Phó Hi chỉ vào đầu: “Chỗ này.

”Phì Tử nửa hiểu nửa không hiểu.

“Cậu nghĩ tôi quay clip lại thật sao? Còn nhờ người đi báo cảnh sát?”“Chẳng… chẳng lẽ không phải?” Đầu lưỡi líu lại.

“Ngốc! Bọn chúng có nhiều người chụm lại như vậy, chị lại đứng ở chỗ lối rẽ, sao có thể quay được? Không quay được thì không có chứng cứ, cho dù có báo cảnh sát cũng chẳng làm gì được chúng.

”“Vậy lúc nãy chị…”Phó Hi nhún vai, “Chị dọa chúng thôi.

Cơ mà, sao cậu lại chọc vào bọn công tử nhà giàu kia?”Phì Tử chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên, cửa một căn phòng mở ra, chai rượu lúc nãy được lấy từ trong này ra.

Phó Hi ngẩng đầu lên nhìn, sau đó khựng lại.

Người đàn ông cười nhạt, từ cửa phòng bao đi đến chỗ hai người ọ, thân hình cao lớn nhưng lại không quá cường tráng, làn da trắng nõn mang theo vài phần dịu dàng và nho nhã, nhìn sơ qua trông giống y như hoa mỹ nam trong phim Hàn Quốc.

Nhưng đôi mắt đó lại vừa tà ác vừa ngông cuồng, cằm hếch lên, một cảm giác ưu việt được trời ban cho.

“Lại gặp nhau rồi, PhóHi.

” Tống Bạch giơ hai tay ra, giống như chuẩn bị đón tiếp người yêu của mình.

Cô thấy ớn lạnh, cười hừ hừ hai tiếng.

“Đúng là một cô bé thông minh, lại bị cô lừa rồi!” Anh ta ngồi xổm xuống, ngang tầm với cô, bốn mắt nhìn nhau, ý cười ngập tràn trong đôi mắt.

“Cô bé?” Phó Hi bĩu môi, “Thằng nhóc ranh như anh được bao tuổi mà bày đặt ra bộ già dặn giống ông già thế?”Khóe môi Tống Bạch giật giật.

Phó Hi liếc mắt, người này cùng lắm mới hơn 20 tuổi, nhưng không quá 25, khuôn mặt còn rất non nớt, vậy mà lại cứ thích làm ra vẻ ông cụ non, cảm giác mâu thuẫn không hề nhẹ chút nào.

“Trông chả ra cái thể thống gì hết.

”“Cô ấy, miệng thối hoắc.


”“Còn anh, lòng dạ độc ác.

”“Chậc, tôi mà lòng dạ độc ác sao? Nói chuyện phải có chứng cứ đấy nhé!”“Đừng có nói với tôi rằng anh không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì nhé? Nhưng anh giả vờ không thấy, cũng không có ý kiến gì, để cho đám người đó đánh bạn tôi, chơi trò mượn dao giết người cũng đẹp lắm!”Tống Bạch nhíu mày, lúc này mới nhìn sang Phì Tử, nhưng lại dời tầm mắt đi rất nhanh, giống như có thứ gì đó làm ô uế đôi mắt của anh ta lắm ấy.

“Con lợn này là bạn cô ư?” Ánh mắt tỏ vẻ khinh thường.

Sắc mặt Phó Hi trầm xuống, “Có biết nói tiếng người không?”“Được!” Anh ta chỉnh cổ áo, “Tên này, bạn cô?”“Hỏi thừa!” Đảo mắt khinh thường.

“Nghe giọng điệu của cô thì giống như tôi cố ý chơi hắn vậy?”“Không có sự ngầm đồng ý của anh, tụi kia dám đứng ra hay sao?”Hờ, vậy thì tôi chỉ có thể nói, hắn đáng đời!” Ánh mắt trào phúng, trừng mắt nhìn Phì Tử, ánh mắt của Phì Tử hốt hoảng.

“Rốt cuộc có chuyện gì? Phì Tử, trả lời đi!” Sắc mặt Phó Hi trở nên nghiêm túc, giọng điệu cũng trầm xuống.

“Nó muốn phỗng tay trên của ông đây, chơi người đàn bà của tôi.

” Tống Bạch lên tiếng.

“Tôi không có! Rõ ràng là anh muốn bóp chết Tiểu Huệ, tôi…”“Tiểu Huệ? Tên gọi nghe buồn nôn quá! Mày cũng bò lên giường của con điếm đó rồi à? Chậc chậc, không ngờ mắt thẩm mỹ của cô ta lại tệ thế này, khiến ông đây cảm thấy ghê tởm…”“Mày câm miệng! Chúng tao không có gì hết! Rất trong sạch!” Phì Tử đỏ bừng mặt, thở dốc như trâu.

Phó Hi nghe đến đây thì hiểu ra hết!Đánh cả buổi cũng không rên tiếng nào, còn nghĩ rằng cuối cùng hắn cũng trở nên chính trực rồi, thì ra là thể hiện cho phụ nữ xem, không muốn mất mặt.

Cũng may là hắn có thể nhịn được, bị đánh thành ra thế này mà vẫn có thể chịu đựng, không hề kêu rên tiếng nào.

“Trong sạch á?” Cười đầy quái dị, Tống Bạch nhìn hắn như đang nhìn một thằng ngốc, Phó Hi thầm thấy không ổn, muốn ngăn cản thì đã không còn kịp nữa.

“Một con điếm bị không biết bao nhiêu thằng chơi qua mà còn trong sạch sao? Đúng là câu chuyện nực cười nhất mà tao từng nghe được!”“Mày…” Phì Tử tức điên lên, tim gan phèo phổi đau đớn, còn đau hơn lúc nãy bị đánh!Những điều tên này nói ra đều là phân chó! Tiểu Huệ rất tốt, cô ấy chứa chấp hắn, còn nấu cơm cho hắn, nụ cười vừa dịu dàng vừa ấm áp.

“Mày nói bậy! Không được sỉ nhục cô ấy!”Tống Bạch bĩu môi, nhìn hắn như nhìn một thằng hề, đột nhiên khóe môi cong lên, vẫy tay về phía trong phòng, “Qua đây!”Phó Hi biết, tên này sẽ không chịu để yên dễ dàng như vậy.

Còn Phì Tử, hơi thở hắn nặng nề, tay chân luống cuống không biết nên đặt ở đâu.

Một cô gái cúi gằm mặt xuất hiện bên ngưỡng cửa, chùn bước.

“Qua đây!” Tống Bạch lạnh mặt.

Cô gái run lên, rón rén đi đến bên cạnh anh ta, kết quả lại bị anh ta đẩy một cái, ngã thẳng về hướng của Phì Tử.


“Nhìn đi, người này có phải là một trong số các khách hàng của cô không?” Tống Bạch nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng đều, cười ghê tởm.

Sắc mặt Phì Tử trắng bệch, cánh môi run rẩy.

Lúc cô gái ngã xuống, cô ta dùng tay chống dưới đất, rên lên một tiếng, cuối cùng vẫn giữ vững được cơ thể, không đập trúng Phì Tử.

Phó Hi nhìn đôi má đỏ bừng của cô ta, cằm và cổ đều có vết bầm tím, quần áo ướt sũng dính vào người, nhìn vô cùng thê thảm.

Khẽ nhăn mày, cô không có thói quen xen vào cuộc sống của người khác, huống hồ cô vốn không quen biết cô Tiểu Huệ này, cũng không có tư cách bất bình thay cô ta, nhưng vẫn thấy khinh thường khi nhìn vào ánh mắt của Tống Bạch.

Đàn ông đánh phụ nữ không phải là thứ đồ tốt đẹp gì, ví dụ như tên Tô Thiên Lâm.

Tống Bạch hình như hiểu được, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, khẽ ho hai tiếng, “Người đàn bà này hại tôi thua cược, mất hết mặt mũi, tôi đánh cô ta thì đã sao nào?”Huống hồ, khi hắn đem người ta ra khỏi Ngân Ổ, tiền chỉ đưa nhiều chứ không ít.

Nghe thấy những lời giải thích tương tự thế này, Đàm Hi không bày tỏ thái độ gì thêm.

Đây chính là tật xấu của đám con nhà giàu, chỉ cần bỏ tiền thì đó chính là đồ của tôi, mặc kệ là người hay vật, đều có quyền xử lý nó!Cô cũng từng bá đạo hống hách như thế, cho nên, không thấy khó hiểu với kiểu suy nghĩ của Tống Bạch, nhưng cô cũng không dám gật đầu đồng tình.

Chỉ có thể nói, Tống Bạch còn quá trẻ, làm gì cũng đều quen cái thói khoe mẽ ra ngoài.

“Ấu trĩ!”“Cô nói gì?” Tống Bạch xù lông.

Phó Hi hừ lạnh, nhìn anh ta một cái, khinh thường quay đầu đi.

Còn ở đầu kia, Phì Tử dùng cánh tay bị trật khớp đỡ lấy cô gái, nhưng lại bị cô ta né ra.

“Không sao, anh bị thương, tôi tự làm được.

” Giọng nói nhỏ nhẹ, có chứa đựng yếu tố tình cảm dịu dàng.

Nói xong, cô ta tự bò dậy, vén phần tóc phủ trước trán và tai.


“Cậu Ba, tôi có thể… đưa bạn đi bệnh viện không?” Cô gái cúi đầu, bờ vai nhỏ gầy hơi khom xuống, vừa lên tiếng, giọng nói run lên.

Tống Bạch tức giận, cười lạnh: “Muốn nối lại tình xưa với khách quen à? Tiểu Huệ à Tiểu Huệ, mắt nhìn người của cô cũng thật là… tệ quá!”Phì Tử siết chặt nắm tay, mặt lúc xanh lúc trắng.

Cô gái cũng không nói gì, đứng yên tại chỗ, vẫn giữ tư thế đứng cúi đầu, để mặc cho anh ta nói gì thì nói.

“Từ lúc cô ra đây đến bây giờ vẫn chưa được ba tiếng, cô mà đi sẽ xem như bỏ việc, theo quy tắc, tôi có thể yêu cầu Ngân Ổ hoàn tiền, cô nghĩ kỹ chưa?”Mặt Phó Hi trầm xuống, đây không chỉ là việc hoàn tiền, chỉ sợ còn có những trò trừng phạt khác.

Một nơi như hộp đêm, thủ đoạn dạy dỗ không hề tầm thường, một má mì trong đó có thể bằng vài mụ vú Dung chứ chẳng chơi.

Quả nhiên, cô gái run lên, lông mi cũng run rẩy đầy lo lắng.

“Em không cần phải lo, anh có thể tự đi được!” Phì Tử mở miệng, miệng viết thương rách ra, máu chảy tràn.

Hắn dựa vào tường và đứng lên, “Nhìn đi, không sao hết.

” Cho dù mồ hôi có tuôn như mưa, hắn cũng không hề kêu đau một tiếng nào.

Tống Bạch chép miệng, nhìn có vẻ khá hứng thú, ánh sáng xấu xa tuôn ra từ đáy mắt.

“Nghĩ kỹ chưa? Người thông minh đều biết phải chọn thế nào.

” Anh ta vươn tay ôm lấy vai cô ta, ra vẻ thân thiết, “Hầu hạ ông đây cho tốt, cưng không cần phải lo về thành tích tháng này.

”Ánh mắt Phì Tử thống khổ, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Phó Hi.

Chị, giúp em.

Phó Hi đỡ lấy hắn, đi ra ngoài.

“Không, cảm ơn cậu Ba, tôi sẽ gọi điện thoại kêu họ chuẩn bị tiền, cậu có thể đòi lại bất cứ lúc nào.

”Nói xong, chạy theo, đỡ lấy một cánh tay khác của Phì Tử.

“Chậm một chút, tôi đỡ anh.

” Giọng nói nhỏ nhẹ, ẩn chứa sự hổ thẹn, “Lần sau đừng ra mặt thay tôi nữa…”Phó Hi hơi kinh ngạc, lúc này mới nhìn thẳng sang cô gái ấy, chạm phải ánh mắt nhìn qua của đối phương, cô cười, gật đầu.

Cô ta cũng cười, gương mặt có vài phần non nớt, để lộ ra một chiếc răng khểnh.


Hai người cùng đỡ Phì Tử lên xe taxi, dưới cái nắng gắt giữa trưa, hai người đều chảy đầy mồ hôi.

Tiểu Huệ lên xe theo, Phó Hi vẫy tay với cô ta, “Cô chăm sóc tốt cho Phì Tử, tôi không đi nữa, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.

”Sau đó rút một sấp tiền trong túi ra, nhét vào tay cô ta, “Chỗ này chắc khoảng 1000 tệ, cứ trả tiền thuốc men trước, còn lại tính sau.

”“Không cần.

” Cô ta đẩy về, “Tôi có.

”Phó Hi cũng không miễn cưỡng, “Chăm sóc tốt cho cậu ấy.

”“Cô yên tâm… với cả, cảm ơn cô.

”“Cảm ơn?” Phó Hi nhướng mày.

“Là cô đã cứu anh Mập.

”Lúc đó, cô ta bị Tống Bạch nhốt trong phòng, suýt bị bóp cổ đến tắt thở, nghe tiếng đánh đấm ở bên ngoài mà cứ cảm thấy hối hận không thôi.

Nếu không phải tại cô ta, anh Mập cũng sẽ không trở nên thế này.

Xe vừa lăn bánh thì Ân Hoán dẫn theo một đám người hung hăng đi tới từ phía bên đường, chiếc áo khoác jacket đen bóng, cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng kia, đừng nói chứ, thật sự cũng có một chút uy phong của đại ca giang hồ đấy.

“Vào trong rồi nói.

” Phó Hi xoay đầu, đi vào trong nhà hàng.

Ân Hoán dặn dò, kêu mọi người giải tán trước, sau đó đi vào theo.

Vừa vào phòng, hắn cởi áo khoác ra, vắt trên ghế, tiện tay hạ nhiệt độ điều hòa xuống hai độ.

“Tôi còn tưởng anh không thấy nóng chứ?”“Có nước không?”Phó Hi chỉ vào bát ngân nhĩ lạnh trên bàn, “Đủ dùng chứ?”“Cũng được.

”Uống ừng ực vào bụng, mới thấy đỡ hơn phần nào.

“Ra tay rồi à?”“Ừ.

Chúng tôi vừa đến thì gặp người đám người đó đang đi ra, chúng tôi chuẩn bị sẵn vài cái bao bố theo như cô nói, trùm thẳng lên người tụi nó, đảm bảo ba mẹ tụi nó sẽ nhận không ra!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện