Giống như sao trời từ trong tay chảy xuống, Quân Vô Tà nửa híp con ngươi, trên mặt không có nửa điểm cảm xúc.

Mọi người đều ngây ngẩn cả người, bọn họ khó có thể tin nhìn hành động của Quân Vô Tà.

Mặt của Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên, bá một tiếng trở nên xanh mét.

Tiểu quỷ này, căn bản không phải muốn mượn hoa hiến phật, nàng căn bản liền đánh mặt bọn họ!

Bột phấn của Linh thạch dần dần tiêu tán, Quân Vô Tà đưa tay tới gần cổ, vươn ngón áp út, ở chính trên cổ mình nhẹ nhàng xẹt qua, khiêu khích nhìn Mặc Huyền Phi.

Mặc Huyền Phỉ hai mắt đều đỏ.

Nếu không phải đang ở Quỷ Thị, hắn liền lập tức phi qua làm thịt ngay cái tiểu quỷ không biết trời cao đất dày này.

Bạch Vân Tiên kích động, gắt gao nhìn chằm chằm Quân Vô Tà.

Vừa lòng nhìn Mặc Huyền Phỉ đen mặt, Quân Vô Tà xoay người, lấy hộp gấm kia trong đó có chín viên Đông Châu đưa cho thiếu niên phía sau.

"Sách của ta." Quân Vô Tà nói.

Thiếu niên kia sửng sốt một hồi lâu, mới đưa mấy quyển sách giao cho Quân Vô Tà, đôi mắt hắn vẫn luôn dán chặt trên người Quân Vô Tà, tựa hồ đang tự hỏi cái gì.

Nhìn đến hai người đang tiến hành trao đổi, tất cả mọi người đều muốn điên rồi.

Tiểu quỷ này không phải là ngốc sao? Một đống linh thạch giá trị liên thành, đã bị nàng tùy tay bóp nát!

Hiện tại một hộp Đông Châu trân quý, cư nhiên bị nàng lấy tới trao đổi với mấy quyển phá thư?

Tất cả mọi người muốn điên rồi.

Có tiền, tùy hứng!

Mặc Huyền Phỉ đang xem đến Quân Vô Tà đem hộp Đông Châu giao ra, sau đó đổi lấy mấy quyển phá thư vứt trên mặt đất cũng không người thèm nhặt, suýt nữa nôn ra một búng máu, sắc mặt hắn âm trầm lôi kéo Bạch Vân Tiên, bước nhanh từ trong đám người rời đi.

Hôm nay, hắn thật sự là một chút thể diện đều không có!

Sau khi lấy được sách, Quân Vô Tà cảm giác được Tiểu Bạch Liên rất vui sướng, nàng đem sách cất tốt, lập tức rời đi.

"Tiểu gia hỏa! Có rảnh lại đến a! Đông Châu gì đó, có đủ!" Lão nhân trên quầy hàng, cao giọng ồn ào.

Quân Vô Tà một đường đi đến, lại phát hiện một bóng người, vẫn luôn đi theo phía sau nàng, nàng quay đầu.

Thiếu niên vẻ mặt vô tội, đang theo sau lưng nàng.

Nhìn thấy Quân Vô Tà xoay người, hắn chớp chớp đôi mắt, lộ ra tươi cười có chút vô lại.

"Muốn gì?" Quân Vô Tà hỏi.

"Cái kia, đan dược lúc nãy ngươi đưa đi đổi..... còn có sao?" Thiếu niên gãi gãi đầu, có chút xấu hổ mở miệng.

"Ngươi nói ngươi không cần." Quân Vô Tà nhíu mày, nếu hắn không có kiên trì, nàng cũng sẽ không cần lăn lộn đến bây giờ.

"Ách, ta không biết trong tay ngươi cư nhiên có cái loại đan dược phẩm chất này, ta cho rằng loại địa phương này, hẳn là không có đan dược gì tốt." Thiếu niên ngay từ đầu là thật không tính toán muốn đan dược của Quân Vô Tà, ngay cả Tề Vân Đan hắn đều chướng mắt, hắn càng không trông cậy vào một cái tiểu quỷ như vậy lại có thể tại trong tay có cái thứ gì tốt.

Chính là sau khi lão nhân kia mở ra bình dược của Quân Vô Tà, hắn liền ý thức được, chính mình phạm vào một cái thiên đại sai lầm!

"Cái kia, không phải ngươi nói, sau khi sự thành, sẽ cho ta một viên sao?" Thiếu niên nhìn Quân Vô Tà, giấu ở dưới khuôn mặt dơ bẩn có chút phiếm hồng.

"Hộp kia có chín viên Đông Châu." Quân Vô Tà nhắc nhở nói.

Nàng lúc trước có nói qua, sau khi sự thành sẽ cho hắn một viên đan dược, chính là hiện tại số Đông Châu số lượng nhiều gấp đôi, nàng không cần lại bỏ ra đan dược.

Huống chi, hắn cũng không nghĩ muốn, không phải sao?

"Ta có thể trả lại ngươi năm viên." Thiếu niên vội mở miệng nói.

"Ta không cần." Dứt lời, Quân Vô Tà xoay người liền đi, nàng còn muốn tiếp tục tìm kiếm công pháp chân chính.

Mắt thấy Quân Vô Tà rời đi, thiếu niên buồn bực gãi gãi đầu, nhìn hộp gấm trong tay mình, có chút bất đắc dĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện