Bàn tay mỹ phụ tóc đen hung hăng chộp tới bả vai Mộ Như Nguyệt, móng tay tiết ra chất lỏng màu xanh biếc giống như nọc độc khiến người ta rùng mình.

“Nha đầu thối, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, môn chủ chúng ta cao quý cỡ nào? Nhìn trúng ngươi là phúc khí của ngươi, nếu ngươi còn không biết tốt xấu thì đừng trách ta không khách khí!”

Trong mắt xẹt qua tia ngoan độc, mỹ phụ tóc đen nhanh như chớp tới trước mặt Mộ Như Nguyệt, đúng lúc này, một cánh tay từ bên cạnh duỗi qua, kéo Mộ Như Nguyệt vào lòng.

Sát khí cùng khí thế cường đại trên người nam nhân phát tán ra ngoài, phịch một tiếng, thân thể mỹ phụ tóc đen như một chiếc thuyền nhỏ rớt xuống mặt đất.

Mỹ phụ tóc đen phun ra một ngụm máu tươi, kinh ngạc nhìn nam nhân ôm Mộ Như Nguyệt trong lòng, vẻ mặt ngốc lăng.

“Ngươi... ngươi không phải là ngốc tử?”

Không chỉ có mỹ phụ tóc đen, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn.

Nam nhân gắt gao ôm Mộ Như Nguyệt trong ngực, rũ mắt nhìn dung nhan tuyệt sắc trước mặt, thanh âm dễ nghe, tà mị mà có chút lười biếng: “Nương tử, kế tiếp giao cho vi phu đi.”

Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn, ngạc nhiên nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt.

Vẫn là gương mặt quen thuộc đó nhưng biểu tình thì hoàn toàn xa lạ...

“Vô Trần, ngươi... không ngốc?”

Dạ Vô Trần đơn thuần ngốc nghếch chỉ là vẻ bề ngoài của hắn? Hiện tại, đáy mắt hắn làm gì còn chút sạch sẽ nào? Chỉ có hơi thở nghiêm nghị tà khí.

“Vì Thánh nữ môn, ta không thể không ngụy trang bản thân.”

Không sai, là vì Thánh nữ môn chứ không phải vì hoàng tộc, chỉ dựa vào hoàng tộc không đáng để hắn che giấu nhiều năm như vậy, mấy năm nay hành sự hắn kiêng kị nhất chính là Thánh nữ môn. Hơn nữa hiện tại hắn cũng chưa nắm chắc có thể hoàn toàn lật đổ được Thánh Nữ môn.

Nhưng giờ phút này, vì nàng, dù phải xóa bỏ lớp ngụy trang thì thế nào? Nếu hắn vì ngụy trang mà không quan tâm đến nàng, chỉ sợ cả đời này hắn đều không thể tha thứ cho chính mình.

“Ngươi vẫn luôn lừa gạt người đời!” Hai mắt Tử Nguyệt hoàng đỏ bừng, trừng mắt Dạ Vô Trần, “Mấy năm nay trẫm đều bị ngươi đùa giỡn.”Ai có thể ngờ được đường đường Quỷ Vương cũng không phải một ngốc tử có chỉ số thông minh của một đứa trẻ sáu tuổi? Càng là người có thiên phú bẩm sinh. Buồn cười chính là mấy năm qua bọn họ vẫn luôn cho rằng hắn không hiểu cái gì.

Dạ Vô Trần nâng mắt, trên gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười tà mị giống như hoa mạn đà la xinh đẹp, tràn ngập hơi thở thần bí nguy hiểm.

Thân thể mỹ phụ tóc đen run lên, nghiến răng nghiến lợi: “Dạ Vô Trần, nếu biết ngươi không phải ngốc tử, Thánh Nữ môn chúng ta đã sớm giết ngươi!”

“Đáng tiếc, các ngươi không diệt cỏ tận gốc, để lại mầm tai họa là ta.”

“Ngươi...” Mỹ phụ tóc đen nhìn Dạ Vô Trần đang tiến lại gần mình, một nỗi sợ hãi bao phủ trái tim nàng, thân thể càng run rẩy lợi hại, “Dạ Vô Trần, dù hiện tại thực lực ngươi cường đại, Thánh Nữ môn ta cũng không phải dễ chọc, dựa vào thực lực hiện tại của ngươi còn không thể đối địch với Thánh Nữ môn.”

Dạ Vô Trần nhướng mày, đáy mắt âm lãnh: “Thì sao?”

Đúng vậy, thì sao? Hắn vốn muốn tiếp tục che giấu cho đến khi có đủ lực lượng đánh bại Thánh Nữ môn, nhưng mà, hiện tại hắn không thể không bại lộ.

Chỉ vì hắn có người mà mình muốn bảo hộ.

Vì nàng, dù phải từ bỏ kế hoạch, hắn cũng không hối hận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện