Ai cũng không ngờ rằng, trong buổi họp mặt của lớp 16 khoa 8 Đại học Bắc Hoa, Thịnh Thừa Dương lại xuất hiện! Anh về nước chưa đầy nửa tháng, lúc trước lớp trưởng Tống Hách tổ chức cuộc tụ hội lần này do dự rất lâu. Xuất phát từ phép lịch sự, cậu ta gửi tin nhắn cho anh như một hình thức.
Vốn dĩ ban đầu Tống Hách hoàn toàn không chờ mong thái tử Nam thành này sẽ có thời gian đáp lại. Không ngờ tới tin nhắn vừa mới được gửi đi, tin nhắn của Thịnh Thừa Dương đã trả lời ngay, tin nhắn chỉ có đơn giản ba chữ:
“Nhất định tới.”
Hai chữ “Nhất định”, đã long trọng biểu đạt một cách quyết tâm tham gia buổi họp mặt của Thịnh Thừa Dương.
Trong buổi tụ hội, Thịnh Thừa Dương ngồi ở chính giữa sô pha. Anh tới sớm, ăn mặc cũng rất chỉn chu. Vốn dĩ anh đã có tướng mạo cực kỳ xuất chúng, hôm nay lại tỉ mỉ trang điểm một phen, càng làm một đám bạn học nữ không dời mắt được.
Lớp trưởng Tống Hách ngồi ở bên cạnh cùng nói chuyện phiếm với anh, vừa vội vàng tiếp đón những đồng học mới vào.
“Có nên dọn đồ ăn lên không ?” Tống Hách hỏi.
“Từ từ đi!” Thịnh Thừa Dương mở miệng.
“Đồng học đến đông đủ rồi dọn đồ ăn, đừng vội.”
“Đã đến đông đủ.” Tống Hách nói.
Ánh mắt Thịnh Thừa Dương cứng lại, tựa hồ có chút không cam lòng, muốn tiếp tục xác nhận lại một lần.
“Thật sự đã đến đông đủ?”
“Đã đến đông đủ, chỉ có mấy đồng học cũ đến không được vì quá xa.”
Lúc này Thịnh Thừa Dương không nói thêm gì, duỗi tay cầm ly rượu, uống một ngụm lớn.
Buổi tụ hội họp mặt, phảng phất biến thành đại hội nịnh hót. Từng người tới thay phiên nhau mời rượu Thịnh Thừa Dương, miệng toàn những lời tâng bốc a dua.
“Thừa Dương, gặp lại bạn học cũ cũng không dễ dàng, về sau chuyện làm ăn mong cậu chiếu cố nhiều hơn, tôi trước kính cậu một ly!”
“Được thôi.”
Thịnh Thừa Dương trầm khuôn mặt, cũng không từ chối ai, tất cả rượu được mời đều uống hết.
Thịnh Thừa Dương bắt đầu thoáng có chút men say. Anh nheo mắt lại dùng giọng điệu không mấy để ý, như thế chỉ là trong lúc vô tình thuận miệng hỏi:
“Tôi nhớ rõ trước đây trong lớp mình, có một nữ sinh tên Giản Hi đúng không? Hôm nay sao cô ấy không đến?”
Thịnh Thừa Dương nói xong, còn giả vờ tùy tay cầm ly rượu lên, uống như không có chuyện gì xảy ra.
“Đã chết, sớm đã chết rồi.” Trần Minh người đang đùa giỡn với nữ sinh đối diện nói một câu.
“Cô ấy đã chết được sáu năm rồi. Sau khi cậu ra nước ngoài hơn một năm, đã chết ngoài ý muốn.”
Thịnh Thừa Dương tay phải dùng lực bóp mạnh, ly rượu pha lê trong tay bị anh bóp vỡ nát.
Máu tươi từ trong lòng bàn tay chảy ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn nhà bóng loáng. Mọi người xung quanh đều đau giùm anh, nhưng Thịnh Thừa Dương cứ như đã mất đi cảm giác đau, hoàn toàn không nhận thức được vết thương trên tay mình.
“Cậu nói cái gì?” Gương mặt anh lộ rõ vẻ không tin.
“Tại sao lại đùa giỡn như vậy!” Giọng nói Thịnh Thừa Dương chứa đầy tức giận. Cô bạn học đứng cạnh anh cũng cảm thấy tay anh đang run rẩy lợi hại.
“Tôi không có nói giỡn.” Trần Minh nhìn Thịnh Thừa Dương đen mặt mau chóng giải thích.
“Giản Hi thật sự đã chết, là nghỉ hè năm hai đi. Cô ấy vì kiếm học phí mà đi theo mấy bác gái đến công trường cho công nhân nấu cơm. Nghe nói là không cẩn thận té xuống cầu thang bị một cây thép xuyên qua người, làm tổn thương phổi. Sau đó được đưa đến bệnh viện nhưng mà không có tiền, bệnh viện không chịu phẫu thuật. Chủ công trường cũng mặc kệ, cuối cùng vẫn là chủ nhiệm lớp phải lo liệu mọi việc ở bệnh viện.”
Trần Minh vừa nói vừa chú ý sắc mặt Thịnh Thừa Dương, sợ không cẩn thận liền chọc Thái tử gia không vui. Nhưng rõ ràng, nam nhân trước mắt này tâm trạng cũng không hề vui vẻ.
“Lúc đó lớp học còn tổ chức quyên tiền cho cô ấy đâu. Chủ nhiệm lớp muốn làm chúng tôi quyên góp tiền nhiều một chút, thậm chí còn chụp cô ấy nằm trên hành lang bệnh viện cho chúng tôi xem. Tôi vẫn còn nhớ cảnh tượng bi thảm lúc đó, ngay cả người có ý chí sắt đá như tôi, lập tức liền quyên góp mười triệu.”
Thịnh Thừa Dương sắc mặt tái mét, đôi mắt đỏ au nhìn chằm chằm Trần Minh. Sợ tới mức Trần Minh không biết có nên tiếp tục nói hay không.
“Xác thật không lừa cậu.” Sở Viện ngồi bên cạnh Trần Minh tiếp tục nói.
“Lúc ấy tôi và chủ nhiệm lớp cũng đi bệnh viện, cũng không biết có phải thời gian giải phẫu bị trì hoãn hay không, nhưng bác sĩ nói rõ ràng không có hi vọng. Chỉ là bác sĩ kia cũng đáng trách, biết Giản Hi không có cha mẹ, trực tiếp nói không cứu, yêu cầu tìm người đưa cô ấy về. Cậu ruột của cô ấy cũng không muốn tới, cuối cùng vẫn là chủ nhiệm lớp đưa Giản Hi trở về.”
Thịnh Thừa Dương cả người cảm giác như bị xé rách đau đớn. Anh có thể nghe rõ mỗi một chữ mà từng người đối diện nói.
“Đúng rồi, Thừa Dương, quan hệ của cậu cùng Giản Hi có phải hay không rất tốt? Lúc đó cô ấy còn hỏi về cậu với tôi.” Sở Viện đột nhiên nhớ tới, vội vàng nói.
“Cô ấy nói cái gì?” Thịnh Thừa Dương trái tim run rẩy, tay không khỏi nắm chặt.
“Đó là sáng ngày thứ ba sau khi Giản Hi từ bệnh viện trở về. Tôi đi thăm cô ấy, lúc đó trạng thái của Giản Hi đã rất tồi tệ, nói một chữ đều phải cố sức. Cô ấy hỏi tôi, khi nào cậu về nước, cậu ra nước ngoài còn liên hệ với các bạn học khác trong lớp hay không.”
Sở Viện nói, nhìn sắc mặt Thịnh Thừa Dương càng ngày càng không ổn. Cô cảm thấy lo lắng không biết có nói sai điều gì hay không. Thịnh Thừa Dương hiện tại, giống như một con báo đang thừa nhận đau đớn, sắc bén lại yếu đuối.
"Tôi nói không có, cậu ra nước ngoài ai đều không có liên hệ, sau Giản Hi liền không nói nữa. Cũng chính là trưa hôm đó, cô ấy liền rời đi. Nghĩ lại, ngày đó tôi hẳn là rời đi trễ một chút, ít nhất là thời điểm Giản Hi rời đi, bên cạnh còn có người tiễn khi cô ấy rời khỏi thế giới này.”
Thịnh Thừa Dương đã nghe không rõ ràng lắm bất luận một chữ gì. Anh đứng lên, từ trong đám người xuyên qua, đẩy cửa liền đi ra ngoài.
Ra khách sạn, anh cũng không biết nên đi đâu, một người lang thang khắp nơi. Cuối cùng dừng lại bên một bụi cây khô vàng bên đường ngồi xuống.
Đầu thu thời tiết cũng không quá lạnh, nhưng Thịnh Thừa Dương tay vẫn cuộn chặt tây trang của mình. Anh đang run rẩy, cảm giác toàn bộ cơ thể kể cả xương cốt đều đang lạnh thấu xương.
Vốn dĩ ban đầu Tống Hách hoàn toàn không chờ mong thái tử Nam thành này sẽ có thời gian đáp lại. Không ngờ tới tin nhắn vừa mới được gửi đi, tin nhắn của Thịnh Thừa Dương đã trả lời ngay, tin nhắn chỉ có đơn giản ba chữ:
“Nhất định tới.”
Hai chữ “Nhất định”, đã long trọng biểu đạt một cách quyết tâm tham gia buổi họp mặt của Thịnh Thừa Dương.
Trong buổi tụ hội, Thịnh Thừa Dương ngồi ở chính giữa sô pha. Anh tới sớm, ăn mặc cũng rất chỉn chu. Vốn dĩ anh đã có tướng mạo cực kỳ xuất chúng, hôm nay lại tỉ mỉ trang điểm một phen, càng làm một đám bạn học nữ không dời mắt được.
Lớp trưởng Tống Hách ngồi ở bên cạnh cùng nói chuyện phiếm với anh, vừa vội vàng tiếp đón những đồng học mới vào.
“Có nên dọn đồ ăn lên không ?” Tống Hách hỏi.
“Từ từ đi!” Thịnh Thừa Dương mở miệng.
“Đồng học đến đông đủ rồi dọn đồ ăn, đừng vội.”
“Đã đến đông đủ.” Tống Hách nói.
Ánh mắt Thịnh Thừa Dương cứng lại, tựa hồ có chút không cam lòng, muốn tiếp tục xác nhận lại một lần.
“Thật sự đã đến đông đủ?”
“Đã đến đông đủ, chỉ có mấy đồng học cũ đến không được vì quá xa.”
Lúc này Thịnh Thừa Dương không nói thêm gì, duỗi tay cầm ly rượu, uống một ngụm lớn.
Buổi tụ hội họp mặt, phảng phất biến thành đại hội nịnh hót. Từng người tới thay phiên nhau mời rượu Thịnh Thừa Dương, miệng toàn những lời tâng bốc a dua.
“Thừa Dương, gặp lại bạn học cũ cũng không dễ dàng, về sau chuyện làm ăn mong cậu chiếu cố nhiều hơn, tôi trước kính cậu một ly!”
“Được thôi.”
Thịnh Thừa Dương trầm khuôn mặt, cũng không từ chối ai, tất cả rượu được mời đều uống hết.
Thịnh Thừa Dương bắt đầu thoáng có chút men say. Anh nheo mắt lại dùng giọng điệu không mấy để ý, như thế chỉ là trong lúc vô tình thuận miệng hỏi:
“Tôi nhớ rõ trước đây trong lớp mình, có một nữ sinh tên Giản Hi đúng không? Hôm nay sao cô ấy không đến?”
Thịnh Thừa Dương nói xong, còn giả vờ tùy tay cầm ly rượu lên, uống như không có chuyện gì xảy ra.
“Đã chết, sớm đã chết rồi.” Trần Minh người đang đùa giỡn với nữ sinh đối diện nói một câu.
“Cô ấy đã chết được sáu năm rồi. Sau khi cậu ra nước ngoài hơn một năm, đã chết ngoài ý muốn.”
Thịnh Thừa Dương tay phải dùng lực bóp mạnh, ly rượu pha lê trong tay bị anh bóp vỡ nát.
Máu tươi từ trong lòng bàn tay chảy ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn nhà bóng loáng. Mọi người xung quanh đều đau giùm anh, nhưng Thịnh Thừa Dương cứ như đã mất đi cảm giác đau, hoàn toàn không nhận thức được vết thương trên tay mình.
“Cậu nói cái gì?” Gương mặt anh lộ rõ vẻ không tin.
“Tại sao lại đùa giỡn như vậy!” Giọng nói Thịnh Thừa Dương chứa đầy tức giận. Cô bạn học đứng cạnh anh cũng cảm thấy tay anh đang run rẩy lợi hại.
“Tôi không có nói giỡn.” Trần Minh nhìn Thịnh Thừa Dương đen mặt mau chóng giải thích.
“Giản Hi thật sự đã chết, là nghỉ hè năm hai đi. Cô ấy vì kiếm học phí mà đi theo mấy bác gái đến công trường cho công nhân nấu cơm. Nghe nói là không cẩn thận té xuống cầu thang bị một cây thép xuyên qua người, làm tổn thương phổi. Sau đó được đưa đến bệnh viện nhưng mà không có tiền, bệnh viện không chịu phẫu thuật. Chủ công trường cũng mặc kệ, cuối cùng vẫn là chủ nhiệm lớp phải lo liệu mọi việc ở bệnh viện.”
Trần Minh vừa nói vừa chú ý sắc mặt Thịnh Thừa Dương, sợ không cẩn thận liền chọc Thái tử gia không vui. Nhưng rõ ràng, nam nhân trước mắt này tâm trạng cũng không hề vui vẻ.
“Lúc đó lớp học còn tổ chức quyên tiền cho cô ấy đâu. Chủ nhiệm lớp muốn làm chúng tôi quyên góp tiền nhiều một chút, thậm chí còn chụp cô ấy nằm trên hành lang bệnh viện cho chúng tôi xem. Tôi vẫn còn nhớ cảnh tượng bi thảm lúc đó, ngay cả người có ý chí sắt đá như tôi, lập tức liền quyên góp mười triệu.”
Thịnh Thừa Dương sắc mặt tái mét, đôi mắt đỏ au nhìn chằm chằm Trần Minh. Sợ tới mức Trần Minh không biết có nên tiếp tục nói hay không.
“Xác thật không lừa cậu.” Sở Viện ngồi bên cạnh Trần Minh tiếp tục nói.
“Lúc ấy tôi và chủ nhiệm lớp cũng đi bệnh viện, cũng không biết có phải thời gian giải phẫu bị trì hoãn hay không, nhưng bác sĩ nói rõ ràng không có hi vọng. Chỉ là bác sĩ kia cũng đáng trách, biết Giản Hi không có cha mẹ, trực tiếp nói không cứu, yêu cầu tìm người đưa cô ấy về. Cậu ruột của cô ấy cũng không muốn tới, cuối cùng vẫn là chủ nhiệm lớp đưa Giản Hi trở về.”
Thịnh Thừa Dương cả người cảm giác như bị xé rách đau đớn. Anh có thể nghe rõ mỗi một chữ mà từng người đối diện nói.
“Đúng rồi, Thừa Dương, quan hệ của cậu cùng Giản Hi có phải hay không rất tốt? Lúc đó cô ấy còn hỏi về cậu với tôi.” Sở Viện đột nhiên nhớ tới, vội vàng nói.
“Cô ấy nói cái gì?” Thịnh Thừa Dương trái tim run rẩy, tay không khỏi nắm chặt.
“Đó là sáng ngày thứ ba sau khi Giản Hi từ bệnh viện trở về. Tôi đi thăm cô ấy, lúc đó trạng thái của Giản Hi đã rất tồi tệ, nói một chữ đều phải cố sức. Cô ấy hỏi tôi, khi nào cậu về nước, cậu ra nước ngoài còn liên hệ với các bạn học khác trong lớp hay không.”
Sở Viện nói, nhìn sắc mặt Thịnh Thừa Dương càng ngày càng không ổn. Cô cảm thấy lo lắng không biết có nói sai điều gì hay không. Thịnh Thừa Dương hiện tại, giống như một con báo đang thừa nhận đau đớn, sắc bén lại yếu đuối.
"Tôi nói không có, cậu ra nước ngoài ai đều không có liên hệ, sau Giản Hi liền không nói nữa. Cũng chính là trưa hôm đó, cô ấy liền rời đi. Nghĩ lại, ngày đó tôi hẳn là rời đi trễ một chút, ít nhất là thời điểm Giản Hi rời đi, bên cạnh còn có người tiễn khi cô ấy rời khỏi thế giới này.”
Thịnh Thừa Dương đã nghe không rõ ràng lắm bất luận một chữ gì. Anh đứng lên, từ trong đám người xuyên qua, đẩy cửa liền đi ra ngoài.
Ra khách sạn, anh cũng không biết nên đi đâu, một người lang thang khắp nơi. Cuối cùng dừng lại bên một bụi cây khô vàng bên đường ngồi xuống.
Đầu thu thời tiết cũng không quá lạnh, nhưng Thịnh Thừa Dương tay vẫn cuộn chặt tây trang của mình. Anh đang run rẩy, cảm giác toàn bộ cơ thể kể cả xương cốt đều đang lạnh thấu xương.
Danh sách chương