"Đây là gì?" Mặt Tống Hàn Thanh trở nên vặn vẹo trong chớp mắt: "Diệp Kiều, ta hỏi mi, đây là gì?"
Quỷ đồng? Là con quỷ đồng khiến nhà họ Tống bọn họ đau đầu cả năm nay? "Quỷ đồng." Diệp Kiều xác nhận với hắn: "Lĩnh vực này là nhà của nhóc ấy, mi quên rồi à?"
Tống Hàn Thanh bị đánh đến đù người à?
Tiết Dư đẩy hắn sang một bên: "Đây không phải trọng điểm." Thiếu niên chỉ vào Tê: "Đây là tiểu quỷ đã bám theo muội từ khi muội vào phủ đệ nhà họ Tống?"
Diệp Kiều gật đầu.
Tiết Dư chỉ muốn kéo Diệp Kiều cách đứa nhỏ này càng xa càng tốt. Loại sinh vật tên quỷ đồng này rất quái gở, khó đoán được nó muốn làm gì, biết đâu tiểu quỷ này chỉ giả vờ thân thiện để kiếm cơ hội biến bọn họ thành tu sĩ bảy món."Nó rất nguy hiểm." Chu Hành Vân cũng lên tiếng.
Diệp Kiều cũng đồng tình với ý kiến trên.
Nàng cũng được trải nghiệm cảm giác đó, ban đầu tiểu quỷ này còn đuổi theo đòi nuốt nàng cơ.
Minh Huyền phát hiện chủ đề của cuộc nói chuyện lại chệch hướng đi xa, hắn vội vàng hô to: "Đừng nói chuyện phiếm nữa các huynh đệ."
"Chẳng lẽ mọi người không biết sao?" Hắn ném bùa ngăn cản các đòn tấn công từ mặt đất, sau đó thuận tiện oanh tạc mọi người bằng một tin tức chấn động: "Sư muội đã lập khế ước với quỷ đồng."
Nói cách khác, ai cũng có thể phản bội, ngoại trừ quỷ đồng.
Nghe tin này, có người đần mặt, có người từ buồn thì vui, cũng có người lại nhảy đông đổng trong lòng.
Và Tống Hàn Thanh là người nhảy đông đổng đó. Quỷ đồng này ở trong nhà hắn cả năm trời, tu vi Nguyên Anh, lại có lĩnh vực, tại sao hắn không thể lập khế ước với nhóc mà bị Diệp Kiều nẫng tay trên!!!
Ả quỷ tu không ngờ Tê lại qua kia, còn gọi một cô gái xa lạ là mẹ. Nàng lạnh mặt gọi: "Tê. Qua đây."
Diệp Kiều chỉ vào tiểu quỷ đang bò trên vai mình. Đối diện với ánh mắt hung dữ như muốn ăn thịt mình, nàng cười to: "Con trai mi dễ thương quá à. Giờ nó là của ta!"
Mặt ả quỷ tu trầm xuống. Quỷ khí quanh người ả bay vụt đến tấn công đám người Diệp Kiều.
Sau khi Tê gia nhập đội ngũ, thế cục đã thay đổi nghiêng trời. Không còn xuất hiện những cánh tay quỷ quấy nhiễu, uy áp trong lĩnh vực biến mất, tốc độ di chuyển khôi phục lại như thường.
"Đứng đực ra đấy làm gì? Đánh ả đi chứ!"
Lần đầu tiên đánh lén bị người ta cản được, Diệp Kiều ném luôn Ố Dề trên tay, đánh tan làn sương đen.
Có phù tu bày trận hỗ trợ, lại thêm Tê hợp sức, Diệp Kiều hành động suôn sẻ như cá gặp nước. Dù không đánh lại cũng không đến mức bị động.
Nàng ép cấp ở trung kỳ Trúc Cơ đã lâu, có thể thử nâng lên hậu kỳ Trúc Cơ. Nhưng trước mắt, quan trọng là nàng phải chuẩn bị nền tảng tu vi thật tốt.
Linh căn nàng yếu là sự thật, chỉ có thể theo hướng chậm mà chắc.
Trong đám người bọn họ, Minh Huyền là người có tu vi bình ổn nhất. Tuy có lúc dậm chân tại chỗ hơi lâu nhưng hiện tại cảnh giới của hắn đã là sơ kỳ Kim Đan, có thể dễ dàng đánh ngang tay với phù tu cảnh giới trung kỳ Kim Đan.
Chu Hành Vân thuận tay rút kiếm của một tu sĩ và thốt ra lời xin phép rất tỉnh: "Mượn vợ mi dùng một xíu nha."
"Gì?" Kiếm tu sụp đổ khi mất vợ iu: "Mẹ mi..."
Và rồi hắn nhìn thấy chàng trai rút kiếm chém một nhát thật chuẩn lên người quỷ tu.
Hắn khựng lại muốn nuốt lời còn lại xuống cuống họng. Chu Hành Vân nghe thấy gì đó, quay lại nhìn. Tên kiếm tu kia vội cười hiền lành: "Mẹ mi khỏe mạnh, vạn sự như ý."
Diệp Kiều bám sát theo sau.
Khi ở tông môn, mỗi lần luyện tập, trưởng lão Đoạn Dự sẽ luôn nương tay với Diệp Kiều nhưng quỷ tu ở đây thì không. Mỗi lần chật vật né đòn, nàng liên tục thay đổi kiếm thức, mức độ thuần thục kiếm pháp không ngừng tăng lên.
Chu Hành Vân trở thành người bận rộn nhất lúc này, khi thì cứu người này, khi thì cứu người kia.
Diệp Kiều được tận mắt chứng kiến chênh lệch thực lực giữa Nguyên Anh và Kim Đan.
Nếu không nhờ Tê giúp đỡ, bọn họ chỉ có nước bị quỷ tu đánh như con đẻ.
"À đúng rồi, nếu các đại năng của nhà họ Tống ra tay bắt quỷ thì phần thưởng của ủy thác sẽ thuộc về ai?" Diệp Kiều nuốt vài viên đan Hồi Máu, trong đầu chợt nhảy lên câu hỏi này.
Tống Hàn Thanh trả lời ngay: "Đương nhiên là nhà bọn ta!"
Phần thưởng cao chứng minh bọn họ giàu có nhưng giàu chứ đâu có nghĩa là thích vung tiền như rác. Trăm mấy ngàn linh thạch có thể mua được một đống bùa chứ đùa!
Quỷ khí sau khi bị Ố Dề đánh tan, một lúc sau lại tụ thành các luồng khí đen đặc, đuổi theo nàng.
Khó nhai à nha!
"Nó được tạo từ âm khí, oán khí, không thể diệt được, cũng không thể tiêu tán." Ả cười lạnh.
"Không diệt được? Không tiêu tán được?" Diệp Kiều híp mắt. Nàng mượn lực kéo gần khoảng cách hai bên, sau đó vung tay tung cú đấm đại diện cho chủ nghĩa duy vật về phía quỷ tu: "Vậy mi đoán xem, miệng mi cứng hay cú đấm của ta cứng hơn?"
Là công dân thế giới hiện đại sống dưới ánh sánh và lý tưởng của Đảng, tin yêu khoa học, từ chối mê tín dị đoan, Diệp Kiều càng tin vào nắm đấm của mình hơn.
Ả quỷ tu không thèm né đòn và bị trúng vài đấm. Vài tấm bùa Giam Cầm rơi xuống đất, ả nhẹ nhàng tránh sang một bên, cười lạnh: "Có cả bùa nữa à?"
Dứt lời, móng tay ả mọc dài như nanh vuốt và tấn công về phía Diệp Kiều. Diệp Kiều quyết đoán lăn ra sau tránh đòn. Nàng nhanh tay lấy bùa từ túi không gian ra và điên cuồng ném về phía quỷ tu. Nàng vừa ném vừa hét lên với những người khác: "Mau mau, các huynh đệ, bùa chú của mọi người đâu? Mau ném về phía ả. Ả bị tức lú người rồi."
Nàng có chạy hay không cũng không quan trọng. Bởi vì quỷ tu sẽ bám theo nàng không buông.
"Nhỏ Diệp Kiều..." Tống Hàn Thanh bỗng nhiên phát hiện khung cảnh này rất quen thuộc. Khi quỷ chạy lại gần, hắn cũng vắt giò lên chạy, vừa chạy vừa chửi: "Nhỏ này sao lần nào cũng đam mê chọc điên trùm cuối thế?"
Đầu tiên là yêu thú, sau đó là ma tộc, kế đến là quỷ tu. Tổng kết: Nhỏ này có căn dễ sợ!
Tiết Dư: "..." Hắn cũng rất muốn biết vấn đề này.
Có Diệp Kiều hấp dẫn toàn bộ hỏa lực, những người khác nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chu Hành Vân lập tức sáp lại tấn công. Những kiếm tu khác thì yểm trợ phù tu.
Dù là người hay quỷ đều ở thế chủ động đánh, chỉ có Diệp Kiều ở thế bị động -bị người ta đánh.
"Muội ấy dùng Đạp Thanh Phong muốn té khói luôn." Minh Huyền đồng tình sâu sắc.
Diệp Kiều dùng Đạp Thanh Phong tránh được vài đòn tấn công, đồng thời di chuyển qua lại thiết lập trận pháp kiềm chế. Quỷ tu không biết trận pháp nhưng nàng biết!
Cảnh vật xung quanh biến hóa khôn lường cản bước quỷ tu, khiến ả ta không thể bắt được Diệp Kiều.
Mặt ả trầm xuống.
Vốn tưởng có thể dễ dàng xử lý được đứa Trúc Cơ này, nào ngờ nàng ta còn khó nhai hơn Kim Đan.
Giữa chừng, Mộc Trọng Hi tỉnh lại, mặt mày ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra. Chỗ hắn nằm là một nơi khá an toàn, hắn vừa mở mắt thì nhìn thấy không gian đen ngòm, cách đó không xa là bảy tám tu sĩ nằm sõng soài trên mặt đất.
"Tỉnh rồi?" Tiết Dư nhìn thoáng qua rồi ném túi không gian chứa đan dược cho hắn bổ sung khí linh: "Thế thì mau qua giúp đỡ đồng bọn đi. Bên kia đang đánh nhau kìa."
Mộc Trọng Hi nghe vậy lập tức rút kiếm chém một phần quỷ khí, chân vận dụng Đạp Thanh Phong tiến lại trước mặt quỷ tu. Bóng kiếm lại chém xuống, thế như chẻ tre, vung về phía quỷ tu.
Truyền thừa quả xứng danh là cơ duyên mà người người thèm muốn. Chỉ cần nhắm mắt là có thể nhớ được, không cần bản thân phải tự ngộ đạo. Tuy hơn lấn cấn vài chỗ nhưng người nhận truyền thừa không cần có người dạy cũng hiểu được những công pháp ấy. Với căn cốt thiên phú phù hợp tuyệt đối với kiếm như Mộc Trọng Hi, truyền thừa này chẳng khác gì giúp hắn hổ mọc thêm cánh.
Con ngươi quỷ tu co lại. Trong chớp mắt khi kiếm khí mạnh mẽ sắp chém xuống, ả chật vật tránh sang một bên. Chu Hành Vân đang bám sát bên cạnh tranh thủ cơ hội đâm xuyên người ả.
Ả đang bị kiềm chế tốc độ trong lĩnh vực, lại thêm các kiếm tu ở đây đều không phải dạng vừa. Ả trốn được kiếm chiêu sắc lạnh của Mộc Trọng Hi nhưng không thoát được một kiếm lặng yên, bất chợt của Chu Hành Vân.
Chu Hành Vân đã khống chế lực rất tốt, không giết luôn quỷ tu. Dù gì đây cũng là địa bàn nhà họ Tống, vẫn nên giữ lại mạng cho ả để có cái bàn giao với gia chủ nhà họ.
Khi ả quỷ tu bị thương, lĩnh vực từ từ tiêu tán. Trời cũng hửng sáng, nhiệt độ trong không khí đã ấm lên một chút. Không ít tu sĩ bị thương đang ngồi hoặc nằm. Nhưng tóm lại, ủy thác lần này cũng xem như thành công mỹ mãn.
"Cuối cùng cũng kết thúc."
Diệp Kiều mệt mỏi nằm thẳng cẳng lên mặt đất, đầu gối lên hai bàn tay. Nàng lười biếng than: "Mệt quá trời quá đất!"
Hầy! Chịu thôi, cái nhà này không có nàng là không được mà!
Mặt cô gái thanh thuần, làn da trắng nõn, nhìn như một thiếu nữ xinh xắn, ngoan hiền, đúng gu mà chính đạo yêu thích. Nhưng đó là khi không nhìn thấy nàng ta giở trò xỏ lá.
Nhóm kiếm tu nhìn nàng, mặt đen lại. Đánh xong trận này, bọn họ mới biết mình bị lừa! Đậu xanh rau má! Ả kia mới đúng là quỷ tu ở nhà họ Tống!
Hơn nữa càng nhìn càng thấy Diệp Kiều quen quen. Đây chẳng phải là tên thị vệ bắt chuyện với bọn họ cách đây không lâu sao? Hay lắm!
"Diệp Kiều." Một kiếm tu bị lừa tiến lại gần, giọng nói não nề không biết nên vui hay buồn: "Nghe danh đã lâu."
Bọn họ đã từng nghe thiên hạ kháo nhau rằng, vị đệ tử chân truyền tên Diệp Kiều này không giống các đệ tử chân truyền khác. Nhưng không phải ai cũng theo dõi trận so tài của các tông môn. Và bọn họ là những người không xem đó nên đã ngây thơ không tin miệng đời!
Mặt tên kiếm tu đầy vẻ bi thương vì bị lừa, hắn thở dài: "Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao mi lại đứng nhất hai trận đấu."
Thực lực tầm này không đứng nhất mới lạ!
Diệp Kiều cười mím chi, tay phẩy phẩy: "Vinh hạnh! Vinh hạnh! Cảm ơn đã khen thưởng. Ta tên là Diệp Kiều, là đại diện phát ngôn của Diệp Kiều."
"Đừng xàm nữa." Minh Huyền mệt hỏi cực kỳ. Hắn cáu kỉnh vỗ vào vai Diệp Kiều: "Gia chủ nhà họ Tống muốn gặp chúng ta."
Mọi người mệt lả người, nằm vật ra đất. Nửa canh giờ sau, các cao thủ đại năng của nhà họ Tống mới khoan thai bước đến.
"Tốc độ di chuyển của nhà họ Tống đỉnh đấy. Nạp năng lượng năm phút, kẹt xe hai tiếng." Diệp Kiều đá vào cẳng chân Tống Hàn Thanh: "Chờ mấy người đến chắc mộ tụi này đã xanh cỏ!"
Tống Hàn Thanh: "..." Cái này nói đúng quá, không cãi lại được.
Vân Thước thì lại nhìn chằm chằm vào Mộc Trọng Hi.
"Mi lấy được truyền thừa." Nàng rất chắc chắn điều đó.
Kiếm chiêu vừa rồi của hắn không giống kiếm pháp của Trường Minh Tông.
Minh Huyền: "Sao? Mi ganh tị?"
Diệp Kiều lập tức chêm theo: "Ganh tị thiên phú của huynh ấy cao hơn mi chứ gì?"
Tiết Dư hùa theo chỉ trích: "Mi như thế là không đúng."
Liên tục bị ba người công kích bằng lời nói, Vân Thước giận tím người: "Không..." Nàng sốt ruột muốn giải thích rằng người đáng lẽ nên được nhận truyền thừa phải là nàng. Nhưng đám người Trường Minh Tông kia lại chặn họng, đổi trắng thay đen, tựa như nàng là một kẻ gà mờ có lòng dạ nhỏ nhen, ích kỷ.
Chu Hành Vân cũng liếc nhìn Vân Thước, lạnh nhạt chêm thêm một câu: "Yếu thì phải biết điều!"
Tống Hàn Thanh thấy tình huống căng thẳng nên vội mở lời giải vây cho Vân Thước: "Cha ta muốn gặp bọn mi. Đi thôi!"
...
Đám người Trường Minh Tông lẽo đẽo đi theo Tống Hàn Thanh, miệng bận rộn xí xô xí xào một đống chuyện trên trời dưới đất. Tống Hàn Thanh đi đằng trước nghe mà nhức cả đầu nên vội bước nhanh hơn. Hắn không hiểu đám người Trường Minh Tông này nói gì mà nói lắm, nói hoài vẫn không hết chuyện để nói.
Rẽ trái rồi rẽ phải, đi thẳng một đoạn là đến chủ đường, người muốn gặp bọn họ chỉ có gia chủ nhà họ Tống. Cả bọn liếc nhìn nhau, sau đó khom người.
"Cháu tên Diệp Kiều, đệ tử Trường Minh Tông."
"Cháu tên Minh Huyền, đệ tử Trường Minh Tông."
...
Sau màn chào hỏi, gia chủ nhà họ Tống nhìn Diệp Kiều bằng ánh mắt suy tư, giọng nói từ ái, hỏi: "Xin hỏi, ai là người đã giải quyết quỷ tu?"
Diệp Kiều thấy cả bọn đứng bất động, đành xung phong bước ra: "Là cháu ạ."
Gia chủ ngẫm nghĩ gì đó, rồi vỗ mạnh vào tay: "Cháu chính là cô bé tên Diệp Kiều đã hạ bệ Vấn Kiếm Tông ở đại hội tông môn?"
Đại hội tông môn là nơi các anh tài thiếu niên nổi danh khắp giới tu chân. Dù hạng mục thi đấu tổ đội không nhìn rõ được thực lực từng cá nhân như thi đấu cá nhân, nhưng vẫn làm nổi bậc các thiên tài có kỹ năng phối hợp cùng chiến lược tác chiến tuyệt mỹ.
Và rất hiển nhiên, dù là trận đấu nào, Trường Minh Tông cũng tạo cho người xem ấn tượng khó phai.
"Quả là anh hùng xuất thiếu niên, kỳ tài ngút trời, không như đứa nào đấy..." Ông trề môi, liếc mắt nhìn đứa con trai ruột nào đó: "Chỉ biết cắm mặt tu luyện, mà không chịu sử dụng đầu óc."
Con ong chăm chỉ sớm hôm tu luyện nào đấy bỗng nhiên bị cà khịa- Tống Hàn Thanh: "?"
Nhưng lần này đúng là nhờ Diệp Kiều mới xử lý được chuyện này. Chàng trai câm lặng, mặt không cảm xúc chịu đựng không lên tiếng.
Cái tính tiêu chuẩn kép của cha hắn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Và ông ấy cũng cực kỳ cuồng nhiệt với các thiên tài. Tám đại gia tộc luôn thích hơn thua so bì nhau, nhà nào có thêm thiên tài là cha hắn sẽ ngồi lải nhải trong phòng hắn cả đêm, hai mắt thiếu điều khắc các chữ "gato" và "cay cú".
Đám người Diệp Kiều nghe thêm một dãy những câu từ vô nghĩa, sau đó mới lấy được tiền thưởng ủy thác.
Suốt cả cuộc trò chuyện, gia chủ nhà họ Tống cực kỳ nhiệt tình, nhất là với Diệp Kiều. Đến khi đám người Trường Minh Tông đã đi khỏi, nụ cười trên môi ông tắt ngấm. Ông hỏi con trai: "Hàn Thanh, con thấy trình độ vẽ bùa của con nhóc tiểu đệ tử Trường Minh Tông kia như thế nào?"
Tống Hàn Thanh khá bất lực: "Con chưa từng thấy nàng ta vẽ bùa."
Hắn chỉ biết bùa Diệp Kiều vẽ rất mất nết và ba chấm.
Muốn xem trình độ vẽ bùa của nàng ta như thế nào thì phải chờ đến hạng mục thi đấu cá nhân.
"Con bé đó là một biến số." Gia chủ nhà họ Tống suy tư gì đó: "Con phải chú ý con bé đấy. Mấy ngày nay nó gây ra động tĩnh không nhỏ đâu."
Có thể lội ngược dòng thành hạng nhất ở hai trận đấu, lại có thể giải quyết quỷ tu. Cô nhóc kia cũng có bản lĩnh không nhỏ!
Điều đáng mừng duy nhất là Diệp Kiều chỉ có linh căn trung phẩm, tương lai không thể phát triển xa hơn được.
Tống Hàn Thanh: "Con biết ạ."
Sau đó ngữ khí hắn trầm xuống: "Trận thứ bốn, nàng ta sẽ biết mùi."
Đến lúc đó, ba tông môn khác sẽ liên hợp lại xử đẹp nàng ta!
Lấy tiền xong thì xuống núi, năm người dù mặc quần áo khác biệt nhưng đi cùng nhau vẫn rất nổi bật. Diệp Kiều lười biếng chắp tay sau lưng: "Khi về đến nơi, chúng ta nên giải thích chuyện nhóc Tê như thế nào đây? Không ấy mình nói rằng mình xuống núi kiếm cho sư phụ một đồ tôn để tạo bất ngờ?"
Không, lúc đó sư phụ sẽ không bất ngờ. Ông ấy bật ngửa!
"Thì nói thật với sư phụ." Mộc Trọng Hi lại rẽ sang chuyện khác: "Hình như huynh biết cách luyện kiếm quyết truyền thừa kia. Diệp Kiều, muội luyện cùng huynh nhé?"
"Không, huynh tự luyện một mình đi. Đây là cơ duyên của huynh." Diệp Kiều vỗ vai hắn, bày tỏ sự quan tâm dối trá: "Nhớ báo với trưởng lão Đoạn Dự, rồi huynh tự đi ăn hành một mình đi."
Nàng không đam mê ăn cùng đâu.
Hiện tài các trưởng lão cực kỳ bao dung nàng, không còn chuyện sơ hở là đuổi theo nàng càm ràm phê bình cả buổi. Cuối cùng Diệp Kiều cũng được nhận đãi ngộ cao cấp của đan tu và phù tu.
Cuộc sống này còn điều gì tuyệt vời bằng ~
Đám người vừa về đến sân, Diệp Kiều liền tìm Tần Phạn Phạn để hỏi thăm chuyện linh căn thiên phẩm.
Các sư huynh khác lục đục về phòng đi ngủ, Diệp Kiều cũng buồn ngủ nhưng vẫn cố tỉnh táo đi tìm sư phụ khắp nơi. Sau khi hỏi vài ba người, nàng mới tìm được Tần Phạn Phạn.
"Sư phụ."
Nàng gõ cửa rồi bước vào.
"Trò có chuyện muốn hỏi người."
Nhìn thấy người vào là cục cưng thiên tài tam tu của tông môn nhà mình, cơn cục xúc trong Tần Phạn Phạn lập tức lắng xuống. Lão ôn hòa nói: "Trò hỏi đi."
Diệp Kiều trầm ngâm một lát mới hỏi: "Chuyện linh căn thiên phẩm, sư phụ có biết gì không?"
"Hửm?" Tần Phạn Phạn vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ: "Trò nói gì cơ?"
Lão đang lau thanh kiếm bản mạng dấu yêu của mình thì hay tin năm con báo kia đã hoàn thành ủy thác, cái đầu được bình yên mấy ngày nay của lão lại thấy nhức nhức.
Những ngày mấy con báo con xuống núi, Trường Minh Tông yên ổn biết bao nhiêu, bình yên biết bao nhiêu, bầu không khí trong lành biết bao nhiêu...
Diệp Kiều nhìn sư phụ nhà mình đang tỉ mỉ lau kiếm, dáng vẻ như đang nâng niu vợ yêu của mình. Nàng ngừng một lát, hỏi lại: "Sư phụ, người có từng nghe chuyện về linh căn thiên phẩm chưa?"
Nói rồi nàng nhún vai: "Nếu sư phụ không rõ lắm thì con đành tự mình đi tìm trong tàng thư các vậy."
"Linh căn thiên phẩm?" Cánh tay lau kiếm của Tần Phạn Phạn khựng lại: "Sao đột nhiên trò lại hỏi cái này?"
Quỷ đồng? Là con quỷ đồng khiến nhà họ Tống bọn họ đau đầu cả năm nay? "Quỷ đồng." Diệp Kiều xác nhận với hắn: "Lĩnh vực này là nhà của nhóc ấy, mi quên rồi à?"
Tống Hàn Thanh bị đánh đến đù người à?
Tiết Dư đẩy hắn sang một bên: "Đây không phải trọng điểm." Thiếu niên chỉ vào Tê: "Đây là tiểu quỷ đã bám theo muội từ khi muội vào phủ đệ nhà họ Tống?"
Diệp Kiều gật đầu.
Tiết Dư chỉ muốn kéo Diệp Kiều cách đứa nhỏ này càng xa càng tốt. Loại sinh vật tên quỷ đồng này rất quái gở, khó đoán được nó muốn làm gì, biết đâu tiểu quỷ này chỉ giả vờ thân thiện để kiếm cơ hội biến bọn họ thành tu sĩ bảy món."Nó rất nguy hiểm." Chu Hành Vân cũng lên tiếng.
Diệp Kiều cũng đồng tình với ý kiến trên.
Nàng cũng được trải nghiệm cảm giác đó, ban đầu tiểu quỷ này còn đuổi theo đòi nuốt nàng cơ.
Minh Huyền phát hiện chủ đề của cuộc nói chuyện lại chệch hướng đi xa, hắn vội vàng hô to: "Đừng nói chuyện phiếm nữa các huynh đệ."
"Chẳng lẽ mọi người không biết sao?" Hắn ném bùa ngăn cản các đòn tấn công từ mặt đất, sau đó thuận tiện oanh tạc mọi người bằng một tin tức chấn động: "Sư muội đã lập khế ước với quỷ đồng."
Nói cách khác, ai cũng có thể phản bội, ngoại trừ quỷ đồng.
Nghe tin này, có người đần mặt, có người từ buồn thì vui, cũng có người lại nhảy đông đổng trong lòng.
Và Tống Hàn Thanh là người nhảy đông đổng đó. Quỷ đồng này ở trong nhà hắn cả năm trời, tu vi Nguyên Anh, lại có lĩnh vực, tại sao hắn không thể lập khế ước với nhóc mà bị Diệp Kiều nẫng tay trên!!!
Ả quỷ tu không ngờ Tê lại qua kia, còn gọi một cô gái xa lạ là mẹ. Nàng lạnh mặt gọi: "Tê. Qua đây."
Diệp Kiều chỉ vào tiểu quỷ đang bò trên vai mình. Đối diện với ánh mắt hung dữ như muốn ăn thịt mình, nàng cười to: "Con trai mi dễ thương quá à. Giờ nó là của ta!"
Mặt ả quỷ tu trầm xuống. Quỷ khí quanh người ả bay vụt đến tấn công đám người Diệp Kiều.
Sau khi Tê gia nhập đội ngũ, thế cục đã thay đổi nghiêng trời. Không còn xuất hiện những cánh tay quỷ quấy nhiễu, uy áp trong lĩnh vực biến mất, tốc độ di chuyển khôi phục lại như thường.
"Đứng đực ra đấy làm gì? Đánh ả đi chứ!"
Lần đầu tiên đánh lén bị người ta cản được, Diệp Kiều ném luôn Ố Dề trên tay, đánh tan làn sương đen.
Có phù tu bày trận hỗ trợ, lại thêm Tê hợp sức, Diệp Kiều hành động suôn sẻ như cá gặp nước. Dù không đánh lại cũng không đến mức bị động.
Nàng ép cấp ở trung kỳ Trúc Cơ đã lâu, có thể thử nâng lên hậu kỳ Trúc Cơ. Nhưng trước mắt, quan trọng là nàng phải chuẩn bị nền tảng tu vi thật tốt.
Linh căn nàng yếu là sự thật, chỉ có thể theo hướng chậm mà chắc.
Trong đám người bọn họ, Minh Huyền là người có tu vi bình ổn nhất. Tuy có lúc dậm chân tại chỗ hơi lâu nhưng hiện tại cảnh giới của hắn đã là sơ kỳ Kim Đan, có thể dễ dàng đánh ngang tay với phù tu cảnh giới trung kỳ Kim Đan.
Chu Hành Vân thuận tay rút kiếm của một tu sĩ và thốt ra lời xin phép rất tỉnh: "Mượn vợ mi dùng một xíu nha."
"Gì?" Kiếm tu sụp đổ khi mất vợ iu: "Mẹ mi..."
Và rồi hắn nhìn thấy chàng trai rút kiếm chém một nhát thật chuẩn lên người quỷ tu.
Hắn khựng lại muốn nuốt lời còn lại xuống cuống họng. Chu Hành Vân nghe thấy gì đó, quay lại nhìn. Tên kiếm tu kia vội cười hiền lành: "Mẹ mi khỏe mạnh, vạn sự như ý."
Diệp Kiều bám sát theo sau.
Khi ở tông môn, mỗi lần luyện tập, trưởng lão Đoạn Dự sẽ luôn nương tay với Diệp Kiều nhưng quỷ tu ở đây thì không. Mỗi lần chật vật né đòn, nàng liên tục thay đổi kiếm thức, mức độ thuần thục kiếm pháp không ngừng tăng lên.
Chu Hành Vân trở thành người bận rộn nhất lúc này, khi thì cứu người này, khi thì cứu người kia.
Diệp Kiều được tận mắt chứng kiến chênh lệch thực lực giữa Nguyên Anh và Kim Đan.
Nếu không nhờ Tê giúp đỡ, bọn họ chỉ có nước bị quỷ tu đánh như con đẻ.
"À đúng rồi, nếu các đại năng của nhà họ Tống ra tay bắt quỷ thì phần thưởng của ủy thác sẽ thuộc về ai?" Diệp Kiều nuốt vài viên đan Hồi Máu, trong đầu chợt nhảy lên câu hỏi này.
Tống Hàn Thanh trả lời ngay: "Đương nhiên là nhà bọn ta!"
Phần thưởng cao chứng minh bọn họ giàu có nhưng giàu chứ đâu có nghĩa là thích vung tiền như rác. Trăm mấy ngàn linh thạch có thể mua được một đống bùa chứ đùa!
Quỷ khí sau khi bị Ố Dề đánh tan, một lúc sau lại tụ thành các luồng khí đen đặc, đuổi theo nàng.
Khó nhai à nha!
"Nó được tạo từ âm khí, oán khí, không thể diệt được, cũng không thể tiêu tán." Ả cười lạnh.
"Không diệt được? Không tiêu tán được?" Diệp Kiều híp mắt. Nàng mượn lực kéo gần khoảng cách hai bên, sau đó vung tay tung cú đấm đại diện cho chủ nghĩa duy vật về phía quỷ tu: "Vậy mi đoán xem, miệng mi cứng hay cú đấm của ta cứng hơn?"
Là công dân thế giới hiện đại sống dưới ánh sánh và lý tưởng của Đảng, tin yêu khoa học, từ chối mê tín dị đoan, Diệp Kiều càng tin vào nắm đấm của mình hơn.
Ả quỷ tu không thèm né đòn và bị trúng vài đấm. Vài tấm bùa Giam Cầm rơi xuống đất, ả nhẹ nhàng tránh sang một bên, cười lạnh: "Có cả bùa nữa à?"
Dứt lời, móng tay ả mọc dài như nanh vuốt và tấn công về phía Diệp Kiều. Diệp Kiều quyết đoán lăn ra sau tránh đòn. Nàng nhanh tay lấy bùa từ túi không gian ra và điên cuồng ném về phía quỷ tu. Nàng vừa ném vừa hét lên với những người khác: "Mau mau, các huynh đệ, bùa chú của mọi người đâu? Mau ném về phía ả. Ả bị tức lú người rồi."
Nàng có chạy hay không cũng không quan trọng. Bởi vì quỷ tu sẽ bám theo nàng không buông.
"Nhỏ Diệp Kiều..." Tống Hàn Thanh bỗng nhiên phát hiện khung cảnh này rất quen thuộc. Khi quỷ chạy lại gần, hắn cũng vắt giò lên chạy, vừa chạy vừa chửi: "Nhỏ này sao lần nào cũng đam mê chọc điên trùm cuối thế?"
Đầu tiên là yêu thú, sau đó là ma tộc, kế đến là quỷ tu. Tổng kết: Nhỏ này có căn dễ sợ!
Tiết Dư: "..." Hắn cũng rất muốn biết vấn đề này.
Có Diệp Kiều hấp dẫn toàn bộ hỏa lực, những người khác nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chu Hành Vân lập tức sáp lại tấn công. Những kiếm tu khác thì yểm trợ phù tu.
Dù là người hay quỷ đều ở thế chủ động đánh, chỉ có Diệp Kiều ở thế bị động -bị người ta đánh.
"Muội ấy dùng Đạp Thanh Phong muốn té khói luôn." Minh Huyền đồng tình sâu sắc.
Diệp Kiều dùng Đạp Thanh Phong tránh được vài đòn tấn công, đồng thời di chuyển qua lại thiết lập trận pháp kiềm chế. Quỷ tu không biết trận pháp nhưng nàng biết!
Cảnh vật xung quanh biến hóa khôn lường cản bước quỷ tu, khiến ả ta không thể bắt được Diệp Kiều.
Mặt ả trầm xuống.
Vốn tưởng có thể dễ dàng xử lý được đứa Trúc Cơ này, nào ngờ nàng ta còn khó nhai hơn Kim Đan.
Giữa chừng, Mộc Trọng Hi tỉnh lại, mặt mày ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra. Chỗ hắn nằm là một nơi khá an toàn, hắn vừa mở mắt thì nhìn thấy không gian đen ngòm, cách đó không xa là bảy tám tu sĩ nằm sõng soài trên mặt đất.
"Tỉnh rồi?" Tiết Dư nhìn thoáng qua rồi ném túi không gian chứa đan dược cho hắn bổ sung khí linh: "Thế thì mau qua giúp đỡ đồng bọn đi. Bên kia đang đánh nhau kìa."
Mộc Trọng Hi nghe vậy lập tức rút kiếm chém một phần quỷ khí, chân vận dụng Đạp Thanh Phong tiến lại trước mặt quỷ tu. Bóng kiếm lại chém xuống, thế như chẻ tre, vung về phía quỷ tu.
Truyền thừa quả xứng danh là cơ duyên mà người người thèm muốn. Chỉ cần nhắm mắt là có thể nhớ được, không cần bản thân phải tự ngộ đạo. Tuy hơn lấn cấn vài chỗ nhưng người nhận truyền thừa không cần có người dạy cũng hiểu được những công pháp ấy. Với căn cốt thiên phú phù hợp tuyệt đối với kiếm như Mộc Trọng Hi, truyền thừa này chẳng khác gì giúp hắn hổ mọc thêm cánh.
Con ngươi quỷ tu co lại. Trong chớp mắt khi kiếm khí mạnh mẽ sắp chém xuống, ả chật vật tránh sang một bên. Chu Hành Vân đang bám sát bên cạnh tranh thủ cơ hội đâm xuyên người ả.
Ả đang bị kiềm chế tốc độ trong lĩnh vực, lại thêm các kiếm tu ở đây đều không phải dạng vừa. Ả trốn được kiếm chiêu sắc lạnh của Mộc Trọng Hi nhưng không thoát được một kiếm lặng yên, bất chợt của Chu Hành Vân.
Chu Hành Vân đã khống chế lực rất tốt, không giết luôn quỷ tu. Dù gì đây cũng là địa bàn nhà họ Tống, vẫn nên giữ lại mạng cho ả để có cái bàn giao với gia chủ nhà họ.
Khi ả quỷ tu bị thương, lĩnh vực từ từ tiêu tán. Trời cũng hửng sáng, nhiệt độ trong không khí đã ấm lên một chút. Không ít tu sĩ bị thương đang ngồi hoặc nằm. Nhưng tóm lại, ủy thác lần này cũng xem như thành công mỹ mãn.
"Cuối cùng cũng kết thúc."
Diệp Kiều mệt mỏi nằm thẳng cẳng lên mặt đất, đầu gối lên hai bàn tay. Nàng lười biếng than: "Mệt quá trời quá đất!"
Hầy! Chịu thôi, cái nhà này không có nàng là không được mà!
Mặt cô gái thanh thuần, làn da trắng nõn, nhìn như một thiếu nữ xinh xắn, ngoan hiền, đúng gu mà chính đạo yêu thích. Nhưng đó là khi không nhìn thấy nàng ta giở trò xỏ lá.
Nhóm kiếm tu nhìn nàng, mặt đen lại. Đánh xong trận này, bọn họ mới biết mình bị lừa! Đậu xanh rau má! Ả kia mới đúng là quỷ tu ở nhà họ Tống!
Hơn nữa càng nhìn càng thấy Diệp Kiều quen quen. Đây chẳng phải là tên thị vệ bắt chuyện với bọn họ cách đây không lâu sao? Hay lắm!
"Diệp Kiều." Một kiếm tu bị lừa tiến lại gần, giọng nói não nề không biết nên vui hay buồn: "Nghe danh đã lâu."
Bọn họ đã từng nghe thiên hạ kháo nhau rằng, vị đệ tử chân truyền tên Diệp Kiều này không giống các đệ tử chân truyền khác. Nhưng không phải ai cũng theo dõi trận so tài của các tông môn. Và bọn họ là những người không xem đó nên đã ngây thơ không tin miệng đời!
Mặt tên kiếm tu đầy vẻ bi thương vì bị lừa, hắn thở dài: "Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao mi lại đứng nhất hai trận đấu."
Thực lực tầm này không đứng nhất mới lạ!
Diệp Kiều cười mím chi, tay phẩy phẩy: "Vinh hạnh! Vinh hạnh! Cảm ơn đã khen thưởng. Ta tên là Diệp Kiều, là đại diện phát ngôn của Diệp Kiều."
"Đừng xàm nữa." Minh Huyền mệt hỏi cực kỳ. Hắn cáu kỉnh vỗ vào vai Diệp Kiều: "Gia chủ nhà họ Tống muốn gặp chúng ta."
Mọi người mệt lả người, nằm vật ra đất. Nửa canh giờ sau, các cao thủ đại năng của nhà họ Tống mới khoan thai bước đến.
"Tốc độ di chuyển của nhà họ Tống đỉnh đấy. Nạp năng lượng năm phút, kẹt xe hai tiếng." Diệp Kiều đá vào cẳng chân Tống Hàn Thanh: "Chờ mấy người đến chắc mộ tụi này đã xanh cỏ!"
Tống Hàn Thanh: "..." Cái này nói đúng quá, không cãi lại được.
Vân Thước thì lại nhìn chằm chằm vào Mộc Trọng Hi.
"Mi lấy được truyền thừa." Nàng rất chắc chắn điều đó.
Kiếm chiêu vừa rồi của hắn không giống kiếm pháp của Trường Minh Tông.
Minh Huyền: "Sao? Mi ganh tị?"
Diệp Kiều lập tức chêm theo: "Ganh tị thiên phú của huynh ấy cao hơn mi chứ gì?"
Tiết Dư hùa theo chỉ trích: "Mi như thế là không đúng."
Liên tục bị ba người công kích bằng lời nói, Vân Thước giận tím người: "Không..." Nàng sốt ruột muốn giải thích rằng người đáng lẽ nên được nhận truyền thừa phải là nàng. Nhưng đám người Trường Minh Tông kia lại chặn họng, đổi trắng thay đen, tựa như nàng là một kẻ gà mờ có lòng dạ nhỏ nhen, ích kỷ.
Chu Hành Vân cũng liếc nhìn Vân Thước, lạnh nhạt chêm thêm một câu: "Yếu thì phải biết điều!"
Tống Hàn Thanh thấy tình huống căng thẳng nên vội mở lời giải vây cho Vân Thước: "Cha ta muốn gặp bọn mi. Đi thôi!"
...
Đám người Trường Minh Tông lẽo đẽo đi theo Tống Hàn Thanh, miệng bận rộn xí xô xí xào một đống chuyện trên trời dưới đất. Tống Hàn Thanh đi đằng trước nghe mà nhức cả đầu nên vội bước nhanh hơn. Hắn không hiểu đám người Trường Minh Tông này nói gì mà nói lắm, nói hoài vẫn không hết chuyện để nói.
Rẽ trái rồi rẽ phải, đi thẳng một đoạn là đến chủ đường, người muốn gặp bọn họ chỉ có gia chủ nhà họ Tống. Cả bọn liếc nhìn nhau, sau đó khom người.
"Cháu tên Diệp Kiều, đệ tử Trường Minh Tông."
"Cháu tên Minh Huyền, đệ tử Trường Minh Tông."
...
Sau màn chào hỏi, gia chủ nhà họ Tống nhìn Diệp Kiều bằng ánh mắt suy tư, giọng nói từ ái, hỏi: "Xin hỏi, ai là người đã giải quyết quỷ tu?"
Diệp Kiều thấy cả bọn đứng bất động, đành xung phong bước ra: "Là cháu ạ."
Gia chủ ngẫm nghĩ gì đó, rồi vỗ mạnh vào tay: "Cháu chính là cô bé tên Diệp Kiều đã hạ bệ Vấn Kiếm Tông ở đại hội tông môn?"
Đại hội tông môn là nơi các anh tài thiếu niên nổi danh khắp giới tu chân. Dù hạng mục thi đấu tổ đội không nhìn rõ được thực lực từng cá nhân như thi đấu cá nhân, nhưng vẫn làm nổi bậc các thiên tài có kỹ năng phối hợp cùng chiến lược tác chiến tuyệt mỹ.
Và rất hiển nhiên, dù là trận đấu nào, Trường Minh Tông cũng tạo cho người xem ấn tượng khó phai.
"Quả là anh hùng xuất thiếu niên, kỳ tài ngút trời, không như đứa nào đấy..." Ông trề môi, liếc mắt nhìn đứa con trai ruột nào đó: "Chỉ biết cắm mặt tu luyện, mà không chịu sử dụng đầu óc."
Con ong chăm chỉ sớm hôm tu luyện nào đấy bỗng nhiên bị cà khịa- Tống Hàn Thanh: "?"
Nhưng lần này đúng là nhờ Diệp Kiều mới xử lý được chuyện này. Chàng trai câm lặng, mặt không cảm xúc chịu đựng không lên tiếng.
Cái tính tiêu chuẩn kép của cha hắn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Và ông ấy cũng cực kỳ cuồng nhiệt với các thiên tài. Tám đại gia tộc luôn thích hơn thua so bì nhau, nhà nào có thêm thiên tài là cha hắn sẽ ngồi lải nhải trong phòng hắn cả đêm, hai mắt thiếu điều khắc các chữ "gato" và "cay cú".
Đám người Diệp Kiều nghe thêm một dãy những câu từ vô nghĩa, sau đó mới lấy được tiền thưởng ủy thác.
Suốt cả cuộc trò chuyện, gia chủ nhà họ Tống cực kỳ nhiệt tình, nhất là với Diệp Kiều. Đến khi đám người Trường Minh Tông đã đi khỏi, nụ cười trên môi ông tắt ngấm. Ông hỏi con trai: "Hàn Thanh, con thấy trình độ vẽ bùa của con nhóc tiểu đệ tử Trường Minh Tông kia như thế nào?"
Tống Hàn Thanh khá bất lực: "Con chưa từng thấy nàng ta vẽ bùa."
Hắn chỉ biết bùa Diệp Kiều vẽ rất mất nết và ba chấm.
Muốn xem trình độ vẽ bùa của nàng ta như thế nào thì phải chờ đến hạng mục thi đấu cá nhân.
"Con bé đó là một biến số." Gia chủ nhà họ Tống suy tư gì đó: "Con phải chú ý con bé đấy. Mấy ngày nay nó gây ra động tĩnh không nhỏ đâu."
Có thể lội ngược dòng thành hạng nhất ở hai trận đấu, lại có thể giải quyết quỷ tu. Cô nhóc kia cũng có bản lĩnh không nhỏ!
Điều đáng mừng duy nhất là Diệp Kiều chỉ có linh căn trung phẩm, tương lai không thể phát triển xa hơn được.
Tống Hàn Thanh: "Con biết ạ."
Sau đó ngữ khí hắn trầm xuống: "Trận thứ bốn, nàng ta sẽ biết mùi."
Đến lúc đó, ba tông môn khác sẽ liên hợp lại xử đẹp nàng ta!
Lấy tiền xong thì xuống núi, năm người dù mặc quần áo khác biệt nhưng đi cùng nhau vẫn rất nổi bật. Diệp Kiều lười biếng chắp tay sau lưng: "Khi về đến nơi, chúng ta nên giải thích chuyện nhóc Tê như thế nào đây? Không ấy mình nói rằng mình xuống núi kiếm cho sư phụ một đồ tôn để tạo bất ngờ?"
Không, lúc đó sư phụ sẽ không bất ngờ. Ông ấy bật ngửa!
"Thì nói thật với sư phụ." Mộc Trọng Hi lại rẽ sang chuyện khác: "Hình như huynh biết cách luyện kiếm quyết truyền thừa kia. Diệp Kiều, muội luyện cùng huynh nhé?"
"Không, huynh tự luyện một mình đi. Đây là cơ duyên của huynh." Diệp Kiều vỗ vai hắn, bày tỏ sự quan tâm dối trá: "Nhớ báo với trưởng lão Đoạn Dự, rồi huynh tự đi ăn hành một mình đi."
Nàng không đam mê ăn cùng đâu.
Hiện tài các trưởng lão cực kỳ bao dung nàng, không còn chuyện sơ hở là đuổi theo nàng càm ràm phê bình cả buổi. Cuối cùng Diệp Kiều cũng được nhận đãi ngộ cao cấp của đan tu và phù tu.
Cuộc sống này còn điều gì tuyệt vời bằng ~
Đám người vừa về đến sân, Diệp Kiều liền tìm Tần Phạn Phạn để hỏi thăm chuyện linh căn thiên phẩm.
Các sư huynh khác lục đục về phòng đi ngủ, Diệp Kiều cũng buồn ngủ nhưng vẫn cố tỉnh táo đi tìm sư phụ khắp nơi. Sau khi hỏi vài ba người, nàng mới tìm được Tần Phạn Phạn.
"Sư phụ."
Nàng gõ cửa rồi bước vào.
"Trò có chuyện muốn hỏi người."
Nhìn thấy người vào là cục cưng thiên tài tam tu của tông môn nhà mình, cơn cục xúc trong Tần Phạn Phạn lập tức lắng xuống. Lão ôn hòa nói: "Trò hỏi đi."
Diệp Kiều trầm ngâm một lát mới hỏi: "Chuyện linh căn thiên phẩm, sư phụ có biết gì không?"
"Hửm?" Tần Phạn Phạn vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ: "Trò nói gì cơ?"
Lão đang lau thanh kiếm bản mạng dấu yêu của mình thì hay tin năm con báo kia đã hoàn thành ủy thác, cái đầu được bình yên mấy ngày nay của lão lại thấy nhức nhức.
Những ngày mấy con báo con xuống núi, Trường Minh Tông yên ổn biết bao nhiêu, bình yên biết bao nhiêu, bầu không khí trong lành biết bao nhiêu...
Diệp Kiều nhìn sư phụ nhà mình đang tỉ mỉ lau kiếm, dáng vẻ như đang nâng niu vợ yêu của mình. Nàng ngừng một lát, hỏi lại: "Sư phụ, người có từng nghe chuyện về linh căn thiên phẩm chưa?"
Nói rồi nàng nhún vai: "Nếu sư phụ không rõ lắm thì con đành tự mình đi tìm trong tàng thư các vậy."
"Linh căn thiên phẩm?" Cánh tay lau kiếm của Tần Phạn Phạn khựng lại: "Sao đột nhiên trò lại hỏi cái này?"
Danh sách chương