Hứa Như đã liên lạc với người của quân đội, nói rằng cô có thể bí mật nằm vùng bên cạnh Bình Điền, chính thức trở thành một gián điệp của quân đội.



Sau khi hoàn toàn chiếm được lòng tin của quân đội, Hứa Như bắt đầu bố trí, cố ý sắp xếp một số thất bại của các cuộc hành động lớn, để quân đội bắt được một số thành viên của tổ chức.



Đầu tiên là làm suy yếu sức mạnh của tổ chức, sau đó khi biết Bình Điền muốn giết Tôn Nhiên, liền chủ động xin ra trận, nói rằng cô sẽ làm trà trộn vào Tôn gia nằm vùng, nhưng thực chất cô là gián điệp hai bên.



Hứa Như đã tiết lộ thông tin cho Đàm gia, để họ dần dần làm tan rã lực lượng của tổ chức, đồng thời hết lần này đến lần khác thu được tin tình báo của quân đội để bảo vệ Bình Điền.



Dưới sự truy bắt và vượt ngục, lực lượng của tổ chức từng bước suy yếu, cuối cùng còn lại một ít nòng cốt, không dễ dàng xuống tay.



Trong lúc vô tình quen biết Âu Châu, Âu Châu là người bên cạnh Đàm Tổng, đặc biệt tới bảo vệ Tiểu Nhiên, gã yêu thầm Đàm Tổng, nên khi nhìn thấy Đàm Tổng và Mạc Chi Dương ở bên nhau, gã đã rất khổ sở và ghen ghét.



Thậm chí nhiều lần muốn giết Mạc Chi Dương, sau khi biết chuyện, Hứa Như mới biết cơ hội đã tới.



Thuyết phục Âu Châu hợp tác với tổ chức và cho người của tổ chức giết Mạc Chi Dương, như vậy gã có thể phủi sạch quan hệ, sẽ không bị Đàm Tổng chán ghét, nghe thấy việc này gã đương nhiên nguyện ý làm, cho nên đã hỗ trợ bắt Tiểu Nhiên đi.



Sau đó, Hứa Như trở lại tổ chức, huy động tất cả lực lượng nòng cốt còn lại, thuyết phục Bình Điền đến hiện trường, nói rằng có thể cho anh ta tận mắt quan sát Tôn Nhiên và Mạc Chi Dương bị giết.



Lại cử người đến đưa Mạc Chi Dương đến và nhờ cậu giúp cô hoàn thành bước cuối cùng, 'giết chết' Bình Điền.



Sau khi nghe cô nói xong, Mạc Chi Dương rốt cuộc cũng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra: "Cho nên, lúc đầu cô chính là muốn cứu Bình Điền? Phản bội giúp quân đội, trà trộn vào Tôn gia, dẫn tôi đến đây, cũng đoán được tôi sẽ tiết lộ vị trí cho quân đội.



Lại vì tôi mà bắt cóc Bình Điền, thật ra cô muốn mượn tay tôi bắn chết Bình Điền trước mặt quân đội, sau đó chúng ta cùng nhau ngã xuống và biến mất, như vậy, Bình Điền ở trong hồ sơ quân đội chính là người chết."



"Kỹ năng của Âu Châu là đan một tấm lưới trong suốt. Tòa nhà đó cách tòa nhà bên cạnh không xa, tôi đã nhờ gã đan lưới ở tầng năm và tầng hai.



Khi Âu Châu bắt cóc Tiểu Nhiên và nhảy xuống thì sẽ bị lưới ở tầng 5 chặn lại, sau đó sẽ chạy trốn, khi tôi và cậu rơi xuống sẽ bị lưới ở tầng 2 chặn lại, sau đó chúng ta cùng nhau theo thông đạo bí mật rời đi, hơn nữa tơ nhện có thể quấn khắp quần áo mà không để lại bất kỳ dấu vết nào tại chỗ."



Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, Hứa Như hất tóc nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn trong góc, anh ta vẫn còn hôn mê.



“Vậy thì khi nào tôi có thể đi gặp Tiểu Nhiên, sau đó trở về tìm Đàm Tổng.” Mạc Chi Dương có thể đoán được, Đàm Tổng sẽ rất đau khổ.



Hứa Như đứng dậy đi tới trước mặt Bình Điền: "Tôi đã đồng ý với Âu Châu sẽ gặp nhau ở một ngôi làng đô thị trong thành phố. Tôi sẽ gửi địa điểm cho cậu, tối nay tôi sẽ lên tàu du lịch đến Sri Lanka, cũng chúc cậu may mắn."



“Được rồi.” Mạc Chi Dương không ngăn lại, Hứa Như rõ ràng cũng không muốn giết Tiểu Nhiên, nhưng cậu vẫn có một câu hỏi: "Cô không phải là nam sao?"



Nghe cậu hỏi như vậy, Hứa Như không nhịn được cười thành tiếng: "Con giun không có giới tính."



Vì không có giới tính nên cả nam và nữ đều có thể? Mạc Chi Dương hiểu ra, chớp chớp đôi mắt hạnh, kinh ngạc.



Đến rạng sáng bốn giờ, Đàm Tổng cuối cùng cũng nhận được thứ từ nước ngoài đưa tới, là một chú chó săn lông vàng, một đồ vật rất kỳ lạ.



“Đây là?” Trác Thân không hiểu bọn họ chờ đợi lâu như vậy, chính là vì cái này?



Đàm Tổng nhờ người dẫn con chó ra ngoài, bản thân cũng theo sau đi ra ngoài: "Con chó này từ nhỏ lớn lên cùng với con nhện. Nó có khứu giác cực kỳ nhạy bén, có thể ngửi thấy mùi của con nhện."



Nghe vậy, Trác Thân mới hiểu ra, cùng nhau đi theo con chó, con chó này quả nhiên rất có mục đích và linh tính, chân vừa chạm chân đã chạy về phía bắc, những người khác cũng theo sau.



Âu Châu nhìn Tiểu Nhiên đang ngủ gục trên ghế, bản thân gã thì ôm lấy đầu gối, nhớ về quá khứ, một con nhện sinh ra trong bóng tối, được nuôi dưỡng không xứng có được ánh nắng mặt trời.



Nhưng khi đã có rồi thì không thể từ bỏ được nữa, ánh mặt trời của Âu Châu chính là Đàm Tổng, khi đó Đàm Tổng hai mươi tuổi, Âu Châu mới mười một tuổi.



Một ngày kia, Âu Châu vô tình ngã từ trên cây rất cao xuống, cành cây cứa vào mặt, máu chảy lênh láng, khi đó lại vừa lúc đụng phải Đàm Tổng đang đi dạo.



Hắn không chán ghét mình, còn giúp mình băng bó miệng vết thương, lúc đó chẳng sợ hắn ít nói ít cười, thậm chí còn có chút nghiêm túc, cũng không thể quét sạch thiện ý trong lòng.



Từ đó, ngay cả khi vết thương lành, cũng không tháo băng, Âu Châu quyến luyến vuốt ve chiếc băng đã phiếm đen trên mặt mình một cách trìu mến.



Nhưng gã không hiểu được, tại sao một người như Đàm tiên sinh lại thích một con thỏ không có ưu điểm gì?



Ngay từ đầu khi con thỏ kia cố tình đợi Đàm tiên sinh ở phòng khách, gã đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, con thỏ này rất hư, có ý đồ gây rối với Đàm tiên sinh.



Nhưng Đàm tiên sinh căn bản không để ý đến lời nói của gã, vì con thỏ kia mà thương tâm, khổ sở, phẫn nộ thậm chí ghen tị với con thỏ đó, những tình cảm quý giá này sao có thể vì một con thỏ mà lãng phí được.



Âu Châu không ngừng suy nghĩ, làm thế nào để giết con thỏ đó, dùng tơ nhện treo cổ, dùng nọc độc độc chết, tất cả biện pháp đều thử một lần, có thể thấy được gã có bao nhiêu hận.



Ghen tị với sự chiều chuộng và yêu thương của Đàm tiên sinh dành cho cậu, cũng phẫn nộ vì sao gã lại không có được những thứ đó, cuối cùng vẫn nghe theo lời của Hứa Như, quyết định để cho người của tổ chức giết chết con thỏ kia.



Chẳng qua cũng chỉ là một con thỏ, Đàm tiên sinh cũng chỉ đau buồn vài ngày, qua mấy ngày nữa sẽ ổn thôi, không sao đâu.



Trời dần sáng, phía đông trắng xóa, một bên mặt trời dần lộ ra tia nắng xinh đẹp, trong ngõ xóm thành phố, truyền đến một tiếng chó sủa.



Với đôi tai nhạy cảm, Âu Châu ngay lập tức nhận ra đó là con chó nào, lập tức đứng dậy ôm lấy Tiểu Nhiên đang mơ màng vào trong ngực, kề dao vào họng nhóc.



Theo con chó đến một ngôi nhà gỗ, chỉ có một tầng, bên ngoài trông rất tồi tàn, cũng không lớn.



Một quân nhân mặc thường phục bước tới, thận trọng đẩy cửa.



Kết quả cánh cửa kẽo kẹt được đẩy ra, trong nháy mắt tất cả mọi người trở nên căng thẳng.



Nhưng Đàm Tổng không hề sợ hãi, hai bước đi tới, đẩy cửa ra, cất bước đi vào bên trong, quả nhiên ở chính giữa phòng, Âu Châu đang bắt lấy Tiểu Nhiên, nhìn qua Tiểu Nhiên còn thở, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.



Những người khác cũng xông vào, nhưng lại nhìn thấy con tin bị bắt, cũng không dám manh động, tất cả đều đứng phía sau Đàm Tổng.



“Tại sao?” Đàm Tổng nhớ rõ gã, Âu Châu là một con nhện luôn thể hiện tốt, vì vậy mới chỉ đích danh gã và mang về nước, nhưng bây giờ lại bị phản bội, chỉ cảm thấy buồn nôn.



Âu Châu cúi đầu, áy náy không dám nhìn vào mắt hắn: "Tôi....tôi!"



“Tại sao lại có nhiều người như vậy?” Mạc Chi Dương lần theo địa chỉ, đi một đường vòng rất lâu mới đến được đây, đến đây là vì  cứu Tiểu Nhiên về, đây chính là nhiệm vụ của cậu.



Kết quả là vừa đến cửa đã thấy cửa mở, bên trong còn khá náo nhiệt.



“Vì tôi muốn giết con thỏ kia, tuy rằng Đàm tiên sinh sẽ buồn hai ngày, nhưng sau này anh sẽ gặp được người xứng với mình hơn.” Âu Châu lấy hết can đảm, nhưng nói xong cũng không nhịn được nữa, vẫn chột dạ cúi đầu.



Nói như vậy, Dương Dương đã chết?



Trái tim Đàm Tổng như thắt lại, như bị dao cứa vào: "Tôi không cần những người xứng với tôi. Tôi chỉ muốn Dương Dương, nếu em ấy đã chết vậy tôi cũng sẽ đi theo."



“Không, Đàm tiên sinh, không phải như vậy đâu.” Âu Châu không ngờ rằng hắn sẽ kiên quyết như vậy, trong lòng chợt hoảng hốt.



Mạc Chi Dương ở bên ngoài nghe được cuộc đối thoại bên trong, có chút không vui: Đàn ông chó, không có mình cũng nên sống cho tốt mới đúng, còn sống thì phải quý trọng.



Vì thế, trong lòng ngọt ngào cất bước tiến vào, ho khan một tiếng: "A, sao các người đều ở chỗ này vậy?"



Chỉ một câu, lại giống như một giọt nước nhỏ vào dầu sôi, gây ra một cơn sôi trào.



Đàm Tổng giật mình quay đầu nhìn về phía cửa, đúng là một con thỏ nhỏ đang nghênh ngang bước vào, lỗ tai lắc lư theo động tác bước qua bậc thềm.



Giống như bản thân hắn đang trong mơ vậy, Đàm Tổng bừng tỉnh lại, gạt đám người qua, nhào tới ôm lấy con thỏ nhỏ, gắt gao ấn vào lòng ngực, giống như đang nằm mơ.



Bị hắn ôm đến xương cốt rã rời, Mạc Chi Dương vốn dĩ muốn đẩy ra vì đau, nhưng sau khi ấn tay vào, cảm nhận được nhịp tim khác thường của hắn, liền buông tay, an ủi hắn: "Ngoan nha."



"Cậu, cậu chưa chết?” Âu Châu biết mình đã bị tên khốn Hứa Như đó lừa rồi!



Đàm Tổng ôm chặt con thỏ vào lòng, hận không thể đem người dung nạp vào xương máu, như thế này mới có thể không bao giờ chia lìa: "Anh tưởng, anh tưởng..."



“Em không sao, đó chỉ là sách lược của Hứa Như.” Mạc Chi Dương ôm Đàm Tổng lại, nhẹ nhàng an ủi: “Bây giờ cứu Tiểu Nhiên quan trọng hơn."



Cũng bởi vì những lời này, Đàm Tổng mới tỉnh táo lại, buông cậu ra: “Được.” Dẫn người tới trước mặt Âu Châu: "Âu Châu, thả Tiểu Nhiên ra."



“Tôi!” Khi đối mặt với Đàm Tổng, Âu Châu đã mất hết can đảm, không có lý do gì để biện hộ cho bản thân, nhưng khi nhìn đến hai người bọn họ nắm tay nhau, gã đột nhiên nảy sinh suy nghĩ độc ác: “Tôi muốn Mạc Chi Dương chết”.



Vừa nói, con dao trên tay đã kề sát vào da thịt của Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên bị bắt làm con tin, ngoại trừ rơi nước mắt, cũng không dám động đậy.



“Không, tôi đáp ứng anh!” Trái tim Mạc Chi Dương thắt lại, dù sao bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, có chết hay không cũng không quan trọng.



Nhìn thấy cậu rút đao ra khỏi khe hở thắt lưng, Đàm Tổng dùng tay phải nắm lấy cổ tay cậu: "Dương Dương.” Tay trái rút dao trong tay cậu ra: "Âu Châu, tôi không biết nhìn người, cho nên mới nghĩ rằng cậu là người trung thành, chuyện này không liên quan đến Dương Dương và Tiểu Nhiên."



"Tôi không phản bội anh, Đàm tiên sinh, tôi làm sao có thể phản bội anh, chỉ là con thỏ này rất xấu xa, cậu ta vẫn luôn cố ý dụ dỗ anh, nhất định là có mục đích khác!"



Giọng nói của Âu Châu có chút khẩn trương, vẫn luôn coi Đàm tiên sinh là những người khác, không thể chịu được nghi ngờ: "Con thỏ này sẽ hại chết anh, Đàm tiên sinh."



"Thả Tiểu Nhiên ra, hiểu không?” Đàm Tổng không cho gã cơ hội từ chối, vừa nói vừa đem dao đặt lên cổ.



Không ngờ sẽ như vậy, Đàm tiên sinh vẫn là người quan trọng nhất, tay Âu Châu run lên, lưỡi dao sắc bén cắt qua da của Tiểu Nhiên, máu tuôn xối xả.



“Oa!” Bởi vì đau, Tiểu Nhiên không kìm được nước mắt mà khóc thành tiếng.



Âu Châu vốn dĩ không định giết Tiểu Nhiên, mục đích của gã là bảo vệ đứa trẻ này, bị doạ sợ, vậy mà theo bản năng động dao, có chút hoảng hốt: "Tôi!"



"Mẹ kiếp, anh dám làm nó bị thương!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện