Editor: Phù Dung

"Ầm!"

Mộ Như Nguyệt bỗng đụng vào cây cột, máu tươi lập tức phun ra, dòng máu đỏ tươi chảy từ trên đầu xuống, khóe môi nàng mang theo nụ cười giải thoát.

Cuối cùng không cần phải ở chỗ này nghe những lời nói đau lòng của bọn họ nữa rồi.

Từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt óng ánh còn đọng trên khóe mắt.

"Chúng ta đi thôi."

Vẻ mặt nam nhân trung niên không chút thay đổi, ánh mắt nhìn thiếu nữ nằm trong vũng máu, biểu cảm lạnh lùng giống như người kia chỉ là một người xa lạ đối với hắn mà thôi.

Dạ Thiên Phong cũng hơi ngẩn ra, làm cha mà làm đến mức này, hắn thực sự rất vô tình, nhưng ai bảo Mộ Như Nguyệt chỉ là một kẻ vô dụng.

Có nhân vật thiên tài như Đình Nhi, nữ nhân kia đã định trước là ngay cả kẻ làm nền cũng không làm không được.

Nhưng vào lúc này, thiếu nữ vốn đang im lặng bỗng nhiên mở mắt, sau đó từ trên mặt đất bò dậy. Trong nháy mắt, ánh mắt nàng hiện lên tia lạnh lẽo, ngước mắt nhìn bọn người đang định rồi đi.

Nàng nhớ lại bản thân đang ở núi Trường Bạch gặp phải mai phục của Cổ gia, vì bảo vệ Cô Đan Thư mà đồng quy vu tận cùng kẻ địch, sau đó...

Nơi đây là địa phương nào? Đột nhiên, những ký ức không thuộc về nàng bỗng xuất hiện trong đầu, đầu óc đau như tê liệt, nàng gắt gao ôm đầu nhuốm máu, chân mày lá liễu sít sao nhăn lại.

Đại lục Thần Vũ?

Nàng không phải là ở Trung Hoa sao? Đại Lục Thần Vũ là địa phương nào?

Có điều là thông qua trí nhớ nàng có thể biết được, đây là một địa phương lấy võ vi tôn, tu luyện ở này này giống ở Trung Hoa đều nạp khí vào đan điền, ngoài ra cũng có các loại đan dược phụ trợ, hơn nữa cấp bậc phân chia đều giống nhau.

Mà nàng lại nhập vào thân thể người có trùng họ tên với mình, nhưng lại là một kẻ vô dụng gân mạch đều bế tắc, không cách nào thừa nhận đả kích mới gặp phải nên mới xuống Hoàng Tuyền.

Ở Trung Hoa, Mộ Như Nguyệt dù sao cũng là một người luyện võ, đối với người luyện võ cổ mà nói thì thế gian này không có chuyện gì không thể xảy ra, cho nên sau khi nàng trải qua vài giây khiếp sợ thì đành chấp nhận sự thật.

Nàng xuyên qua!

Còn là xuyên vào người một kẻ dụng.

"Tỷ tỷ, ngươi... ngươi còn sống?" Thân thể mềm mại của Mộ Đình Nhi chấn động, khuôn mặt hiện ra vẻ mừng rỡ: "Thật tốt quá, ta cho là ngươi..."

Ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía thiếu nữ có sắc mặt vui mừng, bờ môi Mộ Như Nguyệt khẽ động: "Ngươi có chuyện gì sao? Không có chuyện gì thì tránh ra."

"Ta..." Mộ Đình Nhi khẽ mím môi mỏng, nước mắt ủy khuất hiện ra trong hốc mắt: "Ta chỉ là lo lắng cho tỷ tỷ, nếu như ta đã làm sai điều gì, tỷ tỷ đừng giận ta có được không?"

Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của nàng tựa như một đóa tiểu bạch hoa thánh khiết làm cho người ta thương yêu.

Sắc mặt nam nhân trung niên trầm xuống: "Mộ Như Nguyệt, người dùng thái độ đó đối với muội muội ngươi sao? Uổng công ban nãy Đình Nhi lo lắng cho ngươi như vậy, ngươi căn bản cũng không đáng giá để nàng lo lắng."

"Muội muội?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh: "Ta không nhớ rõ mẹ ta đã sinh ra một người muội muội như vậy."

Sắc mặt Mộ Đình Nhi thay đổi, nàng thân là dưỡng nữ Mộ gia nhưng cũng không phải là tiểu thư chính quy, đây là chuyện thống khổ nhất trong cuộc đời nàng, nếu không phải năm đó phụ thân mắc bệnh nguy kịch, để nàng tìm một ô dù mà trù tính cứu được Lão phu nhân Mộ gia, e rằng cho dù không quên tình nghĩa với nghĩa phụ cũng sẽ không nhận nuôi một kẻ bơ vơ không nơi nương tựa như nàng.

Bắt đầu từ khi đó, nàng liền thề rằng phải làm ở trên người khác, còn muốn Mộ gia đối đãi với nàng như tiểu thư chính quy.

Nhưng tiện nhân Mộ Như Nguyệt này mỗi lần đều dùng chuyện này đả kích nàng.

Nàng ta có gì đặc biệt hơn người hay sao? Ngoại trừ có được huyết mạch của Mộ gia thì chẳng có gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện