Là một phụ nữ.Một người phụ nữ phong tình vạn chủng.Mông to ngực bự, chân dài eo thon, tóc dài nhuộm vàng, mang theo vẻ cuồng dã ngả ngớn.Không nén được huýt sáo một cái, mắt Phó Hi sáng như đuốc.“Cup D, 36 hay là 34?”Phụ nữ nhìn ngực, ước lượng xúc cảm; đàn ông nhìn chân, xem độ thon thả.“Sai từ đầu rồi,” Bờ môi đỏ mọng khẽ mở, mắt liếc nhìn, phong lưu mà uyển chuyển, “Là E.”Phó Hi híp mắt, tiến lại gần thêm hai bước, nhờ ưu thế về chiều cao đánh giá cẩn thận một lượt từ trên xuống dưới.Đập vào mắt là một rãnh sâu, hai vật thể trắng nõn tròn trịa lộ ra một nửa.Nếu đổi lại là một người đàn ông bình thường, đối mặt với một vưu vật như thế này, e là đã sớm không giữ nổi mình, chỉ muốn nhào lên, phút chốc biến thành con sói đói.Lắc lư, liếm mút, sờ soạng...Chẹp, đúng là thèm nhỏ cả dãi.“Không biết con gái nhà ai lại đẹp đến mức không giống người phàm trần thế này?” Giơ tay ra, nâng cằm cô gái lên.Phó Hi nhướng môi cười đầy lưu manh.Dưới ánh đèn, đôi mày kiếm anh khí, con ngươi sáng như ngọc lắng đọng thâm thúy, lại mang theo hứng thú tìm tòi nghiên cứu và sự hiếu kỳ không hề che giấu.Hoang dã, bá đạo.Địch San hơi ngẩn ra, bởi vì động tác đột ngột của đối phương nên hai tròng mắt sáng và đẹp chợt sững lại trong chốc lát.Nhưng Phó Hi lại được đà lấn tới, tiến thêm một bước nữa.Ỷ vào chiều cao một mét bảy lăm, cao hơn hẳn Địch San một cái đầu.Cô tiến, cô ta lùi, trong lúc không tự chủ, cô ta thua về khí thế, cũng mất đi quyền chủ động.Ép người đến góc tường, lại giơ tay ra chặn một cái.“Này người đẹp, sao em không nói gì thế? Hửm?” Âm cuối hơi cao lên, nụ cười rất không đứng đắn.Địch San nhất thời hốt hoảng, ngay cả trái tim cũng đập chậm hơn nửa nhịp.Không có ý gì khác, mà chỉ là kinh ngạc.Một người phụ nữ... thật đẹp trai?Không, đây vẫn là một cô bé mà?Nhưng lúc giơ tay nhấc chân lại giống như là kẻ lõi đời từng trải, chơi bời lêu lổng, phóng túng, thậm chí là... phóng đãng không thể kiềm chế được.“Tôi có thể hiểu là gạ tình không?” Cô ta cười.“Có lẽ nên dùng từ trêu chọc sẽ thích hợp hơn thì phải?” Phó Hi cũng cười.Bốn mắt nhìn nhau.Khẽ cười, Địch San nghiêng đầu nhìn về phía Lục Chinh.“Xin hỏi Nhị gia, ngài kiếm được thiếu niên hoang dã như thế này ở đâu ra vậy?”Phó Hi nghe nói thế, đương nhiên vô cùng đắc ý.Hôm nay, có phải là bà đây cực kỳ khí phách không nào?“Học đòi bắt chước.” Hừ lạnh, cánh môi mỏng khẽ động, chậm rãi thốt ra bốn chữ.Phó Hi tức giận, trong chốc lát có cảm giác kích động muốn bóp chết người đàn ông này.“Làm con gái thì phải ra dáng con gái, bớt học mấy trò lưu manh của bọn đàn ông thô lỗ đi! Vớ vẩn!”Xụ mặt lại, dáng vẻ như đang dạy dỗ đứa cháu.“Cần anh xía vào à?”Cầm lông gà làm lệnh tiễn mà tưởng mình là tướng quân thật à?“Không giới thiệu một chút sao?”Người đẹp mở miệng, cười tự nhiên, bầu không khí căng thẳng bỗng chốc hòa dịu xuống.“Địch San, bạn tôi.” Lục Chinh giới thiệu.“Người đẹp San, hân hạnh.” Chắp tay thi lễ, nếu có một cây quạt trên tay có lẽ còn giống hệt một thư sinh tuấn tú thời cổ đại.Dịu dàng xoay người lại, “Tiểu nữ xin có lễ.”Phó Hi khẽ cười, cô gái đẹp như vậy, thực sự vô cùng thú vị!Nhưng khóe miệng người đàn ông lại khẽ giật, mặt hơi có xu thế đen lại.Tha thứ cho anh, thực sự không thể hiểu nổi tư duy của loại vật thể khó hiểu mang tên phụ nữ này...Phó Hi không quên ném cho anh một ánh nhìn coi thường.Đến lượt giới thiệu Phó Hi, “Đây là bạn...”“Bạn gái.” Cô nàng nào đó thốt ra.Địch San hoàn toàn kinh ngạc, ánh mắt đảo quanh hai người một lượt, hồi lâu sau...“Nhị gia, chúc mừng...”Phó Hi nhìn về phía anh chớp mắt giảo hoạt, mang theo ý khiêu khích rõ ràng.Lục Chinh không nói gì.Ứng phó với thể loại lưu manh chuyên nghiệp chuyên làm chuyện xấu hổ như Phó Hi, im lặng mới là thượng sách.Anh càng giải thích, cô sẽ càng hăng say, đó mới là một chuyện siêu siêu siêu đau đầu.“Người đẹp, cô không đau lòng sao?”Địch San khó hiểu, “Đau lòng?”“Đúng vậy, cái gì mà thanh mai trúc mã, xen ngang cướp người yêu, trong phim truyền hình vẫn toàn là như vậy mà?”“Ờ... thế thì sao?”“Cô có quan hệ gì với Lục Chinh vậy?” Nói xong, ánh mắt mơ hồ thâm trầm hơn.“Bạn bè.”“Chỉ thế thôi sao?”“Nếu không thì còn thế nào nữa?”“Vậy à...” Giống như thở dài, nhưng trong lòng lại vui sướng đừng hỏi.Khi nãy cô vẫn luôn liếc nhìn Lục Chinh, phát hiện từ đầu đến cuối anh vẫn nhìn không chớp mắt, cũng chẳng hăng hái gì đối với hai khối vật thể treo trước ngực Địch San.Đó gọi là quang minh lỗi lạc, thẳng thắn đường hoàng.Trong lòng mắng thầm một câu, đồ chày gỗ!Nhưng lại có một cảm giác hoan hỉ dâng cao.Hệ cấm dục?He he he....Vặn tay vặn chân kêu răng rắc.Địch San thực sự muốn che trán, hình như cô gái này hơi bị dị thì phải?“Tối nay có tiệc rượu, lột cô ta ra rồi chải chuốt lại từ đầu đến chân cho tôi!” Lục Nhị không hề nín nhịn, nói thẳng.“Yên tâm đi, cứ để tôi lo.”...Cạch...Cánh cửa phòng thử đồ rộng mở, người đàn ông ngẩng đầu lên, chỉ một giây sau lập tức ngẩn người.Dưới ánh đèn dịu dàng, cô gái mặc váy lễ phục ngắn, thiết kế ôm sát ngực, để lộ ra hai mảng xương quai xanh tinh tế như hai cánh bướm đang khát khao bay lên.Váy chỉ ngắn đến trên đầu gối, để lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài.Váy màu cam làm nổi bật lên nụ cười duyên trên gương mặt thản nhiên, rực rỡ, nồng nhiệt, giống như một mặt trời nhỏ tỏa sáng không biết mệt mỏi.Xoay vòng một cái, thiếu nữ tươi cười rạng rỡ, “Có đẹp không?”“Khụ khụ...”“Hỏi anh có đẹp hay không cơ mà? Khụ khụ là ý gì thế?”“Cũng tạm.”“Ôi chao, con mắt nhìn của ông cậu tôi có vẻ hơi bị cao đấy! Chẳng lẽ là bởi vì ngại nên không chịu thừa nhận sao? Xấu hổ chăng?”Cô gái nghiêng đầu, tươi cười bỡn cợt, nhưng đáy mắt lại trong suốt trống rỗng, dường như cô đang nhìn tất cả mọi thứ nhưng lại ung dung và thản nhiên.Lục Chinh quay sang chỗ khác, “Vớ vẩn!”“Có đẹp hay không?” Cô thay đổi vị trí, di chuyển đến trước mặt người đàn ông, sự quật cường nơi đáy mắt tuyên bố rõ quyết tâm nhất định phải hỏi cho đến cùng.“Nói đi mà...”“Cậu ơi? Nhị gia? Lục Chinh!”“... Đẹp.”“Được lắm,” Đặt tay lên vai người đàn ông, vỗ nhẹ mấy cái, đôi mắt lộ ra vẻ vui mừng, “Anh chàng này biết nhìn người đấy!”Lục Chinh: “...”Địch San: “...”Chúng ta có thể dừng hành vi tự sướng đó lại được không?Đáp án đương nhiên chỉ có thể là – Không!Thay quần áo xong, tiếp theo là màn trang điểm.Địch San vén tay áo lên, đích thân ra tay, sau một hồi trang điểm, nhìn Đàm Hi đã có tinh thần hơn hẳn, khí sắc hồng hào.“Cái túi kia.” Cô chỉ về phía quầy trưng bày, “Là chị thiết kế đúng không?”“Sao em nhìn ra được thế?” Địch San nhướng mày, vẻ mặt hứng thú.“Em nghe thấy chị vỗ tay mà. Trăm nghìn thứ tốt cũng không so sánh được với tác phẩm của mình, đây là căn bệnh của dân nghệ sĩ nói chung, gọi là – tự luyến!”“Không dám tự nhận là nghệ sĩ, chỉ là sản phẩm làm ra lúc cao hứng nhất thời mà thôi.”“Có thể tặng em được không?” Phó Hi ngẩng đầu nhìn cô.Đối mặt với đôi mắt to ướt át kia, Địch San bỗng thấy lòng mềm nhũn.Dung mạo đó, ánh mắt đó, nếu đổi lại là bất kỳ ai cũng không thể từ chối được.Ánh mắt nhìn lướt qua Lục Chinh đang đứng bên cạnh, thì ra, Diêm Vương cũng có lúc bị tiểu quỷ bám lấy?Lại còn là một con quỷ xinh đẹp...“Em thích sao?”Hay đấy!Phó Hi không ngừng gật đầu.“Vậy thì tặng em, coi như quà gặp mặt.”“Đa tạ tiểu nương tử.” Cúi đầu khiêm nhường, chắp tay thi lễ, đôi mày kiếm anh tuấn khí khái.“Ngọc lang khách khí rồi.” Nhanh nhẹn đáp lễ lại, mái tóc vàng yêu kiều.Ôi trời, lại diễn nữa rồi?Lục Chinh di rời ánh mắt, thực sự... không dám nhìn thẳng nữa.Cuối cùng, trao đổi xong số điện thoại và Wechat với nhau xong, Đàm Hi và Địch San mới lưu luyến chia tay.Mang theo chiếc túi vải vừa được tặng, ngồi lên ghế lái phụ, nhưng động tác cô quá lớn, váy lại quá ngắn, để lộ ra một góc màu đen dưới làn váy.Kéo xuống, che lại.Khi ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mặt với ánh mắt còn chưa kịp thu hồi lại của người đàn ông bên cạnh.“Có đẹp không?” Đôi mắt nai ngơ ngác mở to đầy hiếu kỳ, ba phần lém lỉnh, bảy phần ngây thơ.“Xấu.”Nụ cười cứng nhắc, cô ngẩng đầu lên lạnh lùng, “Xấu mà anh còn nhìn à?”Khởi động xe, tay nắm chặt vô lăng, người đàn ông nhìn thẳng về phía trước.Sau khi xe ổn định đi vào trục đường chính, mới chầm chậm mở lời, “Ông đang xem xem xấu đến mức nào.”Phó Hi tức đến nổ phổi.“Khốn nạn!”Lục Chinh nhíu mày, tâm trạng cực tốt.Ngoan, gọi cậu nghe xem nào.”“... Biến thái.”Tô Thị là một trong tứ đại tài phiệt ở thủ đô, bữa tiệc rượu cuối năm đương nhiên là vô cùng có tiếng vang.Khách sạn Hilton, sảnh tiệc trong nhà.Lúc này, bữa tiệc linh đình, y hương tấn ảnh.Ăn xong quả cherry cuối cùng, Phó Hi hừ lạnh: “Thối nát!”Chỗ như thế này mà cũng trải thảm lông cừu màu trắng ư?Hừ, coi là cục gạch dùng một lần rồi ném đi sao?Dù có nhiều tiền cũng không phải dùng cách này để đốt, nói trắng ra, đây là lỗi diễn xuất của đám “nhà giàu mới nổi” điển hình – dung tục không thể chịu nổi!Tứ đại tài phiệt ở thủ đô, Bàng, Lục, Cố, Tô, lần lượt đại diện cho bốn thế lực gia tộc lớn. Trong đó, Bàng gia được tôn trọng do có bối cảnh quân nhân, tồn tại từ thời lập quốc, sừng sững gió sương, không hề bị quật ngã.Tiếp theo là Lục gia.Còn về Cố Thị, ký ức của nguyên chủ không rõ ràng lắm, chỉ biết gia tộc này rất kín tiếng, gần như là thần bí.Ba gia tộc đứng đầu, căn cơ vững vàng, nội tình thâm sâu.Chỉ có Tô gia là nhà giàu mới nổi, mấy năm gần đây mới quật khởi, nắm bắt cơ hội giá nhà đất tăng trưởng điên cuồng, từ một công ty kiến trúc đã biến hóa nhanh chóng, trở thành con chim hạc của ngành bất động sản, có thể nói là phất lên chỉ trong một đêm.Cho nên, cho dù là về mối quan hệ hay về thực lực, Tô gia đều thua xa so với ba gia tộc tài phiệt đứng đầu kia.Mặc dù đã bước chân vào xã hội thượng lưu nhưng chưa vào được trung tâm, có khi còn bị người ta xa lánh.Cho đến khi Lục Thảo được gả vào Tô gia, Tần gia bám vào Lục gia nên mới chuyển mình khỏi cục diện khó xử, đứng vững hơn trong giới thượng lưu.Thế nhưng, thổ hào chính là thổ hào, dù có xa xỉ thế nào cũng không rũ bỏ được chữ “thổ”!Cứ nhìn cách bài trí xa hoa này mà xem, hai bên là hai hàng hoa uất kim hương chỉnh tề, nhưng trong không khí lại tản ra mùi hương của hoa dành dành, hai loại mùi hương khác nhau giao thoa hỗn hợp, nồng nặc đến mức khiến người ta thấy buồn nôn.Phó Hi chỉ có thể cầm ly rượu trên tay, dùng hương rượu để che đi mùi hương hỗn độn kia ập vào mặt, nếu không, cô sợ mình sẽ nôn nôn ra ngay tại đây mất.Dù sao thì vừa rồi cô cũng đã ăn nhiều cherry như vậy...Bước chân dừng lại, Lục Chinh cũng dừng lại theo, vẻ mặt lộ ý tứ dò hỏi.“Mr. Lu, phong độ quý ông của anh đâu rồi?” Nhướng mày, tươi cười, ánh mắt đang nhìn vào tay trái của người đàn ông.Lục Chinh không cử động, đôi con ngươi đen thâm thúy vô cùng.“Tục ngữ có câu, giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Nếu anh đã giúp tôi tới đây, chẳng lẽ ngay cả trọng đãi cơ bản nhất cũng không định cho tôi sao?”Người con gái cười rất tươi, vẫn là bộ dạng ung dung thản nhiên đó, nhưng sự trịnh trọng nơi đáy mắt cô khiến người ta không thể thờ ơ được.Ma xui quỷ khiến thế nào, Lục Chinh lại đưa tay trái ra.Phó Hi thuận thế đặt tay vào, lực đạo nhẹ nhàng giống như một tờ giấy trắng mỏng manh nhanh nhẹn phủ lên, dè dặt nhưng không hề lãnh đạm, tất cả đều vô cùng vừa vặn.Không một ai có thể nghĩ rằng, cô gái dung mạo xinh đẹp, ăn vận trang điểm tinh tế trước mặt này lại có bất kỳ sự liên quan nào đến những tính từ như đanh đá, chua ngoa, vô lại.Lục Chinh cười lạnh, quả không hổ danh là người Phó gia nguyên quán ở Tứ Xuyên, ai nấy đều thay đổi sắc mặt nhanh như thần...Phó Hi không nghĩ nhiều như vậy, tất cả phản ứng đều chỉ là theo thói quen mà thôi.Năm xưa, Thời Tú đã dạy cô như vậy!“Khí chất của một người con gái không nằm ở quần áo trang sức, cũng không liên quan đến dung mạo trang điểm, mà ở sự tự tin.”Đây cũng là lý do tại sao Doãn Hi là con gái của một nhà giàu mới nổi mà lại có thể lọt được vào mắt của đám con cháu của mấy nhà thượng lưu danh giá kia.Không nhìn thân phận, nhìn phong thái!Nói cho dễ nghe, gọi là “thể hiện”; nói khó nghe, chính là hai chữ “làm màu”!Thể hiện được khí chất, tạo ra được tầm cao mới, vậy thì xin chúc mừng, bạn đã một nửa của xã hội thượng lưu rồi.“Anh định cứ giao tôi cho người của Tô gia như thế sao?”“Nếu không thì thế nào chứ?”Cô liếc nhìn anh một cái thật sâu, “Được.”Không chọc cười xỏ xiên, cũng không xuống nước cầu xin, chỉ đáp lại một tiếng, từ đầu đến cuối, người con gái ấy vẫn cười tươi như hoa.Ánh mắt Lục Chinh lóe lên, bờ môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.“Thiên Mỹ, anh Hai con đâu?” Lục Thảo mặc váy sườn xám màu trắng kem, phối với khăn lụa tơ tằm, mái tóc dài được vấn cao lên, trên gương mặt được chăm sóc kỹ càng không hề nhìn ra một chút dấu vết nào của năm tháng.Quả nhiên là bà chủ của gia đình giàu có.Tô Thiên Mỹ tất nhiên cũng đã trang điểm cẩn thận, váy dài ôm ngực màu đỏ rực để lộ một nửa bầu ngực, thiết kế ôm eo bó sát người phác họa nên dáng người yểu điệu thướt tha.“Xin mời ngài, tiếp đón không được chu đáo...” Dẫn khách vào trong phòng tiệc ngồi xuống, rồi mới có thời gian trả lời, “Anh Hai ạ?”“Bữa tiệc đã sắp bắt đầu đến nơi, nó thì giỏi rồi, chỉ giỏi gây chuyện làm càn! Nó muốn làm mẹ tức chết luôn đúng không?” Lục Thảo nghiến răng, vẻ mặt gấp gáp.“Có khi nào... đi đón... chị dâu Hai rồi không?”“Thiên Mỹ, bây giờ là lúc nào rồi mà em còn đùa được sao?” Sầm Vân Nhi đột nhiên mở miệng, lườm cô ta một cái, “Thiên Lâm đối xử thế nào với thím Hai, chẳng lẽ em còn không biết hay sao, sao có thể chủ động đi đón người được chứ?”“Nhưng ba đã bảo anh ấy đi đón, dù cho anh Hai có hỗn láo thế nào cũng không dám không nghe theo.”Xùy nhẹ một tiếng, “Ai mà biết được chứ...”“Chị dâu cả, chị nói vậy là không đúng rồi.” Cười lãnh đạm, cô ta ghét nhất kiểu ăn nói chua ngoa này của Sầm Vân Nhi, thật đáng kinh tởm!“Tuy anh Hai không để ý đến nhiều chuyện nhưng trong lòng anh ấy vẫn cứ sáng như gương, đám người nào mánh lới gian trá, mưu đồ gây chuyện, anh ấy đều biết rõ rành rành, sao có thể để cho người khác có cơ hội tạt nước bẩn vào người mình chứ? Chắc chắn là trên đường gặp chuyện gì nên mới tới trễ.”Nụ cười Sầm Vân Nhi cứng ngắc, hung dữ trừng mắt nhìn cô em chồng.“Đủ rồi! Các con không xem xem bây giờ là lúc nào à? Mỗi người bớt nói một câu đi!” Lục Thảo lộ vẻ uy nghiêm, suy cho cùng cũng là người Lục gia, khí thế không thể xem thường được.Tô Thiên Mỹ tiến lên, “Mẹ, mẹ đừng giận, con chỉ nói với chị dâu đôi câu thôi mà. Mẹ tưởng chị em con cãi nhau à? Đều là người một nhà cả, đâu có mối thù nào lâu dài đâu? Không đáng...”Giọng nói mềm mại, dáng vẻ yêu kiều.Lục Thảo vốn yêu thương cưng chiều đứa con gái này, đương nhiên nghe vậy liền hết tức giận, vỗ tay, nhẹ giọng than thở, “Nếu hai thằng anh trai vô tích sự kia của con chỉ cần hiểu chuyện bằng một nửa con thôi là mẹ đã mãn nguyện lắm rồi.”Tô Thiên Mỹ cười ngượng ngùng.Nhưng Sầm Vân Nhi lại tức giận đùng đùng, rõ ràng là lỗi của Tô Thiên Mỹ, dựa vào đâu lại lôi cả Tô Thiên Kỳ nhà cô ta vào nữa?Có một số người sinh ra đã có tâm lý lệch lạc như vậy rồi!Phì!“Ôi chao! Mẹ nhìn kìa, nói Tào Tháo là Tào Tháo liền có mặt!” Tô Thiên Mỹ chỉ về phía cửa, “Đó chẳng phải là anh Hai sao...”Lúc này Lục Thảo mới thở phào nhẹ nhõm, “Cuối cùng nó cũng đến rồi.”Sầm Vân Nhi híp mắt, đột nhiên che miệng cười.“Đúng vậy đấy, chờ đợi mỏi mòn, Thiên Kỳ bận rộn cả một buổi chiều rồi mà bây giờ chú Hai mới đến. Không chỉ đến một mình mà còn dẫn theo cả em dâu đến nữa... Ấy? Sao con thấy không giống Hi Hi lắm nhỉ? ”Vừa dứt lời, Tô Thiên Lâm đã đưa bạn gái đi đến trước mặt ba người, “Mẹ, chị dâu, Thiên Mỹ, giới thiệu với mọi người, đây là Mỹ Kỳ Maggie.”“Chú Hai đúng là rất có diễm phúc nha!” Sầm Vân Nhi cười đến run rẩy cả người.Tô Thiên Mỹ bĩu môi, vừa không quen nhìn dáng vẻ đắc ý đó của chị dâu cả lại vừa ghét anh Hai phong lưu, đương nhiên cô ta cũng không hề có cảm tình với loại phụ nữ yếu đuối nhu nhược tiểu bạch hoa như Phó Hi.Đặc biệt là, còn là loại dùng tiền để mua về.Một món hàng giá rẻ, cũng chẳng trách anh Hai lại không thể thích nổi cô ta.Không thèm để tâm đến hai người phụ nữ đang kêu gào, Tô Thiên Lâm cười, nói tiếp, “Maggie, đây là mẹ anh, còn không chào hỏi đi?”Người bạn gái của hắn chợt bừng tỉnh, vội vã nói: “Con chào cô.”Sắc mặt Lục Thảo tái xanh, vừa muốn phát tác thì lại nghe một tiếng cười lạnh từ phía bên cạnh truyền tới.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện