*Tra nam: loại nam nhân không ra gì, vong ân phụ nghĩa, phụ tình, lợi dụng tình cảm người khác, nói chung là làm những chuyện tồi tệ.

Mộ Đình Nhi cảm thấy đau lòng không cách nào kiềm chế được, đầu óc trống rỗng, nàng nhìn đôi tay ôm cổ Dạ Thiên Phong, nữ tử bá chiếm hắn, chói mắt như thế.

“Thế tử điện hạ, ta vì ngươi làm nhiều như thế, chẳng lẽ ngươi đối với ta như vậy sao?” Mộ Đình Nhi cười khổ, nước mắt rơi như mưa, lông mi run rẩy còn vương nước mắt, nhìn cực kì nhu nhược chọc người ta trìu mến, “Lúc trước, nếu không phải vì muốn xứng với thế tử điện hạ sao ta phải tham gia đại hội tỷ thí kia? Nếu không phải vì thế tử thì sao lại xảy ra chuyện như vậy?”

Trong lòng Dạ Thiên Phong có chút áy náy, nhưng áy náy thì áy náy, hắn không thể cưới Mộ Đình Nhi làm thế tử phi, càng không có khả năng cả đời chỉ có một mình nàng cho nên hắn cũng không thấy mình có gì không đúng.

“Đình Nhi, ta sẽ cưới ngươi.”

Ánh mắt Mộ Đình Nhi sáng lên: “Thật sự? Thế tử sẽ cưới ta sao?”

Nhìn ánh mắt ngập tràn mong đợi của thiếu nữ, thật ra Dạ Thiên Phong có chút không đành lòng, nhưng dù có không đành lòng cũng cần phải ngoan tâm.

Một nữ tử đạo đức bại hoại không có tư cách trở thành con dâu hoàng gia.

“Đình Nhi, ta đã bàn với phụ vương, hắn đồng ý để ta nạp ngươi làm thiếp.”

Thiếp? Ánh mắt Mộ Đình Nhi tối sầm, đột nhiên nàng nở nụ cười, nụ cười mang theo vài phần điên cuồng: “Thế tử, ta vì ngươi đã làm không ít chuyện, đáng tiếc ngươi lại đối đãi với ta như thế, thiếp? Ha ha ha, thì ra ta làm tất cả cuối cùng chỉ có thể làm một tiểu thiếp.”

Nói xong lời cuối cùng, Mộ Đình Nhi cắn chặt hàm răng, trong mắt có tia hận ý.

“Thế tử”, nữ tử xinh đẹp kia bất mãn bĩu môi, nghiêng mắt liếc nhìn Mộ Đình Nhi sắc mặt tái nhợt, “Bảo nàng ra ngoài trước được không? Thiếp thân còn muốn tiếp tục nha.”

“Tiện nhân!” Sắc mặt Mộ Đình Nhi thay đổi, tiện tay rút ra một dải lụa trắng đánh về phía nữ tử kia, “Ngươi dám quấn lấy thế tử điện hạ làm loại chuyện này, ta muốn hủy mặt ngươi để xem ngươi còn dùng cái gì để câu dẫn thế tử điện hạ!”

Nếu là trước đây Mộ Đình Nhi chắc chắn sẽ không làm vậy nhưng hôm nay nàng đã hoàn toàn đánh mất lý trí, trong đầu đều là hình ảnh hai bọn họ thân thể giao triền.

Bất cứ nữ nhân nào thấy nam nhân mình yêu làm chuyện này với nữ nhân khác sao có thể chịu đựng được? Hiện tại nàng chỉ có một ý nghĩ, nàng muốn giết nữ nhân này.

Một bàn tay thon dài nắm chặt dải lụa trắng Mộ Đình Nhi đánh tới, đột nhiên kéo một cái, thân thể nàng bay qua theo, lúc nàng sợ tới mức mặt tái nhợt, một cái tát đánh vào mặt nàng.

Ánh mắt Dạ Thiên Phong lạnh lùng nhìn Mộ Đình Nhi, sắc mặt âm trầm, tay hắn còn đang nắm chặt dải lụa trắng, có lẽ bởi vì tức giận, trên tay nổi gân xanh.Phanh!

Hắn nhấc chân hung hăng đá vào bụng Mộ Đình Nhi, thân thể mềm mại lập tức bay ra ngoài nện vào tường, một vệt máu từ khóe miệng chảy xuống.

Đau.

Đau quá!

Mộ Đình Nhi che ngực, cuộn người trên mặt đất, dung nhan tái nhợt đến đáng sợ, mồ hôi lạnh chảy dọc theo đường cong tinh xảo của gương mặt.

So với một cước này, trái tim nàng càng đau đớn tê tâm liệt phế hơn.

“Mộ Đình Nhi, nàng là tiểu thiếp của ta, hầu hạ ta là chuyện đương nhiên, vậy mà ngươi dám lấy mạng nàng, may mà bổn thế tử sớm biết ngươi ghen tị, nếu không cưới ngươi về còn không phải khiến trong phủ gà bay chó sủa?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện