Miểu Miểu lại kêu "a a" hai tiếng. Nàng muốn hét lên để bày tỏ sự kinh ngạc của mình. Là năm đan ấn đó! Hiện tại nàng chỉ đánh được ba đan ấn mà thôi.
Số lượng đan ấn có thể đánh được trong một lần luyện đan tỉ lệ thuận với độ rộng của thức hải. Diệp Kiều có thể đánh liền tù tì năm đan ấn mà trạng thái vẫn ổn định.
"Nàng ta đánh được năm đan ấn." Liễu Uẩn nhướng mày, nói nhỏ.
Đây rõ ràng không phải là lần đầu tiên nàng ta luyện đan.
Tâm trạng của Tư Diệu Ngôn cũng phức tạp không kém nhưng vẫn cố an ủi: "Các đệ, muội còn nhỏ."
"Nhưng Diệp Kiều cũng đâu lớn!" Miểu Miểu che mặt. Khi ở trong tông môn, thứ bọn họ nghe được luôn là những lời tán dương, khen thưởng. Đây là lần đầu tiên gọn họ chịu một cú sốc lớn thế này, và cũng hiểu thế nào gọi là "vạch xuất phát của người ta là đích đến của mình".
"Tư Diệu Ngôn có thể đánh được mấy đan ấn?"
Đệ tử luyện đan giỏi giang nhất Bích Thủy Tông là Tư Diệu Ngôn. Nghe người ta kháo rằng cô bé ấy từng được Thiên Đạo chúc phúc. Tuy không biết chuyện này là thật hay giả nhưng nếu là thật, vậy cô bé này cũng là một thiên tài hiếm có.
Ngữ khí trưởng lão Bích Thủy Tông trở nên phức tạp, ánh mắt nhìn lăm lăm về phía Diệp Kiều, khuôn mặt thất thần: "Tám cái. Nếu cố hơn nữa thì cũng được mười cái."
"Điều này có nghĩa là gì? Là Diệp Kiều của bọn lão cũng là thiên tài!" Tần Phạn Phạn lập tức yên tâm chém gió: "Con nhóc kia đánh được hẳn năm đan ấn!"
Trưởng lão Bích Thủy Tông không tỏ ý kiến. Đúng là dựa vào tốc độ và mức độ thành thạo của Diệp Kiều có thể nhận ra con bé đã từng luyện đan rất nhiều lần.
Nếu lần này con bé ấy thành công, giới tu chân sẽ nổi lên một trận phong ba.
Sau khi đánh đan ấn xong, bước kế tiếp là tinh luyện.
Nàng từng luyện đan rất nhiều lần nên các thao tác tinh luyện, kết đan, dù nhắm mắt nàng cũng làm được.
Ngoại trừ Diệp Kiều bình tĩnh luyện đan, những người khác căng thẳng dõi theo từng cử động của nàng. Khoảnh khắc cái nồi rung lên, tim mọi người nhảy ra ngoài.
Chỉ cần không nổ nồi tức là đã thành công.
"Có thành công không?" Minh Huyền căng thẳng bấu chặt vào người Tiết Dư.
Tiết Dư thở phào: "Hẳn là thành công."
"Thật không?" Minh Huyền trợn tròn mắt: "Làm huynh sợ muốn xỉu."
Mộc Trọng Hi nghe vậy cũng gật đầu lia lịa.
Tiết Dư: "Rồi mấy người căng thẳng là chuyện mấy người, mắc gì véo tôi?"
Minh Huyền và Mộc Trọng Hi không hẹn mà cùng buông tay ra, sau đó cùng đồng thanh lươn lẹo: "Ngại quá, lúc nãy hơi căng thẳng."
Sao mà không căng thẳng được? Ngay cả Tiết Dư cũng lo lắng không thôi, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn cố bình tĩnh nói: "Chỉ cần không nổ nồi thì tức là thành công."
Có lẽ Diệp Kiều là người duy nhất ở đây không căng thẳng hay lo lắng. Nàng mở nắp nồi ra. Không có gì ngạc nhiên, trong nồi vẫn là những viên đan xấu xí quen thuộc. Hơi nóng bốc lên khiến trán nàng lấm tấm mồ hôi, nàng đưa tay quẹt một cái. Sau đó nhìn đám người Bích Thủy Tông nhắc nhở: "Nhớ đưa tiền. Đừng hòng ăn quỵt!"
"À, đúng rồi." Diệp Kiều bổ sung thêm: "Sau khi xong trận, bọn mi cứ đưa linh thạch dựa theo giá thị trường của cỏ Thanh Tâm. Cảm ơn."
Sao... lễ phép dữ?
"Vấn đề bây giờ là tiền à?" Đến người điềm tĩnh như Tư Diệu Ngôn cũng đứng ngồi không yên. Nếu không để tâm đến hình tượng, nàng đã lao đến nắm cổ áo Diệp Kiều điên cuồng lắc qua lắc lại. Nàng cố gắng tỏ vẻ trấn tĩnh, hỏi: "Vì sao mi lại bình tĩnh như thế?"
Tại sao bây giờ mới nói?!!!
Diệp Kiều lui về sau một bước, nghĩ gì đó trong chốc lát rồi bắt đầu mặt dày tự khen: "Có thể gọi đây là sự khiêm tốn của thiên tài."
"..."
Lần này, không ai dám cười đùa cho rằng nàng khoác lác.
Bên ngoài khán đài lúc này đều là tiếng các tu sĩ kêu rên.
"A a a! Tại sao? Giới tu chân cho thêm mị làm thiên tài thì sẽ chết sao?"
"Trên đời này nhiều thiên tài như thế, tại sao không thể là mị?"
"Gato quá trời đất ơi! Sao Diệp Kiều của Trường Minh Tông đa-zi-năng quá vậy! Vừa biết luyện đan vừa biết vẽ bùa!"
"Phải phải phải! Sau này nhớ tôn trọng Trường Minh Tông của bọn mi một chút!"
"Thánh thần thiên địa ơi! Nguyệt Thanh Tông khóc chết mất! Khi không bỏ lỡ một thiên tài như thế!"
"Mị không quan tâm linh căn nàng ấy thế nào, nhưng chắc chắn không phải trung phẩm! Thế nên, mấy trưởng lão của Nguyệt Thanh Tông đầu bị úng nước hết rồi hả? Giữ thiên tài lại tông môn mình không được sao?!"
Fan của Nguyệt Thanh Tông tức giận, gào thét réo tên các lão Nguyệt Thanh Tông.
Thiên tài tam tu! Tự dưng lại để vụt trong tầm tay như thế!
Lúc Diệp Kiều mở nắp nồi, mọi người vội vàng vây quanh lại, tò mò đánh giá.
"Trời!" Một người hô to lên.
"Xấu hoắc!" Mọi người đồng loạt kì thị.
Sự xấu xí này nhìn quen quen.
Bỗng nhiên Tư Diệu Ngôn nhớ đến vị đại sư kia.
Diệp Kiều giãy nảy: "Sao? Tuy rằng nó xấu nhưng tâm nó đẹp! Mắc gì mấy người kì thị đan dược của mị!"
Đám người trong bí cảnh ồn ào nhốn nháo, người ngoài bí cảnh thì sôi nổi bàn tán.
Trong bọn họ có nhiều người là đan tu lành nghề, đương nhiên sẽ không đánh giá phiến diện qua hình dáng đan dược. Và các trưởng lão cũng hiểu rõ, đan dược xấu xí không phải do trình độ của Diệp Kiều mà là do con bé ấy luyện đan bằng nồi.
Các lão Bích Thủy Tông nhìn Tần Phạn Phạn bằng ánh mắt chê trách: "Các ông để cho một đan tu quý hiếm dùng nồi luyện đan?!!"
Xem thường ai hả?
Trưởng lão Triệu câm lặng, không thể phán bác. Diệp Kiều đã nói với lão là con bé ấy biết luyện đan đâu?
"À không, lão muốn hỏi là ông nhặt đệ tử ngoại môn ở đâu vậy?" Tông chủ Bích Thủy Tông chọt chọt Tần Phạn Phạn: "Để hôm nào lão cũng dạo thử một vòng, xem có thể nhặt được một thiên tài tam tu như thế không?"
Các lão đều biết chuyện Diệp Kiều vốn là đệ tử ngoại môn, sau này mới được Tần Phạn Phạn nhận làm đệ tử chân truyền.
Lúc đầu không ít người chê cười Trường Minh Tông đứng chót lâu quá nên hóa rồ, chọn bừa đệ tử chân truyền cho đủ sĩ số.
Kết quả, kẻ ngốc lại là bọn họ.
Tần Phạn Phạn: "Nhặt ở Nguyệt Thanh Tông."
Trưởng lão Bích Thủy Tông cũng nghiệp, nhìn khuôn mặt tái mét của Vân Ngân, lão không thèm kiêng dè lão ấy, vui vẻ hùa với các trưởng lão của Vấn Kiếm Tông và Thành Phong Tông: "Có ai muốn đi dạo Nguyệt Thanh Tông với lão không? Cứ đi xem sao, biết đâu lại nhặt được một thiên tài tam tu như thế!"
"Phải, biết đâu may mắn nhặt được thật!"
Vân Ngân tức hộc máu.
Tam tu!!!
Khi Diệp Kiều còn ở Nguyệt Thanh Tông, lão không hề thấy con bé kia có thiên phú vẽ bùa, luyện đan.
Nói không hối hận là dối lòng, Vân Ngân bắt đầu trách cứ Vân Thước không biết điều. Nếu Vân Thước biết điều hơn, với tính cách ngoan ngoãn nghe lời từ nhỏ của Diệp Kiều, con bé ấy sẽ không trở mặt, bỏ xuống núi vì một cây linh thực.
Tần Phạn Phạn nghe trưởng lão đan tu khiển trách mà chột dạ. Ánh mắt trưởng lão ấy như thể đang lên án "một thiên tài như thế lại dùng nồi", "đoá hoa nhài cắm bãi cứt trâu"...
Tần Phạn Phạn che mặt: "Sau khi bí cảnh kết thúc, kêu Tiết Dư dắt con bé đi mua đan lô đi. Chọn loại đắt nhất ấy!"
Khổ ai cũng không thể khổ đệ tử.
Tư Diệu Ngôn bẻ viên đan ra, đưa lên mũi ngửi, sau đó mắt nàng sáng rực: "Khí linh rất nồng đậm!"
Đúng vậy!
Tuy rằng hình thù hơi xúc phạm thẩm mỹ bình thường nhưng khí linh hàm chứa trong nó lại rất nồng.
Liễu Uẩn huých Tiết Dư, gặng hỏi: "Là ai trong bọn mi tung tin đồn, nàng ta có linh căn trung phẩm?"
Linh căn trung phẩm có thể làm tam tu sao? Có điên mới tin! Nếu đó là sự thật, hắn tự nguyện xin được là linh căn trung phẩm. Cấp độ cực phẩm mà thua trung phẩm thì còn cần làm gì!
Tiết Dư: "Không phải lời đồn đâu. Nhưng linh căn của tiểu sư muội không thể đo lường kiểm tra chuẩn xác." Hắn cũng không biết tại sao.
"Thế nàng ta có thể là mức nào?" Liễu Uẩn suy đoán: "Thượng phẩm?"
Miểu Miểu lắc đầu: "Mạnh dạn suy đoán hơn đi, có thể là cực phẩm giống chúng ta?"
"Đoán mạnh dạn thêm nữa đi." Tiết Dư hỏi: "Trên cực phẩm còn gì nữa nào?"
"Còn..." Tư Diệu Ngôn trầm mặc: " Phía trên cực phẩm... là thiên phẩm."
Không riêng gì bọn họ, ngay cả các trưởng lão cũng đang tự hỏi vấn đề này. Nếu như Diệp Kiều chính là thiên phẩm ngàn năm hiếm có thì sao?
____
Thụy Vũ: Lễ này mình đi chơi, hẹn các bạn ngày 2/1 mình đăng chương mới:3
Số lượng đan ấn có thể đánh được trong một lần luyện đan tỉ lệ thuận với độ rộng của thức hải. Diệp Kiều có thể đánh liền tù tì năm đan ấn mà trạng thái vẫn ổn định.
"Nàng ta đánh được năm đan ấn." Liễu Uẩn nhướng mày, nói nhỏ.
Đây rõ ràng không phải là lần đầu tiên nàng ta luyện đan.
Tâm trạng của Tư Diệu Ngôn cũng phức tạp không kém nhưng vẫn cố an ủi: "Các đệ, muội còn nhỏ."
"Nhưng Diệp Kiều cũng đâu lớn!" Miểu Miểu che mặt. Khi ở trong tông môn, thứ bọn họ nghe được luôn là những lời tán dương, khen thưởng. Đây là lần đầu tiên gọn họ chịu một cú sốc lớn thế này, và cũng hiểu thế nào gọi là "vạch xuất phát của người ta là đích đến của mình".
"Tư Diệu Ngôn có thể đánh được mấy đan ấn?"
Đệ tử luyện đan giỏi giang nhất Bích Thủy Tông là Tư Diệu Ngôn. Nghe người ta kháo rằng cô bé ấy từng được Thiên Đạo chúc phúc. Tuy không biết chuyện này là thật hay giả nhưng nếu là thật, vậy cô bé này cũng là một thiên tài hiếm có.
Ngữ khí trưởng lão Bích Thủy Tông trở nên phức tạp, ánh mắt nhìn lăm lăm về phía Diệp Kiều, khuôn mặt thất thần: "Tám cái. Nếu cố hơn nữa thì cũng được mười cái."
"Điều này có nghĩa là gì? Là Diệp Kiều của bọn lão cũng là thiên tài!" Tần Phạn Phạn lập tức yên tâm chém gió: "Con nhóc kia đánh được hẳn năm đan ấn!"
Trưởng lão Bích Thủy Tông không tỏ ý kiến. Đúng là dựa vào tốc độ và mức độ thành thạo của Diệp Kiều có thể nhận ra con bé đã từng luyện đan rất nhiều lần.
Nếu lần này con bé ấy thành công, giới tu chân sẽ nổi lên một trận phong ba.
Sau khi đánh đan ấn xong, bước kế tiếp là tinh luyện.
Nàng từng luyện đan rất nhiều lần nên các thao tác tinh luyện, kết đan, dù nhắm mắt nàng cũng làm được.
Ngoại trừ Diệp Kiều bình tĩnh luyện đan, những người khác căng thẳng dõi theo từng cử động của nàng. Khoảnh khắc cái nồi rung lên, tim mọi người nhảy ra ngoài.
Chỉ cần không nổ nồi tức là đã thành công.
"Có thành công không?" Minh Huyền căng thẳng bấu chặt vào người Tiết Dư.
Tiết Dư thở phào: "Hẳn là thành công."
"Thật không?" Minh Huyền trợn tròn mắt: "Làm huynh sợ muốn xỉu."
Mộc Trọng Hi nghe vậy cũng gật đầu lia lịa.
Tiết Dư: "Rồi mấy người căng thẳng là chuyện mấy người, mắc gì véo tôi?"
Minh Huyền và Mộc Trọng Hi không hẹn mà cùng buông tay ra, sau đó cùng đồng thanh lươn lẹo: "Ngại quá, lúc nãy hơi căng thẳng."
Sao mà không căng thẳng được? Ngay cả Tiết Dư cũng lo lắng không thôi, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn cố bình tĩnh nói: "Chỉ cần không nổ nồi thì tức là thành công."
Có lẽ Diệp Kiều là người duy nhất ở đây không căng thẳng hay lo lắng. Nàng mở nắp nồi ra. Không có gì ngạc nhiên, trong nồi vẫn là những viên đan xấu xí quen thuộc. Hơi nóng bốc lên khiến trán nàng lấm tấm mồ hôi, nàng đưa tay quẹt một cái. Sau đó nhìn đám người Bích Thủy Tông nhắc nhở: "Nhớ đưa tiền. Đừng hòng ăn quỵt!"
"À, đúng rồi." Diệp Kiều bổ sung thêm: "Sau khi xong trận, bọn mi cứ đưa linh thạch dựa theo giá thị trường của cỏ Thanh Tâm. Cảm ơn."
Sao... lễ phép dữ?
"Vấn đề bây giờ là tiền à?" Đến người điềm tĩnh như Tư Diệu Ngôn cũng đứng ngồi không yên. Nếu không để tâm đến hình tượng, nàng đã lao đến nắm cổ áo Diệp Kiều điên cuồng lắc qua lắc lại. Nàng cố gắng tỏ vẻ trấn tĩnh, hỏi: "Vì sao mi lại bình tĩnh như thế?"
Tại sao bây giờ mới nói?!!!
Diệp Kiều lui về sau một bước, nghĩ gì đó trong chốc lát rồi bắt đầu mặt dày tự khen: "Có thể gọi đây là sự khiêm tốn của thiên tài."
"..."
Lần này, không ai dám cười đùa cho rằng nàng khoác lác.
Bên ngoài khán đài lúc này đều là tiếng các tu sĩ kêu rên.
"A a a! Tại sao? Giới tu chân cho thêm mị làm thiên tài thì sẽ chết sao?"
"Trên đời này nhiều thiên tài như thế, tại sao không thể là mị?"
"Gato quá trời đất ơi! Sao Diệp Kiều của Trường Minh Tông đa-zi-năng quá vậy! Vừa biết luyện đan vừa biết vẽ bùa!"
"Phải phải phải! Sau này nhớ tôn trọng Trường Minh Tông của bọn mi một chút!"
"Thánh thần thiên địa ơi! Nguyệt Thanh Tông khóc chết mất! Khi không bỏ lỡ một thiên tài như thế!"
"Mị không quan tâm linh căn nàng ấy thế nào, nhưng chắc chắn không phải trung phẩm! Thế nên, mấy trưởng lão của Nguyệt Thanh Tông đầu bị úng nước hết rồi hả? Giữ thiên tài lại tông môn mình không được sao?!"
Fan của Nguyệt Thanh Tông tức giận, gào thét réo tên các lão Nguyệt Thanh Tông.
Thiên tài tam tu! Tự dưng lại để vụt trong tầm tay như thế!
Lúc Diệp Kiều mở nắp nồi, mọi người vội vàng vây quanh lại, tò mò đánh giá.
"Trời!" Một người hô to lên.
"Xấu hoắc!" Mọi người đồng loạt kì thị.
Sự xấu xí này nhìn quen quen.
Bỗng nhiên Tư Diệu Ngôn nhớ đến vị đại sư kia.
Diệp Kiều giãy nảy: "Sao? Tuy rằng nó xấu nhưng tâm nó đẹp! Mắc gì mấy người kì thị đan dược của mị!"
Đám người trong bí cảnh ồn ào nhốn nháo, người ngoài bí cảnh thì sôi nổi bàn tán.
Trong bọn họ có nhiều người là đan tu lành nghề, đương nhiên sẽ không đánh giá phiến diện qua hình dáng đan dược. Và các trưởng lão cũng hiểu rõ, đan dược xấu xí không phải do trình độ của Diệp Kiều mà là do con bé ấy luyện đan bằng nồi.
Các lão Bích Thủy Tông nhìn Tần Phạn Phạn bằng ánh mắt chê trách: "Các ông để cho một đan tu quý hiếm dùng nồi luyện đan?!!"
Xem thường ai hả?
Trưởng lão Triệu câm lặng, không thể phán bác. Diệp Kiều đã nói với lão là con bé ấy biết luyện đan đâu?
"À không, lão muốn hỏi là ông nhặt đệ tử ngoại môn ở đâu vậy?" Tông chủ Bích Thủy Tông chọt chọt Tần Phạn Phạn: "Để hôm nào lão cũng dạo thử một vòng, xem có thể nhặt được một thiên tài tam tu như thế không?"
Các lão đều biết chuyện Diệp Kiều vốn là đệ tử ngoại môn, sau này mới được Tần Phạn Phạn nhận làm đệ tử chân truyền.
Lúc đầu không ít người chê cười Trường Minh Tông đứng chót lâu quá nên hóa rồ, chọn bừa đệ tử chân truyền cho đủ sĩ số.
Kết quả, kẻ ngốc lại là bọn họ.
Tần Phạn Phạn: "Nhặt ở Nguyệt Thanh Tông."
Trưởng lão Bích Thủy Tông cũng nghiệp, nhìn khuôn mặt tái mét của Vân Ngân, lão không thèm kiêng dè lão ấy, vui vẻ hùa với các trưởng lão của Vấn Kiếm Tông và Thành Phong Tông: "Có ai muốn đi dạo Nguyệt Thanh Tông với lão không? Cứ đi xem sao, biết đâu lại nhặt được một thiên tài tam tu như thế!"
"Phải, biết đâu may mắn nhặt được thật!"
Vân Ngân tức hộc máu.
Tam tu!!!
Khi Diệp Kiều còn ở Nguyệt Thanh Tông, lão không hề thấy con bé kia có thiên phú vẽ bùa, luyện đan.
Nói không hối hận là dối lòng, Vân Ngân bắt đầu trách cứ Vân Thước không biết điều. Nếu Vân Thước biết điều hơn, với tính cách ngoan ngoãn nghe lời từ nhỏ của Diệp Kiều, con bé ấy sẽ không trở mặt, bỏ xuống núi vì một cây linh thực.
Tần Phạn Phạn nghe trưởng lão đan tu khiển trách mà chột dạ. Ánh mắt trưởng lão ấy như thể đang lên án "một thiên tài như thế lại dùng nồi", "đoá hoa nhài cắm bãi cứt trâu"...
Tần Phạn Phạn che mặt: "Sau khi bí cảnh kết thúc, kêu Tiết Dư dắt con bé đi mua đan lô đi. Chọn loại đắt nhất ấy!"
Khổ ai cũng không thể khổ đệ tử.
Tư Diệu Ngôn bẻ viên đan ra, đưa lên mũi ngửi, sau đó mắt nàng sáng rực: "Khí linh rất nồng đậm!"
Đúng vậy!
Tuy rằng hình thù hơi xúc phạm thẩm mỹ bình thường nhưng khí linh hàm chứa trong nó lại rất nồng.
Liễu Uẩn huých Tiết Dư, gặng hỏi: "Là ai trong bọn mi tung tin đồn, nàng ta có linh căn trung phẩm?"
Linh căn trung phẩm có thể làm tam tu sao? Có điên mới tin! Nếu đó là sự thật, hắn tự nguyện xin được là linh căn trung phẩm. Cấp độ cực phẩm mà thua trung phẩm thì còn cần làm gì!
Tiết Dư: "Không phải lời đồn đâu. Nhưng linh căn của tiểu sư muội không thể đo lường kiểm tra chuẩn xác." Hắn cũng không biết tại sao.
"Thế nàng ta có thể là mức nào?" Liễu Uẩn suy đoán: "Thượng phẩm?"
Miểu Miểu lắc đầu: "Mạnh dạn suy đoán hơn đi, có thể là cực phẩm giống chúng ta?"
"Đoán mạnh dạn thêm nữa đi." Tiết Dư hỏi: "Trên cực phẩm còn gì nữa nào?"
"Còn..." Tư Diệu Ngôn trầm mặc: " Phía trên cực phẩm... là thiên phẩm."
Không riêng gì bọn họ, ngay cả các trưởng lão cũng đang tự hỏi vấn đề này. Nếu như Diệp Kiều chính là thiên phẩm ngàn năm hiếm có thì sao?
____
Thụy Vũ: Lễ này mình đi chơi, hẹn các bạn ngày 2/1 mình đăng chương mới:3
Danh sách chương