50 binh lính Ngự Lâm Quân, hoàn toàn bị Mặc Huyền Phỉ phân tán ở các góc trong hoàng thành. Không có một ai ở gần nhau, hết thảy này, đều là Bạch Vân Tiên một tay chỉ đạo Mặc Huyền Phỉ đi làm.

Mới đầu Mặc Huyền Phỉ cũng không minh bạch dụng ý của Bạch Vân Tiên, nhưng hiện giờ, sau khi nghe được một phiên lời nói này của Bạch Vân Tiên, Mặc Huyền Phỉ mới rốt cuộc hiểu được.

Bạch Vân Tiên tính toán là làm cho độc kia trước tiên lan tràn ở bên trong bá tánh. Chỉ cần đa số bá tánh hoàng thành nhiễm độc tố kia, không ngừng sinh ra tự bùng nổ, độc tố kia sẽ nhanh chóng lan truyền vào trong không khí. Cho dù Thụy Lân Quân phân bố ở các nơi trong hoàng thành, cũng sẽ trúng chiêu khi mà độc tố hạ xuống dày đặc như vậy!

Mặc dù Mặc Huyền Phỉ tâm tư ngoan độc, cũng bị thủ đoạn tàn nhẫn này của Bạch Vân Tiên dọa tới.

Nàng thế nhưng muốn làm cho cả bá tánh hoàng thành chôn cùng!

"Vân Tiên, ngươi......" Mặc Huyền Phỉ cả kinh lùi lại một bước, huyết sắc trên khuôn tuấn mỹ đã sớm mất đi.

Hắn vẫn luôn cho rằng, Bạch Vân Tiên luôn là một thiên chi kiêu nữ bị mình nắm trong lòng bàn tay. Làm người tuy rằng có chút lãnh ngạo (lạnh lùng, ngạo mạn), nội tâm cũng không phức tạp.

Nhưng hiện giờ xem ra, hắn căn bản là vẫn không hiểu hết bản chất chân thật của Bạch Vân Tiên!

Bên trong hoàng thành là mấy chục vạn bá tánh, nàng không thèm chớp mắt một cái liền đem mọi ngươi giết hết!

Bạch Vân Tiên lạnh lùng trừng mắt Mặc Huyền Phỉ, nhíu mày nói: "Nếu ngươi không vô dụng, ta nào muốn ra tay? Chẳng lẽ ngươi đang đau lòng vì những tiện dân đó?"

Mặc Huyền Phỉ kinh ngạc.

Đúng vậy, khuyên Bạch Vân Tiên ra tay, người bất chính là hắn hay sao? Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, bản chất của Bạch Vân Tiên cư nhiên lại đáng sợ như vậy.

Nếu nói Quân Vô Tà ngoan độc, nhưng khi Quân Vô Tà giết người, đều là do có thù oán với Lân Vương phủ. Nàng không hướng lưỡi dao sắc bén tới bất kỳ một người vô tội nào, còn Bạch Vân Tiên thì sao? Nàng vì để đạt mục đích, căn bản không màng đến hủy diệt tất cả, ngay cả mấy chục vạn bá tánh vô tội ở trong mắt nàng, cũng chỉ là tiện dân có thể tùy ý hy sinh.

"Ngươi yên tâm, ta đã phối chế tốt giải dược. Trước tiên để mọi người trong hoàng cung đều dùng giải dược trước. Nếu ngươi còn đau lòng thay những tiện dân đó, cùng lắm thì sau khi Thụy Lân Quân trúng độc, ta đem giải dược kia giao cho ngươi. Ngươi lấy thân phận là hoàng tử dùng giải dược đi giải cứu những bá tánh trúng độc đó, không phải là càng tốt hay sao?" Bạch Vân Tiên âm thanh lạnh lùng nói.

Mặc Huyền Phỉ sửng sốt một chút, sự hoảng sợ trên mặt chợt rút đi, hắn lập tức tiến lên một bước, gắt gao kéo tay Bạch Vân Tiên lại gần.

"Vân Tiên, ngươi thật sự là suy nghĩ chu toàn."

Chỉ cần có thể diệt trừ Thụy Lân Quân cùng Lân Vương phủ, hy sinh một đám bá tánh thì như thế nào? Chỉ cần làm Thụy Lân Quân trúng độc, hắn lại có thể dựa theo lời Bạch Vân Tiên nói, ở thời điểm thích hợp lấy ra giải dược, cứu lại những bá tánh đã trúng độc. Cứ như vậy, địa vị của hắn ở trong lòng bá tánh sẽ tăng tiến thêm một bước.

Bạch Vân Tiên ôn nhu cười, rúc vào trong lồng ngực Mặc Huyền Phỉ, "Những gì ngươi muốn, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi có được trong tay. Nhưng ngươi hãy nhớ, sau khi Thụy Lân Quân trúng độc, trước tiên ngươi đừng động đến Quân Vô Tà."

"Không động đến nàng?" Mặc Huyền Phỉ có chút không rõ.

Bạch Vân Tiên ngẩng đầu, đáy mắt thanh lãnh tràn đầy nọc độc.

"Một đao giết nàng, chẳng phải là tiện nghi nàng sao? Ta muốn băm vằn tứ chi nàng, cắt đầu lưỡi nàng, moi ra đôi mắt nàng, đem ngâm nàng bên trong một thùng thuốc độc, làm nàng... chịu đủ các loại tra tấn của kịch độc, mới có thể xoá dịu những đau đớn mà nàng đã gây ra cho ta!" Người dám cùng nàng đối nghịch, đều phải nhấm nháp tư vị sống không bằng chết.

Mặc Huyền Phỉ trên mặt mang theo ý cười thâm tình, ngầm đã bị cả kinh từ âm mưu ác độc của Bạch Vân Tiên mà toát ra một thân mồ hôi lạnh.

So với quyết đoán sát phạt của Quân Vô Tà, mưu kế của Bạch Vân Tiên mới là phát rồ chân chính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện