“Rốt cuộc cô muốn gây náo loạn cái gì hả?”Phó Hi đẩy hắn ra, “Ai gây náo loạn với anh? Bà đây cực kỳ nghiêm túc nhá!”“Ngủ riêng ư?” Trầm giọng cười lạnh, “Đừng tưởng tôi không biết cô có ý đồ gì! Thứ trò trẻ con thích mà còn làm bộ, một hai lần là đủ rồi, cứ chơi thường xuyên thì còn gì thú vị nữa?”Cổ họng Phó Hi nghẹn lại.Thật sự là cô còn oan uổng hơn cả Đậu Nga mà!Tại sao lỗi của nguyên chủ gây ra mà cứ đổ hết lên đầu cô thế?Ai thích mà còn làm bộ chứ?Đồ cặn bã họ Tô kia!“Cô muốn ngủ riêng chứ gì? Tùy cô thôi, tôi đỡ ngứa mắt.” Cầm áo khoác đứng dậy, sải bước đi ra ngoài cửa.Phó Hi bĩu môi, ném cho bóng lưng người đàn ông đang đi xa dần một cái lườm “thân thiện”, cúi đầu uống cạn cốc sữa còn lại.“Ợ.”Một tiếng ợ hơi vang lên.“Mọi người ăn từ từ, con ra vườn hoa đi dạo đây, bye…”Nói xong, bỏ lại ba người phụ nữ đang ngẩn tò te ngồi yên tại chỗ, nhân cơ hội chuồn mất tiêu.Ánh mắt Lục Chinh nghiêm túc.Hai phút sau.“Chị, đưa thiệp xong rồi, em đi đây.”Lục Thảo day day mi tâm đau đớn của mình, miễn cưỡng nở một nụ cười, “Vậy nhờ em chuyển lời cho bà, ngày kia chị sẽ tới đúng giờ…”Không đợi bà ta nói xong, người đàn ông đã biến mất như làn gió.Đi chân trần trên con đường nhỏ trải đá cuội, xung quanh là các bồn hoa rực rỡ, Phó Hi cầm dép xỏ ngón lên, ngoài mặt có vẻ tự do tản mạn nhưng đôi mắt chưa bao giờ an phận, đang linh hoạt đánh giá xung quanh.Nhìn căn nhà này, chỉ riêng vườn hoa đã rộng hơn một trăm mét vuông, chưa nói đến các loài hoa đa dạng được cẩn thận tỉ mỉ trồng trong vườn và đài phun nước làm bằng đá ngọc thạch nằm ở cửa ra vào.“Cặn bã!”Kiếp trước, là con gái của một gia đình nhà giàu mới nổi, cũng coi như đã bước vào hàng ngũ cậu ấm cô chiêu, đứng tên không ít bất động sản, nhưng tất cả cộng lại e rằng cũng không bằng được một căn phòng ở đây.Quả nhiên, mọi sự so sánh đều là khập khiễng.Bây giờ cô có được coi là trong họa gặp phúc không? Hai mắt vừa nhắm lại rồi mở ra đã trở thành mợ chủ trong gia đình giàu có rồi?Nếu không phải Tô Thiên Lâm quá khốn nạn, lại còn có khuynh hướng bạo lực thì Phó Hi cảm thấy cũng không phải là mình không thể nhịn.Dù sao thì bây giờ trên người cô cũng không có xu nào, cũng không có nơi nào có thể đi được.Ngoài cây đại thụ Tô gia này, nhất thời cô không thể nghĩ ra được biện pháp gì tốt.“Thôi kệ, đến đâu hay tới đó vậy…”Một tay chống vào má, dựa trên hàng rào màu trắng, nhìn về phía trời xa xăm, một vầng mặt trời đỏ phá tan tầng mây, từ từ nhô lên cao.Tia nắng ban mai ấm áp chiếu lên trên người con gái giống như phủ lên người cô một lớp voan mỏng rực rỡ, tựa như ảo mộng.Lục Chinh đi đến đây, đập vào mắt là cảnh tượng đẹp đẽ này.Ở phía xa, mặt trời đang rực rỡ; ở gần, mặt người rực rỡ như hoa đào.Dường như Phó Hi cảm giác được, quay đầu lại, thấy người đàn ông cao lớn đang đứng đó ngây ngốc, lưng thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc.Giống như cây cối xanh tươi, nhưng cũng không hẳn vậy.Giống như tiếng chuông trầm lạnh lùng, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy.Tóm lại, trên người đàn ông này có một luồng chính khí, lạnh lùng, khắc chế, như ngọn núi cao nguy nga, khiến người khác sợ hãi.Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, trong lòng Phó Hi đã có một con quỷ chiếm cứ, không giờ khắc nào ngừng trêu chọc cô.Trèo lên ngọn núi cao này, chinh phục người đàn ông đó!“Sao anh lại đến đây?” Phó Hi tiến lên, nghiêng đầu, cười hỏi.Lạnh lùng liếc nhìn, người đàn ông không nói gì.“Chẳng lẽ… anh nhớ tôi à?”Ánh mắt bỗng trở nên nghiêm khắc.Phó Hi bĩu môi, thầm mắng cái tên đầu đất này không hiểu phong tình, quá phí cho cái vẻ ngoài đẹp đẽ kia.Quay người lại, tâm trạng uể oải, “Nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?”“Cô không nên cảm ơn tôi một tiếng sao?”“Cái gì?” Đột nhiên quay người, Phó Hi nhìn thẳng vào đáy mắt người đàn ông, “Cảm ơn anh á?”“Đúng thế.” Cười lạnh, như cây dùi đánh vào mặt trống, rung động vang vọng.Nghĩ ngợi một lát, “Cảm ơn anh đã đưa tôi về cái hố lửa Tô gia, cũng cảm ơn anh tối qua đã ném tôi ở bãi đỗ xe, à đúng rồi, còn phải cảm ơn anh đã hào phóng móc thẻ mua cho tôi hai bịch nội y cup C nữa chứ nhỉ. Như vậy đã đủ chưa?”Lục Chinh: “…”“Chẹp, cái vẻ mặt đó của anh là sao vậy hả? Tôi có nói sai gì sao?”Một lời không hợp liền lạnh mặt, cô mới là người phải tức giận mới đúng chứ?“Tối qua chẳng phải đã đi rất tiêu sái sao? Bây giờ lại đuổi theo đến đây là có ý gì?”Phó Hi ngẩng đầu, hừ hừ, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông, vô cùng kiêu ngạo.“Bóc bánh không trả tiền, coi ông đây là thằng ngốc sao? Cái trò ăn cháo đá bát này của cô vẫn còn non lắm.”Sóng mắt Phó Hi lóe lên, “Cái gì? Anh nói cái gì mà sao tôi nghe chẳng hiểu tí nào thế…”Người đàn ông cười lạnh, “Không hiểu thật hay là giả bộ không hiểu?”“Có chuyện gì nói thẳng đê, đừng có giả bộ lượn lờ ở chỗ tôi!”Lạnh mặt, đôi mắt nghiêm túc, đôi mày kiếm nhíu lại, trên gương mặt nhỏ nhắn lúc này chỉ còn lại sự chính trực và lạnh lùng.Phó Hi thực sự có thể được trao giải Oscar dành cho hạng mục nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.“Được, vậy tôi hỏi cô, tại sao sớm không nhắc muộn không nhắc, vừa nãy mới đòi ở riêng?”“Thì tự dưng nghĩ ra chứ sao, phạm pháp à?” Đôi mắt to tròn chớp chớp, nụ cười bỉ ổi.“Cô muốn chơi xấu thì tôi cũng không còn gì để nói.”Nói xong, xoay người cất bước.“Đứng lại! OK, tôi thừa nhận, tôi cố ý chọn lúc anh đến đây để làm lớn chuyện hơn, ép Tô Tấn Huy thỏa hiệp.”“Có phải đầu óc cô có vấn đề rồi không?” Bỗng nhiên quay người lại, người đàn ông tức giận gầm lên, “Tô Tấn Huy là loại người nào chứ? Ông ta mấy cân, cô được mấy lạng? Ông ta là người để cô tùy tiện bắt bí hay sao?”Phó Hi ngẩn người, ba giây sau mới phản ứng lại được.Đầu ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, “Xì… quát cái qué gì!”“Đúng là gan chó to bằng trời!”“Anh mắng ai là chó?”“Cô!”Người con gái trợn mắt trừng trừng, một giây sau bỗng nhiên bật cười, “Quan tâm đến tôi sao?”“…”Phó Hi chẹp một tiếng, đứng trên ghế đá, giang tay ra đặt lên vai hắn, “Tiểu Chinh Chinh, bây giờ tôi mới biết, hóa ra anh quan tâm đến tôi như vậy. Lần sau đừng có mất công vòng vèo làm chi, có gì cứ nói thẳng ra.”“Cô tưởng là tôi đang đùa với cô chắc?”“Không có mà!” Vẻ mặt nghiêm chỉnh, ánh mắt “tôi biết, nhưng tôi không nói gì hết”.Gạt móng vuốt nhỏ đang đặt trên vai ra, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ, “Vậy cô nói xem, cô biết gì nào?”“He he… anh muốn tôi nói thật sao?” Nghịch ngón tay, người con gái cười khúc khích, dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh.Da đầu người đàn ông căng lên, “Nói.”“Biết anh quan tâm đến tôi, không nỡ để tôi chịu thiệt!”“Phó - Hi!”“Á, tôi nói sai sao? Không phải chứ… nếu không thì anh đến đây làm gì?”Nhất thời tắt tiếng.“Tôi khuyên cô hãy bớt suy nghĩ lệch lạc đi, cẩn thận thông minh quá sẽ bị thông minh hại đó!”“Chẹp, chỉ ở riêng thôi mà, tôi đâu có suy nghĩ gì lệch lạc đâu? Anh bị bệnh à?”Cô thừa nhận, cô đã lợi dụng sự có mặt vô tình của Lục Chinh để Tô Tấn Huy phải mất mặt, chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của cô.Kết quả cuối cùng đã rõ ràng, cô thắng.“Tôi thấy làm vậy có sao đâu.”“Cô tưởng TôTấn Huy không nhìn thấu được suy nghĩ của cô hay sao?” Ánh mắt người đàn ông căng thẳng, ép cô vào góc tường.Phó Hi ổn định lại, ánh mắt thanh tịnh, “Bị ông ta nhìn thấu thì đã làm sao? Điều quan trọng là ông ta đã đồng ý rồi.”Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả kìa!“Cô không sợ bị cô lập sao?”Khóe môi nhếch lên, “Cô lập thì cô lập thôi, còn có thể thảm hơn bây giờ được nữa sao?”Sống trong núi hơn nửa năm trời, cô còn một mình cắn răng chịu đựng được, bây giờ chỉ có chuyện cỏn con thế này thì bõ bèn gì!Hơn nữa, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, liệu người Tô gia có tha cho cô không?Chắc chắn là không!Chó cùng đường còn biết trèo tường huống hồ là kẻ lập dị xấu tính như bà đây!Tròng mắt chuyển động, cọ vào bờ vai người đàn ông, dựa vào đó, ngón tay cái xoay tròn quanh ngực anh.“Tiểu Chinh Chinh, thừa nhận đi, anh không nỡ thật mà.”“Tránh ra.”“Không tránh!”“Phó Hi, cô đừng ép tôi trở mặt.”“Chẹp, vô vị!” Xoay người ngồi lên ghế đá, một tay chống má.Lục Chinh khẽ lắc đầu, làn gió thơm mát lành lướt qua, xúc cảm ấm áp và mềm mại truyền xuống, còn chưa kịp cảm nhận hết đã mất đi.Ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía xa xăm, đập vào mắt là nụ cười xán lạn vô tâm, đáy mắt nhấp nhô sự khiêu khích không rõ ràng, mang theo ý tứ sâu xa đầy cám dỗ và trêu chọc.Thật là… ngứa đòn.Nắm chặt tay lại, lại ngẩng đầu lên, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc bất động như ngọn núi, mặt mày âm trầm.“Tự lo lấy thân.”“Đợi đã.”Bước chân dừng lại.“Anh nói đúng, đúng là tôi nên cảm ơn anh.” Phó Hi gật đầu, vô cùng chân thành.Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt nhìn rõ mồn một, mang theo sự nghi hoặc và thản nhiên.Cô ta mà cũng biết cảm ơn sao?Ánh mắt liếc nhìn về phía chân trời, tốt lắm, mặt trời đã nhô lên một nửa từ phía đông.Nhưng lúc này Phó Hi đã đứng ngay ngắn, cúi đầu gập người một góc bốn mươi lăm độ, “Cảm ơn anh!”Lục Chinh kinh ngạc, nhưng vừa muốn mở miệng thì đã bị câu nói tiếp theo của cô chặn cho không còn lời nào để nói.“Chỉ cảm ơn suông thôi thì chưa đủ thể hiện thành ý, hay là chúng ta thực tế chút đi? Lấy thân báo đáp thì sao? Bồi thường thịt cũng không tồi đấy! Yên tâm đây, bà đây sẽ làm nhẹ nhàng lắm~”Quả nhiên, chó không đổi được nết ăn phân!Lưu manh mãi mãi không thể trở thành kẻ lịch sự được, giống như bánh phở vẫn là bánh phở, vây cá vẫn là vây cá, dù có giống thế nào cũng không thể làm giả được!




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện