Ta chờ ngươi trở nên cường đại, sau đó, cùng ta bước lên đỉnh cao, sóng vai mà đi...

Lời nói của nam nhân như một hòn đá rơi vào lòng Mộ Như Nguyệt, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân đang đè trên người mình, vươn tay xoa khuôn mặt tà mị, khóe môi khẽ cong lên.

“Được, ta sẽ trở nên cường đại hơn, sau đó bước lên đỉnh cao, cùng ngươi sóng vai mà đi.”

Đây là mục tiêu của nàng, cùng hắn sóng vai bước tiếp.

Dạ Vô Trần cong môi cười, không nói thêm gì nữa, hắn cúi đầu hôn lên môi thiếu nữ, tất cả ôn nhu đều dồn vào nụ hôn này...

-------------------

“Ngươi nói cái gì?”

Trong Mộ gia, Mộ Tình vỗ bàn đứng bật dậy, ánh mắt lập lòe: “Ngươi nói Quỷ Vương vẫn luôn giả ngốc? Là chủ tử của Quỷ điện? Hơn nữa còn dung mạo tuấn tú, vô cùng cường đại?”

Buồn cười chính là, bọn họ vẫn luôn cho rằng Quỷ Vương là một ngốc tử.

Mộ Như Nguyệt kia có tài đức gì, trời xui đất khiến lại có được một vị hôn phu tuyệt hảo như vậy, không được, tuyệt đối không thể để Mộ như Nguyệt cướp đi một cơ hội tốt như vậy.

“Người tới, báo cho Tuyết Nhi, bảo nàng chuẩn bị cùng ta đi bái phỏng tỷ tỷ nàng.”

Bất luận thế nào, Mộ gia đều phải nắm lấy cơ hội này, Quỷ điện là thế lực gì? Nghe nói còn mạnh hơn cả Thanh Vân Môn, thực lực của chủ tử Quỷ điện càng thần bí khó lường, ai ngờ đường đường chủ tử Quỷ điện lại là Quỷ Vương bị đồn là ngốc tử xấu xí? Nếu như Mộ Như Nguyệt trở thành Quỷ Vương phi, hắn nhất định phải đưa Tuyết Nhi lên, cho dù làm trắc phi cũng không thể bỏ qua cơ hội nịnh bợ Quỷ Vương.

Dù sao Mộ Tình vẫn biết rõ Mộ Như Nguyệt không phải nữ nhi ruột của Mộ gia, đơn giản là vì vị đại nhân kia thỉnh cầu nên hắn mới giữ lại nàng ở Mộ gia, cũng tuyên bố với bên ngoài nàng là huyết mạch Mộ gia.

Cũng vì Mộ Như Nguyệt không phải nữ nhi ruột của hắn, cho nên lúc trước hắn mới tàn nhẫn với nàng như vậy, một phế vật không phải nữ nhi ruột, giữ lại có tác dụng gì?

Đáng tiếc, hiện giờ Mộ Tình còn không biết, Mộ Y Tuyết đã không còn là thân xử nữ, hơn nữa còn là bị Dạ Vô Trần sắp đặt một gã sai vặt dây dưa đòi hỏi, một nữ nhân như thế, đừng nói Dạ Vô Trần, dù là những người khác cũng không thèm lấy.

---------------------

Gió thu phất qua, lá phong đỏ tà tà rơi xuống.

Mộ Như Nguyệt lười biếng dựa vào ngực Dạ Vô Trần, khóe môi cười thích ý, Dạ Vô Trần lột một quả nho đưa tới bên miệng nàng.

Mộ Như Nguyệt cắn nhẹ quả nho, còn chưa kịp nuốt xuống, đã thấy Lý Lộ đi tới: “Chủ tử, cha con Mộ gia muốn gặp ngươi, ngươi có muốn gặp không?”

“Gặp ta?” Mộ Như Nguyệt cười khẽ, “Thật là chỉ tới gặp ta? Chỉ sợ không chỉ có như thế.”

Nói tới đây, nàng liếc nhìn Dạ Vô Trần, nói: “Nói không chừng là muốn gặp ngươi, nhất định là bọn họ nghe nói ngươi không phải ngốc tử nên có ý đồ muốn tặng Mộ Y Tuyết cho ngươi làm trắc phi.”Trong mắt Dạ Vô Trần xẹt qua một tia chán ghét, cười âm lãnh: “Xem ra có vài người còn chưa tự mình hiểu lấy, bổn vương đã có vương phi, sẽ không có thêm trắc phi gì nữa, quăng bọn họ ra ngoài cho bổn vương, thuận tiện dùng nước rửa sạch chỗ bọn họ vừa đứng một chút.”

Lý Lộ cười khẽ, xem ra Quỷ Vương này đúng là rất sủng ái chủ tử nhà mình.

“Ta hiểu rồi.”

Thời điểm Lý Lộ xoay người chuẩn bị rời đi, một thanh âm từ phía sau truyền đến: “Khoan đã.”

“Chủ tử, còn có gì muốn phân phó?”

Hiện tại, Lý Lộ hoàn toàn trở thành quản gia cho Mộ Như Nguyệt, dường như đều quên mất thân phận công tử nhà Tướng quân rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện