Hoàng đế cùng Mặc Huyền Phỉ nháy mắt sắc mặt đều đen.

Truyền tin tức tới Khuynh Vân Tông? Khoảng cách từ Khuynh Vân Tông tới Thích Quốc khá xa, này phải chờ tới khi nào?

Nếu như cầu viện đội quân đang đóng ở vùng phụ cận, nhiều nhất chỉ cần mấy ngày, bọn họ có thể có đủ thời gian chờ viện quân đến, nhưng lúc này cư nhiên muốn tìm cầu viện là Khuynh Vân Tông xa những tám trăm dặm.....

Di chuyển đến đây phải mất bao nhiêu thời gian!

Trời mới biết trong khoảng thời gian này, Quân Vô Tà sẽ làm ra sự tình gì!

"Vân Tiên! Sự tình này nếu làm phiền Khuynh Vân Tông chỉ sợ là không thích hợp đi? Ngươi nếu là khách của Thích Quốc, mấy vấn đề này tự nhiên là do ta giải quyết giúp ngươi mới đúng." Mặc Huyền Phỉ nóng nảy, chờ đến khi Khuynh Vân Tông tới, không chừng Quân Vô Tà đã tàn nhẫn ra tay đối với bọn họ.

Bạch Vân Tiên nói: "Mẫn Điệp của ta không thể nói, chỉ có sư phụ ta mới có thể thông qua Mẫn Điệp giải đọc tin tức do ta truyền lại, cho dù ta hướng đội quân đóng ngoài thành của Thích Quốc truyền tin tức, bọn họ cũng không rõ."

Mặc Huyền Phỉ hơi sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến, Giới Linh của loài thú chỉ có thể cảm ứng cùng chủ nhân, chúng nó không có cách nào hướng những người khác ngoài chủ nhân truyền lại tin tức.

Nghĩ đến đây, tâm Mặc Huyền Phỉ trầm xuống.

Vốn tưởng rằng rốt cuộc tìm được hy vọng rồi, nhưng hiện giờ xem ra, hy vọng này chỉ sợ là có chút xa vời.

Nhìn biểu tình bi ai của Mặc Huyền Phỉ, Bạch Vân Tiên nhíu mày nói: "Tốc độ của Mẫn Điệp rất nhanh, chậm thì nửa tháng, sư phụ ta sẽ lập tức phái người đến."

Ngay cả khoảng cách từ Khuynh Vân Tông đến hoàng thành Thích Quốc mà nói, thời gian này đã là rất nhanh.

"Nhưng hiện giờ trong tay Quân Vô Tà cầm mười vạn Thụy Lân Quân, nếu là nàng có dị động gì......" Mặc Huyền Phỉ trong lòng vẫn là lo lắng, sau khi nhìn xem qua Quân Vô Tà quyết đoán sát phạt tối nay, hắn thật sự là đoán không nổi khi nào Quân Vô Tà sẽ lại động thủ.

"Nàng muốn động đến ta, cũng phải nhìn xem có bản lĩnh kia hay không! Ngươi cho người chuẩn bị vài thứ tới cho ta, ta tự nhiên có biện pháp kéo dài thời gian." Bạch Vân Tiên đôi mắt nguy hiểm nheo lại.

"Vân Tiên ngươi muốn làm gì?" Mặc Huyền Phỉ lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình của Bạch Vân Tiên âm lãnh như vậy, trong lòng có chút bất an.

Khóe môi Vân Tiên gợi lên cười lạnh, cặp mắt kia, như là đang nhỏ xuống nọc độc.

"Không phải ngươi nói, Quân Vô Tà đã an bài mười vạn Thụy Lân Quân đều ở bên trong hoàng thành hay sao? Nếu như ta có năng lực làm mười vạn Thụy Lân Quân này đều không thể nhúc nhích, như vậy mười vạn đại quân so với mười vạn con kiến thì có gì khác nhau? Đừng quên, ngươi cầm đan dược đưa cho Lâm Nhạc Dương dùng, chính là ta cho ngươi."

Mặc Huyền Phỉ trong lòng chấn động, vì bắt giữ Quân Tiển, hắn bất đắc dĩ mới tìm Bạch Vân Tiên hỏi xin một loại đan dược, mà loại này đan dược này có thể làm loạn tâm trí con người. Hơn nữa trong một thời gian nhất định sau khi dùng, sẽ từ trong thân thể sinh ra độc tố mãnh liệt, khiến cho tự phát nổ. Mà sau khi nổ mạnh sẽ sinh ra khí vị, nếu người trực tiếp ngửi phải liền đánh mất năng lực phản kháng.

Loại đan dược này, Mặc Huyền Phỉ chưa từng nghe nói qua, trước khi cấp Lâm Nhạc Dương dùng, hắn đã từng bắt người làm thí nghiệm, sự thật chứng minh, lời Bạch Vân Tiên nói không hề sai.

Cũng đúng là bởi vì có đan dược kia của Bạch Vân Tiên, bọn họ mới có thể bắt lấy Quân Tiển dễ như trở bàn tay như vậy.

Chỉ là độc kia quá ác độc, ngay cả Mặc Huyền Phỉ lúc nhìn thấy hiệu quả của nó đều cảm thấy không rét mà run.

Lời vừa rồi Bạch Vân Tiên nói, làm hắn có suy đoán khác, "Vân Tiên, chẳng lẽ ngươi có biện pháp, đem phế đi mười vạn Thụy Lân Quân?" Ánh mắt Mặc Huyền Phỉ tràn ngập hưng phấn.

Bạch Vân Tiên cười lạnh nói: "Điều này có khó gì? Năng lực dùng độc của Khuynh Vân Tông ta, chính là không phân cao thấp với y thuật của chúng ta."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện