Chờ hai người lên đến trên bờ, đám Đông Thần đã dựng xong bếp nướng BBQ ngay trên bãi cát.

"Ở đây mà cũng nướng được à?" Thịnh Thừa Dương dẫn Giản Hi bước đến hỏi. "Cái bếp nướng này các cậu lấy ở đâu?"

"Thuê từ tiệm bên kia chứ đâu. Nguyên liệu cũng mua ở đó luôn. Chị dâu, có muốn thử không?"

Đông Thần tay cầm xiên thịt, vừa định đặt lên vỉ nướng thì thấy Giản Hi bước đến nên nhường vị trí cho cô.

"Để anh làm cho!" Thịnh Thừa Dương đi tới, chắn trước mặt Giản Hi. "Hi Hi, em muốn ăn gì? Anh nướng cho em."

"Em muốn ăn xiên thịt dê"

"Được thôi, em qua lấy hai quả chanh lại đây."

Thế là, cả nhóm bắt đầu bận rộn. Thịnh Thừa Dương nướng xong xiên thịt liền đưa cho Giản Hi nếm thử. Giản Hi cắn một miếng, nhưng phát hiện thịt vẫn còn tái.

Mọi người chơi đùa rất vui vẻ. Trời dần buông màn đêm, cả nhóm kéo nhau về khách sạn gần đó để nghỉ ngơi.

Tối đến, vừa nằm xuống giường chưa bao lâu, bụng Giản Hi bất ngờ quặn đau.

"Em sao vậy? Đau ở đâu?" Thịnh Thừa Dương thấy Giản Hi ôm bụng, liền hốt hoảng bế cô lên.

"Đau bụng quá... Em phải vào nhà vệ sinh ngay!"

Giản Hi vội vàng chạy vào toilet. Hóa ra cô bị tiêu chảy, có lẽ do buổi chiều đã ăn phải thịt nướng chưa chín kỹ.

"Anh đi mua thuốc cho em"

Thịnh Thừa Dương đứng bên ngoài chờ. Khi Giản Hi bước ra, sắc mặt cô trông rất tệ.

"Có phải do thịt nướng lúc chiều không sạch không? Lần sau anh không để em ăn nữa."

Thịnh Thừa Dương bắt đầu hối hận vì đã để Giản Hi ăn mấy xiên thịt đó. Nguyên liệu vốn dĩ không được tươi, lại chẳng rõ là loại thịt gì.

Mấy năm nay, Giản Hi được anh chăm sóc kỹ lưỡng, sống trong điều kiện tốt, nên dạ dày cũng trở nên nhạy cảm hơn người bình thường. Chính vì vậy, cô thực sự không thể ăn uống tùy tiện ở bên ngoài.

"Không sao đâu, em thấy khá hơn nhiều rồi. Muộn thế này đừng đi mua thuốc nữa, anh ôm em ngủ một lát là được."

"Để anh gọi nhân viên khách sạn mang thuốc lên cho em."

Thịnh Thừa Dương lập tức gọi điện thoại. Chẳng bao lâu sau, nhân viên khách sạn đã mang thuốc đến. Anh nhẹ nhàng giúp Giản Hi uống thuốc xong, rồi ôm cô vào lòng ngủ.

Cả hai người đều không thể ngủ yên, Thịnh Thừa Dương ôm Giản Hi vào lòng, nhẹ nhàng xoa bụng cô với lực vừa phải.

"Khá hơn chút nào chưa?" Anh khẽ hỏi Giản Hi.

"Khá hơn nhiều rồi."

"Dạ dày của em thật sự phải cẩn thận chăm sóc. Sau này những quán ven đường thế này, đừng ăn nữa."

"Thực ra không phải thế, là vì anh không nướng chín thịt thôi." Giản Hi quyết định nói thật với Thịnh Thừa Dương, nếu không anh sẽ cứ nghĩ mình là bậc thầy nướng BBQ.

"Anh nướng không chín mà em vẫn ăn, thật là ngốc. Em không đau bụng thì ai đau bụng?" Thịnh Thừa Dương nhẹ nhàng vuốt tóc Giản Hi, vừa trách móc vừa lo lắng.

"Ngày mai chúng ta đi đâu chơi?"

"Anh vốn định đưa em đi suối nước nóng, nhưng nếu em vẫn không thoải mái, chúng ta có thể về sớm."

"Nhưng em vẫn muốn đi mà, ngày mai em chắc là sẽ ổn thôi."

"Không được." Thịnh Thừa Dương lập tức từ chối, "Anh sẽ đưa em đi lại lần sau, khi em khỏe hơn."

Thịnh Thừa Dương giơ tay lên, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, tăng thêm hai độ để không gian trong phòng ấm áp hơn.

Ngày hôm sau, Lục Hoài Cẩn và nhóm của họ đi suối nước nóng, còn Thịnh Thừa Dương thì đưa Giản Hi về sớm.

Thời gian trôi qua thật nhanh. Dự án của Tập Đoàn Thịnh Khai đang tiến triển thuận lợi, khiến Thịnh Thừa Dương phải quay lại công việc, rất ít khi về trường học. Giản Hi dù ở một mình cũng không cảm thấy quá tệ, nhưng gần đây cô luôn có cảm giác có người theo dõi mình. Cảm giác này ngày càng mạnh mẽ, tuy nhiên mỗi lần quay đầu lại, cô lại chẳng phát hiện gì.

Giản Hi cảm thấy mình bắt đầu trở nên nghi thần nghi quỷ. Cho đến một ngày, khi cô ra khỏi thư viện, đi qua khuôn viên trong trường. Con đường này thường rất vắng vẻ, ít có học sinh đi qua. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân khe khế phía sau. Cảm giác không yên, cô lập tức quay đầu lại. Người đó chưa kịp tránh, bị cô bắt trúng ngay.

Giản Hi hơi sửng sốt, khuôn mặt của người này dường như đã in sâu trong trí nhớ cô. Vừa không xa lạ, lại cũng chẳng quen thuộc.

“Là... ông sao?” Cô khẽ hỏi.

"Hi Hi." Hồng Chinh nhìn Giản Hi, bước từng bước chậm rãi tiến lại gần cô.

So với mười mấy năm trước, hắn đã thay đổi rất nhiều. Trong trí nhớ của Giản Hi, hắn luôn mang vẻ mặt u ám, đầy tức giận, nhưng dù sao, ít nhất mỗi ngày hắn cũng trông có vẻ tràn đầy sức sống. Không giống như bây giờ, hắn có vẻ như một kẻ lạc lõng, nghèo túng, như thể mất hết linh hồn.

Giản Hi đứng sững tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Trong đầu cô, những suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, không ngừng xoay vòng.

Trước mặt người này, từng là người thân duy nhất của cô trên đời. Hai người đã mười mấy năm không gặp nhau. Giản Hi vốn tưởng rằng trong suốt cuộc đời này, mình sẽ không bao giờ gặp lại hắn, nhưng giờ đây, hắn lại xuất hiện trước mặt cô, rõ ràng và trực diện.

"Ông tới đây làm gì?"

Giản Hi lấy lại tinh thần, nhưng nhất thời không biết phải nói gì. Sau một lúc im lặng, cô chỉ có thể mở miệng, hỏi hắn mục đích đến gặp mình.

"Cậu đến để thăm Hi Hi."

Ngữ khí của Hồng Chinh trầm thấp, hắn không còn vênh váo, hống hách như trước đây, người trước mặt Giản Hi giờ đây hoàn toàn khác biệt. Hắn có vẻ yếu đuối và kém cỏi, không giống như người mà cô từng biết.

"Ông đến đây tìm tôi để đòi tiền?"

Giản Hi không thể nào tin rằng hắn chỉ đơn giản đến để thăm cô. Cô hiểu rõ

cậu của mình hơn ai hết, hắn không phải người có lòng tốt đến mức ấy, chẳng thể nào chỉ vì thế mà vượt qua ngàn dặm đến tìm cô.

Hồng Chinh mặt lộ vẻ khó xử, hắn gật đầu, ánh mắt đầy vẻ nịnh bợ, như thể muốn lấy lòng cô.

"Tôi biết ngay mà, ông làm sao có thể đơn giản chỉ đến thăm tôi."

Giản Hi cười lạnh, cô đã đoán trước sẽ như vậy. Người cậu này, dù chỉ là trên danh nghĩa, chưa bao giờ quan tâm đến cô. Làm sao có thể sau nhiều năm xa cách, đột nhiên lại cố ý đến thăm cô? "Tôi không có tiền"

Giản Hi kiên quyết nói. Cô không có lý do gì để cho hắn tiền. Cô không nợ hắn gì cả, dù có những năm tháng sống chung với hắn, nhưng cô chưa bao giờ tiêu xài hay nhờ vả hắn một đồng nào. Thậm chí, toàn bộ tài sản mà ba mẹ để lại, hắn cũng đã phá sạch.

Hơn nữa, khi còn nhỏ, ở độ tuổi ngây thơ ấy, cô phải làm tất cả mọi việc trong nhà từ giặt quần áo đến nấu cơm. Mọi việc nhà đều do một tay cô làm. Cô không nợ người đàn ông này bất kỳ thứ gì, càng không có chút tình cảm nào dành cho hắn. Cô sẽ không cho hắn một xu nào.

"Sao có thể nói không có tiền? Giản Hi mày bây giờ là con dâu tương lai của Tập Đoàn Thịnh Khai, nhìn xem trên người mày đang mặc những bộ quần áo, giày dép này, mỗi món đều có giá trị vài chục triệu, sao lại có thể nói không có tiền?"

Khi Hồng Chinh nghe Giản Hi không muốn cho hắn tiền, sắc mặt lập tức thay đổi. Vừa rồi, hắn vẫn còn tỏ ra nịnh bợ, lấy lòng, nhưng giờ thì bộ dạng đó đã biến mất, lộ rõ bản chất thật của hắn.

"Tôi có tiền, nhưng đó không phải là của tôi, là của Thịnh gia. Thịnh gia đã nuôi dưỡng tôi, và tôi vô cùng cảm kích. Nhưng sao? Chỉ vì Thịnh gia lớn mạnh, thì ngay cả những người như gia đình tôi, bà con nghèo, cũng được tiếp tế sao? Ôbg xứng sao?"

Lúc này, vài học sinh đi ngang qua, họ dừng lại nhìn về phía này. Ánh mắt của họ đầy sự tò mò và nghi hoặc.

Giản Hi cảm thấy xấu hổ, chỉ muốn nhanh chóng đuổi Hồng Chinh đi.

"Đây, tiền của ông, nhanh đi đi."

Giản Hi biết hôm nay nếu không đưa tiền cho hắn thì hắn sẽ không chịu rời đi. Đây là trường học, nếu làm ầm ĩ lên cũng không hay, có quá nhiều học sinh xung quanh, cô không muốn làm mất mặt.

Cô từ trong túi móc ra một xấp tiền, không nhiều lắm, chỉ khoảng hai ba triệu. Đây là số tiền mặt mà cô hiện tại có trên người.

Cô đưa cho Hồng Chinh, nhìn ánh mắt hắn, rõ ràng là không hài lòng vì số tiền quá ít.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện