“Triệu lão, chuyện còn lại giao cho ngươi xử trí.” Mộ Như Nguyệt ngáp một cái, nàng vừa mới đi đường một tháng vừa về đã bị triệu vào cung, còn chưa kịp nghỉ ngơi chút nào, nếu chuyện đã xong nàng cũng nên trở lại Mộ trạch.

Đột nhiên nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nam tử tuấn mỹ như thần tiên kia, không nói lời nào. Bắt gặp ánh mắt của nàng, trong lòng Dạ Vô Trần căng thẳng, trên mặt hiện lên chút hoảng hốt.

Hắn sợ, sợ từ nay về sau nàng sẽ tránh xa hắn, cả đời cũng không để ý đến hắn.

Lúc này trong lòng hắn tràn đầy sợ hãi, hắn nhịn không được đi đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, giơ tay muốn nắm bả vai thiếu nữ, nhưng lúc sắp chạm tới lại thả xuống, ánh mắt phức tạp hoảng loạn, tựa hồ không biết nên mở miệng giải thích thế nào.

Nói là hắn không phải cố tình không nói cho nàng biết? Nhưng lừa gạt chính là lừa gạt, có nói nhiều lý do cũng không thay đổi được sự thực này.

Bầu không khí trầm mặc bao quanh hai người, một lát sau, thanh âm nhàn nhạt của thiếu nữ mới truyền vào tai nam nhân đối diện: “Ta chờ ngươi cho ta một lời giải thích.”

Nói xong, Mộ Như Nguyệt xoay người đi ra cửa cung.

Nhìn thân ảnh bạch y biến mất trước mặt mình, sự khẩn trương trong lòng Dạ Vô Trần cũng dần hạ xuống, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười tà mị, còn tốt, nàng không có không để ý đến hắn, mà cho hắn một cơ hội giải thích...

Bóng đêm như nước, gió đêm lay động.

Mộ Như Nguyệt đứng trước cửa sổ, gió đêm thổi tung sợi tóc xẹt qua hai má nàng, ngẩng đầu nhìn bóng đêm bên ngoài, trong mắt có ánh sáng khác thường.

Dạ Vô Trần đi đến sau lưng nàng, ngắm nhìn thiếu nữ đứng trước cửa sổ, trên dung nhan hoàn mỹ đến mức người thần cộng phẫn kia, một đôi mắt tà mị thâm tình, tựa như trong mắt hắn chỉ có duy nhất một người.

“Vào một đêm mười mấy năm trước, phụ mẫu ta chết trong tay Thánh Nữ môn, hơn 300 người trong Nam An Vương phủ không ai còn sống chỉ có ta may mắn thoát chết, trước khi chết phụ thân ta đã nói với ta, nếu muốn sống nhất định phải ngụy trang chính mình, khiến mọi người không chú ý đến, từ đó về sau ta giả thành một ngốc tử, bất kì ai cũng nói chỉ số thông minh của ta dừng lại ở đêm đó...”

Đêm hôm đó chính là ác mộng cả đời hắn, một gia đình vốn hạnh phúc mỹ mãn chỉ trong một đêm đã tan thành mây khói, lúc ấy hắn bị phụ thân giấu đi mới may mắn thoát được một kiếp.

Sau này, bởi vì hắn trở thành một ngốc tử, Thánh Nữ môn cũng không muốn gây nghiệt quá nhiều nên không diệt cỏ tận gốc, nhưng mấy năm nay Thánh Nữ môn gây nghiệt còn thiếu sao? Rất nhiều người vô tội đã chết trong tay Thánh Nữ môn.”Danh hiệu Quỷ Vương là thế nào? Ta vẫn luôn cảm thấy kì quái, vết thương trên người ngươi đúng là rất dữ tợn nhưng còn chưa tới mức bị gọi là quỷ.” Mộ Như Nguyệt chậm rãi xoay người, ngước mắt nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ, hỏi.

Nam nhân nở nụ cười, tà mị đến cực điểm, giống như hoa mạn đà la mê hoặc nhân tâm.

“Bởi vì nha hoàn kia vô tình phát hiện bí mật của ta cho nên ta làm cho nàng phát điên, hơn nữa người trong vương phủ cũng không nhiều, ta cố ý làm người khác truyền ra lời đồn bộ dáng mình giống quỷ, hơn nữa nha hoàn kia điên rồi, về sau không có ai nguyện ý tới Quỷ Vương phủ, ta cũng dễ dàng hành sự.”

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: “Ngươi là vì Thánh Nữ môn mới giả ngốc nhiều năm như vậy? Buồn cười ta vẫn luôn chẳng hay biết gì.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện