“Nếu thật không có vậy ta cũng coi như không có chuyện gì, nhưng nếu có thì sao?” Thánh nguyệt phu nhân cười lạnh, “Một Tần gia nho nhỏ, bổn phu nhân muốn nó sống thì nó sống, muốn nó chết thì nó sẽ không sống nổi, hiểu chưa?”

Chỉ một câu nói đơn giản đã tản ra khí thế cao quý uy nghi của Thánh Nguyệt phu nhân.

Tần Lạc nhớ đến mấy ngày bị thủ hạ của Thánh Nguyệt phu nhân tra tấn, lảo đảo quỳ phịch xuống đất nói: “Phu nhân tha mạng a, chúng ta không biết nàng là nghĩa nữ của phu nhân, cầu xin phu nhân tha cho chúng ta.”

“Tha? Ta thấy các ngươi đã có lần thứ nhất ắt sẽ có lần thứ hai”, Thánh Nguyệt phu nhân lạnh lùng nhìn đám người Tần gia, một tay nắm tay Tiêu Uyển, một tay nắm tay Mộ Như Nguyệt, xoay người nói, “Uyển Nhi, Nguyệt Nhi, chúng ta đi, trở về ta sẽ phái người hảo hảo thu thập Tần gia.”

Một câu nói của Thánh Nguyệt phu nhân đã định sống chết cho Tần gia...

Hai chân Tần Phi Vân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, vốn dĩ nàng còn muốn sau khi trở về sẽ nói Tần gia phái người ám sát Mộ Như Nguyệt đoạt đan đỉnh phượng hoàng, nhưng bây giờ kế hoạch đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

“A a a... Ta không cam tâm!”

Nhưng mà bất luận nàng không cam tâm thế nào chăng nữa, cũng không thay đổi được gì...

“Uyển Nhi, nhớ kĩ, mọi chuyện đều phải trảm thảo trừ căn (diệt cỏ tận gốc), vừa nãy ta đã nhìn ra ánh mắt nữ nhân Tần gia kia nhìn Nguyệt Nhi tỷ tỷ ngươi đã có sát khí, tuy hiện tại chưa xuất thủ nhưng không có khả năng bỏ qua, chỉ một Tần Phi Vân nhỏ bé thì không thể gây ra chuyện gì lớn nhưng để tránh phiền toái về sau, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước chiếm lợi thế).”

Trên đường, Thánh Nguyệt phu nhân vừa đi vừa dạy bảo Tiêu Uyển.

Tiêu Uyển cái hiểu cái không, gật gật cái đầu nhỏ, con ngươi đảo đảo cực kì đáng yêu.

Nghe được lời nói của Thánh Nguyệt phu nhân, Mộ Như Nguyệt lắc đầu cười cười, người muốn giết nàng còn thiếu sao? Chỉ riêng Mộ gia đã hận không thể lập tức giết chết nàng.

“Nguyệt Nhi, hiện tại ngươi đã là nữ nhi của ta, vậy ngươi cũng đến khách điếm Vân Tử ở đi, như vậy là tốt nhất, cũng để mẹ con chúng ta có cơ hội thân cận.”

Thánh Nguyệt phu nhân quay đầu nắm lấy tay Mộ Như Nguyệt, ôn nhu cười nói.

“Tốt”, Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, “Qua mấy ngày nữa sư phụ ta sẽ đến đan hội, ở lại đây cũng tiện.”

Nói xong, Mộ Như Nguyệt nhìn về phía bầu trời, vô thức lại nhớ đến Dạ Vô Trần, hắn có bị người ta khi dễ không? Hoặc là có nhớ ta không? Ban đêm. Bóng tối tĩnh mịch.

Mộ Như Nguyệt mơ hồ nghe được một thanh âm quen thuộc...

“Nương tử, nương tử...”

Mộ Như Nguyệt dứt khoát mở to hai mắt, một dung nhan quen thuộc xuất hiện trước mặt nàng, đôi mắt nam nhân hàm chứa ý cười nhìn nàng, con ngươi vẫn sạch sẽ tinh khiết như vậy.

“Vô Trần, sao ngươi lại ở đây?”

“Ta nhớ nương tử”, Dạ Vô Trần ôn nhu nhìn nàng, dung nhan tuấn mỹ có chút tà mị, “Nương tử nhất định cũng nhớ ta, đúng không?”

“Vô Trần, ngô...”

Mộ Như Nguyệt vừa mở miệng nói chuyện đã bị một đôi môi chặn lại, Dạ Vô Trần liếm liếm môi nàng, nở nụ cười điên đảo chúng sinh.

“Nương tử, ngủ đi, ta sẽ một mực ở bên cạnh ngươi.”

Lời nói của hắn giống như có ma chú, khiến mí mắt Mộ Như Nguyệt có chút nặng nề, nhắm mắt ngủ trong lòng thiếu niên...

Đến khi ánh mặt trời chiếu vào phòng, Mộ Như Nguyệt mở mắt, nhớ tới tối hôm qua, nhíu mày nghi hoặc: “Ta nằm mơ sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện