“Mộ Như Nguyệt, ngươi là thân phận gì, cũng đòi Quỷ Vương pha trà cho ngươi? Ngươi cũng không nhìn xem mình là ai, thân là một nữ nhân, vốn dĩ nên hầu hạ nam nhân, dựa vào cái gì mà muốn một nam nhân hầu hạ ngươi? Ngươi là cái thá gì? Loại người như ngươi căn bản không có tư cách trở thành Quỷ Vương phi.”

Mộ Tình sợ tới mức cả người chấn động, hung tợn trừng mắt Mộ Y Tuyết.

Nữ nhi của mình bình thường rất ngoan ngoãn nghe lời, vì sao mỗi lần nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đều nói những lời như vậy? Quỷ Vương kia rõ ràng cam tâm tình nguyện cung phụng nàng như nữ vương, Tuyết Nhi nói như thế chẳng phải là chọc giận Quỷ Vương sao? Nếu Quỷ Vương tức giận, kế hoạch của mình phải ngâm nước nóng rồi.

Dạ Vô Trần nhìn về phía vẻ mặt phẫn hận của Mộ Y Tuyết, khóe miệng đột nhiên gợi lên nụ cười tà mị.

Nụ cười này khiến tim Mộ Y Tuyết đột nhiên đập nhanh một chút, khuôn mặt đáng yêu ửng hồng, ngượng ngùng nhìn Dạ Vô Trần đang đi về hướng mình: “Vương gia, ta...”

Phanh! Mộ Y Tuyết còn chưa nói hết câu đã bị một cước chặn lại, thân thể hung hăng bay ra ngoài, đập trúng một thân cây.

Đau đớn kịch liệt cùng nỗi khuất nhục khiến hốc mắt Mộ Y Tuyết hơi đỏ lên, ủy khuất nhìn nam nhân tà mị kia.

“Vô Trần, lau đi, đừng để bẩn chân ngươi.” Mộ Như Nguyệt mỉm cười đứng dậy, lấy một cái khăn ra đưa tới trước mặt Dạ Vô Trần, “Đúng rồi, lau xong thì vứt đi, không cần trả lại cho ta.””Đáng tiếc một cái khăn tốt.” Dạ Vô Trần thở dài, vẻ mặt tiếc hận, tựa như dùng cái khăn này lau cái chân đá Mộ Y Tuyết là vũ nhục cái khăn.

Gương mặt xinh đẹp của Mộ Y Tuyết đỏ lên, từ nhỏ đến lớn đã khi nào nàng chịu nhục như vậy? Tất cả là do tiện nhân Mộ Như Nguyệt đáng chết này.

Mộ Như Nguyệt, Mộ Y Tuyết ta thề tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!

Dạ Vô Trần cong khóe môi, đôi mắt tà mị lộ ra khí thế nghiêm nghị, lướt qua ánh mắt ghen ghét của Mộ Y Tuyết, nở nụ cười âm trầm: “Nàng vốn là vương phi của bổn vương, đừng nói là bưng trà rót nước, cho dù làm người hầu cho nàng, cũng là chuyện của bổn vương.”

Thân thể Mộ Y Tuyết run rẩy, vì sao nam nhân tuyệt hảo như Dạ Vô Trần lại bị Mộ Như Nguyệt chiếm được? Nàng không cam lòng, thực sự không cam lòng!

“Vương gia bớt giận”, thấy tình thế cấp bách, Mộ Tình liền quỳ xuống, ánh mắt cảnh cáo trừng Mộ Y Tuyết, nói, “Lần này ta tới đây, một là để thăm nữ nhi ta, hai là muốn cho Tuyết Nhi bồi bên cạnh Nguyệt Nhi, không cầu bất kì danh phận gì, nếu vương gia yêu cầu, Tuyết Nhi nguyện ý thay Nguyệt Nhi hầu hạ vương gia.”

Mộ Tình nói rất rõ ràng rành mạch, ta chính là muốn đưa nữ nhi tới, dù sao cũng là người hoàng gia, lại là nam nhân ưu tú như thế, tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, trên đại lục này căn bản không ai chỉ có một thê tử.

Cho dù Quỷ Vương yêu Mộ Như Nguyệt cũng phải cưới hai trắc phi, nạp mấy tiểu thiếp, mà vị trí trắc phi, hắn nhất định phải có.

Sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, hơi thở sắc bén: “Nguyệt Nhi, vi phu đã sớm nói, không muốn nhìn thấy mấy người Mộ gia này, ngươi xem bọn hắn vô sĩ cỡ nào, hiện tại thấy được? Loại người vô sĩ này căn bản không xứng làm phụ thân ngươi!”

Mộ Tình nao nao, kinh ngạc nhìn Dạ Vô Trần.

Khi cảm nhận được khí thế trên người Dạ Vô Trần, trong lòng hơi căng thẳng, thậm chí cảm giác hô hấp dần dần biến mất, ép hắn tới mức suýt chút nữa không thở nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện