Một khắc trước, Diệp Viễn vẫn còn oai phong lẫm liệt, khắp người ngông nghênh, thốt ra lời lẽ hùng hồn muốn lấy thủ cấp người.

Ngay lúc này lại trốn sau lưng phụ nữ, vô sỉ đến cực điểm.

Nhưng, chiêu này thực sự có hiệu quả. 

Dù rằng Tô Vũ Bách lên cơn thịnh nộ bao nhiêu, hắn cũng không dám ra tay với Phong Nhược Tình.

Diệp Viễn sớm đã nhìn ra điểm này, điều này cũng khiến cậu hiếu kỳ với thân phận của Phong Nhược Tình, nàng ta tuyệt không chỉ đơn giản là một lão sư bình thường.

Diệp Viễn sục sạo đầu óc một hồi cũng không nghĩ ra Tần Quốc có đại thế gia nào lấy chữ Phong làm họ. 

“Phong lão sư, ta muốn tự mình đi đến Nghị Sự Dường, không vấn đề gì chứ?” Diệp Viễn ưỡn mặt ra nói.

Phong Nhược Tình thở dài một tiếng, chậm rãi gật đầu.

Phong Nhược Tình tuy rằng uyển chuyển động lòng người, nhưng nàng ta trời sinh đã có tinh kiêu ngạo trong cốt cách hoàng thất, chỉ không biết vì sao đối với tên thiếu niên trước mắt lại không biết phải từ chối như thế nào. 

Tô Vũ Bách bị lép một lần lại một lần, cũng không muốn lại mất mặt trước mọi người.

Hắn khịt mũi, quay lưng bỏ đi.

Cho rằng bọn họ cũng không dám không đến Nghị Sự Đường! 

Sau khi Tô Vũ Bách đi, Diệp Viễn hướng về phía Hô Duyên Dũng bái một lạy thật dài: “Đa tạ ơn cứu mạng của Hô Duyên lão sư!”

Hô Duyên Dũng xua tay, không để ý nói: “Không cần cám ơn ta, muốn cám ơn thì cám ơn Viện trưởng đi. Viện trưởng trước khi đi đặc biệt kêu ta chăm sóc tốt ngươi, ngàn vạn lần không được xảy ra sự cố.”

Diệp Viễn đầu tiên là sững sờ, đối với việc từ trước đến nay chưa từng gặp mặt viện trưởng cảm thấy quái lạ. 

“Kỳ thực chính xác mà nói vẫn là ngươi tự mình cứu mình.” Phong Nhược Tình đột nhiên lên tiếng.

“Ồ? Ngươi nói sao?”

“Những biểu hiện của ngươi trong đợt khảo hạch luyện Dược sư ta đều nói viện trưởng đại nhân. Viện trưởng đại nhân có lòng yêu nhân tài, cho nên mới bảo Hô Duyên Dũng lão sư bảo vệ ngươi.” Phong Nhược Tình giải thích. 

Diệp Viễn lúc này mới bừng tĩnh, nhưng cách nói của Phong Nhược Tình cậu cũng không dám gật bừa.

Cứu chính là cứu, phần ân tình này Diệp Viễn đã nợ quá lớn rồi!

Diệp Viễn không phải là người vong ân bội nghĩa, phần ân tình này tất nhiên phải trả. 

“Hô Duyên Dũng lão sư, ân tình hôm nay sau khi Diệp Viễn đột phá Linh Dịch Cảnh sẽ dùng hành động báo đáp!”

Diệp Viễn cho Hô Duyên Dũng một lời hứa nghe có vẻ xa vời, nhưng nó có thành ý, Hô Duyên Dũng tự nhiên có thể cảm nhận được.

Chỉ là hắn vẫn không biết, lời hứa này của Diệp Viễn nặng đến mức nào! 

Giang Vân Hạc trước khi đi chỉ bảo hắn chăm sóc tốt Diệp Viễn, hắn vẫn không biết vì nguyên nhân gì, vẫn cho rằng Giang Vân Hạc hồi tâm chuyển ý.

“Không cần phải như vậy, ta làm vậy cũng không phải vì hồi báo gì. Cửa ải hôm nay vẫn tính là qua, xem ra Tô Vũ Bách vẫn muốn đưa ngươi vào chỗ chết!” Hô Duyên Dũng chỉ nói đến lời cảm kích của Diệp Viễn, cũng không quá để ý.

Phong Nhược Tình mơ hồ đoán ra gì đó, nhịn không được hai mắt tỏa sáng nhưng cũng không nói ra. 

Nàng không kiềm được có chút kỳ vọng, Diệp Viễn sau khi đột phá Linh Dịch Cảnh, luyện dược thuật sẽ đạt được cảnh giới như thế nào.

“Diệp Viễn, ta thấy bộ dạng Tô Vũ Bách lúc nãy, hắn để ta trong hội trưởng lão để đem việc này ép chết, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút. Một khi hội trưởng lão phán ngươi chết ngay lập tức chúng ta cũng không cách nào làm trái được.” Phong Nhược Tình cau mày nói

“Hội trưởng lão lợi hại vậy sap? Phong lão sư không phải nói có ngoại lệ sao? Hắn làm sao thoát khỏi cái chết vậy?” 

“Ngươi nói chinh là Mạc Vân Thiên? Hắn tuy thoát khỏi trừng phạt nhưng cũng là cửu tử nhất sinh!” Hô Duyên Dũng chen lời.

“Ồ? Hô Duyên Dũng lão sư có thể giải thích cho ta không?”

Hô Duyên Dũng lắc đầu nói: “Con đường của Mạc Vân Thiên ngươi đi không được, bỏ cuộc đi! Bây giờ chỉ có một cách duy nhất là ở hội trưởng lão nên kéo dài thời gian, đợi viện trưởng trở lại!” 

Hô Duyên Dũng càng không nói, Diệp Viễn càng hết sức tò mò.

Hô Duyên Dũng không nói, hắn cứ đi đến Phong Nhược Tình hỏi: “Trong này có nói gì sao?”

Phong Nhược Tình do dự một chút, vẫn là nói: “Mạc Vân Thiên là Võ bảng đệ nhất của học viện lúc bấy giờ, Linh Dịch Cảnh tầng bốn! Lúc hắn nhập môn thì hảo huynh đệ của hắn không theo kịp nhịp độ của hắn, lúc đó mới là đệ tử Huyền cấp. Nhưng lúc đó một vị học viên quản lý của phòng tạp sự không biết mối quan hệ của họ, gây khó khăn đủ đường đối với hảo huynh đệ của Mạc Vân Thiên, cuối cùng là làm cho cậu ta trở thành một phế nhân. Mạc Vân Thiên tức giận và giết chế tên quản sự đó!” 

Diệp Viễn nghe thấy cười lạnh một tiếng: “Phòng tạp sự đúng là nơi nhân tài hội tụ, nơi kế thừa "tốt đẹp" mà!”

Phong Nhược Tình lại thở dài: “Người của học viện Đan Võ quá nhiều, để học viên quản học viên cũng là không còn cách nào khác. Người dạy không chỉ muốn dạy việc của mình mà còn muốn tự tu luyện. Nếu như có quá nhiều việc vặt quấn lấy, khó tránh việc trì hoãn tu luyện. Cho nên, phòng tạp sự từ trước đến nay đều là nơi có quyền lực rất lớn, cũng tự nhiên sinh ra những học viên kiêu ngạo này.”

Diệp Viễn gật đầu tỏ ra hiểu rõ, các lão sư cũng là võ giả, cũng muốn theo đuổi võ đạo vô thượng, tự nhiên không vì nhưng chuyện tầm thường này mà phân tâm. 

Để những học viên không đủ thiên tư kia quản lý học viên, để nhân tài chân chính có thời gian tu luyện, đây mới là chính đạo.

"Sao đó thì sao?"

"Sau đó Mạc Vân Thiên cũng không đợi xử lý học viên, chỉ một mình đi vào hậu sơn Cửu Thiên Phong, bước lên Cửu Thiên Lộ của Cửu Tử Nhất Sinh, đồng thời xông vào bên trong! Nhưng mà Cửu Thiên Lộ ngươi bây giờ tuyệt đối không thể xông qua đó!” Hô Duyên Dũng tiếp lời. 

“Nói như vậy xông qua Cửu Thiên Lộ, trưởng lão bọn họ sẽ không cách nào bắt được ta rồi?” Diệp Viễn để ý đến lời Hô Duyên Dũng mà hỏi lại.

“Nói như vậy không sai, nhưng ngươi nên biết, khi Mạc Vân Thiên thông qua Cửu Thiên Lộ, đã là Linh Dịch Cảnh tầng bốn. Từ lúc bắt đầu xây dựng viện tự Đan Võ đến nay, học viên xông vào Cửu Thiên Lộ có 237 người, trong đó học viên Linh Dịch Cảnh có 194 người, học viên Nguyên Khí Cảnh có 43 người, nhưng người vượt qua được vỏn vẹn có 5 người. Trong mười năm gần nhất cũng chỉ có Mạc Vân Thiên thông qua! Những học viên không thông qua không phải chết ngay ở Cửu Thiên Lộ mà tâm trí bị mất phương hướng, từ đó về sau trở nên điên điên khùng khùng. Quan trọng nhất là 43 học viên Nguyên Khí Cảnh không một người sống sót!” Nói tới Cửu Thiên Lộ, Hô Duyên Dũng cũng trở nên khẩn trương.

“Trên Cửu Thiên Lộ rốt cuộc có gì?” Lời của Hô Duyên Dũng dường như không thay đổi suy nghĩ của Diệp Viễn. 

Không ai biết trên Cửu Thiên Lộ có gì, bởi vì trước khi bước vào Cửu Thiên Lộ, học viên phải đưa ra lời thề, học viên không được tiết lộ thông tin của Cửu Thiên Lộ ra bên ngoài.” Hô Duyên Dũng nói.

“Như vậy à, có chút ý nghĩa! Hô Duyên lão sư, khi nãy lão già đó học Tô, chẳng lẻ ông ấy là người của Tô gia?” Diệp Viễn đột nhiên hỏi.

“Không sai, Tô Vũ Bách là nhị ca của Tô Vũ Lâm gia chủ Tô gia!” 

“Thì ra là vậy, chả trách lão ta đối với ta sát khí nặng như vậy. Nếu đã như vậy ta nên thử xông vào Cửu Thiên Lộ!”

Lời của Diệp Viễn khiến cho Hô Duyên Dũng kinh ngạc, cảm tình hắn nói nữa ngày coi như vô ích rồi sao? Nhìn thấy biểu cảm của Hô Duyên Dũng, Diệp Viễn cười nói: “Hô Duyên lão sư nghĩ mà xem, Tô Vũ Bách muốn ép ta vào chỗ chết, hắn nhất định có cách khiến cho hội trưởng lão thông qua tử hình ta. Nếu đã như vậy ta tại sao vẫn muốn đi chịu chết chứ? Ta biết Hô Duyên lão sư muốn kéo dài đến khi trưởng lão trở về nhưng Tô Vũ Bách sẽ để người toại nguyện sao?" 

Nghe phân tích của Diệp Viễn, biểu cảm của Hô Duyên Dũng đông cứng lại.

Những năm gần đây viện trưởng rời xa thế cuộc, không quả lý gì sự vụ chi tiết của học viện, nên đã bị Tô Vũ Bách lợi dụng, hội trưởng lão chẳng mấy chốc đều thành người của hắn rồi.

Đúng như Diệp Viễn nói, bây giờ đi hội trưởng lão với chịu chết không khác gì nhau. 

“Cho nên, Cửu Thiên Lộ là con đường duy nhất của ta!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện