Thấy tình huống không ổn, Bàng Thiệu Huân cho rằng cô cố tình ra vẻ nên chỉ tùy ý duỗi tay đỡ cho có.Phó Hi không muốn bị ngã nên vội vàng túm lấy, ai ngờ tên đó chẳng dùng sức chút nào.“Đệch!”Mông tiếp đất, nơi đùi phải phát ra âm thanh thanh thúy, Bàng Thiệu Huân cũng bị cô kéo cho lảo đảo, hai người ngã đè lên nhau.“Tránh ra! Đè chết bà rồi!”“Này, sao cô không biết rụt rè là gì thế hả? Mở miệng ngậm miệng đều chửi thề, có còn giống con gái không hả?”Bàng Thiệu Huân bò dậy, đứng lên rồi bèn cố tình cúi đầu phủi bụi để che giấu hai má đang đỏ bừng.Phó Hi duỗi tay, tạm thời không so đo vấn đề “có giống con gái hay không” với hắn.“Làm gì?”“Mau kéo tôi dậy đi! Chẳng tinh ý chút nào, sau này làm sao có thể tìm được bạn gái chứ hả?”Bàng Thiệu Huân lùi lại hai bước, khoanh tay trước ngực: “Chẳng phải cô rất có năng lực sao?”“Chân tôi tê.”“Oh.”Oh? Ý gì?Duỗi tay đặt lên bệ cửa sổ, đợi chân bớt tê rồi Phó Hi mới tự mình đứng lên, trong mắt lộ ra sự khiêu khích.Bàng Thiệu Huân sờ mũi, rốt cuộc cũng không đành lòng được, “Tôi đỡ...”“Đừng!” Phó Hi quát bảo ngưng lại, “Hôm nay bà đây quyết tâm muốn bêu danh anh thấy chết mà không cứu, giờ hối hận cũng đã muộn rồi!”“Cô không thể ngừng nghỉ một chút được à?” Lắc đầu bất đắc dĩ, lười chấp nhặt với cô.Cũng không biết trong đầu cô gái này lấy đâu ra lắm ý tưởng cổ quái như thế?“Ha, ám chỉ tôi gây chuyện chứ gì?”“Biết là tốt.


Nói thật, tôi làm bác sĩ nhiều năm như thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải người bệnh như cô đấy.”“Tôi làm sao? Loại nào?”“Coi trời bằng vung, không tim không phổi.”“Xùy...


Vậy chỉ có thể chứng minh là kiến thức của anh hạn hẹp nên chưa gặp nhiều người như tôi thôi!”Bàng Thiệu Huân: “...”“Hơn nữa, anh có chắc là mắt mình không có tật không? Tôi có điểm nào không giống con gái hả?”“Khụ khụ...


Không thể nào!”“Đừng làm trò! Anh nói đi, tôi không có ngực, không có mông hay có nhiều thêm một quả dưa chuột hả?”Bàng Thiệu Huân: “...”“Nói đi!”Ánh mắt hơi lóe: “Cô có ngực, có mông, không...



cái đó, nhưng mà cô nói bậy bạ quá!”Nước hắt ra rồi khó hốt lại, sau khi nói ra câu đó, Bàng Thiệu Huân càng nói càng hăng, sắc mặt Phó Hi cũng càng lúc càng đen.“...


Cô là nữ sinh, không phải thằng đàn ông lỗ mãng, OK?”“Ai quy định nữ sinh thì phải ngoan ngoãn, dịu dàng? Bà đây chính là người lúc động thì như thỏ chạy, lúc cần thiết yên tĩnh thì cũng sẽ ngoan dịu như thục nữ, hiểu không?”“Rồi rồi rồi...


Cô nói đúng hết, được chưa hả?” Bàng Thiệu Huân bày ra biểu tình “chịu thua cô rồi”, khóe môi lại càng nhếch lên cao hơn.Tung ra ánh mắt “coi như anh thức thời”, Phó Hi theo đà nói tiếp: “Ngoan ~”Bàng Thiệu Huân lạnh người, suýt chút nữa nôn hết đồ ăn trong bụng ra.“Thảo nào không về nhà, hóa ra là có niềm vui mới?” Tiếng cười nhạo đầy trào phúng vang lên.Trước cửa phòng bệnh mới mở ra một nửa, một dáng người cao lớn đứng nghiêng, ánh mắt nửa cười nửa không liên tục đảo qua hai người bên trong.Phó Hi trợn mắt: “Đúng là âm hồn không tan...”Bàng Thiệu Huân thu lại nụ cười, gật đầu chào hỏi: “Thiên Lâm.”Tô Thiên Lâm coi như không thấy anh ta, nhìn Phó Hi chằm chằm.Hắn còn chưa chết mà cô ta đã vội vàng đội nón xanh cho hắn, chán sống rồi!Dạo bước đi tới bên cạnh Phó Hi, cánh tay dài vươn ra.“Anh!” Phó Hi trừng mắt giận dữ.Tô Thiên Lâm cười như tắm mình trong gió xuân: “Bà xã à, chúng ta về nhà thôi.” Cánh tay khỏe mạnh và rắn chắc, nửa sườn eo bị hắn siết lấy đã tê rần.“Về cái đầu anh ấy!” Phó Hi hít vào một hơi, lại lên tiếng mắng chửi.Nụ cười của gã đàn ông hơi cứng đờ, dường như không dự đoán được cô sẽ phản kháng mình.“Bỏ cái móng lợn của anh ra ngay, đừng bức bà đây nổi điên.”“A, tôi lại muốn xem cô nổi điên như thế nào đấy?” Tô Thiên Lâm nhướng mày, vẻ mặt như muốn nói “chắc chắn cô đếch dám làm gì tôi“.“Muốn xem à?”“Ừ hử.”Thấy hai người cãi qua cãi lại, Tô Thiên Lâm cố chấp, Phó Hi kiên cường, xung đột cực kỳ mạnh, trực giác Bàng Thiệu Huân mách bảo anh ta là sẽ có chuyện không tốt.Quả nhiên, giây tiếp theo---Chỉ nghe một tiếng kêu rên, Phó Hi cắn mạnh cái mũi của Tô Thiên Lâm, ánh mắt độc địa như một con chó dữ đang lên cơn dại.Gã đàn ông giơ tay lên định tát, nhưng đúng lúc hắn giơ tay lên thì Phó Hi đã lùi về sau một bước, trốn ra sau lưng Bàng Thiệu Huân.“Phó, Hi! Tôi sẽ giết cô---”“Gà Giò, cứu tôi với!” Cô nàng Phó liếm hàm răng, có vị máu tươi nhàn nhạt.Bàng Thiệu Huân thấy thật đau đầu.Với thân phận của Phó Hi, anh ta đã biết rõ từ lúc đầu, tiếc hận, nhưng không cảm thông.Như lời Anna Karenina thì: Các gia đình hạnh phúc đều giống nhau, mọi gia đình bất hạnh đều bất hạnh theo cách riêng của họ.Anh ta là bác sĩ, luôn có lòng thương hại bệnh nhân, nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng đồng tình.Nếu Phó gia đã lựa chọn “bán con để đổi lấy góp vốn”, vậy thì thứ mà Phó Hi gặp phải cũng chỉ là gieo gió gặt bão, rốt cuộc, nếu cô không đồng ý với việc kết hôn này thì chẳng ai có thể làm gì được.Có điều, lúc này, anh ta lại bắt đầu hoài nghi trong chuyện này liệu có ẩn tình gì khác hay không.Một quả ớt cay như thế này sẽ biết nhẫn nhục sao? Coi mình như hàng hóa để bị bán ra ngoài?Xem thái độ của cô với Tô Thiên Lâm thì cũng không giống kẻ vì tình mà nhắm mắt đưa chân...Xem ra, trong chuyện này có rất nhiều khúc mắc!Tâm tư biến hóa mấy lần nhưng động tác vẫn ổn và không loạn, duỗi tay ra chắn, ngăn cách hai người: “Thiên Lâm, có chuyện gì thì bình tĩnh nói.”Nhìn vết máu màu đỏ tươi trên đầu ngón tay, “Bàng Thiệu Huân, anh tránh ra! Cô ta là vợ của tôi, tôi làm gì cũng không tới phiên anh nhúng tay!”Phó Hi bĩu môi, thò đầu ra làm mặt quỷ: “Ai bảo anh động tay động chân! Đáng đời!”“Đã bảo là bà đây muốn nổi điên rồi mà con mẹ anh còn không tin? Giờ xảy ra chuyện lại còn trách tôi ~”Nhìn gương mặt đen sì của gã đàn ông cùng với cái mũi sưng vù, Phó Hi thầm khoái chí.Ai bảo anh điên cuồng?Cắn chết anh!Dám khiêu chiến với bà đây à?Chống mắt mà nhìn đi!Phó Hi không sợ hãi đã khiến Tô Thiên Lâm bị chọc giận hoàn toàn, mới nửa tháng không gặp mà lá gan đã phì ra rồi, cần phải trừng trị!Ánh mắt ác độc, trong đáy mắt có cuồng phong cuồn cuộn...Trái tim Phó Hi co rút lại, một cơn sợ hãi ập tới, dường như cả linh hồn cũng đang chấn động.Gương mặt méo mó của gã đàn ông, ác mộng roi da múa may, chữ hỉ màu đỏ thẫm dán ở đầu giường, trên sàn nhà là những mảnh kính vỡ của khung ảnh cưới.Ký ức máu me như một đoạn phim ngắn chiếu ra những hình ảnh lạnh lùng đáng sợ trong đầu.Gã đàn ông cười, thiếu nữ thì khóc.Làn da như tuyết trắng ở sau lưng đầy những vệt đỏ chằng chịt, lần nào nhẫn nhục cũng đổi lấy một thân đầy vết thương, cô bất lực, khủng hoảng...Duỗi tay xoa ngực, Phó Hi nhắm mắt, “sợ hãi” dường như đã trở thành phản ứng đầu tiên của thân thể này, nhất là lúc nhìn thấy TôThiên Lâm nổi giận.Quả nhiên, bàn tay lớn nhắm ngay lấy cổ của cô, sự bạo ngược trong ánh mắt khiến người ta kinh hãi.Bàng Thiệu Huân đã có đề phòng từ trước, ngay khi TôThiên Lâm duỗi tay ra, anh ta lập tức kéo Phó Hi lùi về sau.“Ở đây là bệnh viện, không tới lượt anh giương oai.” Biểu tình nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng.Lần đầu tiên Phó Hi phát hiện ra, chú Gà Giò này cũng không nhát gan như thế, lúc đàn ông lên quả thực rất có khí chất.“Bàng Thiệu Huân, tôi khuyên anh đừng có xen vào việc của người khác.”“Tôi là bác sĩ, cần phải chịu trách nhiệm với người bệnh.”“Bác sĩ?” Trong đáy mắt gã đàn ông xẹt qua ánh sáng khác lạ, “Tôi thấy là gian phu mới đúng ấy nhỉ?”Nhíu mày: “Tự trọng.”“A? Anh bảo tôi phải tự trọng ư? Vậy anh và cô ta--- cô vợ yêu của tôi, ôm ôm ấp ấp nhau thì phải giải thích thế nào?”Tô Thiên Lâm bắt đầu càn quấy.Hắn ghét Phó Hi nhưng không có nghĩa là người khác có thể tùy ý đụng chạm.Quả là đã coi thường cô gái này, mới có mấy ngày đã thu phục được Bàng Thiệu Huân rồi.“Thiên Lâm, nếu cậu còn gây rối không lý do thì đừng trách tôi trở mặt không nhận người quen.”“Thẹn quá thành giận rồi à?” Đôi tay đút vào túi quần, cười lạnh, “Anh động vào vợ tôi, nói trở mặt thì phải tới phiên tôi mới đúng chứ nhỉ?”Lời này vừa dứt, cả Bàng Thiệu Huân và Phó Hi đều đồng thời nhíu mày.“Động em gái anh ấy!” Phó Hi đáp lại, tặng kèm một cái đảo mắt.Sắc mặt người đàn ông lạnh xuống, ánh mắt như mang dao.“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi và anh ta ở bên nhau hả?”“Hai mắt đều nhìn thấy.”“Vậy thấy vai ngọc của tôi lộ nửa hay áo rách quần manh hả?”“Cô!”“Tôi làm sao?”“Có một số việc chẳng cần cởi quần áo cũng có thể làm.” Tô Thiên Lâm nghiến răng.“Ha, giống như anh và cái cô Giang kia, cùng nhau ấy ấy trong toilet phòng ngủ của khách chứ gì?”Ngày thứ hai sau khi cưới, ông chồng liền tặng cho cô một món quà gặp mặt rất lớn, Phó Hi không thể nào quên được, cô bị Tô Thiên Mỹ xúi giục nên đã vặn ổ khóa ra, sau đó nhìn thấy tất cả.Gã đàn ông quay lưng về phía cô, chỉ nhìn thấy dáng người cao lớn.Nửa người cô ả kia dán vào mặt tường, hai má đỏ ửng.Rên nhỏ, thở dốc, ngập tràn xuân sắc.Cô không kịp dự phòng nên cả người cứ đứng ngây ra tại chỗ, ngu si nhìn đôi nam nữ đang quấn lấy nhau đó, cũng không biết phải phản ứng thế nào.Cuối cùng, một cái vòi hoa sen bay về phía cô, Phó Hi không tránh kịp nên bị nện vào giữa thái dương.“Cút!”Giọng nói mang theo vẻ bực bội vì bị quấy nhiễu vui vẻ, lại mơ hồ ẩn chứa một sự hưng phấn nhè nhẹ.Bị bóc mẽ, còn ngay trước mặt “gian phu” Bàng Thiệu Huân, vì thế vẻ mặt của Tô Thiên Lâm cực kỳ không vui.“Phó Hi, cô câm con mẹ nó miệng lại!”“Cái miệng chó của anh phải ngậm lại thì có.



Có bản lĩnh thì đừng có làm đi? Làm rồi thì đừng có sợ người ta nói!”“Đàn ông tìm đàn bà là lẽ đương nhiên.”“Đàn bà tìm đàn ông cũng là chuyện bình thường.”“Vậy nên, cô đang thừa nhận mình và Bàng Thiệu Huân có gian díu với nhau à?”“Anh đoán đi.”Tô Thiên Lâm: “...” Muốn hộc máu.Ánh mắt đảo qua giữa hai người đàn ông: “Biết tại sao đàn bà lại làm hồng hạnh vượt tường không? Đơn giản thôi, có ba lý do.”Bàng Thiệu Huân bình tĩnh chờ đợi câu sau, không vội vàng, không nóng nảy.Trực giác mách bảo Tô Thiên Lâm rằng với cái miệng chó của Phó Hi sẽ chẳng phun ra được cái ngà voi nào.“Thứ nhất, vì tiền.


Tục xưng, bám vào đại gia.”“Thứ hai, vì người.


Ngọn cỏ này mọc lệch, quá xấu.”“Thứ ba, vì sống.


Phụ nữ không được thỏa mãn về sinh lý luôn rất đáng sợ.”“Xin hỏi, anh chồng yêu của tôi, ba điều bên trên, anh phạm phải điều nào thế?”Dù sao vũng nước này cũng đục sẵn rồi, cô chẳng ngại quấy thêm vài cái.Muốn ép bà đây thừa nhận mình ngoại tình chứ gì? Được! Bà sẽ ép anh phải thừa nhận mình yếu sinh lý!Tô Thiên Lâm khựng lại rồi bừng tỉnh trong kinh ngạc, từ nãy giờ hắn hoàn toàn bị Phó Hi dắt mũi đi.Dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, bên ngoài vẫn thế, nhưng trực giác lại khá kỳ quái...Giống như đã thay da đổi thịt chỉ sau một đêm.Không chỉ biết phản kháng, trả đòn mà còn học được cách đào hố bẫy người.Khi Thiên Mỹ nói cô ta đã thay đổi thành một người khác, TôThiên Lâm còn không tin, giờ tận mắt nhìn thấy thì không thể không thừa nhận chuyện đó.“Còn tưởng cô ngoan ngoãn, hiền huệ, không ngờ chỉ trong ba tháng ngắn ngủn, cô đã không nhịn được mà hiện nguyên hình rồi.”Trong lời nói tràn đầy sự khinh thường.Hai tay xòe ra, nhún vai: “Tôi vốn như thế, anh không thích nhìn thì mau cút đi!”“Cô!”“Sao nào? Còn muốn đánh người à?” Tròng mắt đảo tròn, “Ai nha! Lưng...



lưng tôi lại đau rồi...


Bác sĩ Bàng, anh mau cứu tôi với...”Đôi mắt to tròn được một tầng nước mỏng phủ lên, long lanh trong suốt.Cực kỳ giống một chú cún đáng yêu, vô tội.“Nằm lên giường, kiểm tra xong rồi nói tiếp.” Áo blouse trắng phất phơ, vẻ mặt nghiêm trang.Gà Giò lên sân khấu rồi, không tệ, không tệ! Phó Hi thầm khen.Tức giận thuộc kiểu hình một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống là suy sút tinh thần, ba tiếng trống là cạn kiệt dũng khí, một bụng lửa giận của TôThiên Lâm bị vân vê vần vò một hồi, đến giờ chỉ còn lại đau--- con bé đáng chết! Mở miệng thật tàn nhẫn.Cái mũi cao thẳng bắt đầu sưng lên, nếu mà chọc thêm hai cái lỗ thì nói không chừng có thể xỏ thêm hai sợi dây thừng rồi kéo ra đồng đi cày--- hay đó!Tô Thiên Lâm phiền muộn, không rảnh dây dưa nữa.“Dậy, về nhà với tôi.


Cô không thể vắng mặt trong bữa tiệc mừng ngày thành lập Tô Thị.” Đi thẳng vào chủ đề.Phó Hi cười cười, không nói chuyện, ánh mắt nhìn hắn như nhìn thằng ngốc.“Có nghe thấy không hả?”“Trong phòng bệnh cấm lớn tiếng ồn ào.” Bàng Thiệu Huân mở miệng đầy nghiêm nghị.“Mau cút đi, đỡ chướng mắt.” Phó Hi quay đầu, trừng mắt với hắn.“A...


Phó Hi, cô có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng có bước vào cửa lớn Tô gia nữa đi!” Nói xong liền phất tay áo bỏ đi.“Khoan đã!”Cả hai người đàn ông đồng thời dừng lại.“Ể...



Anh chắc chắn là không cần tiêm vắc-xin phòng bệnh dại đấy chứ?”Rốt cuộc Tô Thiên Lâm không đi được, che chắn cái mũi, lén lút đi tới phòng tiêm như ăn trộm vậy.Người vừa đi, Phó Hi liền ngồi bật dậy từ trên giường, Bàng Thiệu Huân bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ.“Gà Giò, đưa di động của anh cho tôi.”“Làm gì?” Hơi đề phòng.“Di động thì có thể làm gì chứ? Đương nhiên là để gọi điện rồi, ngốc!”“Gọi cho ai?”“Chút nữa anh sẽ biết.” Đàm Hi cười trộm, mi mắt cong lên, “Một câu, có cho hay không?”“Cầm đi.”“Ngoan ~ chờ chị nhận lương sẽ mời chú ăn kẹo bông.”Bàng Thiệu Huân: “...”Mở danh bạ, tìm được cái tên “Tiểu Trương” rồi gọi đi.“Viện trưởng...


Bàng?” Giọng cao vút có thể bắn được cả chim.“Là em đây.”“A? Sao lại là con gái?”Cạn lời nhìn trời, “Bà cô của chị đây, không quen à?”“Cô...


cô Phó?”“Bingo! Đáng tiếc không có quà...”“Cô có việc gì sao?” Trong lòng Tiểu Trương sắp hỏng mất, từ khi vị tổ tông này vào viện, cô ta chưa từng có một ngày nào được yên ổn.“Muốn nhờ chị giúp một chuyện, tình huống là như thế này...”

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện