“Phu quân”, Thánh Nguyệt phu nhân gắt gao lôi kéo ống tay áo Tiêu Thiên Vũ, trong mắt có nước mắt trong suốt, Ngươi nói nữ nhi có oán hận chúng ta hay không? 15 năm? 15 năm nay nàng sống thế nào chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, có lẽ nàng đã trải qua chuyện gì không tốt, 15 năm qua nàng chưa từng sống bên cạnh chúng ta, nàng có thể nhận ta hay không? Đương nhiên, nếu không phải vì chúng ta nàng cũng sẽ không bị người Nam Cung gia bắt đi...”

“Sẽ không”, Tiêu Thiên Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, ôn nhu nói, “Nữ nhi nhất định sẽ không trách chúng ta, mấy năm nay ngươi rơi nhiều nước mắt như vậy, nàng nhất định sẽ không thể không nhận ngươi, hơn nữa, thời điểm ta cưới ngươi đã hứa hẹn, đời này kiếp này chỉ có một nữ nhân là ngươi, cho nên mấy năm nay dù lão nhân trong gia tộc gây áp lực cho chúng ta, ta vẫn không quên lời hứa hẹn với ngươi, bất quá trước khi tìm được nữ nhi, để phụ thân quản mấy lão nhân đó trước, ta không muốn sau khi nữ nhi về nhà phải chịu ủy khuất gì nữa.”

“Phu quân...” Trong lòng Thánh Nguyệt phu nhân cực kì cảm động, nếu có thể tìm được nữ nhi, cả đời nàng không còn gì tiếc nuối nữa.

“Phu quân yên tâm đi, hiện tại ta đã không phải ta lúc mới gả cho ngươi, ta bây giờ đã được linh tuyền trong thánh cảnh công nhận, được phong là Thánh Nguyệt phu nhân, Tiêu gia cũng vì chuyện này mà trở thành gia tộc cường đại nhất ở thánh cảnh, cho nên mấy lão nhân đó mới không bắt ngươi nạp thiếp nữa, sau này nữ nhi của ta về, ai dám khi dễ nàng chính là không để Thánh Nguyệt phu nhân này vào mắt, bất quá...”

Nói tới đây, Thánh Nguyệt phu nhân hơi dừng một chút, vỗ vỗ ngực Tiêu Thiên Vũ, cười nói: “Ngươi thật muốn nói với phụ thân, mấy lão nhân đó ỷ mình là trưởng bối mà vô pháp vô thiên, đừng quên nhà này là ai làm chủ, ta còn nhớ rõ sắc mặt bọn họ lúc bức bách ngươi nạp thiếp, đến bây giờ ta còn cảm thấy ghê tởm.”

Hơn nữa, nếu không phải do mấy lão nhân đó làm khó dễ, phu quân đã diệt luôn Nam Cung gia từ 15 năm trước rồi.

Cái gì mà nên vì hòa bình của thánh cảnh chứ, tổn thương nữ nhi nàng, giết thì quá tiện nghi bọn họ rồi, nàng muốn khiến bọn họ sống không bằng chết.

“Ngọc Nhi, quản mấy lão nhân đó làm gì, ta cũng không phải con trai của bọn họ, năm đó không phải cha mẹ đều đứng bên chúng ta sao?” Tiêu Thiên Vũ cầm tay Thánh Nguyệt phu nhân, mỉm cười sờ sờ mặt nàng, nói, “Được, ta lập tức đi tìm phụ thân nói hắn hảo hảo quản bọn họ, đừng cho mấy lão nhân đó quyền lợi quá lớn, bọn họ sẽ quên mất bổn phận của mình, nếu họ dám làm khó dễ nữ nhi chúng ta...”

Trong mắt Tiêu Thiên Vũ hiện lên sát ý lạnh lẽo: “Ta không ngại thay phụ thân quét sạch gia tộc này một chút, dù sao bất kì kẻ nào cũng không được khi dễ nữ nhi bảo bối chúng ta.”

“Được, ta bồi ngươi cùng đi đi, mấy ngày nay vẫn luôn ở bên ngoài, đã lâu không gặp phụ thân rồi, hiện tại ta cùng ngươi đến gặp phụ thân, đúng rồi, phu quân, mấy ngày trước ta có nhận một nghĩa nữ, mỗi lần nhìn nàng ta đều nghĩ tới nữ nhi đáng thương... cho nên cảm thấy rất có duyên với nàng, hơn nữa nàng còn cứu Uyển Nhi...”

Sau đó, Thánh Nguyệt phu nhân kể hết những chuyện xảy ra gần đây cho Tiêu Thiên Vũ nghe.

Có lẽ vì biết tin tức của nữ nhi, Thánh Nguyệt phu nhân không còn ưu sầu như trước đây nữa, cả tinh thần lẫn thể xác đều phấn chấn khiến Tiêu Thiên Vũ nhịn không được cong khóe môi.

Hi vọng tin tức này sẽ không làm bọn họ mừng hụt, gia tộc này không thể lại chịu đựng nổi cú sốc như vậy....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện