Tịnh Nhạc bị Chén Thánh một câu nói làm cho chấn kinh, hắn còn định tìm cách như thế nào dụ dỗ cô bé này đây, nhưng mà kiểu gì cũng không nghĩ tới, nàng lại chủ động muốn cùng kình dung hợp.

“ Ngươi làm sao lại tự nhiên muốn khế ước với ta, hơn nữa ta linh hồn làm sao có thể thuần khiết, số người chết dưới tay ta cũng không ít nha! “

Tịnh Nhạc nhìn thẳng vào Tiểu Bạch to tròn hai mắt, miệng cười cười khó hiểu hỏi.

“ Ta cũng không biết nữa, từ tiềm thức nói Tiểu Bạch nên đi theo ca ca...! “

Tiểu Bạch đưa ngón tay lên suy nghĩ, sau đó lại tươi cười nói tiếp.

“ Hơn nữa ta không nhìn thấy bên trong ca ca con quỷ, chỉ có thuần khiết linh hồn mới có thể như vậy! “

“ Con quỷ?! “

Tịnh Nhạc nghe nàng nói liền khẽ cau mày, không hiểu ý nàng muốn nói về cái gì, còn đang định quay sang hỏi thì đúng lúc này Tiểu Bạch nhỏ bé bàn tay liền chạm vào trán hắn.

“ Ca ca, ngươi không nói gì tức là đồng ý nha! “

Tiểu Bạch cười hì hì nói lên, tức khắc nàng bàn tay sáng chói lên, vô số quang mang tụ tập lại, dần dần khắc họa lên Tịnh Nhạc phần trán một cái ấn ký, ấn ký này cùng vừa nãy Tiểu Bạch chữa trị ấn kí y hệt.

Ngay sau đó Tiểu Bạch cơ thể cũng bắt đầu mơ hồ lên, dần dần từ thực thể biến thành vô số hạt năng lượng, sau đó tựa như bão lũ tiến thẳng vào Tịnh Nhạc trên trán ấn ký kia.

Lập tức Tịnh Nhạc chỉ cảm thấy một hồi đầu óc quay cuồng, màu đen hai con mắt chuyển thành sáng rực vàng kim, xung quanh xinh đẹp không gian cũng bắt đầu phá nát.

Choang!

Như thủy tinh bị vỡ thanh âm vang lên, Tịnh Nhạc chỉ cảm thấy linh hồn của mình rơi vào một cái tối đen như mực khoảng không, chỗ này có vô số bức tranh ảnh, bọn chúng liên kết với nhau hình thành một cái cây, một cái to lớn đến vô hạn cổ thụ.

“ Đây là...cây ký ức! “

Tịnh Nhạc nhìn thấy cây này xong hai tròng mắt liền co rút lại, cây ký ức truyền thuyết hắn đã nghe qua, thứ này ẩn chứa một sinh mệnh, một linh hồn vô số mảnh ghép ký ức, nó nằm ở vị trí sâu nhất trong linh hồn mỗi con người, không nghĩ tới hắn hiện tại lại có thể nhìn thấy.

Mà những cái kia bức ảnh, rõ ràng đây chính là của Tiểu Bạch cây ký ức, tuy nhiên hắn phát hiện phía trên những bức ảnh kia, gần như chín thành đã bị biến thành trống không, cũng chỉ còn lại một khoảng nhỏ bé đang bị lu mờ dần hình ảnh.

Hắn còn định cử động tiến đến gần xem thử thì đúng lúc này những bức ảnh kia bỗng nhiên sáng rực lên, xung quanh không gian cũng bắt đầu biến động, dần dần hiện ra một cái tràn đầy khói lửa khung cảnh.

“ Uỳnh! “

Trên trời linh tục sấm chớp vang lên, mây đen phủ kín mấy trăm dặm, phía dưới hình thành vô số vòi rồng, tựa như những con quái vật, đem mọi thứ cuốn thẳng lên bầu trời.

“ Đây là đâu...?! “

Tịnh Nhạc có chút sợ hãi nhìn xung quanh khung cảnh, sấm chớp khắm nơi, động đất mãnh liệt, khắp nơi đều có lửa cháy, cảm giác như đứng trong ngày tận thế vậy.

“ Oe...oe...! “

Đúng lúc này không hiểu từ đâu ra hài tử thanh âm liền để đang ở trong chấn kinh Tịnh Nhạc hồi tỉnh lại, quay mặt nhìn xung quanh lúc này hắn mới nhận ra là mình đang bay trên không trung, còn âm thanh kia là ở dưới mặt đất.

Bên dưới là mộng khoảng đất trống, xung quanh vật chất đều bị phá hủy, lúc này phía dưới có một cái nữ nhân đang ôm một đứa trẻ.

Nữ nhân kia băng thanh ngọc cốt, xinh đẹp vô cùng, tựa như không phải là nhân nữa mà là được thiên nhiên nuôi dưỡng ra thần vật vậy, nàng màu vàng kim tóc dài, sau lưng mọc ra một đôi cánh trắng, tinh khiết lại tràn đầy thần thánh khí tức, tựa như thiên thần bao bọc lấy trên tay đứa trẻ.

Tịnh Nhạc cũng bị nữ nhân kia khí chất làm cho chấn kinh, suýt nữa tinh thần không chịu được mà say mê vào, loại kia thần thánh khí tức quả thực...

Hắn thật không biết diễn tả như nào ngoài hai chữ quỷ dị, tựa như trong phật giáo phật pháp vậy, chỉ cần thanh âm cũng có thể để người ta nội tâm thanh tịnh, không màng thế trần, cạo tóc đi tu.

Nữ nhân kia khí tức không có kinh khủng như vậy tuy nhiên lại làm cho hắn ác tâm hoàn toàn biến mất, biến thành nàng tín đồ sùng bái, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc thiên lương.

Nói thẳng ra giống như có thể tẩy não người khác vậy!

Tịnh Nhạc hồi phục tầm tình lại xong, nhìn về nữ nhân kia mày nhăn lại, đầu tiên là sau lưng nàng cánh, hắn có cảm giác vô cùng chân thật, cũng không giống hắn vũ dực từ năng lượng ngưng tụ ra.

Chẳng lẽ nàng cũng không phải là nhân tộc, mà là chủng tộc khác, mà nhìn nàng bộ dạng chắc cũng chẳng ai là không liên tưởng đến thiên sứ.

Nhưng mà chủng tộc này ở Bích giới hắn cũng chưa nghe qua bao giờ, cho nên hắn cũng không chắc chắn lắm.

Thứ hai là nàng dung mạo, không hiểu sao hắn lại cảm thấy rất quen thuộc, tựa như nhìn ở đâu rồi.

Tịnh Nhạc còn định tiến đến gần hơn xem thử, bất quá đúng lúc này trên không đột nhiên xuất hiện một luồng kinh khủng khí áp, lập tức để hắn tròng mắt co rút lại, vội nhìn lên không trung.

Chỉ thấy đen khịt đám mây lúc này đột nhiên bị một cái to lớn vật thể xuyên qua, là một cái màu đỏ thanh kiếm, kích thước vô cùng khổng lồ, chỉ nguyên độ rộng đã dài đến mấy trăm mét, phía trên tỏa ra làm cho người ta rùng mình sát khí.

Tựa như một thanh tắm rửa vô số máu huyết sát phạt thần binh vậy, cả bầu trời cũng bị cỗ kinh khủng sát khí này hóa thành màu đỏ rực.

“ Ực! “

Tịnh Nhạc không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, trợn tròn mắt nhìn phía trên rơi xuống vật thể, con may hắn hiện tại trạng thái chỉ là hư vô, cũng chỉ nhè nhẹ cảm nhận được cỗ kia kinh khủng sát ý thôi.

Nếu không chỉ sợ không đến một giây sau hắn liền đã bị cỗ kia kinh khủng áp lực xé nát thành vạn mảnh.

Rốt cuộc dạng gì tồn mới khống chế được thứ sát binh này?!

“ Khoan đã, thanh kiếm kia phương hướng! “

Rất nhanh hắn liền nhận ra, thanh kiếm này phương hướng vậy mà chiếu thẳng xuống bên dưới nữ nhân kia, đến đây hắn trong lòng đột nhiên sinh ra lo lắng, nàng còn có trên tay nàng hài tử dưới thanh kiếm kia...sẽ không sao chứ? “ Chạy đi, để ta giúp ngươi giữ bọn chúng lại! “

Đúng lúc này giữa thiên địa vang lên một cái trong trẻo thanh âm, chỉ thấy từ nữ nhân kia bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cái thân ảnh, cũng là một cái nữ nhân, tóc dài màu trắng, dung mạo tuyệt luân, màu trắng váy lụa phấp phơ, để lộ ra nàng hoàn mỹ đến cực hạn dáng người.

Tịnh Nhạc nhìn thấy nữ nhân này hai tròng mắt liền co lại, bởi vì nữ nhân kia khí tức vậy mà cùng Tiểu Bạch giống y hệt, như vậy chỉ có thể một khả năng, trước mắt nữ nhân này chính là Chén Thành toàn vẹn linh hồn.

“ Không được, ngươi bản nguyên đã bị tiêu hao nghiêm trọng rồi, nếu tiếp tục hậu quả chắc chắn sẽ không thể...! “

Nữ nhân kia khuôn mặt tái nhợt, đang nói giữa trừng bỗng nhiên cơ thể run rẩy lên, cả người có hơi khụy xuống, bế trên tay đứa bé cũng la khóc inh ỏi lên.

“ Tiểu Vận! “

Chén Thánh nhìn thấy nữ nhân kia khụy xuống liền kinh hãi kêu lên ngay chóng bay xuống đỡ lấy, chỉ thấy nữ nhân kia trên người thần thánh năng lượng ngày càng phun trào, miệng đau đớn kêu lên một tiếng, sau lưng nguyên bản đã có hai cái cánh lúc này đột nhiên dưới làn da khẽ đụng đậy.

Xoẹt!

Lại thêm hai cái trắng tuyết vũ dực mọc ra, nữ nhân trên lưng bốn cánh cánh vung vẩy, kinh khủng năng lượng phun trào trong không gian

“ Không, ta sắp bị dòng máu kia chiếm giữ rồi, không thể chạy thoát được nữa, có lẽ một chút thôi chúng ta khế ước sẽ bị cắt đứt, lúc đó ngươi mau chóng rời đi, lấy ngươi năng lực tuyệt đối sẽ không ai bắt được! “

Nữ nhân yếu ớt thanh âm vang lên, ngực thở dốc phập phùng, răng cắn vào môi, chống cự lấy trong người cuộn trào năng lượng.

“ Ngu ngốc, vậy ngươi nữ nhi thì làm sao?! “

Chén Thánh nghe vậy liền tức giận quát lên.

“ Ta chắc chắn sẽ không để nàng bị thương! “

Nữ nhân nghe vậy hai mắt tràn đầy nhu hòa nhìn trong tay đứa nhỏ, tuy nhiên trên không trung huyết sát thanh kiếm đã càng ngày càng gần, lập tức để nàng từ nhu hòa con mắt biến thành nghiêm nghị lên.

Cả người thả lỏng, tức thì lại thêm một đôi cánh nữa hiện ra, lục dực vung vẩy, lập tức từ nàng thể nội năng lượng phun trào ra, không gian xuất hiện vô số trụ sáng, sau đó dần dần ngưng tụ lại thành một chiếc lồng, chống đỡ lấy trên trời thanh kiếm.

Ánh sáng rất chói mắt, tuy nhiên không hiểu sao Tịnh Nhạc vẫn thấy rất rõ ràng, đúng lúc này nữ nhân bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy.

Nữ nhân từng giọt thủy tinh nước mắt trào ra, tràn đầy đau khổ, khẽ hôn lấy trên tay nữ nhi, sau đó không do dự đẩy đứa nhỏ vào bên trong vòng xoáy.

Đồng thời lúc này không gian cũng vỡ nứt ra, Tịnh Nhạc cảm nhận được mình bị một cỗ lực lượng vô hình kéo đi.

“ Khoan đã, ta muốn xem kỹ nữ nhân kia khuôn mặt! “

Tịnh Nhạc cắn răng kêu lên, cỗ nhìn kĩ nữ nhân kia dung mạo, tuy nhiên lực kéo kia quá mạnh, chỉ trong chốc lát hắn liền bị đánh bay ra khỏi không gian này, lúc hắn mở ra liền phát hiện mình đã trở lại Tiểu Bạch cây ký ức.

Lúc trước còn xót lại mơ hồ mấy bức ảnh, tại thời điểm này liền hóa thành tro bụi bay đi, biến thành một mảnh giấy trắng.

“ Quả nhiên đây là Chén Thánh còn lưu lại mảnh vỡ ký ức, chỉ là đáng tiếc chỉ xem được một chút! “

Tịnh Nhạc tiếc nuối kêu lên, hắn còn muốn xem tiếp theo kết cục, bất quá kì lạ nữ nhân kia rõ ràng là Chén Thánh chủ nhân trước đi, tại sao Ma Kính trước đây kể lại gọi là hắn, chẳng lẽ có nhầm lẫn gì?

Còn nữa nữ nhân kia dung mạo rất quen thuộc, giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi, tuy nhiên không hiểu sao trong đầu lại xuất hiện một tấm màn mờ, để cho hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra được.

Đúng lúc này trên trán đột nhiên mát lạnh, để hắn theo bản năng đưa tay xờ lên, lập tức Tiểu Bạch ngưng tụ dấu ấn tức thì phát sáng lên, hóa thành vô số đường vân bao phủ lấy Tịnh Nhạc linh hồn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện