, lại càng không đếm xỉa!

Không khí yên tĩnh làm Uyển phi khẽ giật mình, nàng nâng đôi mắt chan chứa lệ,

chăm chú nhìn cô gái nhỏ nhắn kia. Nàng ấy trước sau đều lẳng lặng đứng

thẳng, cho dù nàng có như thế nào thì nàng ấy vẫn bất động như cũ, giống như

trong điện này không có bất cứ chuyện gì có thể làm cho nàng có nửa điểm dậy

sóng, cả người nàng có sự mị hoặc khiến người ta trở nên đui mù, làm người

ta hít thở không thông…

“Vì sao ngươi lại bình tĩnh như thế? Ngươi biết rõ ta nói tới ai, chẳng lẽ cũng

không đau lòng một chút nào?” Giọng nói ôn nhu của Uyển phi bỗng nhiên vút

cao, trong lòng kích phát sự không cam lòng.

Đôi mắt trong veo hoàn toàn lạnh nhạt thản nhiên, Lạc Cơ Nhi chăm chú nhìn

nàng ta: “Ta không tìm ra lý do phải đau lòng, thật xin lỗi, nương nương tình

thâm ý trọng, Cơ Nhi không thể cảm động lây.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện