Đó là một hạt châu, một hạt châu tròn nhỏ hơn trứng gà một chút, nhìn thì không có gì đặc biết, cũng không quá bắt mắt, người không biết nhìn có lẽ  chỉ xem như một hạt châu để chơi mà thôi

“Hắc Diệu Phong Linh Châu, một trong tam bảo trấn quốc của Thanh Đằng hoàng tộc!”

Viện trưởng kinh ngạc, không ngờ Nhiếp Đằng lại mang bảo bối này trên người, thứ này đích thị là bảo bối, bởi vì được tạo bởi Hắc Diệu Thạch, lại có khắc trận pháp phòng ngự, nếu chỉ phòng ngự có thể đỡ được mười hai lần công kích của Nguyên Anh tu sĩ,  ngoại trừ có thể phòng ngự, còn có thể điều khiển sức gió của không khí, đồng thời, nếu như tu sĩ thuộc Phong tính đạt được, trong khi chiến đấu hạt châu này có thể phát huy công hiệu cực đại. 

Chỉ thấy, Nhiếp Đằng tung hạt châu trong tay lên không trung, trong chớp mắt hạt châu này chuyển động đem luồng khí lưu xung quanh không khí thổi về một bên, bức tường khí lưu cũng bị thổi cuốn vào bên dưới hạt châu, tạo thành một luồng gió tựa như gió xoáy, bay về phía bên kia của khu rừng.

Cũng vì bức tường khí lưu bị thổi đi, hiện trường chiến đấu bên trong cũng xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ là, khi nhìn thấy ánh mắt đó, mọi người không tránh khỏi hít vào một hơi.

Y phục màu màu của Phượng Cửu vô số chỗ bị rách toàn thân đều là thương tích, không thể nào phân biệt trên y phục màu đỏ của nàng đâu là máu của nàng và đâu là máu của kẻ địch, chỉ biết là, máu trên y phục đã nhuộm đỏ thẫm, mỗi vết thương đều khiến người nhìn phải lo lắng, cùng với sát khí và uy lực đang chuyển động mãnh liệt trong cơ thể nàng. 

Mà lúc này, điều bọn họ khiếp sợ nhất, hít một hơi không phải là vì chuyện này, mà là trước mặt bọn họ một thanh kiếm dài đang ở trên tay tên Nguyên Anh tu sĩ, một kiếm xuyên thấu toàn bộ bả vai của nàng, mũi kiếm sắc bén đâm vào từ phía trước, xuyên qua phía sau...

So với thanh kiếm của Nguyên Anh tu sĩ đâm vào bờ vai của hắn, thì thanh kiếm sắc bén chói lóa trên tay của hắn, đâm xuyên thấu tim của tên Nguyên Anh tu sĩ kia, kiếm khí mang theo khí lưu hỏa diệm từ tim đâm vào, chớp mắt đã hủy diệt tên Nguyên Anh kia.

“A!” 

Những người nhìn thấy cảnh này, không thể hít hơi, bọn họ liếc mắt liền nhìn thấu, đây là phương pháp chiến đấu lấy thương đổi mạng! Chính là phương pháp lưỡng bại câu thương lấy tám trăm tổn thương địch một ngàn quân địch.

Thật nguy hiểm, khiến bọn họ xem xong đều không khỏi thất kinh sợ hãi, nếu như kiếm của tên Nguyên Anh tu sĩ đó đâm chính xác, vậy hắn chẳng phải, chỉ sợ thật sự sẽ phải mất mạng...

“Phịch!” 

Tên Nguyên Anh tu sĩ đó hai mắt mở to, trong lòng không cam tâm bị Phượng Cửu đá một cước ngã xuống, Nguyên Anh cũng bị hủy hoại, ngay cả một con đường sống cũng không còn.

“Ư!”

Bởi vì tên Nguyên Anh ngã xuống nên thanh kiếm đang cắm trên vai hắn cũng vì thế mà bị rút ra, trong lúc thanh kiếm bị rút ra, hắn lảo đảo lui về sau một bước, lấy thanh kiếm trong tay nàng chống đỡ mới có thể ổn định bước chân đang lảo đảo của nàng. 

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía mọi người đang xông tới, khi nhìn thấy bọn họ, không khỏi ngây người, người quen, người không quen, từng người đều đến, đây là toàn bộ đạo sư có sức chiến đấu của học viện đều đến rồi sao? “Phượng Cửu, Chúng ta tới rồi.”

Ánh mắt của viện trưởng đang nhìn vào người tên thiếu niên, nhìn thấy hắn có thể chống đỡ đến bây giờ, chống đỡ đến khi bọn họ tới, tâm trạng trong lúc này khó dùng lời nói đễ diễn tả, chỉ biết là, nhìn thấy hắn còn sống, tâm trạng của bọn họ ngoài kích động ra, vẫn là kích động. 

Ánh mắt mưu trí và sắc sảo rời khỏi người Phượng Cửu, viện trưởng nhìn qua hai tên Nguyên Anh còn lại, một giọng nói già dặn và trầm thấp mang theo sát ý sắc bén từ trong miệng truyền ra.

“Giết!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện