Thật ra Thẩm Trường Lưu cũng vẫn luôn lo lắng Dương Dương không chịu nổi giới giải trí, lúc sau cùng hắn ở bên nhau, nên hắn liền có tính toán muốn rời đi.



Mấy năm nay đồ vật lưu luyến cũng không nhiều lắm, cái gọi là vinh quang hoặc là fans gì đó, hắn càng để ý vui buồn của Dương Dương hơn, cậu quá đơn thuần, không thích hợp cái vòng kia.



Hôm nay xác thật có chút mệt, Mạc Chi Dương ngủ mơ màng cảm giác được bên cạnh có người, tỉnh tỉnh mê mê mở to mắt, nhìn thấy Thẩm Trường Lưu ngồi ở mép giường đưa lưng về phía ánh trăng.



"Muốn ôm một cái~" dùng âm thanh mềm mại mơ ngủ kêu hắn, vươn tay ý bảo muốn hắn ôm một cái.



Thẩm Trường Lưu chỗ nào sẽ cự tuyệt, cuối người cách chăn liền đem người ôm lấy, cọ cọ: "Dương Dương, có đói bụng không? Anh gọi cơm hộp."



"Được, ngủ cả một ngày có chút mệt." Mạc Chi Dương cọ cọ bờ vai của hắn, nheo đôi mắt lại, nhìn biểu tình này của hắn đoán chừng là không có nhìn thấy những bức ảnh chụp kia.



Mạng chó này có thể bảo toàn rồi, thật là may mắn thay.



Ôm người trong lòng ngực, Thẩm Trường Lưu có chút lo lắng, thử hỏi: "Dương Dương, nếu anh rời khỏi giới giải trí, em có để ý không?"



Tay Mạc Chi Dương sử dụng lực đẩy người đang ôm mình ra, hai người mặt đối mặt, nhìn thẳng vào mắt đối phương, duỗi tay trụ mặt hắn: "Vậy anh sẽ còn là Trường Lưu của em không?"



"Đương nhiên, mặc kệ ra sao anh đều là Trường Lưu của em." Thẩm Trường Lưu bắt lấy tay trái của cậu, đưa tới bên môi, hôn hôn lên đầu ngón tay cậu.



Nghe thấy câu nói đó, Mạc Chi Dương vui vẻ cười, dùng tay phải xoa xoa tóc hắn: "Mặc kệ anh là ảnh đế hay là cái gì, chit cần anh là Trường Lưu của em liền tốt a, muốn làm cái gì liền đi làm, em sẽ vẫn luôn bồi anh."



Đời trước bản thân hắn khẳng định cứu vớt toàn thế giới, nên đời này mới gặp được thần tiên bảo bối dâu tây tinh này.



Lại sợ cậu bị đói, Thẩm Trường Lưu đem người từ trong chăn kéo ra: "Ngoan, cả ngày hôm nay em cũng chưa ăn cơm, cần ăn một chút gì đó."



Mạc Chi Dương được một tấc lại muốn lấn một thước, cả người treo trên người hắn, hai tay vòng lấy cổ, hai chân kẹp lấy eo hắn: "Giá giá giá! Con ngựa mau chạy~"



Liền dooca hết sức sủng cậu, Thẩm Trường Lưu hai tay nâng mông thịt của cậu, còn cố ý nhéo nhéo, lúc này mới ôm người cất bước: "Con ngựa chạy thôi~"



"Giá giá giá~~"



Mãi cho đến phòng khách mới đem người đặt trên sô pha, vừa lúc cơm hộp đến, Thẩm Trường Lưu đi lấy, Mạc Chi Dương mở TV ra, xem mèo và chuột.



Món ăn là cháo khoai lang còn có một chút rau, Mạc Chi Dương có chút đói, ăn hơn phân nửa chén mới mở miệng nói: "Hôm nay anh đi đâu?"



"Đi làm chút việc, thuận tiện nói chút việc về kịch bản mới." Thẩm Trường Lưu nhắc tới cái này mới nhớ, đem chén trong tay buông ra: "Một tuần sau khai máy, nhưng lại phải đến thành phố H."



Mạc Chi Dương buông muỗng xuống, có chút không vui: "Vậy không phải chúng ta chỉ có ngày thứ bảy mới có thể gặp nhau sao."



Thật ra Thẩm Trường Lưu là muốn cho cậu từ chức, nhưng thấy cậu cũng không muốn, Dương Dương thích công việc này, tùy tiện để cậu từ chức cũng không tốt, nên phải từ từ tới: "Không cần, dù sao phim này ở thành phố nào cũng đều có thể."



Cùng lắm thì để nhà hắn bỏ ra một toà nhà lớn để quay chụp, cũng không phải vấn đề gì lớn.



Nếu một tuần chỉ có thể thấy hai lần, đoán chừng không bao lâu Dương Dương liền bị người vác chạy, giống như Lục Lương Lân nào đó, tuyệt đối không thể để gã đến gần Dương Dương nửa bước.



"Được, nhưng hai ngày sau em phải cùng hiệu trưởng đến trường học khác để giao lưu học tập, thứ sáu liền trở về." Mạc Chi Dương nói xong quay đầu vừa lúc nhìn thấy, quả nhiên biểu tình cẩu nam nhân dần dần không thích hợp.



A này này? Làm thế nào để có thể sống sót ở trên giường lão nam nhân 32 tuổi, online chờ gấp!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện