Ở bên trong Thiên Nhất học viện, người của hai hệ Quý Tộc và Tướng Tinh luôn thủy hỏa bất dung, đều nhìn nhau không thuận mắt, ma sát không ngừng xảy ra.

Mà ở thành trong thành này, không chỉ người trong hệ Tướng Tinh thích tới đây, người trong hệ Quý Tộc cũng thường xuyên tới chỗ này, nhưng mà những người trong hệ này đều thích qua khu vực giao dịch, qua đó để đổi lấy những vật phẩm có giá trị đối với bọn họ.

Dĩ nhiên cũng có không ít người thích tới Tù đấu trường.

Trong mắt của người trong hệ Tướng Tinh, bước vào Tù đấu trường có thể trui luyện mình, tăng lên chính mình. Người trong hệ Quý Tộc, thật sự có rất ít người tiến vào lao tù mà tiến hành tù đấu, bởi vì bọn họ đều là nhát gan khiếp nhược, không cần dũng khí cũng nhiệt huyết.

Song, ở trong mắt người của hệ Quý Tộc, người trong hệ Tướng Tinh tiến hành tù đấu đều là những kẻ ngu ngốc, là cái dũng của kẻ thất phu, dùng tính mạng của mình mà đánh cuộc với nguyên thạch, chỉ có những tên dân đen như bọn họ mới làm chuyện như vậy.

Người hệ Quý Tộc tới đấu trường, thứ bọn họ muốn nhìn nhất chính là người của hệ Tướng Tinh tham gia tù đấu, lúc bị yêu thú xé nát, làm thành thức ăn, cùng với bị nô lệ võ tu hành hạ tới chết. Mỗi lần có cảnh tượng như thế, bọn họ đều đặc biệt hưng phấn.

- Ngươi là Lâm Phong đúng không, bởi vì muốn khiêu chiến Hắc Ma cho nên mới nghĩ tới tham gia tù đấu mà nâng cao thực lực?

Ở bên cạnh Bạch Trạch, một tên thanh niên áo vàng đưa mắt nhìn Lâm Phong, giễu cợt nói:

- Ngươi cũng không nên bị yêu thú cắn nuốt trước khi khiêu chiến Hắc Ma, trong học viện, có rất nhiều người muốn nhìn xem ngươi bêu xấu đó!

Lâm Phong nhìn Bạch Trạch một cái, người này vậy mà biết hắn, hiển nhiên là bởi vì Bạch Trạch, nhưng kẻ ở cùng Bạch Trạch thì Lâm Phong đều rất xem thường.

Cho nên, Lâm Phong rất bình tĩnh mà nhìn tên thanh niên áo vàng một chút, rồi quay đầu, nhìn về phía đấu trường, trầm mặc cũng không thèm nhìn, đúng là phương thức tốt nhất để phản kích đối phương.

Người quý tộc đều cao ngạo, trong mắt không người, ở trong mắt bọn họ, lời của bọn họ, ngươi nhất định phải nghe, không thể nào dám không để ý.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Mà Lâm Phong, lần này tới lần khác đều không quan tâm để phản kích, điều này là cho tên thanh niên áo vàng khựng người, nụ cười trên mắt cũng cứng ngắc, ánh mắt dần trở nên âm trầm.

- Lỗ tai ngươi bị điếc à, không nghe được ta đang nói chuyện với ngươi sao?

Tên thanh niên áo vàng lạnh lùng nói, từng lời truyền vào trong tai mấy người Lâm Phong, nhưng đáp lại gã chỉ là trầm mặc như trước.

- Ta hỏi ngươi đó!

Lâm Phong càng trầm mặc, tên thanh niên áo vàng càng cảm thấy tôn nghiêm bị khiêu khích, nhất là xung quanh có nhiều người tập trung nhìn vào như vậy, càng làm cho gã có chút thẹn quá mà giận, một luồng lãnh ý trên người gã tràn ra.

- Ồn quá!

Vấn Ngạo Tuyết có chút khó chịu gãi gãi lỗ tai, xoay đầu lại, y nói với tên thanh niên kia:

- Ngươi không thấy được, ngươi rất giống một con chó đang sủa loạn sao?

Sắc mặt tên thanh niên áo vàng cứng đờ, ngay sau đó, lồng ngực phập phồng, vậy mà có người dám mắng gã là chó, cho tới bây giờ, chỉ có gã xem người khác là chó mà sai khiến.

- Hơn nữa, vẫn còn là một con chó không não.

Vấn Ngạo Tuyết lại bổ sung một câu, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng nồng đậm.

- Hắn ngay cả Hắc Ma cũng dám khiêu chiến, ngươi cảm giác được ngươi mạnh hơn Hắc Ma sao? Muốn hắn trả lời ngươi, ngươi, là cái quái gì?

Tên thanh niên áo vàng âm trầm đáng sợ, gắt gao ngó chừng Vấn Ngạo Tuyết, nói:

- Chó? Ngươi biết, ngươi bây giờ đang vũ nhục là ai sao?

Vấn Ngạo Tuyết triệt để im lặng, quay người, cũng không nhìn đối phương, y cứ nằm trên ghế đá, giọng nói đạm mạc vang lên.

- Đừng tưởng rằng phía trước tên ngươi được thêm một chữ Vũ liền cho mình cao ngạo mấy phần! Huống chi, mặc dù có vài người có một chữ Vũ ở trước tên cũng chỉ là một con chó mà thôi, còn tưởng rằng mình có thể diễu võ dương oai ở bên ngoài, không biết rằng hình vi của mình buồn cười đến cỡ nào.

Vấn Ngạo Tuyết bình tĩnh nói ra, tên thanh niên áo vàng có chút khiếp sợ, vậy mà đối phương biết gã họ Vũ? Hơn nữa, Vấn Ngạo Tuyết đã biết mà vẫn dám vũ nhục gã như thế, chỉ có thể nói, Vấn Ngạo Tuyết căn bản không để gã vào trong mắt.

Nghe được họ Vũ, Liễu Phỉ cũng quay đầu nhìn tên thanh niên áo vàng một cái.

Ngay sau đó, Liễu Phỉ lại quay đầu nhìn lên người Vấn Ngạo Tuyết.

Tuy nói trong Hoàng thành có vô số thế lực cường đại, nhưng người mang họ Vũ vẫn là những nhân vật được người ngước nhìn, Vấn Ngạo Tuyết đã biết rõ đối phương họ Vũ mà vẫn không quan tâm chút nào như thế, xem ra người này thật sự không đơn giản.

- Vũ!

Lâm Phong thầm nói một tiếng, cái họ này hắn nghe nói qua, hơn nữa còn không phải nghe chỉ qua một lần.

Ở nước Tuyết Nguyệt, thế lực cường đại nhất tất nhiên là hoàng thất, dưới hoàng thất chính là Nguyệt gia, Vũ gia, Vạn Thú môn, Hạo Nguyệt tông, Vân Hải tông, Băng Tuyết sơn trang, Lạc Hà tông.

Tám thế lực này, hôm nay, Vân Hải tông đã bị diệt môn, chỉ còn bảy thế lực, trong đó, trong Hoàng thành có bốn thế lực.

Vũ gia, rõ ràng được xếp vào trong đó!

Tên thanh niên áo vàng này là người Vũ gia?

Nhưng vào lúc này, một tiếng rống cực lớn cắt đứt suy nghĩ của Lâm Phong, đảo mắt liếc xuống, Lâm Phong nhìn vào trong lao tù.

Ở trong lao tù yêu thú, chiến đấu mới vừa kết thúc, yêu thú bị giết chết rồi, lúc này, một lão già đang một con yêu thú đi vào trong lao tù.

Tiếng rống vừa nãy chính là do con yêu thú này phát ra.

- Linh yêu thú, Hạt Hồ! (thạch sùng)

Trong mắt mọi người lộ ra hưng phấn, Hạt Hồ là một loại yêu thú phi thường cường hãn, có lực phòng ngự cường đại, đồng thời, còn có sự nhanh nhẹn cùng lực lượng của hổ báo, phi thường lợi hại.

- Lần này không biết ai dám vào tù đấu, nhất định sẽ đặc sắc rồi.

Mọi người thầm nghĩ, cũng có không ít người đều biết rõ, Hạt Hồ này đã được thường xuyên kéo ra tù đấu, hơn nữa, đã không ít nhân loại bị nó nuốt sống.

- Chủ nhân của Tù đấu trường không ngừng đưa yêu thú cùng nô lệ võ tu vào tù đấu, yêu thú cùng nô lệ võ tu bị giết, bọn họ sẽ bỏ ra thật nhiều nguyên thạch, làm như vậy, chẳng phải rất thua thiệt sao?

Trong lòng Lâm Phong có chút nghi hoặc mà mở miệng hỏi. Tên chủ nhân của Tù đấu trường này lại có thể lấy ra nhiều Linh yêu thú cùng nô lệ võ tu như vậy, mỗi ngày đều tiến hành tù đấu, xem ra bối cảnh sâu không lường được.

- Lúc những yêu thú cùng nô lệ võ tu bị bắt, thực lực cũng không nhất định là rất mạnh, mặc dù bị giết chết, chủ nhân Tù đấu trường cũng không quan tâm. Dựa vào những trận chiến đấu sinh tử, yêu thú không ngừng trở nên khát máu, nô lệ võ tu cũng không ngừng mà trở nên cường đại. Lúc đó, bọn họ mới có giá trị. Chủ nhân của Tù đấu trường sẽ lựa chọn một ít để mình sử dụng, còn có thể chọn một ít để bán đấu giá, đó mới là mục đích của bọn họ. Chúng ta thì dựa vào yêu thú cùng nô lệ võ tù trong Tù đấu trường để rèn luyện phát triển mình. Chủ nhân của Tù đấu trường cũng giống vậy, lợi dụng chúng ta, dùng máu tươi của những người như chúng ta để làm cho yêu thú cùng nộ lệ võ tu của bọn họ không ngừng lớn mạnh.

Lâm Phong ngớ người, hắn thật sự không nghĩ xa như vậy. Đúng thế, một gã nô lệ võ tu có thể sống sót sau vô số trận chiến sinh tử, giá trị thật sự không thể lường được, nếu làm dùng để bồi dưỡng, tất sẽ trở thành cao thủ kinh khủng, được chủ nhân Tù đấu trường lợi dụng.

- Còn về vấn đề nguyên thạch trao thưởng, khi chúng ta tiến vào thành này thì phải nộp nguyên thạch, mặc dù không nhiều lắm, nhưng nơi này nhiều người như vậy, ngươi tính thử được bao nhiêu? Ngoài ra, muốn ngồi ở hàng phía trước, lại lấy một người một khối nguyên thạch trung phẩm, ngươi lại tính xem được bao nhiêu?

Vấn Ngạo Tuyết kiên nhẫn giải thích cho Lâm Phong. Lâm Phong mỉm cười lắc đầu, đúng là hắn suy nghĩ quá nông cạn rồi, chỉ nghĩ tới khi yêu thú hoặc nô lệ võ tu bị giết là phải giao ra nguyên thạch, nhưng quên đi Tù đấu trường đã hấp dẫn bao nhiêu người tới đây.

Lúc này, lão già đứng trong lao tù, cất cao giọng nói:

- Hạt Hồ, Linh yêu thú cấp bốn, chiến tích, hai mươi tám trận thắng!

Mọi ngươi nghe được lời này đều hít sâu một hơi, hai mươi tám trận thắng, thật là khủng khiếp, như vậy cũng có nghĩ là có hai mươi tám tên võ tu chết ở trong miệng con Hạt Hồ này.

- Người có tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn tham gia tù đấu, thắng được thưởng hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm, người dưới Linh Vũ cảnh tầng bốn tham gia tù đấu, thắng được thưởng một trăm khối nguyên thạch trung phẩm.

Lão già nói tiếp một câu, ngay sau đó liền ra đứng ở cửa lao tù, chờ đợi người tham gia tù đấu.

- Hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm, rất nhiều!

Lâm Phong thầm nghĩ, hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm, cũng chính là hai ngàn nguyên thạch hạ phẩm, có thể tu luyện hai năm trong tầng thứ tư của tháp tu luyện ở học viện.

Hai năm, đây là một khái niệm rất kinh khủng.

- Dùng tính mạng làm tiền đặt cược, thù lao lấy được cũng rất kinh khủng.

Lâm Phong thầm nói, hắn phát hiện ra Vân Hải tông rất nghèo, chủ nhân của Thành Trong Thành này có được nguyên thạch với một con số đáng sợ cỡ nào.

Hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm, có thể mua một nhóm nô lệ võ tu rồi, còn có thể đổi lấy một vài công pháp võ kỹ tốt.

Nghĩ tới đây, Lâm Phong không chút lựa chọn đứng dậy, đạm mạc nói:

- Trận tù đấu này, ta tới đi!

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện