Cẩm Linh một thân váy đen phiêu bồng đi đến trước mặt mấy người rồi lên tiếng hỏi " Tam Thái Tử mọi người đều ở đây, vậy tên hư hỏng kia đâu? Tại sao không thấy hắn..?" Nàng vừa đi đến liền hỏi một tua, cũng không có nói ra danh tự Tôn Dương mà vẫn quen miệng gọi hắn là hư hỏng.

Ở đây chỉ có ba người Sùng Văn, Thiên n và Phan Thành Xương là nhận ra nàng, còn lại những người khác thì chưa gặp nàng bao giờ cho nên liền hiếu kỳ, không biết cô nàng này muốn tìm ai lại có thể nói chuyện ngang nhiên như vậy?

Sùng Văn thầm cười khổ " Tại sao lúc nào kẻ đầu tiên bị nhìn đến cũng là ta… " hắn nhất thời không biết nên trả lời như thế nào? Thiên n lại chen vào nữa thật nữa giả nói… " Tôn Dương và bọn từ lúc ở trong lăng mộ Thánh Hoàng trở ra đến nay vẫn chưa gặp lại, cũng không biết hắn thế nào rồi? "

" A Tôn Dương ca ca không phải đã…." " Im ngay " Cả ba người thầm đổ mồ hôi lạnh cùng lúc trừng mắt với Tuyết Kỷ…

" Tôn Dương hắn đã làm sao?" Cẩm Linh đột nhiên cảm giác không ổn, thâm tâm nàng bỗng nhiên bất an khó hiểu, nàng liền đến gần Tuyết Kỷ hỏi.

Tuyết Kỷ thấy phản ứng của ba người Sùng Văn và Cẩm Linh, nàng có ngốc cũng biết là mình đã lỡ lời, cô gái xinh đẹp này có phản ứng như vậy, khẳng định là đối với Tôn Dương rất quan trọng.

" Hắn chết rồi…" hắn chết rồi, một câu này của Nhạn Kiến Sinh như tiếng sấm rền giữa trời quang đánh vào tâm hồn Cẩm Linh.

Thân hình nàng hơi chao đảo lung lay như đứng không vững, ánh mắt như thất thần nàng vô thức hỏi… " Vì… Vì cái gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta không tin hắn lại dễ dàng chết như vậy? "

" Có mấy ma đầu cường đại hồi sinh, bọn hắn vì ngăn chặn mấy ma đầu này cho nên…" Thiên n nói đến đây thì hắn cũng chán nản không muốn nói tiếp, với tính cách của cô nàng này chỉ sợ nàng ta sẽ bỏ mặc tất cả mà liều mạng làm bừa.

" Ma đầu, tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Tại người chết lại là hắn…" Cẩm Linh hốc mắt đỏ lên ngấn lệ, ngay lúc nàng mất bình tĩnh muốn bay lên không trung thì Sùng Văn lại lên tiếng nói.

" Đừng ném đi sinh mạng vô ích, một mạng của hắn đã đổi lấy mạng cho tất cả chúng ta… Ngươi lên đó liều mạng không phải là uổng phí sinh mạng của hắn sao? Với lại nhân vật trên đó không phải những kẻ như chúng ta có thể nhúng chàm… Một Tôn Giả còn bị một cái phẩy tay giết chết thì ngươi tính là cái gì? " Sùng Văn nói không kiên nể, nếu như hiện tại mà đi khuyên giải thì chỉ sợ sẽ không có tác dụng, như vậy còn không bằng đã kích tâm tính để nàng ta từ bỏ ý định.

Cẩm Linh nghe Sùng Văn nói xong cả người nàng như vô lực ngã ngồi trên mặt đất, hai dòng lệ từ trên khoé mắt xinh đẹp rơi xuống, hình bóng thiếu niên ngây ngô mới ngày đầu gặp mặt lại hiện ra quanh quẩn trong đầu nàng… " Vì sao? Vì sao? Ngươi là đồ hư hỏng, vì sao ngươi lại dễ dàng ngã xuống như vậy? "

Nhìn bộ dáng thương tâm của nàng, cũng không ai lên tiếng nói gì nữa, họ chỉ ngồi đó lặng yên để cho không gian trở nên tĩnh lặng.

OoO

Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua, kỳ hạn của thí luyện Hoang Nguyên chỉ còn vài giờ nữa là sẽ kết thúc, tất cả mọi người đều đang đếm từng giây, chỉ mong kết giới sớm mở ra để bọn họ sớm một chút thoát khỏi cái nơi đáng sợ này.

Trong tầng không gian hỗn loạn, hai nhân vật đỉnh cấp như thiên thạch lao vào nhau, lực lượng chấn động liên tục đem không gian xung quanh phá hủy vỡ ra từng mảnh sụp xuống. Chiến đấu ở cấp bậc này có sức hủy diệt rất lớn, vì vậy những dạng chiến đấu này thường không xảy ra bên ngoài, mà sẽ được dịch chuyển vào một tầng không gian khác.

Trường Sinh giới chủ và Đại La giới chủ hai bên va chạm rồi lại tách ra, Đại La giới chủ nữa quỳ một gối trong hư không, vẽ mặt hắn tái nhợt trắng bệch, trên khoé miệng còn chảy ra tia máu. Hiển nhiên là đã bị thương nặng, hắn ngẩng đầu nhìn Trường Sinh giới chủ ở đối diện nói.

" Ngươi vẫn còn mạnh như vậy? Ta chỉ muốn biết vì sao hơn trăm vạn năm trước ngươi vốn có cơ hội giết ta nhưng tại sao lại không giết? Lại đợi đến ngày hôm nay…? "

Trường Sinh giới chủ điềm nhiên nhìn Đại La giới chủ, trên mặt cũng không có lộ ra cảm xúc gì, y chỉ bình thản nói một câu làm cho Đại La giới chủ bật cười thê lương.

" Bởi vì ta muốn dùng ngươi để viên mãn đạo của ta…"

" Ngươi… Ngươi đã đi đến một bước kia… Ha ha ha là ngươi, hoá ra lại là ngươi, ngươi vì thành đạo của mình mà không tiếc để cho thế giới này bị phá hủy… Cả Hoang Nguyên giới và Ma giới đều bị ngươi tính toán trong lòng bàn tay.."

" Ngươi chỉ nói đúng một nửa, ta không có bỏ mặt Hoang Nguyên giới, mà là ta không có đủ sức để đứng trước hai Ma Thần và Yêu Thần để gánh lấy thế giới này… "

" Ha ha hay cho một Trường Sinh giới chủ, vì bảo toàn mạng sống mà bỏ mặc cả thế giới của mình bị hủy diệt không thương tiếc… Phần tâm tính này ta tự nhận một kẻ tu Ma như ta cũng không làm được…"

" Ta vẫn còn sống, Hoang Nguyên bị hủy… Bây giờ ta dùng ngươi để viên mãn đạo của ta, Ma giới nợ Hoang Nguyên giới bao nhiêu máu thì ta sẽ đòi lại bấy nhiêu."

" Muốn chạm đến Ma giới… Hừ bổn toạ không để cho ngươi được như ý..! " Đại La giới chủ hét lớn một tiếng, toàn thân đều ngưng tụ Ma khí về phía mi tâm, đây là trạng thái tự bạo, hắn muốn sát diệt luôn cả thần hồn của mình, không để cho Trường Sinh giới chủ đoạt được.

Ma khí hội tụ kinh khủng, Trường Sinh giới chủ nhìn Đại La tự bạo y cũng không có ra tay ngăn cản, y dịch chuyển người lui về phía xa, vẽ mặt vẫn bình thản nhìn Đại La giới chủ, trên miệng hắn khẽ nhếch lên một vòng cười nhẹ nói nhỏ " Để ngươi tự mình kết thúc vẫn tốt hơn, ngươi đã sớm không còn xứng để làm đá kê chân cho ta rồi…"

Ầm ầm ầm tiếng nổ kinh thiên vang lên, sinh mạnh của một đời chi chủ Ma giới cũng theo đó kết thúc chôn vùi vào bão loạn không gian. Trường Sinh giới chủ hờ hững vạch một đường và hư không bước ra ngoài, y đứng lơ lửng trên trời cao nhìn một mảnh thế giới hoang phế tĩnh mịch, bóng hình cô độc của một vị cường giả mang theo vô vàn sự tiếc nuối cho một thời thịnh thế.

Y lại nhìn bầu trời thác loạn không có bản mệnh của thế giới này, ở nơi đó đang ngưng tụ năng lượng cường đại, vừa nhìn vào y liền có thể đoán ra được hiện tại ở thế giới bên ngoài có những cường giả hùng mạnh đang truyền tải lực lượng vào nơi này để mở ra kết giới.

" Kết giới sắp mở ra rồi, ta hiện tại cũng nên làm một số việc, để cho những chuyện đã xảy ra sẽ vĩnh viễn chôn vùi ở nơi này…" Cánh tay khẽ nhấc lên, giữa mi tâm của Trường Sinh giới chủ lục quang phóng ra, một con mắt màu xanh lục chợt mở, ý chí thiên địa bên trong Hoang Nguyên giới được câu thông với con mắt này, Thần niệm cường đại thông qua thiên địa chi lực bao phủ toàn bộ mọi ngóc ngách trên mảnh đại lục Sa Mạc Hoang Nguyên này.

Toàn bộ những người hiện tại đang đặt chân bên trong mảnh đại lục bị bao phủ, lúc này họ chỉ cảm thấy đầu óc một trận choáng váng đau nhức " Cạch " một tiếng vang lên, toàn bộ mọi người khi định thần lại thì đầu óc đã trống rỗng, một đoạn trí nhớ nào đó trong đầu họ đã bị xoá bỏ. Thứ còn sót lại chỉ là đoạn trí nhớ kể từ lúc bọn hắn mới bước vào Sa Hoả thành, còn những chuyện xảy ra sau đó thì không ai còn hay biết gì nữa.

Ooo

" Á khốn kiếp, tên nào? Là tên nào dám đánh lén bổn Thái Tử ra cái bộ dạng này? " Trong nhóm người đang ngồi an tĩnh dưỡng thương, Sùng Văn đột nhiên cảm thấy thân thể đau nhức khó tả, hắn vừa mở mắt ra thì lập tức nhảy dựng hét ầm lên, nguyên cả đám người đều bị hắn kêu tĩnh lại, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.

" Ặc mẹ kiếp, cả ta cũng bị người đánh lén… Má ơi là tên nào nhẫn tâm bổ ta một đao ghê thế này…? Phan Thanh Xương cũng kinh dị hét ầm lên chửi bới tứ tung.

" Là các ngươi… Các ngươi là ai, có phải là do các ngươi đánh lén bọn ta…? " Sùng Văn chỉ vào mấy người Thiên n Nhạn Kiến Sinh và Tuyết Kỷ và Kiều Mộng Cậm giận dữ nói.

" Ách không liên quan đến ta, ta cũng không biết vì sao ta lại ngồi ở đây nha…" Thiên n vội vàng trốn ra phía sau Nhạn Kiến Sinh lắp bắp nói.

" Ngươi hoá ra là ngươi… Con mẹ nhà ngươi Thiên Viên, ngươi vậy mà thật đi đánh lén bổn Thái Tử…" Sùng Văn lại chỉ vào Thiên Viên cũng đang ngồi ngơ ngẩn mờ mịt nói.

" Văn Lang Tam Thái Tử, ngươi nói chuyện cũng phải có căn cứ một chút… Ta vừa nãy còn ở bên ngoài thành, chớp mắt một cái liền ngồi ở nơi này… Ngươi nói ta đánh lén ngươi, vậy tên nào lại đánh lén ta đây…? Thiên Viên trợn mắt đối chọi với Sùng Văn, sau đó hắn cũng chỉ vào những vết thương trên người mình hỏi vặn lại.

" Chuyện quái gì đang xảy ra đây? Cẩm Linh Tôn Dương đâu, ngươi không có đi cùng hắn sao? " Phan Thanh Xương nhìn Cẩm Linh hỏi.

" Ngươi hỏi ta ta hỏi ai… Ta vừa mới vào thành, cũng đang tính hỏi các ngươi đây… Mà đợi đã, cái gì đây? Là nước mắt, hơ nước mắt của ta, ta vừa mới khóc sao? Tại sao ta lại khóc? " Nguyên một đám người mắt to nhìn mắt nhỏ, không ai hiểu mô tê gì cả. Một đoạn ký ức bị xoá bỏ làm đảo loạn rất nhiều thứ bị xáo trộn rối như tơ nhện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện