Vân Thước chưa từng căm ghét một ai như vậy. Thuở nhỏ, ở nhân gian chưa bao lâu thì được sư phụ nhận về tông môn. Tuy linh căn bị tổn thương nhưng sau đó cuộc đời thuận buồm xuôi gió, chưa từng chịu khổ cực, vất vả. Cũng chưa từng có người nào khiến nàng mất mặt như hôm nay.

Mắt Vân Thước lóe lên sự oán độc, tay nhẹ nhàng lắc chuông. Khi tiếng chuông vang lên, động tác của mọi người lập tức khựng lại.

Chuông Thanh Hoan, pháp khí đứng thứ mười trong bảng xếp hạng linh khí.

Nàng ta có nhiều hàng xịn thật.

Trong tác chiến, chỉ cần thất thần trong chớp mắt cũng đủ bại lộ nhược điểm để đối phương tung một kích trí mạng. Thứ Vân Thước nhắm đến chính là cái chớp mắt này. Nhưng nào ngờ, Diệp Kiều lại chẳng mảy may bị ảnh hưởng gì.

Nàng kinh ngạc, lắc chuông thêm vài cái nữa.

"Đừng tốn công phí sức nữa." Chuông Thanh Hoan có tác dụng quấy nhiễu thần thức, nhưng mặt Diệp Kiều lạnh như tiền, hàng lông mày chẳng thèm nhíu lại dù chỉ một chút.

Vân Thước cắn môi, lắc mình dịch chuyển.

Tốc độ Kim Đan rất nhanh, một trung kỳ Trúc Cơ như Diệp Kiều không tài nào bắt giữ được nàng ta nhưng thần thức nàng rất rộng, có thể bao trùm một phạm vi nhất định.

Khoảnh khắc hơi thở của Vân Thước vừa xuất hiện, Diệp Kiều co chân đá vào bụng nàng ta. Cú đá vừa nhanh vừa mạnh khiến Vân Thước ngã văng ra.

Mặt đất nóng rát cao tỏa ra hơi nóng, dù Vân Thước là linh căn thủy cực phẩm nhưng vẫn cảm thấy đau đớn. Sức nóng truyền từ nền đất vào lưng khiến da nàng bỏng rát, chỉ muốn nhảy bật lên cách xa mặt đất nhất có thể.

Diệp Kiều không chút lưu tình, dẫm lên người nàng. Vân Thước không thể động đậy. Đôi mắt nàng biến thành màu đen, lục phủ ngũ tạng bị đá lệch ví trí khiến nàng đau đớn thét lên một tiếng chói tai, lý trí bay sạch: "Diệp Kiều!"

Biểu hiện rất giống trạng thái cuồng nộ.

Diệp Kiều giật chiếc chuông trên tay nàng ta, mặt không cảm xúc bóp nát nó.

Nữ chính có nhiều hàng xịn ghê! Pháp khí bản mạng bị hủy, Vân Thước bị phản phệ, nôn ra một bụm máu.

Trận thi đấu thứ ba xem như lần đầu tiên Vấn Kiếm Tông, Nguyệt Thanh Tông và Trường Minh Tông giao thủ thăm dò thực lực lẫn nhau.

Hiển nhiên biểu hiện hôm nay của Vân Thước khiến các trưởng lão xem trọng nàng ta thất vọng.

Theo lý thuyết, phù tu và kiếm tu chênh lệch thực lực nhau ở một mức nhất định nhưng Tống Hàn Thanh cũng là phù tu mà có thấy hắn kém chút nào đâu.

Khi nghe thiên hạ kháo nhau Vân Ngân nhặt được đệ tử linh căn thủy cực phẩm, Tần Phạn Phạn ganh tị, mặt hiện đầy chữ gato. ngôn tình hài

Hiện tại tâm trạng lão thấy cân bằng lạ thường.

Linh căn cực phẩm thì sao? Cũng bị đồ đệ của lão đè xuống đất đánh như con đẻ.

Khán giả bên ngoài có tu sĩ kiến thức cao nhận ra cái chuông kia là linh khí đứng thứ mười trong bảng xếp hạng.

"Chuyên Thanh Hoan bị phá hủy rồi, tiếc ghê!"

"Gì cũng không được, chỉ có đồ trong túi không gian là được."

"Méo hiểu kiểu gì."

"..."

Tu vi của Tô Trạc cao hơn Minh Huyền một cảnh giới nhưng Minh Huyền có xuất thân từ tám đại gia tộc, biết nhiều loại bùa chú hơn hắn, lại có thêm tâm pháp Trường Minh Tông phối hợp, thành ra hai người đánh ngang tay nhau.

"Bọn mi đừng có quá đáng!" Nhìn thấy tiểu sư muội bị đánh, Tô Trạc rất tức giận. Nhưng hắn đang bị Minh Huyền xà quần ngăn cản nên chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Minh Huyền cười lạnh: "Ai quá đáng cơ? Chẳng phải do bọn mi động thủ trước?"

Trận đấu này có rất nhiều người theo dõi, ai ra tay trước, người đó đuối lý. Tô Trạc cắn răng. Sự thật đúng là Vân Thước ra tay trước, hắn không mặt dày đến mức thốt ra câu "muội ấy còn nhỏ" được. Thấy Tô Trạc bị nói cho câm lặng, không thể nói thêm câu gì, Minh Huyền tranh thủ xem xét tình hình bên Mộc Trọng Hi.

Thấy Tô Trạc không chú ý đến động tác của mình, Minh Huyền nhanh tay lẹ mắt ném bùa Truyền m nhắc nhở phương hướng trận pháp và mắt trận cho tứ sư đệ.

Tốc độ bày trận của Tống Thanh Hàn rất nhanh, Mộc Trọng Hi vốn nóng tính, lại bị giam trong trận pháp nên khó chịu huy kiếm chém bậy. Và hiển nhiên, trận pháp không hề hấn gì.

Khi được Minh Huyền chỉ điểm, hắn nâng cao tinh thần, tập trung toàn lực đánh vào nơi yếu nhất trận pháp.

Tô Trạc bởi vì chú ý đến tình huống của Vân Thước, không thể giữ chân Minh Huyền chặt chẽ, khiến hắn có cơ hội luồn lách ném bùa Truyền m cho Mộc Trọng Hi.

Tống Hàn Thanh nhìn trận pháp mình vất vả bố trí bị phá. Mặt đen như đít nồi: "Đồ vô dụng!" Trông chừng một người cũng không xong!

Tô Trạc bị mắng nặng lời, mặt cũng trầm xuống.

Cùng là thiên kiêu chi tử, đâu ai cao quý hơn ai. Cách nói chuyện của Tống Hàn Thanh nào giờ luôn chua ngoa, đanh đá. Nhưng trong lúc tác chiến thế này, câu nói của hắn chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Tô Trạc mất mặt khi bị mắng trước mặt mọi người, hắn lạnh mặt: "Mi chỉ biết bắt nạt tu sĩ cảnh giới thấp, chứ có làm được gì to tát!"

Tống Hàn Thanh mặt lạnh te, không chịu yếu thế: "Ngay cả một sơ kỳ Kim Đan cũng không trông chừng được, rồi mi làm được gì?"

Tô Trạc giận dữ: "Minh Huyền thời kỳ đỉnh Trúc Cơ có thể kéo theo Địch Trầm chết chùm, ta đánh ngang tay với hắn cũng là chuyện bình thường. Vấn đề là mi còn chẳng tự biết chính mình yếu kém chỗ nào, ngay cả Mộc Trọng Hi cũng không đối phó được. Thế mà đòi bày trận? Không thấy mất mặt à?"

Mộc Trọng Hi và Minh Huyền chụm đầu lại, tám chuyện: "Bên đó... lục đục nội bộ?"

Hiện tại người bọn họ muốn đánh chỉ có Vân Thước nhưng sức hấp dẫn của nàng ta quá ghê gớm, hiệp sĩ tự nguyện xông pha bảo vệ mỹ nhân quá nhiều.

Hiện tại hai hiệp sĩ quay xe cà khịa móc mỉa lẫn nhau. Dân chơi hệ hóng hớt chỉ sợ drama chưa đủ lớn như Minh Huyền đang điên cuồng gào thét trong lòng: "Đừng cãi nhau nữa, nhào vào đấm luôn đi mấy bạn!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện